Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Trong lùm cây, Giang Thủy đang dựa lưng vào tường, cầm đũa ăn một cách dũng mãnh, đầu cũng sắp chôn luôn vào hộp cơm rồi.

Dương Mai đi qua, đặt hộp cơm của mình dưới mí mắt anh, nói: “Không đủ ăn thì tôi còn đây.”

Giang Thủy ngước mắt nhìn nhìn cô, lại cúi đầu, hàm hồ nói: “Tự cô ăn đi.”

“Được thôi, tự tôi ăn hết.” Dương Mai không khách sáo với anh, kéo dây thun, mở nắp hộp ra ăn từng miếng nhỏ.

Cô ăn cơm không phát ra tiếng động, một miếng cơm lại một miếng thức ăn, giống như mèo ăn cơm. Không giống Giang Thủy, hút khò khè, giống như con sói đói.

Đối lập rõ ràng như vậy, tuy Giang Thủy là người có da mặt dày cũng cảm thấy trên mặt có chút nóng.

Giang Thủy nuốt cơm vào miệng, không chớp mắt mà nhìn Dương Mai, Dương Mai cảm nhận được tầm mắt của anh liền nhìn lại: “Nhìn tôi làm gì?”

Giang Thủy không biết làm thế nào, đột nhiện lại bị nghẹn cơm, kịch liệt ho khan. Chờ đến khi anh bình phục mới như bình thường mà nói: “Sao cô không vào bên trong mà ăn.”

Dương Mai dù bận vẫn ung dung nhìn anh, hỏi lại: “Vậy sao anh không vào bên trong ăn?”

Giang Thủy: “Bên trong không còn chỗ.”

Dương Mai cười nói: “Đúng vậy, bên trong không còn chỗ.”

Giang Thủy nói: “Cô với tôi không giống nhau, cô là phụ nữ, bọn họ nhất định sẽ nhường chỗ cho cô.”

Dương Mai nhìn Giang Thủy chăm chú, không nói tiếp.

Thời điểm luyện xe buổi chiều, Dương Mai vẫn luôn thất thần, nhân cơ hội một lần đi WC, Dương Mai xuống xe rồi không trở lên nữa.

Cô tìm được vị trí ngồi xổm buổi chiều hôm qua, tiếp tục ngồi xổm. Thẳng đến khi một chiếc xe tập lái màu đỏ đi tới, cô mới đứng dậy.

Người lái xe là Trương Tây Tây, ngồi phía sau là Lâm Dương, Dương Mai trực tiếp xem nhẹ hai người này, thẳng đến vị trí ghế phụ.

Xe ngừng trong khung đỗ xe sát cạnh vạch trắng, Dương Mai đứng ở bên cạnh cửa sổ xe, nói với Giang Thủy: “Xe anh còn chỗ không?”

Xe Giang Thủy còn trống, chỉ có hai học viên là Trương Tây Tây và Lâm Dương. Dương mai biết rõ còn cố hỏi, chính là muốn Giang Thủy chủ động mời cô lên xe.

Đáng tiếc Giang Thủy không hiểu phong tình, nhìn cũng không thèm nhìn Dương Mai một cái, chỉ lãnh đạm nói một câu: “Không có.”

Dương Mai cười không nói, lại nghe thấy Lâm Dương ngồi sau hướng ra phía ngoài kêu: “Còn chỗ, còn chỗ, phía sau không có ai.”

Dương Mai coi như không nghe thấy, cố chấp chỉ nhìn một mình Giang Thủy.

Cô lại hỏi một lần nữa: “Giang Thủy, xe anh còn chỗ trống không?”


Lúc này Giang Sông triệt để lơ cô không phản ứng, anh chỉ vào kính chiếu hậu bên phía Trương Tây Tây, nhỏ giọng nói cái gì. Trương Tây Tây nghe xong gật gật đầu, thật cẩn thận lùi khỏi khung đỗ xe.

Dương Mai không nhụt chí, cũng đi theo xe.

Trong sân tốc độ xe tập lái đều không nhanh, Dương Mai chỉ cần bước đi vẫn có thể đuổi kịp. Cô vẫn luôn bảo trì vị trí song song với Giang Thủy, giống một con sơn dương quật cường, cứ đi theo một bước không rời.

Trương Tây Tây nhìn kính chiếu hậu bên cạnh Giang Thủy liếc mắt một cái, chỉ có thể thấy làn váy xanh lục của Dương Mai, cô gái nhỏ nhíu nhíu mày, nhỏ giọng oán giận: “Cái gì thế, cô ấy vẫn luôn đi theo, em không nhìn được.”

Giang Thủy thoáng nhìn qua theo kính chiếu hậu, một mạt màu xanh tươi mát nhộn nhạo trước mắt anh. Anh nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nói với Trương Tây Tây: “Tốc độ chậm lại.”

Sau đó anh lại quay đầu nhìn về phía Dương Mai, từ trong xe nhìn ra, chỉ có thể thấy nửa người của Dương Mai, đôi tay cô nắm lấy nhau đặt trên bụng, Giang Thủy nhìn chằm chằm nhẫn trên tay cô, lấp lánh, lộng lẫy, anh đột nhiên thất thần, một lát sau mới nói: “Cô đừng đi theo nữa, trở về xe tập của cô đi. Xe tôi không còn chỗ.”

Dương Mai đi cùng xe từ nơi dừng xe, mãi cho đến đường cong (bài đường cong chữ S trong tập lái), lúc này Giang Thủy bỗng nhiên nói chuyện với cô nhưng là để đuổi cô đi, trong lòng cô bỗng nhiên thấy khó chịu, không chỉ có không đi, cô còn gác tay trái lên cửa sổ xe Giang Thủy.

Cô nói: “Là không còn chỗ, hay là không còn chỗ cho tôi.”

Giang Thủy trả lời rất nhanh: “Không còn chỗ cho cô.”

Tốc độ của Dương Mai giảm bớt, một lát sau đã rơi xuống phía sau xe, Giang Thủy cho rằng cô cuối cùng cũng từ bỏ, nhưng không được bao lâu, cô lại đuổi theo, đôi tay lay cửa sổ xe anh, cúi thấp người xuống ló đầu nói: “Anh không phải nói, tôi không giống sao, tôi là phụ nữ, anh là đàn ông phải nhường chỗ cho tôi.”

Trương Tây Tây nghe xong liếc mắt nhìn qua, thấy mặt Giang Thủy không đổi sắc, liền quay đầu lại tiếp tục lái. Nhưng Dương Mai đang đi theo ở bên ngoài, kinh nghiệm Trương Tây Tây không đủ nên vẫn dễ bị khẩn trương, vừa lơ đãng chuyển lái một cái liền đụng phải cô.

Lực độ không lớn, nhưng thanh âm rất vang, loảng xoảng một tiếng, nện ở bên trái hông Dương Mai. Dương Mai đè nặng thanh âm, hô lên một tiếng kinh ngạc nho nhỏ.

Giang Thủy quyết đoán nói: “Dừng xe.”

Trương Tây Tây dừng xe lại, Giang Thủy liền chui người qua cửa sổ xe ra bên ngoài xem, người Dương Mai chợt lóe, lập tức kéo ra cửa sau xe liền rụt đi vào.

Tiếp theo cửa xe vang lên “bang” một tiếng đã bị Dương Mai đóng lại.

Cứ như vậy không lâu sau, Dương Mai đã an vị tiến vào trong xe.

Lâm Dương xê dịch mông sang một bên, quan tâm hỏi: “Mới vừa đụng phải kia, cô không sao chứ?”

Dương Mai lắc đầu: “Không có việc gì.”

Lâm Dương thoáng yên tâm, còn trừng mắt nhìn Trương Tây Tây một cái: “Em lái xe có tật xấu là tầm nhìn hẹp. Em không thể cẩn thận hơn một chút?”

Thấy Lâm Dương ở trước mặt người ngoài trách cứ mình, Trương Tây Tây trong lòng bất mãn, nhưng cái đâm vừa rồi kia, cũng làm cô ấy đổ mồ hôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là giận dỗi xì một tiếng.

Dương Mai thấy chuyển biến tốt thì ngừng lại, hoà giải nói: “Không có việc gì, tốc độ chậm nên không đau.”

Lâm Dương thở dài một hơi, nói: “Không có việc gì thì tốt.”


Dương Mai không phản ứng, tầm mắt thẳng tắp dừng ở trên người Giang Thủy. Vừa rồi anh sốt ruột chui đầu ra nhìn xung quanh, hiện tại không có việc gì người lại ngồi ngay ngắn, ánh mắt Dương Mai nặng nề như suy tư gì đó.

Lâm Dương muốn tạo không khí, liền vui sướng mà nói: “Đúng rồi, còn chưa biết tên cô là gì.”

Dương Mai quay đầu lại nhìn cậu, nhàn nhạt nói: “Dương Mai.”

Không ngoài dự kiến Lâm Dương ngẩn ra một chút, sau đó nở nụ cười ngoài ý muốn: “Dương Mai? Tên cô rất có cá tính.”

Trương Tây Tây liếc mắt một cái qua kính chiếu hậu, nhỏ giọng nói: “Còn không phải là trái cây dương mai kia sao, cái này thì có gì. Dương mai lại không thể ăn, vừa chua, chát còn rắn nữa.”

Lâm Dương chụp lưng ghế Trương Tây Tây một cái, kêu cô ấy luyện xe phải chú tâm, đừng luôn làm việc riêng nói chuyện phiếm với người khác.

Trương Tây Tây bĩu môi, Lâm Dương liền gãi tóc nói với Dương Mai: “Cô đừng để ý nhé, cô ấy chỉ là quen nói thẳng.”

Dương Mai tập mãi thành thói quen mà nói: “Không quan hệ.”

Lâm Dương nhắc tới đề tài khác, Dương Mai lại trả lời một câu như trước.

Cô bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh tối qua, Giang Thủy dựa lưng vào cột điện, đứng trong đêm tối.

Cặp mắt kia giống như lốc xoáy màu đen, nhìn không thấy đáy, dường như có thể sinh ra lực hút rất lớn, hút đi linh hồn người khác.

Dương Mai bị lốc xoáy bao vây lấy, giống như thắp sáng một mồi lửa, hừng hực thiêu đốt khiến cả người Dương Mai nóng rực.

Mà thanh âm của anh lại tựa như nước suốt mát lạnh đến dập tắt trái tim khô nóng của cô —

“Tên của cô… Có cái gì đặc biệt?”

“Phải, cũng không có gì đặc biệt.”

Dương Mai bỗng nhiên cảm thấy ngàn ngàn vạn vạn người trêu chọc tên cô không đáng kể chút nào, bọn họ cảm thấy cô kỳ dị cũng được, cá tính cũng thế, cô đều cảm thấy không sao cả.

Nếu không có ngàn ngàn vạn vạn cá nhân đó, sao có thể làm nổi bật anh không giống người thường.

Trương Tây Tây lại luyện tập một lần toàn bộ bài thi lái xe sa hình, từ trên đường dốc xuống, cô ấy liền xuống xe đi mất. Nhà cô ấy có đám cưới nên phải đi trước. Lâm Dương là bạn trai nên cũng đi theo.

Cả chiếc xe, sau một thoáng chỉ còn lại Giang Thủy ở ghế phụ và Dương Mai ở ghế sau.

Giang Thủy còn chưa làm ra bất luận phản ứng gì, Dương Mai liền xuống xe trước.

Cô cũng không rời khỏi, mà là đi đến trước xe, ngồi vào vị trí ghế lái.


Giang Thủy nhìn cô thong thả ung dung cài dây an toàn, nói: “Cô muốn làm gì?”

“Luyện xe đó.” Cô trả lời đến đương nhiên.

“Về xe cô đi.” Giang Thủy nói.

“Trong xe thầy Hồ trừ tôi ở ngoài còn có ba người, sân luyện xe người lại nhiều như vậy, mỗi bài đều phải xếp hàng, chờ đến phiên tôi, rau kim châm cũng lạnh rồi.”

Giang Thủy nhìn cô kéo tay lái: “Vậy cô cũng đừng tìm tôi.”

“Vì sao?” Dương Mai hỏi, “Bởi vì tôi không đi theo anh?”

Giang Thủy né tránh tầm mắt sáng quắc của cô, lang thang không có mục tiêu nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Cô báo danh tập lái xe số tự động, xe tôi là số sàn, hoàn toàn không giống nhau.”

“Không giống nhau chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng không giống nhau.”

“…” Dương Mai không tin, nói, “Tôi trước kia học chính là số sàn.”

Giang Thủy nghe xong xoay đầu qua, trong mắt có nhợt nhạt gợn sóng, như là dòng sông đang cười: “Sau đó học không được đúng không.”

“…” Dương Mai nhấp môi, nói, “Tôi sẽ học được. Chỉ cần anh chịu dạy tôi.”

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng bẻ tay lái lại không bẻ được.

Chiếc xe này thật sự là quá cũ nát, rất nhiều phần cứng đều không dễ sử dụng. Bánh lái ngoan cố như trâu, yêu cầu dùng sức mới có thể xoay được.

Tay Dương Mai dùng sức, muốn đem gạt cần số về số một. Cũng không biết là sức lực cô quá nhỏ, hay là cái cần số này thật sự quá khó quay, bết kể cô dùng sức như thế nào, cần số đều không chút sứt mẻ.

Cô có chút gấp gáp, trên mặt vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng tay nắm bánh lái lại buộc chặt.

Giang Thủy nâng cằm ở một bên nhìn, thậm chí thảnh thơi mà ngáp một cái, sau khi chuyển tầm mắt liền nhàn nhạt nói một câu: “Cô không dẫm côn.”

“…” Dương Mai theo bản năng nhìn xuống dưới chân.

Váy dài của cô phiêu dật che mất hai chân. Cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi Giang Thủy: “Có muốn tôi vén váy lên không?”

Giang Thủy hỏi: “Vén lên làm gì?”

Dương Mai: “Cho anh nhìn á.”

“…” Giang Thủy quay đầu sang một bên, đáp, “Không cần.”

Dương Mai thả côn ra, nhẹ nhấn chân ga, thong thả quay bánh lái.

Giang Thủy ghé mắt nhìn nhánh cây vươn ra bên sân, nhàn nhạt hỏi: “Cô yếu nhất bài sa hình nào?”

Dương Mai nói: “Tôi… bài nào cũng tương đối yếu.”


“…” Giang Thủy nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó chỉ vào phương hướng nào đó, nói, “Cô tới vòng xe ở ngã tư đó trước đi.”

Ngã tư vòng xe gần vị trí cổng lớn của trường dạy lái xe nhất, các xe tập lái tiến vào đều giống nhau, dựa theo trình tự từ gần đến xa tới dạy học viên, mà bài huấn luyện đầu tiên đúng là vòng xe ngã tư.

Dương Mai chầm chậm lái xe qua, một bên cúi đầu tìm khởi điểm của ngã tư, một bên nói: “Kỳ thật bài này tôi còn có thể, tôi tương đối sợ lái xe lùi chuồng.”

Giang Thủy lẳng lặng nhìn xe đè qua vạch trắng, quay đầu nói với Dương Mai: “Được rồi, dừng lại.”

Dương Mai dẫm phanh lại, khó hiểu nhìn anh, anh nói: “Cô xuống xe đi.”

Vừa dứt lời, Giang Thủy liền mở cửa xe đi xuống, quay người lại thấy Dương Mai còn ngồi ở trong xe, liền cúi người xuống, nhìn phía bên trong: “Xuống dưới đi.”

Dương Mai không nhúc nhích, chỉ hỏi: “Vì sao bảo tôi xuống xe?”

Giang Thủy đứng dậy, tay phải đặt trên cửa sổ, Dương Mai ở bên trong nhìn không thấy mặt anh, nhưng có thể tinh tường nghe thấy giọng nói của anh.

Anh nói: “Tôi không dạy được cô.”

Dương Mai nhẹ nhàng bật cười, cười thật sự lớn giống như lò xo được kéo đến mức lớn nhất.

“Sao anh cố chấp như vậy.” Cô nói.

Giang Thủy không lên tiếng, Dương Mai quay đầu nhìn anh, lại phát hiện đã không còn bóng dáng anh. Phục hồi tinh thần lại, Giang Thủy đã xuất hiện ở bên trái cô, thay cô mở cửa xe ra.

Dương Mai ngẩng đầu, lại thấy cặp mắt đen mà trầm kia, giống như đang nói — cô cũng không cần cố chấp như vậy.

Dương Mai không còn cách nào, đành phải xuống xe.

Giang Thủy thò người vào thùng xe, rút chìa khóa xe nhét vào túi tiền, sau đó rất nhanh đóng cửa xe lại.

Anh xoay người, thấy Dương Mai còn chưa đi, anh cũng không muốn lên tiếng gọi, cọ qua người cô liền đi thẳng.

Dương Mai xoay người theo, yên lặng nhìn bóng dáng anh, thanh âm không cao không thấp, lại mang theo một loại ý vị: “Ngày hôm qua anh nói với tôi, cảm thấy không đáng thì đừng tới.”

Bước chân Giang Thủy ngừng lại nhưng không xoay người, Dương Mai không đi về phía trước, cũng không lùi về phía sau, cứ thẳng tắp mà đứng giống như một gốc cây dương kiên nghị, cô độc mà canh gác.

“Tôi tới, không có bất luận do dự gì. Bởi vì tôi cảm thấy đáng giá.” Dương Mai nói, cô mặc kệ Giang Thủy có đang nghe hay không, cô chính là đứng ở nơi đó nói, “Tôi cảm thấy đáng giá, bởi vì — ít nhất tôi tới, là có thể thấy anh.”

Giang Thủy đột nhiên xoay người.

Dương Mai đón nhận ánh mắt anh trần trụi mà trắng ra, thời điểm đối diện đôi mắt anh, thậm chí còn theo bản năng mà nâng cằm lên. Giống như một con khổng tước kiêu ngạo.

Giống một con khổng tước phát ra thông báo nào đó.

Sắc mặt Giang Thủy không có gì dị thường, nhưng đồng tử lại rụt rụt, giống như mặt hồ đẩy ra gợn sóng, chẳng qua gợn sóng của anh là co chặt hướng tâm.

Dương Mai cảm thấy, cô lại lần nữa thấy được lốc xoáy màu đen, khiến cô không tự chủ được muốn chạy vào bên trong nó.

Giang Thủy cái gì cũng chưa nói, nhưng Dương Mai biết, tin tức của cô, anh nhận được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui