Bây giờ trong đầu Điền Miêu Miêu chỉ toàn “cô có muốn nghe xem cô đang nói cái gì”.
Dường như Lăng Sấm không hề để ý, anh vẫn đang chờ cô trả lời.
Tiếng trò chuyện và tiếng bước chân truyền từ bên ngoài vào, cả Lăng Sấm lẫn Điền Miêu Miêu cùng quay đầu nhìn về phía sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Nhất Minh và Diêu Trân đang nói về điều gì đó, cả hai cùng bước tới. Sau khi thấy Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đứng trước gương, hai mắt Diêu Trân bỗng sáng bừng: “Hai người mặc thế này xong lại đứng chung một chỗ trông rất đẹp đôi.”
Chu Nhất Minh cũng tiến lên hai bước, đánh giá bộ vest trên người Lăng Sấm: “Anh, bộ anh đưa cho em có phải loại cùng bộ trên người Lăng Sấm không vậy?”
Nghe thấy giọng cậu ấy, Chu Khải Tinh cũng đi từ ngoài vào: “Đúng vậy, trang phục của phù rể giống nhau hết mà.”
Chu Nhất Minh không tin: “Vậy sao nhìn bộ đồ trên người anh ấy sang trọng thế?”
Chu Khải Tinh nhìn hai người bọn họ, sau đó mở miệng nói: “Có một khả năng, đó là vì cậu ấy trông sang hơn?”
Chu Nhất Minh: “…”
Cậu ấy cười với Chu khải Tinh, không ngại ăn miếng trả miếng: “Sao anh dám mời anh ấy làm phù rể vậy? Anh không sợ cô dâu sinh lòng hối hận ngay trên lễ đường sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Khải Tinh: “…”
Anh ấy vỗ vai Chu Nhất Minh, sau đó nở nụ cười công nghiệp: “Dù cô dâu có suy nghĩ gì thì cũng phải có sự đồng ý từ Lăng Sấm mới được. Từ lúc ở trường học, cậu ấy đã nổi tiếng là người khó theo đuổi rồi đấy.”
Dứt lời, Chu Khải Tinh vẫn chưa cảm thấy đủ nên bổ sung thêm: “Huống hồ giờ lại có người đứng cạnh cậu ấy, là phù rể như em đấy.”
Chu Nhất Minh: “…”
Anh ấy không biết cô dâu có đổi ý không, nhưng anh ấy muốn đổi ý.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì để tôi thay quần áo.” Trở thành chủ đề tranh cãi của mọi người, Lăng Sấm mở miệng nói một câu với khuôn mặt không đổi sắc.
Chu Khải Tinh ho nhẹ một tiếng, nói với bọn họ: “Vậy mọi người quyết định chọn bộ đang mặc trên người phải không? Nếu thế thì ra ngoài để Hinh Dư nhìn thử đi đã, nếu cô ấy thấy không có vấn đề gì thì chúng ta chọn hai bộ này.”
Lúc này Phạm Hinh Dư vẫn đang làm tóc, trước đây cô ấy từng tham dự hôn lễ của người khác, cảm thấy trang điểm cô dâu cũng tương tự nhau. Giờ đến lượt mình cô ấy mới nhận ra rằng để tạo kiểu tóc cô dâu trông thì đơn giản nhưng lại tốn rất nhiều thời gian.
Phạm Hinh Dư cầm điện thoại, lúc cô ấy đang dần mất kiên nhẫn thì Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đi ra, Chu Nhất Minh với Diêu Trân cũng theo sau. Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu chỉ mặc lễ phục nhưng hai mắt Phạm Hinh Dư lại sáng bừng lên.
“Trông hai người mặc thật sự rất đẹp!” Nét mặt của Phạm Hinh Dư kích động hơn hẳn vừa nãy: “Quả nhiên là lụa đẹp vì người chứ không phải người đẹp vì lụa!”
Chu Nhất Minh đi đằng sau, vừa nghe Phạm Hinh Dư nói vậy, cậu ấy suy sụp: “Chị dâu, chị nói vậy là đang ngầm nhận xét em với Diêu Trân mặc trông khó coi sao?”
“Tất nhiên là Diêu Trân mặc cũng đẹp, còn em thì…” Phạm Hinh Dư nhìn cậu ấy một lượt, đánh giá vài lần, sau đó nói: “Thôi bỏ đi, dù sao thì em mặc cái gì cũng vô ích khi đi bên cạnh Lăng Sấm.”
Chu Nhất Minh: “…”
Cậu ấy không làm nữa.
Chu Khải Tinh khẽ vỗ vai cậu ấy, mở miệng an ủi: “Đã hiểu cảm giác chưa, lúc trước bọn anh cũng như vậy đấy. Mỗi lần chơi bóng cùng cậu ấy, các nữ sinh chỉ chạy tới chụp ảnh cậu ấy thôi, và chỉ đưa nước cho mình cậu ấy.”
Chu Nhất Minh: “…”
Nghe có vẻ đau khổ.
Phạm Hinh Dư ngẩng đầu nhìn anh ấy, cười như không cười: “Ồ, vậy ra anh còn hy vọng có nữ sinh đưa nước cho anh?”
“… Không, sao có thể vậy được.” Ham muốn sống sót của Chu Khải Tinh thức tỉnh, anh ấy nhìn Phạm Hinh Dư nói với nét mặt kiên định: “Tất nhiên anh chỉ muốn uống nước em đưa thôi.”
Lăng Sấm đứng bên cạnh bật cười thành tiếng, nói với Phạm Hinh Dư: “Tôi có thể làm chứng, nước cậu ấy uống là do tôi đưa.”
Điền Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn anh: “Anh mua nước cho mọi người à?”
“Ừm, bọn họ đã phải chịu nhiều ấm ức khi chơi bóng với tôi, nếu không mua nước bù lại cho bọn họ, nói không chừng họ sẽ liên thủ rồi xa lánh tôi cũng nên?”
Lúc Lăng Sấm nói câu này người ta nghe sẽ tưởng anh chỉ đang nói bông đùa, nói giỡn với bọn họ. Nhưng kết quả là Phạm Hinh Dư lại nhìn về phía Chu Khải Tinh, cười hỏi: “Một đám người các anh sống hẹp hòi như vậy hết hả?”
“… Em đừng nghe cậu ấy nói bậy, ai dám xa lánh cậu ấy chứ. Không phải đâu, cậu ấy mua nước cho anh bao giờ!”
“Ồ, vậy tức là nữ sinh khác đưa nước cho anh nhỉ?”
“…” Chu Khải Tinh lau mặt, mỉm cười: “Lăng Sấm hào phòng từ khi còn nhỏ, cậu ấy rất thích mua nước mời bọn anh.”
Lăng Sấm nhếch môi cười, nói: “Biết vậy là tốt rồi.”
Điền Miêu Miêu đứng bên cạnh thầm giơ ngón tay cái cho Lăng Sấm.
Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: “Chúng ta đi thay quần áo nhé?”
“Được.”
Điền Miêu Miêu vừa mới gật đầu, Phạm Hinh Dư đã gọi hai người lại: “Dù gì cũng thay quần áo rồi, hay là chụp một tấm ảnh đã.”
“Đúng đúng, mấy khi được thấy Lăng Sấm mặc như vậy.” Chu Khải Tinh phụ hoạ: “Để Nhất Minh chụp giúp hai người, em ấy thuộc hiệp hội nhiếp ảnh gia đấy.”
Diêu Trân bắt đầu thay đổi cách nhìn về Chu Nhất Minh: “Cậu thuộc hiệp hội nhiếp ảnh gia ư?”
Cuối cùng Chu Nhất Minh cũng có cơ hội ưỡn ngực: “Sở thích nhỏ thôi ấy mà, cũng phải được mấy cái giải thưởng cấp quốc gia rồi.”
Diêu Trân: “…”
“Hai người chọn vị trí đi, để Nhất Minh phát huy khả năng, chụp xong còn gửi lên nhóm nữa chứ.”
Dưới sự chỉ huy tích cực của Chu khải Tinh, Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đứng trước giá vẽ. Hôm nay Chu Nhất Minh không cầm theo máy ảnh nên cậu ấy chỉ có thể sử dụng điện thoại di động để thể hiện: “Đợi đến ngày tổ chức hôn lễ em sẽ mang camera theo, đến lúc đó em sẽ chụp riêng cho hai người một tấm.”
“… Không cần vậy đâu.” Điền Miêu Miêu cười với cậu ấy: “Dù sao chúng tôi cũng không phải người kết hôn.”
“Không sao, chỉ là chụp ảnh thôi mà.” Chu Nhất Minh nói, sau khi tìm góc đẹp cậu ấy nhấn nút chụp.
Thời điểm Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đi thay quần áo, Diêu Trân vẫn đứng bên ngoài nhờ Chu Nhất Minh chụp cho mình mấy tấm, đến khi bọn họ đi ra Diêu Trân vẫn chưa chụp xong.
“Miêu Miêu, cậu với Lăng Sấm ngồi tạm đâu đó đi, trưa nay chúng ta cùng đi ăn với nhau.”
“Được.” Phạm Hinh Dư vẫn chưa trang điểm thử xong, có lẽ bọn họ phải chờ cô ấy thêm lát nữa. Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm đi tới ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.
“Đúng rồi, ngày diễn ra hôn lễ cậu nhớ tới sớm một chút.” Phạm Hinh Dư ngồi trước gương trang điểm, cô ấy nói với Điền Miêu Miêu: “Tôi thấy chiếc váy của cậu cũng không dễ mặc lắm, e là sẽ hơi tốn thời gian, lại còn phải thu xếp hiện trường nữa. Tới trước bảy giờ rưỡi là tốt nhất.”
Điền Miêu Miêu gật đầu, cô làm phù dâu nên tất nhiên phải tới sớm hơn chút: “Được.”
Lăng Sấm khẽ cau mày, nhìn cô: “Hôm tổ chức hôn lễ cô tới nhà gái còn tôi tới nhà trai, tôi không đưa cô đi được.”
Điền Miêu Miêu nói: “Không sao hết, tôi có thể tự bắt xe tới.”
“Đúng vậy, người ta tự bắt xe đi được mà.” Chu Khải Tinh cố tình chọc ghẹo: “Anh Lăng đẹp trai của chúng ta trở nên ân cần tinh tế như vậy từ bao giờ vậy? Lại còn muốn đón đưa người khác nữa?”
Lăng Sấm liếc anh ấy một cái, mở miệng nói: “Chuyện của soái ca không mượn cậu quản.”
Chu Khải Tinh: “…”
Ồ.
Diêu Trân chụp ảnh chán rồi, cuối cùng cô ấy cũng chịu đi thay quần áo. Chu Nhất Minh cũng tranh thủ thời gian đăng mấy bức ảnh vừa chụp vào nhóm.
Điền Miêu Miêu nghe thấy chuông báo có tin nhắn nhóm, cô mở điện thoại ra xem, thấy ảnh chụp chung của cô và Lăng Sấm nằm giữa đống ảnh của Diêu Trân.
Khi nhìn thấy ảnh chụp mình và Lăng Sấm, Điền Miêu Miêu hơi ngẩn người. Tất cả ảnh Chu Nhất Minh đăng đều là ảnh gốc, không hề qua lớp photoshop nào, nhưng đúng là cậu ấy căn góc rất đẹp. Cô và Lăng Sấm chỉ việc đứng im, không tạo hình nhưng bức ảnh lại trông như tấm poster điện ảnh.
Lăng Sấm cũng mở điện thoại ra xem thử, anh nhướng mày: “Xem ra cái giải thưởng nhiếp ảnh của Chu Nhất Minh không phải đồ trưng, cậu ấy chụp cũng không tồi.”
Anh lưu ảnh chụp chung của mình và Điền Miêu Miêu về máy, đúng lúc này, Tần Ngạn xuất hiện trong nhóm.
Tần Ngạn: Bỏ mẹ, tình huống chó má gì đây? Tổng giám đốc Lăng với bà chủ Điền tranh thủ kết hôn luôn à?
Điền Miêu Miêu: … Là ảnh chụp phù dâu phù rể.
Tần Ngạn: Tôi thấy rấy giống cô dâu chú rể. [Cười xấu xa]
Hai mắt Lăng Sấm giật giật, anh khó mà dỗi anh ta được.
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: @Đừng Có Tới Đây sao cậu lại gửi ảnh gốc vào nhóm hả? Ít ra cậu cũng phải thêm cái filter vào chứ?
Đừng Có Tới Đây: Trên đời này không có filter nào miễn phí đâu. [mỉm cười]
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: … [mỉm cười] Không thêm thì thôi, tại sao ảnh chụp của Miêu Miêu với Lăng Sấm lại đẹp hơn ảnh tôi nhiều như vậy? [mỉm cười].
Đừng Có Tới Đây: Có thể là vì bọn họ đẹp hơn chăng?
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: Cậu xong đời rồi. [mỉm cười].
Chu Nhất Minh nhìn về phía phòng thay quần áo theo phản xạ tự nhiên, thấy Diêu Trân vẫn chưa ra, cậu ấy đi lên nói với Chu Khải Tinh: “Hôm nay mọi người định ăn trưa ở đâu? Để em qua đó gọi món trước.”
Chu Khải Tinh: “…”
Giữa trưa, để thuận tiện cho việc đi lại nên mọi người đã tới trung tâm thương mại gần đó để ăn lẩu. Điền Miêu Miêu thấy Chu Nhất Minh gọi óc lợn, cô liếc mắt nhìn Lăng Sấm theo bản năng.
Mà Chu Nhất Minh cũng để ý tới hành động nhỏ của cô, cậu ấy nhìn về phía Lăng Sấm: “Sao vậy? Lăng Sấm không ăn được óc lợn à?”
Chu Khải Tinh nói: “Không chỉ không ăn thôi đâu, mà còn ghét cả phần nướng cốt lẩu đã nấu qua óc lợn.”
“…” Lăng Sấm cầm cốc nước uống một ngụm, sau đó nói: “Giờ tôi trưởng thành rồi, tôi ăn được cả óc lợn nướng nữa kìa.”
Chu Khải Tinh kinh ngạc, anh ấy trợn tròn mắt nhìn: “Cậu ăn óc lợn nướng ư? Ai nướng?”
“Tôi.” Điền Miêu Miêu giơ tay.
Chu Khải Tinh im lặng vài giây: “Ồ.”
Một từ “ồ” có thể thay cho cả ngàn câu nói.
“Tại sao chúng ta không tranh thủ thời gian này để nghĩ một số trò chơi nhỏ cho hôm đón dâu đi, để tôi còn biết chuẩn bị trước.” Phạm Hinh Dư đề nghị: “Hai phù dâu làm bọn họ khó xử đi, để bọn họ bỏ thêm bao lì xì.”
Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu làm phù dâu nên cô có rất ít kinh nghiệm về phương diện này, chỉ đành dựa vào những gì mình biết: “Giống như kiểu giấu giày cưới? Còn có mánh khóe là pha mấy thứ nước uống kỳ quái rồi để bọn họ uống.”
“Cái này cũng được đó.” Nhắc tới các chiêu trò chỉnh đốn chú rể với phù rể, Diêu Trân hào hứng hơn hẳn: “Có thể để lá bài poker dưới đồ uống, để bọn họ vừa uống vừa bốc bài cho tới khi bốc trúng là vua lớn vua nhỏ mới thôi.”
Ba người đàn ông có mặt trên bàn ăn: “…”
“Dạ dày tôi không tốt lắm, đến lúc đó phải nhờ hai người uống giúp rồi.” Chu Khải Tinh cười ha ha, nhìn Lăng Sấm và Chu Nhất Minh.
Khóe miệng Chu Nhất Minh giật giật, nhìn anh ấy: “Vậy anh có định nhờ bọn em cưới chị dâu hộ anh luôn không?”
“Nghe em nói kìa…” Chu Khải Tinh khoác vai mấy anh em tốt: “Chẳng phải có phù rể để làm mấy việc này sao?”
“…” Lăng Sầm im lặng một lát, sau đó anh nói: “Tôi đã hiểu tại sao Tần Ngạn lại đẩy tôi tới đây rồi.”
Điền Miêu Miêu cười nói: “Không sao, có một con đường vàng, nếu anh không muốn uống thì đưa lì xì cho tôi là được.”
Lăng Sấm cười: “Xem ra tổng giám đốc Miêu cá kiếm cũng ổn nhờ chuyến làm phù dâu lần này nhỉ?”
“Vậy phải xem thành ý của các anh đã, đúng không Diêu Trân?”
“Đúng vậy.” Diêu Trân gật đầu lia lịa: “Tôi nói với mấy anh nha, đừng nghĩ nhét lì xì không để qua mặt, đôi tay này sờ ra hết đấy!”
Diêu Trân lại tiếp tục đóng góp thêm một số cách để gây khó dễ cho đoàn người của chú rể, và cuối cùng thì bữa lẩu hôm nay cũng kết thúc.
Lăng Sấm lái xe đưa Điền Miêu Miêu về nhà, suốt đoạn đường, Điền Miêu Miêu luôn cầm điện thoại nhắn tin. Thấy vậy, anh hỏi một câu: “Sao thế, vẫn đang thương lượng với Diêu Trân xem nên chỉnh bọn tôi thế nào ư?”
Điền Miêu Miêu bật cười, ngẩng đầu nhìn người đang lái xe bên cạnh: “Sao không nói là Diêu Trân rất có kinh nghiệm trong việc làm phù dâu, điều này sẽ được chứng minh nhanh thôi. Ngày đó các anh ốm đòn rồi.”
Lăng Sấm: “…”
“Nhưng anh cũng đừng sợ, cứ chuẩn bị nhiều bao lì xì lên, vì bao lì xì tôi có thể mở đường cho anh đi.”
Lăng Sấm khẽ cười: “Vậy xin đa tạ tổng giám đốc Miêu nương tay với thuộc hạ.”
“Bao lì xì đặt đúng chỗ thì nói chuyện cũng dễ dàng hơn thôi.” Điền Miêu Miêu nói, sau đó lại tiếp tục xem tin nhắn trong nhóm: “Tần Ngạn cũng đang bày mưu tính kế trong này này, cậu ấy đúng là người anh em tốt của anh.”
Lăng Sấm: “…”
Anh chỉ a một tiếng, mở miệng nói: “Đợi đến lúc tôi kết hôn, chắc chắn tôi sẽ để cậu ấy làm phù rể.”
Điền Miêu Miêu hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đã tính tới chuyện kết hôn rồi ư?”
Lăng Sấm cong môi cười, nghiêng đầu nhìn cô: “Đúng vậy, chẳng lẽ cô chưa nghĩ tới sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...