Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng



Một giờ sau, xe lại tiếp tục lên đường.

Giang Thủy ngồi trên ghế lái, nhìn qua kính chiếu hậu về phía sau: “Em lên ngồi phía trước đi.”

Dương Mai lười biếng động đậy, lắc đầu: “Không muốn động.”

Đúng ra là không thể động đậy. Cho đến giờ, chân cô vẫn còn cảm thấy bủn rủn.

Giang Thủy đã cho cô một thể nghiệm thật kỳ diệu — cô đã từng làm ở trên giường, trên sô pha, trên sàn nhà, trong phòng tắm, thậm chí trong phòng bếp, nhưng mà chưa từng ở trong xe.

Dương Mai lại một lần nữa khẳng định, Giang Thủy nhất định thân kinh bách chiến. (Trải qua trăm trận đánh, chỉ sự quen thuộc, tài tình. Ý là anh đã “làm” rất nhiều lần)

Ở điều kiện đặc thù như vậy, trong không gian hẹp hòi như vậy, anh vẫn có thể biểu hiện thành thạo như cũ, khống chế hết thảy trong tay.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Dương Mai nói: “Xe này của anh còn dạy học viên không?”

Giang Thủy: “Không, đợt tiếp theo sẽ đổi xe.”

“Là loại màu trắng đó?”

“Đúng vậy.”

“Vậy là tốt rồi.”

Một lát sau, Giang Thủy lại nhìn về phía sau: “Bây giờ đi về nhà?”

“Tùy anh.” Cô đáp.

Cô sớm đã vô dục vô cầu (không có dục vọng, không có mưu cầu), mặc người xếp đặt.

Khi Giang Thủy ngừng xe ở dưới lầu tiểu khu nhà Dương Mai, mưa đã hoàn toàn ngừng.

Hai người song song từ trong xe đi xuống, Dương Mai đi trước vài bước để mở cửa lớn, lúc này mới phát hiện trước cửa có người đang ngồi xổm.

Người đó nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu, Dương Mai mặt không biểu tình nhìn hắn, kêu một tiếng: “Tống Cường.”

Tống Cường ngồi xổm đã lâu, trong giây lát đứng lên, chân không tự chủ được mà khẽ run lên, sau khi đứng vững vừa muốn nói chuyện lại thấy có người đàn ông đi theo phía sau Dương Mai.

Phía sau nữa là chiếc xe tập lái màu đỏ.

Tống Cường cười cười, nói: “Dương Mai, em đi học xe à.” Đôi mắt hắn ngó về phía sau, nói: “Đây là thầy dạy em?”


Dương Mai nhấp môi, không nóng không lạnh: “Liên quan anh cái rắm.”

Tống Cường rõ ràng xấu hổ, nhưng hắn còn không muốn xé rách mặt với Dương Mai, vì thế liền tự động xem nhẹ những lời này. Hắn chủ động vươn tay về phía sau: “Chào anh, tôi là Tống Cường, là bạn của Dương Mai.”

Dương Mai hừ một tiếng: “Chúng ta không phải bạn bè.”

Tống Cường cười gượng, đè nặng thanh âm nói: “Vậy em bảo anh giới thiệu như thế nào. Bạn trai cũ?”

Dương Mai lạnh lùng nhìn thẳng hắn, hắn vội vàng xin khoan dung: “Không thể nào, cho nên chúng ta vẫn là bạn bè đi.”

Dương Mai không hé răng, Tống Cường ho khan một tiếng, chỉ chỉ cửa nói: “Sao em không mở cửa?”

Dương Mai cũng không thèm nhìn hắn một cái, trực tiếp nhét chìa khóa lại trong túi, quay người đi về hướng xe: “Đến nhà anh.”

Giang Thủy nhướng mày, đi theo ngồi lên ghế điều khiển.

Tống Cường đứng tại chỗ thất thần, ngẫm nghĩ nửa ngày mới tự nhủ nói: “Có ý gì …”

Chờ đến khi xe chuẩn bị đi, hắn mới vội vàng chạy tới, gõ cửa xe nói: “Hai người đang qua lại? Dương Mai, hỏi em đấy…”

Dương Mai căn bản lười phản ứng hắn, xe “vút” một cái phóng về phía trước, Tống Cường dần trở thành một điểm nhỏ bé sau kính xe.

Ra khỏi cổng lớn tiểu khu, trạng thái Dương Mai mới một lần nữa trở lại lười nhác.

Giang Thủy một bên lái xe một bên nói: “Em cứ nhìn anh làm gì?”

Dương Mai thoải mái hào phóng: “Xem anh chừng nào thì không nín được.”

Giang Thủy cười: “Nín cái gì?”

“Anh nói xem.”

“Nước tiểu?”

Dương Mai hừ một tiếng: “Anh cứ giả vờ đi.” Nói rồi cô xoay đầu nhìn về phía bên ngoài.

Một lát sau, Giang Thủy vẫn thờ ơ như cũ. Dương Mai quay đầu lại véo một cái thật mạnh trên cánh tay anh.

Giang Thủy xuýt xoa một tiếng, nói: “Được được được, anh hỏi em, người vừa rồi là ai?”

“Bạn trai cũ.”

“Đã chia tay bao lâu?”


“6 năm.”

“Ở bên nhau bao lâu?”

“Hơn một năm.”

“Vì sao chia tay?”

“…”

Thanh âm đột nhiên im bặt.

Giang Thủy liếc mắt qua, trong tầm mắt là một nửa sườn mặt Dương Mai, anh chỉ có thể thấy một đoạn cổ trắng nõn sạch sẽ của cô, giống một con thiên nga trắng tinh.

Quay đầu lại, mắt nhìn phía trước, anh nói: “Không muốn nói thì không cần nói.”

“Bị lừa.”

Qua thật lâu, Dương Mai mới lên tiếng.

Khi cùng Tống Cường ở bên nhau, Dương Mai vẫn còn là vị thành niên. Rõ ràng không có bản lĩnh gì nhưng lại có một thân dũng khí. Không sợ trời không sợ đất, đi theo Tống Cường vào Nam ra Bắc.

Người phục vụ, rửa chén, thu ngân, bán hàng… Cái gì cô cũng từng làm. Đoạn thời gian kia trải qua thật sự gian khổ, đồng thời cũng thật phong phú.

Tống Cường sợ khổ sợ mệt, ngây người trong nhà xưởng một tháng thì bị ông chủ sa thải, mỗi ngày nằm ở trong phòng cho thuê ngủ ngon lành, chơi game. Chi tiêu trong thời gian đó đều do Dương Mai gánh vác.

Dương Mai tích góp được một số tiền, cô có đầu óc, tính toán tự mình gây dựng sự nghiệp. Nhưng cuối cùng vẫn không thành. Số tiền kia bị người khác trộm — bị Tống Cường trộm. Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Mai tiền không có, người cũng không có — Tống Cường không nói một tiếng, cuỗm tiền bỏ chạy.

Sau này, Dương Mai gặp Lý Diễm và Tôn Uy, Lý Diễm đối với Dương Mai nhất kiến như cố (vừa gặp như đã quen từ lâu), Dương Mai mượn Tôn Uy một số tiền, tự mình làm buôn bán đồ trang điểm.

Tôn Uy nói: “Mặc kệ quan hệ của Lý Diễm và cô tốt như thế nào, tiền này là cô vay tôi.”

Hắn là thương nhân rõ đầu rõ đuôi, trên khía cạnh công việc không nói chuyện tình cảm. Nhưng Dương Mai vẫn rất cảm kích: “Tôi biết, tôi kiếm lời được sẽ trả anh cả vốn lẫn lãi, một phân không thiếu.”

Sau đó, cô quả thực trả được cả vốn lẫn lời. Tôn Uy không phải không có kinh ngạc — một cô gái như cô, một mình gây dựng sự nghiệp, trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng hồi vốn kỳ thật đã là rất khó.

