Chờ đợi cơ hội

Nãy giờ Tôn Văn Tú vẫn không lên tiếng, mặc cho em dâu đang kích động nói, đồng thời cũng đánh giá tính cách của Quan Thanh Hòa. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn cô dịu dàng, hơn nữa sinh ra ở một địa phương nhỏ tại thành phố Thanh Giang, gia cảnh không rõ ràng, làm nghề truyền thống, vì vậy cô ta cảm thấy cô dễ bắt nạt, cuối cùng bản thân mình mở miệng quyết định là được. 
 
Nhưng không ngờ rằng, Quan Thanh Hòa lại nói một câu khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
 
Cô thẳng thừng hủy hôn như thế, vậy mà tờ hôn ước này lại không phải do nhà họ Thẩm giải quyết trước mà là Quan Thanh Hòa! 
 
Tôn Văn Tú hoảng hốt, có hơi khó chịu nói. 
 
Quan Thanh Hòa có thể nghe ra ý tứ của bọn họ, cũng có thể đoán được suy nghĩ tiêu chuẩn kép của bọn họ hiện tại. Họ đã quen chỉ tay năm ngón, nên khi cô chủ động nói ra trước họ sẽ thấy không vui. 
 
Cô không để ý mà còn cong khóe môi đáp trả: “Đúng vậy.” 
 
Cuối cùng Mã Bội Chi cũng tỉnh táo lại, không biết nên nói tiếp thế nào: “Việc, việc, việc này…” 
 
Những suy nghĩ trong đầu cô ta lúc này cũng không cần nói nữa. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mã Bội Chi vô cùng kinh ngạc khi nghe cô nói, nhưng về suy nghĩ lại không giống như chị dâu cả, nếu con gái nhà họ Quan đã chủ động mở miệng vậy bà nội cũng không có cách nào ngăn cản! 
 
Như thế không cần phải làm mất lòng người khác. 
 
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta nhìn Quan Thanh Hòa cũng trở nên dịu dàng hơn: “Sao lại đột ngột như vậy, cô nghĩ kỹ chưa? Đây không phải trò đùa đâu.” 
 
Quan Thanh Hòa nhẹ giọng: “Nghĩ kỹ rồi ạ.” 
 
Mã Bội Chi nghe vậy thì cười lớn hơn, vừa quay sang đã thấy vẻ mặt của chị dâu cả Tôn Văn Tú không đúng lắm, không giống bộ dáng vui vẻ thì hết sức khó hiểu. 
 
Chuyện tốt thế này mà. 
 
Lần trước Thẩm Kinh Niên còn nói bên nhà gái chủ động nói ra là thích hợp nhất, bây giờ đã đúng như thế rồi còn gì.
 
Ánh mắt Mã Bội Chi nhìn thấy Thẩm Kinh Niên bước vào phòng khách, vội vàng thu lại tâm trạng. 
 
Thẩm Kinh Niên liếc hai người chị dâu rồi nhìn về phía Quan Thanh Hòa: “Bà nội xuống tầng rồi, có muốn qua đó không?” 
 
Quan Thanh Hòa gật đầu: “Được.” 
 
Đúng lúc cô cũng không muốn nói chuyện tiếp với bọn họ. 
 
Mã Bội Chi đợi hai người rời đi thì không kìm được nói ra: “Chị dâu, sao chị không nói gì, cô ấy muốn hủy hôn, không cần chúng ta nói nữa rồi.” 
 
Tôn Văn Tú nở một nụ cười, thầm nghĩ người em dâu này đúng là ngu xuẩn, nhưng trên mặt lại giả vờ cười nói: “Chỉ là chị không ngờ cô ấy không bận tâm gì tới nhà họ Thẩm.”
 
Mã Bội Chi nói: “Cô ấy cũng chưa từng tới đây, có gì mà bận tâm.” 

 
Tôn Văn Tú nói: “... Bởi vì người bình thường luôn mong muốn được gả vào nhà họ Thẩm, nhưng cô ấy lại không muốn, chẳng lẽ nhà họ Thẩm không tốt sao?” 
 
