Giang Thủy lại hít mũi thật sâu một lần nữa, xác nhận đó là mùi cồn.
Chỉ một thoáng, Dương Mai đã thấy được một vài thứ từ trong ánh mắt anh khiến tay cô không tự giác siết chặt lại. Cô cho rằng đó là sơn vũ dục lai phong mãn lâu, nhưng trên thực tế, sau khi trận gió bão kia lượn qua một vòng lại dần dần tiêu biến. (sơn vũ dục lai, phong mãn lâu – một câu trong bài Hàm Dương thành đông lâu của Hứa Hồn, dịch nghĩa: mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu – ý ở đây theo mình hiểu là ánh mắt Giang Thủy như hàm chứa gió mây vần vũ tràn khắp không gian xung quanh hai người, chuẩn bị thành “cơn giận áp thấp nhiệt đới”)
Mặt Giang Thủy vẫn không có biểu tình gì, cảm xúc của anh xuyên thấu qua thanh âm truyền tới Dương Mai.
“Cô học lái xe, rốt cuộc là vì cái gì?”
Dương Mai nhìn thẳng vào đôi mắt anh, thở sâu, nói: “Vì cái gì, anh còn không rõ sao.”
Ngừng tại đây, ý đồ của Dương Mai đã biểu đạt thật sự rõ ràng. Giang Thủy tuy đầu gỗ nhưng không ngu. Anh không đáp lại, không có nghĩa là nghe không hiểu.
Anh chỉ là không muốn dẫm chân vào vũng bùn.
Thời điểm giữa trưa, Trương Tây Tây nói muốn ăn lẩu, Lâm Dương đi cùng cô ấy nhưng ăn lẩu mà có hai người thì hơi ít nên gọi cả Giang Thủy đi, cuối cùng, cũng kêu cả Dương Mai.
Trong tiệm lẩu trống không, chỉ có một bàn của nhóm Dương Mai và một bàn ở gần phòng bếp, nhưng mà bàn người này thoạt nhìn là nhân viên cửa hàng và ông chủ, vì trong tiệm không có gì làm nên nhàn rỗi nhàm chán ngồi cắn hạt dưa.
Bốn người vừa ngồi xuống nhân viên cửa hàng đã tiến tới, Lâm Dương ở gần nhất nên đưa thực đơn cho cậu xem.
Lâm Dương nhận thực đơn nhưng không tự mình xem trước mà đưa cho Giang Thủy, Giang Thủy bảo cậu chọn, cậu mới chân chính bắt đầu gọi món ăn.
Cậu một bên xem danh mục đồ ăn, một bên hỏi nhân viên cửa hàng: “Hôm nay không có khách sao.”
Nhân viên cửa hàng một tay cầm sổ, một tay nắm bút, tròng mắt dạo qua một vòng trong tiệm, nói: “Đúng vậy, vì trời nóng nên không có người ăn mấy.”
Lâm Dương liếc mắt nhìn Trương Tây Tây bên cạnh một cái: “Em xác định muốn ăn lẩu?”
“Xác định, nhất định và khẳng định.” Trương Tây Tây ôm lấy cánh tay Lâm Dương, màu da hai người một đen một trắng, đối lập rõ ràng.
“Được được, cũng chỉ có em trời nóng thế này còn muốn ăn lẩu.”
Lâm Dương chọn vài món ăn, lại hỏi Dương Mai muốn chọn mấy món không, Dương Mai là tới cho đủ bàn, cô không có hứng thú với lẩu nên tự nhiên xua tay nói không cần.
Đơn gọi món được chuyển cho phòng bếp, Lâm Dương mới bỗng nhiên nhớ tới còn chưa chọn đồ uống. Cậu vẫy tay ý bảo nhân viên cửa hàng lại đây, nhân viên cửa hàng ở quầy thu ngân bên kia đang viết viết vẽ vẽ gì đó, đầu cũng không nâng một chút mà nói: “Đồ uống ở tủ lạnh, tự lấy đi.”
Tủ lạnh ở vị trí phía sau Giang Thủy, Lâm Dương vừa muốn đứng lên, Giang Thủy đã nhanh hơn cậu một bước: “Cậu ngồi xuống, để tôi.”
Lâm Dương ngồi xuống nói: “Cho em lon Coca đi.”
Trương Tây Tây: “Em… Em muốn nước chanh.”
Giang Thủy gật gật đầu, ánh mắt chuyển qua trên người Dương Mai.
Dương Mai nhìn cũng không nhìn tủ lạnh kia lấy một cái, cặp mắt kia cất giấu muôn vàn cảm xúc, chỉ bao trùm trên người Giang Thủy: “Anh uống cái gì tôi uống cái đó.”
Giang Thủy đứng không nhúc nhích, giống như đang đợi Dương Mai sửa miệng.
Cố tình Dương Mai lại là tính xấu không đổi, đôi tay bạch ngọc (trắng trẻo nhẵn mịn như ngọc) cầm ấm nước lên, chuẩn bị tráng chén đĩa: “Thất thần làm gì, đi lấy đi.”
Cuối cùng, Giang Thủy lấy một lon Coca, một lọ nước chanh cộng thêm hai lon bia.
Khi Lâm Dương thấy hai lon bia kia còn tỏa khói trắng thì kinh ngạc dùng khuỷu tay thọc Giang Thủy một cái: “Anh Thủy, sao anh lại uống bia, không phải còn lái xe sao?”
Trương Tây Tây đập vào gáy Lâm Dương một cái: “Anh ngốc à, anh Thủy ngồi ghế phụ, không lái xe.”
Giang Thủy vẫn luôn không nói chuyện, trầm mặc đặt một lon bia lên bàn trước mặt Dương Mai.
Lâm Dương lại nổi tính bát quái: “Dương Mai, cô cũng uống bia sao?”
Dương Mai nhìn chằm chằm vào mặt Giang Thủy, nhưng thật ra Giang Thủy lại không nhìn cô mà chỉ tập trung mở bia, một tiếng “bang” vang lên như pháo trúc bị ném vỡ, nổ ngay bên tai Dương Mai, cũng nổ trong đáy lòng cô, khiến máu huyết cả người cô thông suốt.
Được lắm, một lon bia.
Anh mà không lấy rượu lại đây thì đã không phải là anh. (tác giả dùng “rượu” nhưng ý chỉ ở đây là chất cồn, nói chung cho cả rượu, bia, để “rượu” mà không để bia vì chương trước Giang Thủy bắt được Dương Mai uống rượu nên muốn chỉnh cô)
Dương Mai cầm lon bia kia, sự lạnh lẽo thông qua tứ chi nhanh chóng lan tràn khắp người.
Lâm Dương gọi lại cô: “Dương Mai, cô đổi nước trái cây đi, lát nữa còn phải luyện xe, vẫn là đừng uống rượu.”
Trương Tây Tây cũng khuyên: “Đúng vậy, vạn nhất uống say thì phải làm sao, nhỡ lúc lái xe xảy ra chuyện gì…”
Nói còn chưa dứt lời, Dương Mai đã mạnh mẽ giật nắp bia, cũng là một tiếng “bang” nhưng so với tiếng động vừa rồi của Giang Thủy thì càng vang càng lượng.
“Hai người sợ cái gì, anh Thủy còn không sợ.” Dương Mai cong môi cười, giơ bia chạm vào lon bia của Giang Thủy một cái, “Anh Thủy, xin mời.”
Giang Thủy không uống, Dương Mai cũng không để ý, cô chỉ lo ngửa cổ uống bia của mình, uống được non nửa liền nắm lon bia đập xuống bàn, sảng khoái thở ra một tiếng “ha”.
Trương Tây Tây ở bên cạnh xem đến ngây người, miệng mở ra nửa ngày cũng không khép lại được. Cô ấy nhìn chằm chằm Dương Mai một hồi lâu, mới tìm về được thanh âm của chính mình: “Dương Mai, tôi thấy cô giống như rất biết uống.”
Dương Mai nói: “Còn phải xem là ai uống cùng tôi.”
Rất nhanh nhân viên cửa hàng đã bưng đồ ăn lên bàn, Lâm Dương đổ đồ ăn và thịt vào trong nồi, lại dùng đũa quấy quấy.
Toàn bộ mọi việc Lâm Dương bao hết, Trương Tây Tây chỉ an vị ở một bên cắn đũa chờ nước sôi.
Lại qua một lát, lá cải bị đẩy lên, nước sôi, khí nóng hầm hập lập tức phần phật xông lên, Trương Tây Tây bị khí nóng kia hun đến đổ mồ hôi.
Lâm Dương nói: “Em cởi áo khoác ra, ăn lẩu còn mặc áo chống nắng.”
Trương Tây Tây rất nghe lời cởi áo khoác, ngoài miệng lại giải thích: “Còn không phải sợ luyện xe bị đen da sao.”
“Em đã rất đen rồi, sẽ không đen hơn đâu.”
Không hề nghi ngờ, Lâm Dương lại chịu khổ bị Trương Tây Tây hành hung một trận.
Sau khi hành hung xong, Trương Tây Tây có chút ưu thương, quay đầu hướng Dương Mai: “Dương Mai, sao chị trắng như vậy, có bí quyết gì không, tôi dùng mỹ phẩm làm trắng cũng chưa thấy tác dụng gì.”
Không đợi Dương Mai trả lời, Trương Tây Tây liền thở ngắn than dài tựa lưng vào ghế ngồi, nói tiếp: “Mùa hè vừa đến, tôi ra cửa phải chuẩn bị ô, trên người lại bôi kem chống nắng nhưng một chút tác dụng cũng không có.”
Cô ấy ngắm Dương Mai một cái, méo miệng nói: “Tôi thấy chị thường xuyên mặc áo ngắn tay quần đùi, không sợ bị đen sao?”
Dương Mai ăn một miếng nấm, nhàn nhạt nói: “Tôi phơi nắng không đen, có đen cũng sẽ rất nhanh trắng lại.”
Trương Tây Tây nghe hiểu đây là vấn đề thể chất, càng thêm buồn nản: “Không công bằng không công bằng, ông trời không công bằng!”
Lâm Dương gắp cho Trương Tây Tây một miếng thịt lớn, an ủi cô ấy: “Không có việc gì, em rất xinh đẹp.”
Trương Tây Tây cắn miếng thịt, cau mày: “Anh cứ gạt người đi, em biết thừa đàn ông các anh thích con gái da trắng.”
Như là muốn nghiệm chứng những lời này, Trương Tây Tây thò lại gần hỏi Giang Thủy: “Anh Thủy, anh nói đúng không?”
Giang Thủy rũ mặt vớt váng mỡ trên nước lẩu, nửa ngày mới nói: “Thế nào cũng được.”
Trương Tây Tây rõ ràng đối với cái đáp án ba phải cái nào cũng được này không hài lòng: “Cái gì gọi là thế nào cũng được? Ý của anh Thủy là trắng đen gì anh cũng ăn hết?”
Lâm Dương một hơi không giữ được, phụt một cái bật cười, phun ra một miệng canh.
Trương Tây Tây trừng cậu một cái: “Anh làm cái gì thế, muốn tạo phản à?”
Lâm Dương vỗ vỗ ngực làm dịu: “Không…”
Trương Tây Tây “hừ” một tiếng, Lâm Dương liền nói: “Em cũng đừng vơ đũa cả nắm nói đàn ông, con gái các em không phải cũng thích trắng sao, giống như em ấy. Bằng không em cũng sẽ không tìm tới anh.”
Điểm này Trương Tây Tây thật ra phải thừa nhận, cô ấy thích nam sinh da trắng, nhưng là…
Trương Tây Tây lập tức quay đầu tìm đồng minh: “Dương Mai, chị thì sao, chị thích đàn ông da trắng không?”
Dương Mai lắc đầu, thật chân thành nói: “Không, tôi thích đàn ông da đen.”
Thời gian quá nửa.
Bữa lẩu này Lâm Dương chọn đồ ăn vừa vặn không nhiều không ít, trong mấy người Dương Mai ăn ít nhất.
Lâm Dương liền hỏi: “Có phải không hợp khẩu vị cô không?”
Dương Mai lắc đầu: “Tôi không đói bụng lắm.”
Không phải đói bụng lắm, nhưng cô vẫn luôn uống bia.
Tay trái Dương Mai cầm lon bia một khắc cũng chưa buông, rất nhanh, một lon bia đã bị cô uống nhìn thấy đáy. Cô đứng dậy, tới tủ lạnh tự lấy một lon khác cho mình.
Lâm Dương thấy, từ trong chén ngẩng đầu: “Dương Mai, cô còn uống à? Tuy rằng nóng, nhưng món này lạnh như vậy, uống nhiều quá cũng không tốt.”
Dương Mai không nghe, cậu liền tìm Giang Thủy xin giúp đỡ: “Anh Thủy, anh xem cô ấy kìa, mau khuyên cô ấy đi.”
Giang Thủy cúi thấp đầu, thanh âm rầu rĩ: “Tùy cô ấy đi.”
Dương Mai hơi không nghe rõ chỉ “hừ” một tiếng.
Lâm Dương có đôi mắt rất tinh, nếu cứ tiếp tục ở chung như vậy cậu ẩn ẩn cảm thấy có điểm không ổn nhưng sức tưởng tượng của cậu cũng không đủ phong phú, chỉ có thể dựa vào trực giác nói chuyện: “Dương Mai, khi lái xe đeo nhẫn cầm tay lái sẽ không thuận tiện lắm, còn đi giày cao gót thì bàn chân không cảm thụ được phanh xe. Lúc buổi sáng, anh Thủy nói như vậy là vì muốn tốt cho cô.”
Dương Mai không khỏi nhìn Lâm Dương một cái.
Lâm Dương cho rằng sự việc đã được cậu làm rõ, liếm liếm môi chuẩn bị nói lời thấm thía nào ngờ Dương Mai đập lon bia trên mặt bàn đến “bang” một cái, lại dùng sức niết bẹp lon bia, ngữ khí thực đạm, nhưng cũng thực nghiêm túc.
“Nhóc con, cậu thì biết cái gì.”
Lâm Dương muốn nói một câu cô dựa vào cái gì gọi tôi là nhóc con, nhưng vừa thấy đôi mắt sắc bén của Dương Mai, lời nói đến bên miệng lại bị cậu nuốt xuống.
Cơm trưa qua đi, lại trở lại với bầu không khí luyện xe.
Buổi chiều Trương Tây Tây muốn tập trước, trình tự luyện xe không còn là mọi người luân phiên tập một lần nữa, Trương Tây Tây tập liên tục, tập được khá khá rồi cô ấy liền đi.
Chờ Trương Tây Tây cùng Lâm Dương đi rồi, đổi thành Dương Mai lên ghế lái.
Bữa trưa Dương Mai uống vài lon bia, tất cả dạ dày đều là chất lỏng, xe vừa chạy, dạ dày cô lập tức giống như thuyền muốn lật.
Ngày thường cô sẽ không như vậy, có lẽ là bởi vì ngồi ở bên trong xe, điều này làm cho cô cảm thấy có chút khó chịu.
Xe chạy đến vị trí đường cong chữ S, cô ngừng lại, mở cửa xe liền đi ra ngoài.
Vị trí dừng xe cách vòi nước bên ngoài WC không xa, nhưng cái khoảng cách ngắn ngủn này Dương Mai lại đi rất chậm.
Cô còn chưa đi đến bên cạnh vòi nước, người đàn ông phía sau đã vượt qua cô.
“Cô muốn làm gì?”
Dương Mai không để ý đến Giang Thủy, lại tiếp tục đi về phía trước.
“Có phải say xe không?”
Dương Mai dừng lại, nhìn Giang Thủy chăm chú.
Sau một lúc lâu, cô nói: “Tôi say.”
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt Dương Mai rất sáng, giống như ngâm mình trong nước, ẩn ẩn nhộn nhạo gợn sóng rất nhỏ.
Giang Thủy dùng ánh mắt kỹ càng nhìn cô, hồi lâu cũng không nói chuyện.
Anh phát hiện ở đại đa số thời điểm Dương Mai vừa lạnh lùng vừa tĩnh lặng, giống như đóa tuyết liên mọc trên Thiên sơn, muốn chạm vào một cái cũng khó. Nhưng ở thời điểm nào đó, cô lại hoàn toàn tương phản — phảng phất như tuyết liên bị nhiễm máu người, trong phút chốc bừng nở thành màu son đỏ, trở thành luồng lửa nóng duy nhất giữa một mảnh trắng xóa.
Ngọn lửa cô độc nhưng nhiệt tình.
Thân thể Giang Thủy dần dần nóng lên, không phải do cái nóng bên ngoài gây ra, mà là —
Sức nóng của Dương Mai làm anh bị thương.
Anh ở trong không khí nóng cháy hô hấp trầm trọng, một chút lại một chút. Trong đầu đột nhiên có một thanh âm “đinh” vang lên, như là tín hiệu nào đó, gõ nát tất cả phán đoán của anh.
Cuối cùng, anh thật khẳng định mà nói: “Cô không say.”
Dương Mai nghe vậy liền cười, nụ cười này khiến đầu óc Giang Thủy thật vất vả mới bình tĩnh được lại “oanh” một cái lung tung rối loạn.
Anh nỗ lực tập trung tinh thần đang rối loạn mới có thể nghe được thanh âm của cô không giống như bị bọc một tầng sương mù.
“Không, tôi say.” Cô nói, “Biết tôi vì cái gì say sao.”
“Bởi vì anh. Giang Thủy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...