Cho Đến Khi Em Quên Được Anh
Trong căn biệt thựgiữa một vườn hoa hồng bát ngát.
"Huy Phong, em đang ở đâumau ra đây?!"- Tiếng cậu bé vang vọng.
Trong bụi hoa hồng cách đó không xa, một cậu bé với gương mặt xinh sắn, lém lỉnh khẽ cười gian xảo.
"Hóa ra ở đây"- Khánh Phong đứng đằng sau phát hiện ra thằng em 3 tuổi đang lém lỉnh chơi trò chốn tìm với mình. Anh túm cổ áo nó.
"Á!... bị Khánh Phong bắt mất rồi!"- Huy Phong tỏ ý không hài lòng, mỗi lần như thế y như rằng thằng bé nổi khùng lên.
"Huy Phong sao em dám gọi hắn tên anh ra thế hả? Anh sẽ méc papa và mama đó!"- Khánh Phong lôi cổ thằng bé như một con lợn con mũm mỉm đi vào nhà. Mặc cho nó có vùng vẫy thế nào.
"Hai đứa chơi đủ chưa mau rửa tay rồi vào ăn cơm"- Bà Hoàng nhìn hai thằng con đầy những nét nghiêm nghị.
"Khánh Phong... Mẹ đang la chúng ta sao?"- Huy Phong hồn nhiên hỏi anh.
"Đồ ngốc... chứ không là gì nữa!"- Khánh Phong ra dáng một người anh 8 tuổi, tay chống nạnh chỉ bảo em.
Dù thằng nhóc Huy Phong mới ba tuổi nhưng nói năng rất rõ ràng và cực thông minh. Nó nhìn anh lườm một phát rồi chạy vào trong nhà, ngồi lên đùi ba.
Ông Hoàng biết tính nhõng nhẽo của nó lại tái phát, ôm nó vào lòng, dùng bộ râu nhặm cựa cựa vào bên má nó.
"Bảo bối! Lại sao nữa!"- Ông nói bằng giọng hết sức cưng chiều
"Bị Khánh Phong bắt nạt"- Thằng bé cơ hồ là đang diễn rất sâu nó vừa khóc vừa mếu y như mình bị bắt nạt.
"Được rồi! Để tí ba phạt anh sau, giờ chúng ta ăn cơm đã"
Người đàn ông đang đọc báo bên cạnh ông Hoàng tình cờ xem vào cuộc trò chuyện của hai bố con.
"Huy Phong con thật biết cách nhõng nhẽo y như Thiên Di nhà chú vậy!"- Ông Hạ nhìn thằng nhỏ trêu chọc.
"Vậy sau này con sẽ lấy Thiên Di nhà chú"- Thằng nhỏ thản nhiên đáp lại, giọng nói không có chút gì là giễu cợt. Bốn người có mặt trong nhà đều ngạc nhiên quay ra nhìn thằng bé 3 tuổi.
"Nhìn gì mà dữ vậy! Con đâu có đùa. Thôi đói rồi, con ăn trước đây!"- Thằng nhỏ liếc nhìn mọi người một cái, đôi tay nó thoăn thoắt cầm cái thìa ăn ngon lành.
Cả nhà nhìn nó cười vui vẻ. Đó là một gia đình hết sức hạnh phúc."
Khánh Anh choàng tỉnh giấc, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Anh nhớ lại giấc mơ vừa rồi một cách không rõ ràng.
Alice bước vào phòng cô nhìn anh chăm chú.
"Anh ngủ không ngon sao? Lại gặp ác mộng nữa à!"- Cô lấy tay sờ lên chán anh, gương mặt lo lắng
"Không phải ác mộng mà là một hồi ức"
"Sao cơ?"
"Anh có một quá khứ rất mơ hồ"- Khánh Anh nhìn cô nói nhẹ.
"Ý anh là sao?"
"Anh không biết! Anh thường xuyên mơ thấy giấc mơ về một gia đình có bốn người rất hạnh phúc. Anh cũng không rõ nó là gì, mỗi lần tỉnh dậy anh chỉ còn lại đôi chút kí ức về nó"
"Chắc do anh mệt quá thôi! Em đã đặt vé để chủ nhật này chúng ta về Việt Nam rồi! Thời tiết ở đó chắc sẽ giúp anh dễ chịu và thích nghi hơn, rồi bệnh của anh sẽ mau chóng phục hồi thôi! Ca phẫu thuật lần trước diễn ra rất tốt mà"
Anh không nói gì chỉ gật đầu nhìn cô như một cách trả lời.