Mã Bội Chi hiểu ra lời của đối phương, cười nửa miệng: “Chị dâu, nhà họ Thẩm đương nhiên là tốt rồi, nếu không làm sao chúng ta lại gả vào. Cô ấy muốn hủy hôn là chuyện tốt, Tiểu An nhà chúng ta có thể yên tâm rồi, chị cũng không phải lo lắng cho Tiểu Bách nữa, những thứ khác cũng không cần nghĩ nhiều, xem cô ấy như một cô gái đầy tâm cơ, nhưng cũng đâu phải chó giữ nhà mà lãng phí tâm sức vào những chuyện không liên quan đến mình.” 
 
Cô ta còn có ý ám chỉ. 
 
Hiện tại Mã Bội Chi chỉ đợi hôn ước bị loại bỏ, như thế sẽ không còn liên quan gì đến con trai cô ta nữa, cho nên cô ta không tiếc lời khen ngợi. Theo như cô ta nói, Quan Thanh Hòa này cư xử đúng mực, tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với những người mà chị dâu cả thích.
 
Nói thẳng ra cô chính là thứ vũ khí lợi hại để đánh bại những kẻ thích đeo bám.
 
Tôn Văn Tú bị nói trúng tim đen, vừa tức vừa giận không cách nào phản bác lại được. 
 

 
Hôm nay bà nội mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm được mẹ Thẩm đỡ xuống tầng, vừa đi qua khúc cua thì thấy một cô gái đứng bên cạnh cháu trai nhà mình. 
 
Hôm nay bà đã đặc biệt chọn đeo kính lão, để khi xuống tầng có thể thấy rõ hơn mọi thứ.
 
Trong số những cô gái thế hệ trẻ tuổi nhà họ Thẩm chỉ có Thẩm Thiên Tranh ở nhánh phụ, cũng chính là em gái họ của Thẩm Kinh Niên, nhưng thỉnh thoảng Thẩm Thiên Tranh mới mặc sườn xám. 
 
Từ nhỏ bà nội đã sinh ra ở đây, thích nhất những thứ này. Lần đầu tiên bà nhìn thấy Quan Thanh Hòa đã thích khí chất trầm tĩnh và cổ điển của cô. 
 
Bà nhớ tới năm đó bà nội của Quan Thanh Hòa cũng xinh đẹp động lòng người, không ngờ rằng cháu gái không giống với ông nội mà là giống bà nội. 
 
Nghĩ tới đây, bà nội lại càng không muốn từ bỏ. 
 
Hôn sự này nếu có thể giữ được thì không được phép bỏ. 
 
Trên gương mặt luôn nghiêm túc của bà nội lúc này lại nở nụ cười, vẫy tay với cô: “Thanh Hòa, mau lại đây bà ngắm nào.” 
 
Tâm trí còn đang lơ lửng của Quan Thanh Hòa cuối cùng cũng buông xuống, bà nội hiền từ như vậy cô không có gì phải lo lắng cả: “Bà nội.” 
 
Bà nội ‘ơi’ một tiếng: “Đáng lẽ nên đến sớm một chút, ông nội cháu không nên cản cháu, đã lớn thế này rồi, những người khác trong nhà đều gặp cả rồi chứ?” 
 
Quan Thanh Hòa nhẹ nhàng gật đầu. 
 
Đây là lần đầu tiên cô được gặp bà nội nhà họ Thẩm. 
 
Thực ra xét theo vai vế mà nói thì bà nội là trưởng bối của ông cụ Quan, con trai và con dâu của bà mới ngang hàng với ông cụ Quan. 
 
Cho nên ông cụ Quan nói ‘thế hệ này nhà họ Thẩm có hai đứa cháu trai’ là ông đặt mình ngang hàng với mẹ Thẩm để nói. 
 
Nếu nói theo quan hệ trong nhà, thì năm đó chồng bà nội Thẩm chính là khán giả của ông cụ Quan, mà bà nội lại là người hâm mộ ông cụ Quan, vậy nên Thẩm Kinh Niên mới có thể nói anh và hai anh trai là ‘ba người cháu trai’. 
 
Giống như Thẩm Kinh Niên đặt mình ngang hàng với Quan Thanh Hòa ở phương diện này thông qua Chương Minh Nguyệt. 
 

Hai người chị dâu đang nói chuyện cũng đi tới, hai anh trai của Thẩm Kinh Niên cũng đã trở về. 
 
Nhìn thấy căn phòng lớn đầy người vây quanh, bọn họ cũng theo vào trong nói: “Đứng hết ở đấy làm gì, cô Quan kia đã đến chưa?” 
 
“Đến rồi đến rồi.” 
 
“Không phải thì còn là gì.” 
 
Những người khác hơi tránh sang, Quan Thanh Hòa xoay người: “Chào hai chú.” 
 
Thẩm Thiên Minh và Thẩm Thiên Hồng sửng sốt, không ngờ vợ chưa cưới trong tờ hôn ước đó lại đẹp như thế, không phải là năm đó ông nội đã đoán được trước rồi đấy chứ? 
 
Không biết Thẩm An hay Thẩm Bách sẽ có được may mắn này đây. 
 
Thẩm Thiên Minh cười đáp: “Năm đó ông nội quả là có mắt nhìn người!” 
 
Thẩm thiên Hồng nghe vậy thì tỏ ra rất đồng tình. 
 
Bà nội lên tiếng: “Ngồi xuống hết đi.” 
 
Quan Thanh Hòa lùi về phía sau một bước, nhiều người như vậy, cô đang nghĩ lời hủy hôn vừa rồi nên nói như nào sẽ hợp. 
 
Cô có chút thấp thỏm. 
 
Thẩm Kinh Niên đứng kế bên, quay đầu nhìn cô. 
 
“Đừng lo lắng.” Anh nói, giọng điệu rất dịu dàng. 
 
Anh là người hiểu rõ nhà họ Thẩm này nhất, Quan Thanh Hòa không nói trước cho anh hôm nay cô tới để hủy hôn nên cũng có chút nuối tiếc. 
 
Cô bắt gặp ánh mắt của anh, nhưng rất nhanh sau đó rời mắt đi. 
 
Lúc này xem như mọi người đã đông đủ, Quan Thanh Hòa vừa ngồi xuống đã nhận được những ánh nhìn chăm chú của mọi người, cũng may ít người hơn so với khi biểu diễn trên sân khấu nên cô vẫn giữ được bình tĩnh. 
 
Đồ ăn ở nhà họ Thẩm hơi thiên về vị ngọt. 
 
Hôm nay có nhiều thêm một người nên đương nhiên sẽ không có thói quen im lặng khi ăn, mọi người trò chuyện rất sôi nổi, thỉnh thoảng Quan Thanh Hòa sẽ đáp lại vài tiếng. 
 
Khi bữa tối sắp kết thúc, Tôn Văn Tú như cố ý nói: “Thanh Hòa, vừa nãy cô nói muốn hủy hôn là thật sao?” 
 
Cả phòng ăn đột nhiên yên tĩnh lại vì câu nói của cô ta. 
 
Trừ Mã Bội Chi và Thẩm Kinh Niên đã biết ra, những người khác đều rất kinh ngạc. 
 

Đến cả mẹ Thẩm một lòng hướng Phật không màng chuyện đời cũng vô cùng ngạc nhiên mà nhìn về phía Quan Thanh Hòa, nhưng đối phương lại rất bình tĩnh, không chút hoảng hốt. 
 
Cô gái này thật không bình thường, tuy rằng tốt thì tốt thật nhưng không thuộc về nhà họ Thẩm. 
 
Bà nội có hơi kinh ngạc, cau mày nói: “Nói cái gì vậy?” 
 
Mã Bội Chi thấy chị dâu cả nói ra đành phải tiếp tục: “Ban nãy lúc bà chưa xuống, chỉ có chúng cháu ở phòng khách, thì Thanh Hòa nói hôm nay cô ấy tới là để hủy hôn.” 
 
Quan Thanh Hòa đặt đũa xuống, nhìn về phía bà nội: “Bà nội, cháu xin lỗi, quả thật hôm nay cháu tới để nói chuyện này.” 
 
Cô hơi dừng lại, dịu dàng nói: “Ban đầu hôn ước này là vì lợi ích của hai nhà, không phải chủ ý của cháu, từ nhỏ tới lớn cháu cũng chưa từng gặp đối phương. Hơn nữa, hiện giờ cháu bận bịu việc của quán trà nên không còn sức lực nữa, vì vậy tốt hơn hết là hủy bỏ nó đi.” 
 
Tôn Văn Tú nói: “Thật ra bây giờ gặp cũng chưa muộn, nói không chừng cô gặp rồi lại…” 
 
“Chị dâu cả.” Thẩm Kinh Niên thờ ơ gọi một tiếng: “Hôm nay bọn Thẩm Bách bận việc, cần em nói không?” 
 
Mặt Tôn Văn Tú biến sắc, cười gượng: “Tại chị quên mất, chúng nó bận không về được, hôm nay e rằng không gặp được rồi.” 
 
Ai dám nói thật chứ. 
 
Người nhà họ Thẩm đều biết lý do Thẩm An, Thẩm Bách liều lĩnh chạy ra ngoài như vậy là vì không muốn lấy một người nhà quê chưa từng gặp như Quan Thanh Hòa. 
 
Mã Bội Chi nhịn cười, chị dâu cả đúng là ba phải, lúc trước còn coi thường người ta, vậy mà bây giờ lại làm này làm nọ, xem người ta là cái gì chứ. 
 
Quan Thanh Hòa liếc nhìn Thẩm Kinh Niên, đoán ra suy nghĩ của anh. 
 
Có phải hai người cháu của anh cũng không có hứng thú gì với hôn ước này mới tránh đi không? 
 
Bà nội thở dài, ngồi đó yên lặng nhìn ra xa đầy ưu tư, hỏi: “Thanh Hòa, cháu đã nghĩ kỹ chưa?” 
 
Quan Thanh Hòa rũ mắt: “Rồi ạ.” 
 
Bà nội lại hỏi: “Ông nội cháu cũng nghĩ như thế sao?” 
 
Quan Thanh Hòa chậm rãi nói: “Cháu sẽ thuyết phục ông đồng ý ạ.” 
 
Ấn đường bà nội giãn ra, hóa ra là cô tự mình quyết định: “Vậy tạm thời chuyện này chưa thể quyết định, đợi ông nội con biết, đồng ý rồi nói sau.” 
 
Quan Thanh Hòa nghe vậy trong lòng không khỏi thở dài: “Vâng.” 
 
Bà nội không nói gì thêm nữa mà liếc mắt nhìn đám cháu trai cháu dâu trước mặt: “Nếu các cháu ăn xong rồi thì về trước đi.” 
 
Mấy người cũng không ngờ bà nội lại đột nhiên nói như vậy. 
 
“Không phải đang nói chuyện hôn ước sao ạ?” 
 
“Bà nội, chúng cháu vẫn chưa nói xong, đi làm gì ạ.” 
 
Thẩm Kinh Niên chậm rãi lên tiếng, tay đặt thìa canh vào trong bát: “Chị dâu cả chị dâu thứ, chuyện tiếp theo cần nói cũng không liên quan tới các chị đâu.” 
 
Ở lại làm gì. 
 
Bốn người bọn họ vừa đi, nhà lớn thoáng chốc đã yên tĩnh trở lại. 
 

Thẩm Kinh Niên đỡ bà nội từ phòng ăn đi tới phòng khách, tự tay pha một ấm trà cho bà. 
 
“Nếu như ông nội cháu cũng đồng ý vậy cứ hủy đi.” Bà nội thấy Quan Thanh Hòa không nói lời nào: “Bà sẽ không cưỡng ép.” 
 
Quan Thanh Hòa ngượng ngùng nói: “Quà đính hôn nhà bà tặng cháu năm đó, cháu sẽ trả lại không thiếu một món ạ.” 
 
Bà nội xua tay: “Là nhà họ Thẩm chúng ta không phải phép, cái đó xem như quà nhận lỗi, không cần trả về đâu.” 
 
Bà liếc nhìn chiếc vòng trên cổ tay của Quan Thanh Hòa: “Cái này cũng là một trong số đó sao?” 
 
Quan Thanh Hòa hơi hoảng, lắc đầu: “Không phải ạ.” 
 
Bà nội ồ một tiếng, hai mắt mẹ Thẩm cũng nhìn nhiều hơn, như có linh cảm khẽ nhíu mày nhìn về phía con trai đang chăm chú rang trà ở đối diện. 
 
“Năm đó chồng của bà quyết định hôn ước này, thứ nhất là nể phục đời trước của nhà họ Quan các cháu đã quên mình vì nghĩa lúc chiến tranh. Thứ hai là vì ông ấy và ông nội cháu là bạn lâu năm, lại được ông ấy cứu sống nên mới quyết định hôn ước này, vốn dĩ phải là cha cháu nhưng bà lại không có con gái. Mãi đến sau này khi cháu sinh ra thì đã rơi trên người cháu rồi.” 
 
Quan Thanh Hòa đã từng nghe ông nội nói đến những điều nhỏ nhặt này rồi. 
 
“Vốn dĩ muốn hai nhà Thẩm, Quan kết duyên hai họ.” Nói tới đây, bà nội lại cảm thấy vô cùng áy náy: “Hai đứa chắt của bà đúng là hư hỏng.” 
 
Nghĩ kỹ lại thì nếu bà cưỡng ép lại hại người ta. 
 
Bà nội uống một ngụm trà mà cháu trai mới pha, không kìm được mà xúc động: “Do hai nhà chúng ta có duyên nhưng không phận.” 
 
Bà nhìn sắc trời bên ngoài, dịu giọng nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tối nay hãy để Thẩm Kinh Niên đưa cháu về, lần sau có thời gian lại đến ăn cơm, đến nhiều vào nhé.”
 
Mẹ Thẩm mỉm vừa cười với Quan Thanh Hòa vừa nhìn về phía Thẩm Kinh Niên: “Đi đường cẩn thận.” 
 
Thẩm Kinh Niên đáp: “Mẹ yên tâm.” 
 
Mẹ chồng nàng dâu từng bước chậm rãi rời khỏi phòng khách, Quan Thanh Hòa đang định hỏi khi nào đi thì một tách trà đầy được đẩy tới trước mặt. 
 
Ngón tay cùng các khớp xương của Thẩm Kinh Niên di chuyển tới tách trà. 
 
“Cảm ơn.” Cô cầm nó lên. 
 
Cách làn khói trà, Thẩm Kinh Niên cũng có thể bắt gặp ánh mắt của Quan Thanh Hòa, cười nhạt hỏi cô: “Cô Quan, trước mắt hôn ước này chưa hủy được.” 
 
“Tôi cũng họ Thẩm, đổi thành tôi thì sao?” 
 
“!” 
 
Quan Thanh Hòa cầm tách trà, kinh ngạc nhìn anh. 
 
Chỉ nghe một tiếng bịch bịch cách đó không xa, Thẩm Kinh Niên và cô cùng nhìn qua. 
 
Hóa ra là tiếng cây gậy ba-toong của bà nội đập vào tường. 
 
Thẩm Kinh Niên cạn lời: “Bà nội, sao bà lại nghe lén?” 
 
“Nghe lén cái gì, bà quên cầm kính lão của bà.” Bà cụ bị bắt thì vội vàng tìm cớ, thấp giọng nói: “Kinh Niên, lời cháu vừa nói lặp lại lần nữa bà nghe.” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận