Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu hẹn gặp dưới khu dân cư lúc tám giờ rưỡi, trước khi ra khỏi cửa anh đã gửi một tin nhắn cho Điền Miêu Miêu.
Điền Miêu Miêu ước tính thời gian rồi xuống tầng trước, nhân viên an ninh khu dân cư thấy cô đứng trước cửa lại tò mò hỏi: “Tiểu Điền, cô chờ bạn trai à?”
“… Không phải.” Điền Miêu Miêu nhận ra việc đứng canh cổng thực sự khá buồn chán, cho nên ông anh bảo vệ chỉ có thể tự mua vui bằng những câu chuyện phiếm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi hai người đang nói chuyện, xe Lăng Sấm chạy tới trước mặt họ. Nhân viên an ninh chỉ vừa liếc mắt nhìn đã nhận ra xe ai ngay, anh ta lại tiếp tục giở giọng bông đùa: “Vậy mà còn chối nữa, xe của ông chủ Lăng đến rồi kìa.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Lăng Sấm đỗ xe ngay trước mặt Điền Miêu Miêu, anh ngồi trong xe nhìn cô: “Chờ lâu chưa?”
“Không có, tôi cũng vừa mới xuống thôi.” Điền Miêu Miêu mở cửa xe, khom lưng ngồi vào trong. Nhân viên an ninh nhìn xe bọn họ chạy xa dần, tự lẩm bẩm một mình: “Yêu thì yêu thôi, sao phải ngại làm gì chứ.”
Lăng Sấm lái xe, thuận tay đưa bữa sáng vừa mua cho Điền Miêu Miêu: “Cô ăn sáng chưa? Tôi vừa mua bữa sáng ở cửa hàng đấy.”
“Cảm ơn.” Sáng nay Điền Đậu Đậu ra ngoài lấy đồ ăn và thịt, Điền Miêu Miêu ở một mình cũng lười làm đồ ăn sáng, lúc ra ngoài cô chỉ cầm hai mẩu bánh quy: “Vậy còn anh? Anh ăn rồi à?”
“Ừm.” Lăng Sấm gật đầu, anh tập trung lái xe: “Phần ăn đó là tôi mua cho cô.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh mua bánh bao nhân trứng sữa và sữa đậu nành, mặc dù không phải bữa ăn phong phú nhưng khá tiện. Điền Miêu Miêu vừa ăn bánh bao nhân trứng sữa vừa uống sữa đậu nành, cô nói: “Quán bán đồ ăn sáng này cũng không tệ.”
Lăng Sấm đáp: “Anh ta bán khá đắt hàng đấy, đi trễ chút là không mua được đâu.”
Điền Miêu Miêu gật đầu, cầm điện thoại lên xem tin nhắn trong nhóm. Phạm Hinh Dư đã tới cửa hàng váy cưới, hôm nay cô ấy sẽ thử váy cưới và trang điểm làm tóc cô dâu, có lẽ tới giữa trưa là xong.
Cô nghiêng đầu nhìn Lăng Sấm đang lái xe, hỏi anh: “Chú rể là bạn họ chung đại học với anh, vậy chắc hôm nay anh sẽ gặp nhiều bạn học cùng ngày xưa lắm nhỉ?”
Trước đây, khi Đinh Dao tới tìm Lăng Sấm, Điền Miêu Miêu cũng nghe phong phanh một số chuyện. Có người còn cố tình chế nhạo Lăng Sấm trong nhóm bạn học cùng, nếu giờ gặp lại ở tiệc cưới không biết có khó xử hay không.
Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn cô, cười nói: “Sao vậy? Cô sợ tôi gặp lại bạn đại học sẽ thấy khó xử à?”
“…” Ban đầu là như vậy, nhưng giờ thì không.
Lăng Sấm mà khó xử gì chứ, anh không làm người ta khó xử đã là may rồi.
Lăng Sấm nói: “Lão Chu trong đội của trường, không cùng chuyên ngành với tôi, bạn cùng lớp của cậu ấy không biết quen biết tôi.”
“Cũng không hẳn là vậy đâu.” Điền Miêu Miêu nói: “Dựa theo những gì luật sư Tần đã nói trước đó, lúc ở đại học anh là nhân vật có tiếng tăm, các sinh viên chuyên ngành khác có biết anh cũng không phải chuyện gì lạ.”
“Chắc chắn những người lão Chu mời chỉ toàn bạn học nam thôi, mà các bạn học nam thì không có nhiều hứng thú với tôi.”
“…” Trong chốc lát, Điền Miêu Miêu cũng không biết nên chửi cha chửi mẹ thế nào.
Điền Miêu Miêu uống hết sữa đậu nành, cô bỏ vào túi rồi gói chặt lại, tính đợi lát nữa xuống xe sẽ ném vào sọt rác. Cô đặt chiếc túi đã buộc sang một bên, sau đó cầm điện thoại xem thử.
Phạm Hinh Dư tag tên cô và Lăng Sấm trong nhóm, nói những phù dâu phù rể khác đã tới, hỏi khi nào bọn họ đến.
Điền Miêu Miêu: Tôi đang trên đường, chắc khoảng hơn nửa tiếng nữa mới tới.
Phạm Hinh Dư: Lăng Sấm đâu?
Điền Miêu Miêu: Chúng tôi đi chung, anh ấy đang lái xe.
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: [Oa oa.jpg]
Đừng Có Tới Đây: [Hào hứng] [Kích thích] [Hóng hớt].
Điền Miêu Miêu: …
Lão Chu: Vậy hai người cứ đi từ từ thôi, không cần vội, nhớ để ý an toàn.
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: Tại sao càng nhìn càng thấy các dòng chữ màu đen vàng hơn?
Phạm Hinh Dư: Trước đó tôi đã hỏi xem ảnh chụp Lăng Sấm từ chỗ lão Chu rồi, cậu ấy đẹp trai lắm nha! [Khuôn mặt nhỏ màu vàng.jpg]
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: Dù gì cậu cũng sắp kết hôn rồi, như thế không ổn đâu, để phần tôi đi. [Ngượng ngùng]
Đừng Có Tới Đây: @Lão Chu, anh trai, rốt cuộc đây là cái nhóm gì vậy?
Lão Chu: … Tự dưng tôi thấy hơi lo lắng cho sự an toàn của Lăng Sấm.
Thỏ Thỏ Hoàn Mỹ: [Ngượng ngùng].
Điền Miêu Miêu ngồi trên ghế lái phụ bật cười, Lăng Sấm nhìn cô qua khoé mặt, tỏ vẻ khó hiểu, sau đó cũng cong môi cười: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có.” Điền Miêu Miêu nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời như biết cười: “Tại cô dâu với phù dâu đều cảm thấy hứng thú với anh nên chú rể lo lắng cho sự an toàn của anh thôi.”
Lăng Sấm: “…”
“Nhưng tôi thấy chú rể nên lo cho mình trước thì hơn, nếu dám mời anh làm phù rể chắc anh ấy cũng rất tự tin về bản thân.”
“…” Lăng Sấm im lặng một lúc, khẽ cười: “Ban đầu cậu ấy tính nhờ Tần Ngạn, mà Tần Ngạn cũng đã đồng ý rồi. Nhưng gần sát ngày tổ chức hôn lễ Tần Ngạn lại vướng phải một vụ án lớn nên không thể phân thân được.”
“Ra là vậy.” Điền Miêu Miêu khẽ gật đầu: “Tôi thấy một bạn phù rể khác gọi chú rể là anh trai, người đó là em của chú rể sao?”
“Ừm, nhưng tôi chưa từng gặp bao giờ.”
Hai người tán gẫu một lúc, cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước cửa hàng váy cưới. Lăng Sấm tìm vị trí đỗ xe, sau đó xuống xe với Điền Miểu Miểu.
Cửa hàng váy cưới Phạm Hinh Dư chọn khá lớn, mặt tiền dễ thấy. Mặc dù Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu chưa tới đây bao giờ, nhưng cả hai chỉ cần liếc mắt một cái đã tìm ra ngay.
Hai người vừa bước vào cửa hàng, một nhân viên chạy tới chào đón vô cùng nhiệt tình: “Hai người tới chọn váy cưới sao? Buổi lễ diễn ra vào khoảng thời gian nào ạ?”
Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu im lặng vài giây, nhân viên cửa hàng vẫn đang nhìn bọn họ ngầm đánh giá, thầm nghĩ giá trị nhan sắc của cặp vợ chồng trẻ này thật cao.
“Khụ…” Lăng Sấm ho khan một tiếng, sau đó nói với nhân viên cửa hàng: “Chúng tôi tới để chọn trang phục phù dâu phù rể.”
Nhân viên sửng sốt vài giây, hỏi lại anh: “Là bạn của cô Phạm Hinh Dư ạ?”
“Ừm.”
“Ồ… Cô ấy đã tới rồi, mời hai vị đi lối này.” Mặc dù vừa xảy ra sự nhầm lẫn nặng nề nhưng nhân viên cửa hàng vẫn giữ vững nụ cười chuyên nghiệp trên môi, đưa bọn họ tới chỗ Phạm Hinh Dư.
Lúc này Phạm Hinh Dư đang ngồi trước gương, cô ấy đã thay váy cưới, thợ làm tóc đang tạo mẫu tóc giúp Phạm Hinh Dư. Vừa thấy Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm đi tới, cô ấy vẫy tay với bọn họ: “Miêu Miêu, bên này.”
Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm cùng đi tới, đôi mắt của Phạm Hinh Dư không thể không chú ý Lăng Sấm: “Anh chính là Lăng Sấm? Trông anh còn đẹp trai hơn trong ảnh nữa.”
Lăng Sấm lịch sự gật đầu với Phạm Hinh Dư một cái, anh không nói gì. Lúc này, chú rể bước từ phòng thử đồ ra, đi nhanh về phía Lăng Sấm: “Lăng Sấm tới rồi đấy à? Đã lâu không gặp, xin chào con người bận rộn.”
Lăng Sấm nghiêng người nhìn anh ấy, cong môi cười: “Tôi thì bận rộn cái gì chứ, làm gì được mối làm ăn lớn như tổng giám đốc Chu đây.”
“Đừng chọc tôi nữa, tôi nghe Tần Ngạn nói rồi, nguyên cái doanh thu bán cơm chiên của cậu cũng đủ thuê cậu ấy về làm luật sư riêng.” Dứt lời, Chu Khải Tinh nhìn Điền Miêu Miêu đang đứng bên cạnh Lăng Sấm: “Chắc đây là bà chủ Điền hả? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Cô nổi tiếng như vậy từ bao giờ?
Cô cũng nở nụ cười lịch sự đáp lại Chu Khải Tinh, tiếp theo là một cặp nam nữ trẻ tuổi khác đi tới, có lẽ họ là một cặp phù dâu phù rể khác.
“Để tôi giới thiệu mọi người với nhau, đây là em họ của tôi – Chu Nhất Minh, đây là Diêu Trân – bạn Hinh Dư.”
Mấy người chào hỏi qua lại, sau đó nhân viên cửa hàng đi tới chọn lễ phục giúp bọn họ. Diêu Trân chạy tới bên cạnh Điền Miêu Miêu, thỉnh thoảng còn lén liếc Lăng Sấm, nói: “Đúng là Hinh Hinh không lừa tôi, Lăng Sấm thật sự rất đẹp trai. Cô với anh ấy không phải kiểu quan hệ nam nữ thật đấy chứ?”
Điền Miêu Miêu dừng bước, cô đáp: “Không phải.”
Nhưng nếu mọi người vẫn tiếp tục hỏi những câu như vậy cô sẽ nói là đúng rồi luôn, giải thích nhiều mệt mỏi!
Diêu Trân nhìn cô: “Vậy tôi tấn công anh ấy nhé?”
Điền Miêu Miêu: “…”
“Phụt, tôi nói giỡn với cô thôi, vừa nhìn đã biết hai người có vấn đề.” Điền Miêu Miêu còn chưa kịp trả lời, Diêu Trân đã lên tiếng trước, sau đó đưa hai bộ váy phù dâu mình vừa xem cho cô: “Tôi vừa dạo quanh cửa hàng một vòng, thấy hai bộ này cũng không tệ, cô thấy sao?”
Điền Miêu Miêu nhìn nhìn, cô phát hiện kiểu dáng hai bộ lễ phục này khá giống nhau, chỉ là một bộ trông ngắn gọn hơn còn một bộ trông phức tạp hơn chút. Hai bộ Diêu Trân chọn không quá hở hang, Điền Miêu Miêu khá hài lòng.
“Cái này đi, màu xám bạc nhìn rất có khí chất.” Điền Miêu Miêu chọn cái màu xám bạc.
Diêu Trân khẽ gật đầu: “Được rồi, chúng ta có thể thử cả hai.”
“Ừm.”
Lễ phục đi thuê nên số đo là cố định, nhưng phía sau váy có dây buộc để điều chỉnh kích cỡ, có thể buộc thắt tùy chỉnh theo dáng người mình.
Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu mặc kiểu váy này nên cô gặp khó khăn trong việc tự buộc dây thắt sau lưng. Nhân viên cửa hàng đi vào thắt dây vạt sau lưng giúp cô, sau đó lại đi làm mấy việc khác.
Điền Miêu Miêu bước ra khỏi phòng thử đồ, soi gương. Cô chỉ làm phù dâu thôi, váy đẹp hay không cũng không quan trọng lắm, chỉ cần kiểu dáng dễ nhìn, thoải mái chút là được.
Cô vẫn đang đứng chỉnh váy trước gương, đúng lúc này Lăng Sấm đi tới.
Anh đã thay một bộ vest đen và áo sơ mi, thắt một chiếc nơ đen trên cổ ảo. Rõ ràng đây là kiểu trang phục truyền thống nhất, nhưng khi anh mặc vào, nó lại đẹp đến nỗi người ta không thể rời mắt.
Trước đây Điền Đậu Đậu vẫn hay nói dù là áo thun hay quần jean thì khi khoác lên người Lăng Sấm cũng giống như anh đang đi thảm đỏ, và bây giờ Điền Miêu Miêu cũng có nhận xét tương tự vậy.
Lăng Sấm đúng là cái móc quần áo biết đi.
Lăng Sấm cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo, khi thấy Điền Miêu Miêu đứng trước gương, anh sửng sốt, khẽ chớp mắt một cái rồi sải bước về phía cô: “Sao vậy, quần áo không vừa người ư?”
“Ách, hình như hơi rộng.” Điền Miêu Miêu hoàn hồn, cuối cùng cũng chịu rời sự chú ý ra khỏi anh: “Vừa nãy nhân viên cửa hàng thắt không chặt.”
Lăng Sầm nhìn chiếc váy trên người cô, nói: “Vậy có cần tôi thắt chặt hơn giúp không?”
“A?” Lời đề nghị khiến Điền Miêu Miêu hơi sửng sốt: “Cái này hơi phức tạp, anh làm được không?”
Lăng Sấm bật cười, duỗi tay vuốt tóc sau lưng cô ra phía trước: “Cũng giống buộc dây giày thôi đúng không?”
“…” Đúng là như vậy thật.
“Cô kéo váy lại chút đi, tôi buộc chặt giúp cô.”
“À, được.” Điền Miêu Miêu áp tay lên ngực để phòng trường hợp chiếc váy trượt xuống, Lăng Sấm tháo cái nơ con bướm mà nhân viên cửa hàng vừa buộc cho cô, bắt đầu thử thắt chặt hơn chút.”
“Như vậy đã được chưa?”
Giọng anh truyền từ đằng sau đến, trái tim Điền Miêu Miêu đập nhanh hơn mấy nhịp, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở của Lăng Sấm đang phả vào lưng mình: “Được rồi.”
“Vậy tôi sẽ thắt theo đúng mức độ này nhé?”
“… Ừm.” Không phải chứ, cứu mạng, sao càng ngày cô càng thấy bản thân thất bại vậy?”
Thắt dây sau lưng váy cực kỳ phức tạp, nó rắc rối hơn buộc dây giày rất nhiều, nhưng Lăng Sấm rất kiên nhẫn, anh điều chỉnh từng chút một, cuối cùng cũng thắt xong cái nơ con bướm trên eo Điền Miêu Miêu: “Được rồi.”
“Cảm ơn.” Cuối cùng Điền Miêu Miêu cũng chịu hạ bàn tay đang đè trước ngực xuống, nhưng trái tim trong lồng ngực cô thì vẫn chưa bình tĩnh lại.
Lăng Sấm ngước mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên trong vô thức: “Tại sao mặt lại hồng như vậy? Tôi thắt chặt quá hay sao?”
Điền Miêu Miêu: “…”
Tại sao tự nhiên cô thấy Lăng Sấm chó vậy nhỉ? Không phải anh đang cố ý đấy chứ?
“Không có.” Điền Miêu Miêu vuốt tóc ra sau lưng, trợn tròn mắt nói dối.
Lăng Sấm vẫn tiếp tục truy vấn: “Không có thật sao? Cô đừng ngại, nếu chặt thì cứ nói, tôi có thể nới lỏng ra giúp cô.”
Tác giả có chuyện nói:
Điền Miêu Miêu: Thế cuối cùng là tôi có vấn đề hay anh có vấn đề?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...