"Cảm ơn em Alice"
Anh bất ngờ lên tiếng. Lời cảm ơn của anh từ từ truyền đến tai cô giúp tâm trạng cô phần nào vui vẻ. Cô nở nụ cười nói:
"Em đâu có giúp anh được gì. Em thậm chí còn không làm tròn được nghĩa vụ của một bác sĩ phụ trách chăm sóc anh"
"Không! Em đã làm rất nhiều vì anh. Anh nợ em rất nhiều"
"Đừng nói anh nợ em."- Alice chỉnh lại dây truyền cho anh và tiến lại gần phía anh
"Nếu được, một lần thôi! Chúng ta có thể hẹn hò không?"- Cô đưa ra lời đề nghị, đôi mắt màu xanh dương chăm chú nhìn anh.
"Anh xin lỗi!"- Anh quay lưng vào phía trong lảng tránh ánh mắt của cô.
"Không sao? Em hiểu. Anh nghỉ ngơi đi, em có một cuộc họp bây giờ."- Cô nói rồi khép cửa đi ra ngoài.
Anh quay người lại nhìn bóng áo trắng của cô đang xa dần. Có lẽ vậy, anh cảm thấy cô đã thay đổi rất nhiều, trước đây cô đâu có yếu đuối, dịu dàng như thế, trước đây Alice là một cô gái rất xinh đẹp và kiêu ngạo. Vì anh cô đã thay đổi quá nhiều, hy sinh tất cả dẫu cho mình không hề nhận lại được một chút gì.
Anh cũng cảm nhận được tình cảm ấy của cô dành cho mình, trong thời gian qua tấm lòng của cô cũng khiến anh không ít lần rung động, nhưng anh vẫn không thể ép mình chấp nhận tình cảm đó. Cũng như nó, anh sợ một ngày anh lại phải buông đôi tay cô ra như chính mình phải đau đớn nói lời chia tay với nó.
Nỗi khổ của anh, mọi thứ anh đang phải chịu đựng. Thử hỏi? Đã ai hiểu hết.
Vừa lúc đó Min bước vào, trên tay cầm một bó hoa bự chảnh cười vui vẻ. Nụ cười của cô gái tóc ngắn giúp anh phần nào khỏi phiền não.
"Anh Khánh Anh"
"Em tan học rồi sao Min?"
"Vâng! Em hôm nay được nghỉ sớm mà!"- Min cười rạng rỡ.
"Em dạo này có chuyện gì mà vui như thế! Không phải đã có bạn trai rồi chứ!?"
"Ôi! Bị anh bắt quả tang mất rồi!"- Min bĩu mối đập nhẹ vào người anh.
"Không biết chàng trai này như thế nào mà có thể khiến em cười vui vẻ thế kia?"
"Hì... Hì! Thật ra cậu ấy là người Việt Nam đó anh, em quen cậu ấy qua một trang mạng xa hội. Cậu ấy nói tiếng Anh khá siêu nhưng em cũng biết đôi chút về tiếng Việt nên tụi em thường nhắn lẫn lộn cả hai thứ tiếng luôn."
"Người Việt Nam sao?"- Khánh Anh tròn mắt nhìn cô gái mà anh coi như em gái ruột.
"Vâng! Thế nên em mới mong được sang Việt Nam thế!"- Min vui vẻ
"Vậy hóa ra cái lí do là em muốn thăm quan lịch sử Việt Nam để cho vào bài nghiên cứu y khoa đều là giả hả?"- Khánh Anh nhìn Min châm chọc.
"Không... Không!"- Min lắc đầu "Có cả lí do đó nữa! Em thật sự rất có hứng thú về con người Việt Nam mà!"
"Thật không?"- Anh nhìn cô tra hỏi.
"Thật! Thật mà!"- Min phụng phịu, gương mặt tròn chĩnh cùng mái tóc ngắn khiến cô thêm phần dễ thương.
Cả căn phòng bệnh viện màu trắng trong giây phút tràn ngập tiếng cười của cả hai người. Mọi thứ mệt mỏi thường ngày, đau đớn do bệnh tật nhanh chóng của anh bị Min làm tan chảy. Min thật sự là một cô gái vừa dễ thương, xinh đẹp, vừa thông minh, tốt bụng.
Alice đứng đằng sau cánh cửa cô nở nụ cười nhẹ. Có lẽ cô đã hiểu thêm về anh, anh là một con người rất dễ nở nụ cười khi hạnh phúc nhẹ nhàng đến. Bởi vậy cô sẽ thêm một lần nữa chinh phục trái tim anh, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ, buông xuôi mọi thứ.
"Cảm ơn em, Min"
Cô nở nụ cười xinh đẹp, diễm lệ cùng đôi mắt màu xanh dương tràn ngập hạnh phúc.
Đến cuối cùng, tình yêu sẽ chiến thắng tất cả, dẫu cho đó là mỗi bước đi khá chậm chạp và nhọc nhằn...
Bởi vì tình yêu là một sự trải nghiệm, mỗi lần yêu thương là thêm một lần trải nghiệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...