Rất khổ rất khó, nhưng đều đã qua.

Dương Mai trầm mặc, Giang Thủy cũng trầm mặc. Anh không nói nên lời, bởi vì hiện tại nói cái gì cũng là dư thừa.

Anh ẩn ẩn cảm thấy người phụ nữ ngồi ở bên cạnh anh đây có bao nhiêu mạnh mẽ, thần kỳ là, ở sâu trong nội tâm anh lại sinh ra một loại cảm giác mình được cô che chở.


Có trong nháy mắt, anh cho rằng chính mình đang đứng trong miếu  thần, không nói gì, bên tai chỉ còn lại tiếng nói nhỏ của thần phật. Phật nói: Ta sẽ phù hộ ngươi. Anh thành kính chắp tay trước ngực nói cảm tạ.

Hốc mắt anh phiếm nước, dùng sức xoa một cái, lại duỗi tay qua cầm tay cô, kỳ quái, trời mưa ướt lạnh một hồi, thế nhưng tay cô vẫn ấm áp.

Xe đi xa dần, đột nhiên cô quay đầu sang cười nói với anh: “Có muốn ăn Dương Mai không?”

Giang Thủy có một giây cảm giác trì độn, liếc mắt một cái liền thấy ven đường có người nông dân ngồi dưới cây dù lớn phe phẩy mũ rơm như cây quạt. Trên bàn đặt dương mai, đã phân đều ra từng sọt một, một mảnh đỏ tím.

Xuống xe, Dương Mai đi thẳng đến đó, cầm lên một quả hỏi: “Có thể nếm thử không?”

Người bán hàng là một bà lão bụ bẫm, híp mắt ngắm Dương Mai, vui vẻ nói: “Có thể nếm, có thể nếm!”

Dương Mai nếm thử một quả, ngòn ngọt. Nhai vài cái, phun ra một hat. Ánh mắt bắt đầu băn khoăn ở trên bàn, muốn chọn ra một sọt.

Giang Thủy đứng bên cạnh, xách lên một cái sọt cho Dương Mai: “Cái này đi.”

Dương Mai thấy sọt này quả vừa lớn vừa tím, xác định sẽ ngọt đến chết người, lập tức liền quyết định: “Được, lấy sọt này.”

Giang Thủy lấy sọt xuống, thanh toán tiền, xách theo sọt đi về hướng xe.

Đi được một nửa nhìn lại lại thấy Dương Mai còn đứng ở dưới dù, chỉ nghe thấy tiếng nói cô giòn tan: “Cái này cũng mua, bà tính giá rẻ cho cháu chút.”

“Được được.”

Chờ Dương Mai đi tới, Giang Thủy liền thấy một túi dương mai đỏ thẫm.

“Sao lại mua cái này?” Giang Thủy cười.

“Dùng để ngâm rượu.” Dương Mai nâng túi kia lên rêu rao một chút, vui rạo rực mà nói, “Đến lúc đó mời anh uống nhé.”

Giữa hè, qua cơn mưa trời lại sáng, cô mới vừa ăn một quả dương mai, miệng ngọt ngào. Một câu nói xong, sợi tóc bay tán loạn đã bị cô ngậm vào miệng.

Giang Thủy nghĩ, thanh âm một cô gái sao có thể ngọt như vậy, ngọt hơn nhiều so với dương mai.

“Nghĩ cái gì vậy?” Dương Mai đi lên phía trước, một tay trống không vẫy trước mắt anh.

Giang Thủy bắt lấy, nhéo tay cô: “Nghĩ đến em.”

Dương Mai cười rộ lên, nhíu mi, trừng mắt, cả khuôn mặt càng thêm có vẻ sáng ngời: “Nghĩ đến em cái gì?”

Giang Thủy cười mà không nói, dùng một cái tay khác nắm tay Dương Mai: “Đi thôi.” Hai người một lần nữa về trên xe.

Dương Mai hỏi: “Đi đâu?”

“Về nhà.”

“Về nhà ai?”

“Tùy em.”

“Nhà em đi, anh quay đầu đi.”


Giang Thủy không quay đầu, trực tiếp đi về phía trước. Nơi này không có đường cho xe quay đầu, Dương Mai nhìn thoáng qua bên cạnh, cách đó không xa có lối rẽ, nhưng anh lại không quay đầu. Đèn xanh đang sáng, xe anh trực tiếp đi qua bỏ qua lối rẽ kia.

Dương Mai: “Thế nào?”

Giang Thủy: “Đến nhà anh.”

Dương Mai cười cười, nhặt lên một quả dương mai nhét vào trong miệng, vui vẻ thoải mái nói: “Không phải tùy em sao.”

Giang Thủy nhấp nhấp môi, không nói chuyện. Rất nhiều thời điểm anh cũng sẽ làm động tác này, sau đó trầm mặc, chặt như miệng hồ lô.

Dương Mai càng muốn cạy miệng anh ra. Cô lấy một quả dương mai, thọc vào miệng Giang Thủy. Mắt Giang Thủy cúi xuống ngó ngó, muốn tránh nhưng Dương Mai không cho, miệng anh ở đâu, dương mai liền ở đó.

Cuối cùng, Giang Thủy không còn cách nào, há mồm nuốt quả dương mai kia.

“Phun hạt vào tay em.” Dương Mai mở tay ra, hạt rơi xuống, lại thu tay trở về, dùng khăn giấy bọc lấy, “Giường nhà anh quá nhỏ.”

Giang Thủy nghe xong cười: “Nhà em không có bao.”

“Mới vừa ở trên xe sao anh không chê không có bao?” Dương Mai châm chọc nói, dừng một chút, chợt nhớ tới cái gì lại bổ sung một câu, “Còn có giữa trưa ngày đó.”

“Ừ.” Giang Thủy không tiếng động mà cười.

Dương Mai nghiêng mắt nhìn anh: “Ừ cái gì mà ừ.”

“Không có gì.”

Dương Mai nghĩ kỳ thật Giang Thủy vẫn có một chút chủ nghĩa đàn ông. Tỷ như anh sẽ không dùng tiền của cô, dù cho chính anh cũng  không có tiền; tỷ như anh không quá nguyện ý ở trong nhà cô, dù cho chính nhà anh so ra kém xa cô.

Đây đều là chút vấn đề không có ảnh hưởng gì, so với cái này, hai người sóng vai đi cùng nhau càng quan trọng hơn. Dương Mai có thể làm bộ cái gì cũng không biết, làm một người phụ nữ dịu dàng tránh ở sau lưng đàn ông.

“Em gãi gì vậy?” Một hồi lâu, Giang Thủy vẫn luôn xem Dương Mai gãi gót chân, nhịn không được hỏi một câu.

“Ngứa.” Vẫn còn gãi.

Xe lại đi được mấy trăm mét, Giang Thủy liền tắt máy dừng lại bên đường. Anh nắm bụng cẳng chân Dương Mai, kéo về phía mình, Dương Mai ăn đau kêu lên một tiếng sợ hãi, một bàn tay đập lên cánh tay Giang Thủy: “Nhẹ chút!”

“Ừm.” Giang Thủy nhìn gót chân cô liền thấy trên làn da trắng nõn lại mọc ra một cái bọt nước màu vàng xanh, căng phồng.

Anh dùng ngón út đè ép, hỏi: “Đau không?”

Dương Mai mím miệng lắc đầu.

Đau nhưng thật ra cũng không đau, nhưng mà có chút ngứa.

Giang Thủy thả tay, lại lái xe lên đường. Một lát sau, anh nói thầm: “Em cũng không đi bộ, vẫn luôn ngồi trên xe, sao lại mọc bọt nước.”

“Không đáng ngại.” Dương Mai chẳng hề để ý mà nói, “Về nhà dùng kim chọc một cái là được.”Edit: Quả dương mai này mọi người, ở mình hay gọi Thanh mai nhỉ 

dương mai


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui