Bão tố trôi qua, tất cả đều bình lặng. Hắn vẫn cho người điều tra tung tích của đứa bé, tuy nhiên đến tận bay giờ, vẫn chỉ tìm được một chút tung tích nhưng lại bị cắt đứt. Chuyện đã trải qua tới hai năm, bây giờ quay lại, có người đã khong còn nhớ. Hắn vẫn rất hi vọng có thể tìm được đứa bé, có thể sống hạnh phúc với Mạch Kha Kha.
Thanh Trạch lái xe rẽ về phía bên phải, đỗ vào khuôn viên toà thành, từ sau xe, Đông Khanh mở của bước ra, hỏi một câu chắc nịch:
"Mạch Kha Kha thực sự đã về?"
"Chắc chắn!" Thanh Trạch đáp.
Đông Khanh có chút khẩn trương đi vào trong, trên người cô khoát một bộ trang phục dạ hội lộng lẫy.
Đi vào trong, cô bé Duệ Kha nhìn thấy cô liền như vớ được tiền, chạy tới ôm chầm lấy, hỏi han:
"Cô Đông Khanh, sao cô lâu về vậy? Con mong cô mãi."
Đông Khanh nhẹ nhàng dỗ dành cô bé:
"Tiểu Duệ Kha chơi đi nhé! Cô Đông Khanh còn một chút việc, không thể chơi cùng con được!"
Cô bé nhanh nhẹn hỏi:
"Cô Đông Khanh từng cô Kha Kha sao?"
Đông Khanh gật đầu:
"Đúng vậy!"
"Cô ấy đang ở trong phòng bếp ấy. Cô ấy đang nấu ăn! Cô ấy nấu ăn ngon lắm đấy, một lát cô Đông Khanh ở lại ăn cơm nhé."
Đông Khanh cười, ngắt mũi nhỏ của cô bé một cách nhí nhảnh:
"Chỉ được ham ăn thôi! Lát nữa cô sẽ ở lại!"
Vào phòng bếp, cô nhìn thấy Mạch Kha Kha đang tập trung nghiên cứu công thức nấu ăn liền nói một câu mỉa mai cho bỏ tức:
"Cô trốn hay thật đấy, anh ấy tìm cô suốt bốn năm, vậy mà một tung tích cũng không có. Bây giờ lại ngồi đây nghiên cứu công thức món ăn?"
Mạch Kha Kha ngẩng đầu lên nhìn, thấy Đông Khanh đang ngồi trên ghế bát chéo chân liếc nhanh một bên, trong lòng bần thần một hồi:
"Đông Khanh!"
"Sao? Tôi tưởng cô quên luôn tên tôi rồi ấy chứ?"
"Không phải..."
Mạch Kha Kha liên tục xua tay.
Đông Khanh chợt bật cười, nói:
"Đúng là đầu đất, cô tưởng tôi trách cô thật sao? Tôi chút đùa thôi, cô về đây đã may mắn rồi. Năm đó cô biến mất như bốc hơi anh ấy thực sự không thể bình tĩnh một phút giây nào, bỏ mặc công việc ở công ty chi một mình tôi giải quyết mà đi tìm cô. Lần thứ ba sau khi cha nuôi và Thương Thanh Cầm mất anh ấy mới như vậy."
"Tôi..."
Đông Khanh nhìn cuốn sách trên tay cô, rồi đôi mắt như có chút uỷ khuất:
"Bây giờ cô trở về rồi, anh ấy nhất định sẽ có lại các mục tiêu của mình. Còn nữa, đã lâu rồi, tôi vẫn chưa từng nói với cô: Chúc cô hạnh phúc!"
Mạch Kha Kha nhíu mày, cảm thấy vô cùng khó hiểu, tự dưng Đông Khanh lại nói một câu khó hiểu như vậy:
"Tự dưng cô lại nói như vậy?"
"Có lẽ tôi sẽ đi một chuyến Uganda,sẽ không về Trung Quốc nữa. Thế nên hôm nay xem như tôi đến chia tay cô và anh ấy."
Mạch Kha Kha mới vỡ lẽ, hoá ra Đông Khanh không hẳn là kẻ si tình. Bởi lẽ, si tình sau cùng cũng tự làm khổ mình mà thôi. Như Đông Khanh cô vậy, từ bỏ sớm, không níu kéo gì cả, thế là nhẹ nhàng.
Ngày hôm đó, Đông Khanh ở lại ăn cơm cùng Mạch Kha Kha, nhưng rất lâu cũng không Trường Tư Mộ về nhà, Đông Khanh đành rời đi trước vì vé máy bay cô đặt vào sáng mai, cô còn phải chuẩn bị một số thứ lặt vặt.
Nói đến Uganda là y như rằng lại nhớ đến quốc gia với tập hợp nhiều tổ chức từ thiện tình nguyện lớn cấp thế giới. Sự cứu trợ trẻ em nghèo đói và người già bệnh tật cũng rất được chú trọng.
Có lẽ, khi đến đó, Đông Khanh sẽ cảm thấy bớt cô đơn.
Gió mùa thu đã trở lạnh hơn, năm nay, mùa đông sẽ hứng chịu một trận tuyết lớn chưa từng có.
Đó là lần đầu tiên, Mạch Kha Kha lại sống lại những cảm xúc khi có gia đình hạnh phúc.
Trường Tư Mộ đưa cô và Duệ Kha đi mua quần áo mùa đông.
Sự ấm cúng mà khu trung tâm mang lại khiến cô cảm thấy mình thực sự đã trở về Ttrung Quốc.
"Tiểu Duệ Kha thấy cái mũ này thế nào, có thích không?"
Duệ Kha thử mũ rồi soi vào chiếc gương nhỏ, cất giọng non nớt:
"Đẹp quá! Ba mua cho con cái này nhé!"
"Được, tất nhiên là được rồi!"
Người bố trẻ nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi, tự lúc nào đã dịu dàng hẳn, nét cương nghị cũng dãn ra, hơn nữa còn ẩn hiện ý cười trong đôi mắt màu hổ phách.
Cô không biết bàn tay lạnh của mình từ lúc nào đã siết chặt lấy nhau nhưng trên môi thì vẫn giữ nụ cười.
Những cô nhân viên tiếp thị vẫn tủm tỉm nụ cười và đôi lúc nhìn lén người đàn ông trước mặt, ghé vào tai nhau những lời thì thầm to nhỏ:
"Thật đúng là người đàn ông vừa thành công vừa yêu gia đình, cô gái kia phải nói là vô cùng may mắn!"
...
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Mua rất nhiều đồ đạc cho mùa đông, Duệ Kha cũng vui vẻ vì được hắn dẫn đi chơi.
Buổi tối, Duệ Kha luôn muốn được ngủ cùng cô vừa Trường Tư Mộ, vì trời khá lạnh đôi khi việc ngủ chung như thế thực sự vô cùng ấm áp.
Cô bé Duệ Kha rất hoạt bát, hết chạy nhảy nơi này đến nơi khác.
Sáng sớm. Mạch Kha Kha đã thức dậy sớm nhất, rời khỏi giường, mở cửa sổ lầu hai.
Mưa thu rả rích, lá phong đỏ rụng đầy trước vườn, một ngày rất nhẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...