Sau đó Lăng Sấm đưa cả Chúc Tinh về, còn Điền Đậu Đậu và Tôn Húc Xuyên tự bắt xe đi.
Lăng Sấm lên kế hoạch cho lộ trình đưa từng người về, trước tiên là đưa Chúc Tinh về nhà trước, sau đó là Lương Tinh Tinh và cuối cùng chỉ còn anh và Điền Miêu Miêu ngồi trên xe.
Trời đã tối, hai người lái xe qua khu chợ đêm Bắc Môn, lúc này vẫn có người đang đứng đó livestream. Điền Miêu Miêu nhìn những người bên ngoài qua cửa sổ xe, sau đó nói với Lăng Sấm bên cạnh: “Xem ra chợ đêm Bắc Môn của chúng ta thuộc hàng đỉnh lưu thật nha, ngay cả những blogger nổi tiếng trên mạng cũng tới để tăng độ hot.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lăng Sấm khẽ cười, xoay vô lăng ở đoạn ngã tư phía trước: “Tổng giám đốc Hầu nói chúng ta đang dựa hơi công viên Tinh Quang.”
“Hừ, ông ta có cơ hội xuất hiện trên hot search cũng nhờ sức nóng của chúng ta đó không phải sao?”
Lăng Sấm lại cười, anh nói: “Nói không sai.”
Nhưng chắc tổng giám đốc Hầu không muốn được nổi tiếng theo cách như vậy.
“Qua một hôm chợ đêm đóng cửa, không biết ngày mai có nhiều người tới không nhỉ?” Điền Miêu Miêu ngẫm nghĩ, cô có nên chuẩn bị nhiều đồ nướng BBQ cho ngày mai không?
Lăng Sấm nói: “Có lẽ sẽ nhiều hơn những ngày thường đó, dù sao thì hôm nay chợ mới lên hot search xong mà.”
Mặc dù mai là ngày mọi người đi làm, nhưng có thể sẽ có rất nhiều người tới để hóng chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì ngày mai mọi người sẽ vất vả hơn chút rồi, để kiếm lại số tiền bù lỗ cho hôm nay.”
Khóe miệng Lăng Sấm khẽ cong tạo đường vòng cung tuyệt đẹp: “Không lẽ ngày mai tổng giám đốc Miêu định bảy quán đến rạng sáng à?”
“… Thì cũng hết cách rồi mà, đâu phải ai cũng có biệt thự to như tổng giám đốc Lăng.”
Lăng Sấm chỉ cười chứ không nói chuyện, chẳng mấy chốc, xe của anh chạy đến khu dân cư Điền Miêu Miêu rồi dừng lại trước cổng. Điền Miêu Miêu vừa cởi dây an toàn vừa nói: “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo, nhớ cầm dương mai.” Lăng Sấm sợ cô quên cầm dương mai nên nhắc nhở một câu.
“Làm sao mà quên được, tôi biết mình tự hái nó cực khổ thế nào mà.” Trước đây, khi Điền Miêu Miêu còn ở thôn Thanh Tịnh, cô thường xuyên leo cây hái quả. Nhưng từ khi chuyển tới thành phố A, cô không còn cơ hội thực hiện mấy hành động kiểu này. Hôm nay được hái dương mai trong sân nhà Lăng Sấm, coi như dư vị tuổi thơ ùa về.
Lăng Sấm liếc nhìn túi dương mai trong tay cô, cười nói: “Hẹn gặp lại vào ngày mai.”
“Mai gặp.” Điền Miêu Miêu đóng cửa xe, cô đứng nhìn Lăng Sấm lái xe đi rồi mới xoay người vào khu dân cư.
Nhiên viên an ninh đứng trước cửa thấy vậy thì tò mò hỏi: “Tiểu Điền, người vừa nãy là bạn trai cô à? Tôi thấy chiếc xe này đón cô rất nhiều lần.”
Bị hỏi như vậy, Điền Miêu Miêu mới ý thức được, tự hỏi Lăng Sấm thường xuyên tới đây đón đưa cô sao? Chắc là không có đâu.
“Ngày thường anh không đi dạo chợ đêm Bắc Môn à? Đó là ông chủ Lăng ở chợ đêm.” Điền Miêu Miêu giả bộ đứng đắn.
Đúng là thường ngày nhân viên an ninh rất ít tới chợ đêm ăn uống, bọn họ đi làm suốt ngày thì lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi đó. Nhưng ít nhiều gì anh ta cũng nghe qua danh ông chủ Lăng: “À tôi biết, là ông chủ Lăng bán cơm chiên đúng không? Nghe nói cậu ấy rất đẹp trai, có rất nhiều cô gái đem lòng mến mộ cậu ấy.”
Ồ, nói như vậy cũng không sai, chẳng phải Tiểu Điền cũng là một cô gái sao?
Nhưng ngay giây tiếp theo, nhân viên an ninh lại sinh lòng tò mò về một vấn đề khác: “Các cô chỉ bày quán ở chợ đêm Bắc Môn thôi mà kiếm được nhiều tiền đến vậy sao?”
Mặc dù anh ta không mua nổi siêu xe, nhưng anh anh ta đã từng nhìn thấy rồi. Chiếc xe vừa chở Điền Miêu Miêu về khi nãy không dưới mấy trăm vạn.
Điền Miêu Miêu đoán anh ta đang nói về xe của Lăng Sấm, nhưng cô cũng không muốn tuỳ tiện nói việc riêng của Lăng Sấm với người ngoài, vậy nên chỉ cười với nhân viên an ninh một cái rồi quẹt thẻ vào cửa.
Nhân viên an ninh tự hiểu nụ cười đó của cô là ngầm đồng ý… Tự nhiên anh ta có suy nghĩ muốn đi ăn máng khác.
Thời điểm Điền Miêu Miêu về đến nhà, Điền Đậu Đậu đã tắm rửa xong xuôi. Thấy Điền Miêu Miêu về cậu ấy còn cố tình chế nhạo một câu: “A, có anh Sấm đưa về thì đã sao? Chẳng phải vẫn về muộn hơn em đấy à?”
Bởi vì Lăng Sấm đưa Chúc Tinh và Lương Tinh Tinh về trước và đi đường vòng nên có về trễ hơn Điền Đậu Đậu cũng là chuyện bình thường. Điền Miêu Miêu liếc cậu ấy một cái, sau đó xắn tay áo lên: “Tự nhiên chị nhớ ra, có phải hôm nay em vẫn đang nợ chị một trận đòn?”
“…” Điền Đậu Đậu vội lao nhanh vào phòng ngủ, đóng cửa cái “rầm”.
Cậu ấy còn khoá cửa.
Điền Miêu Miêu đứng trước cửa phòng Điền Đậu Đậu, cô bĩu môi một cái, sau đó mới cầm áo ngủ và khăn lông đi tắm.
Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán, hoạt động kinh doanh buôn bán ở chợ đêm Bắc Môn bùng nổ thật sự. Thậm chí còn có rất nhiều streamer tới nói họ muốn livestream cảnh chợ đêm Bắc Môn buôn bán trở lại.
Điền Miêu Miêu phát hiện, chợ đêm Bắc Môn không chỉ nuôi sống những chủ sạp hàng như bọn cô mà còn nuôi sống rất nhiều streamer!
Mặc dù Điền Miêu Miêu đã chuẩn bị thêm que nướng nhưng tốc độ nướng BBQ thì vẫn như mọi ngày chứ không thể nhanh hơn. Mà hôm nay có rất nhiều khách tới gọi món, cho nên thời gian chờ đợi cũng sẽ dài hơn.
“Bà chủ, mề gà với bơ của chúng tôi vẫn chưa có nữa, chúng tôi sắp ăn hết mấy món trên bàn rồi.”
Điền Miêu Miêu nghe tiếng khách thúc giục mình, cô đi lên xem xét, cô đã ghi lại các món ăn ở mỗi bàn, và đúng là khách ở bàn đó có gọi mề gà với bơ. Theo lý thuyết hai món này phải được dọn lên cùng với đồ ăn.
“Đợi tôi đi hỏi thử đã.” Cô đi vào trong xe hàng, hỏi Điền Đậu Đậu và Chúc Tinh: “Mề gà với bơ ở bàn số một đâu? Không nướng à?”
Điền Đậu Đậu bận đến nỗi không có thời gian ngẩng đầu: “Nướng chứ, không phải em vừa mới đưa cho chị đó à?”
“…” Điền Miêu Miêu nhướng mày: “Chẳng phải đồ nãy em đưa cho chị là món của bàn số hai sao?”
Điền Đậu Đậu dừng động tác, nhìn cô: “Xong rồi, bàn số hai cũng có mề gà với bơ, chẳng lẽ bị lẫn với nhau sao?”
“…” Điền Miêu Miêu ra ngoài giải thích với khách, nói bọn họ sẽ nướng lại ngay nhưng đối phương không muốn chờ nên đã tính tiền rồi rời đi.
Điền Miêu Miêu xin lỗi bọn họ mấy câu, sau đó cô tới bàn số hai xem thử. Quả thật, số xiên mề gà và bơ ở bàn số hai nhiều hơn mấy xiên. Điền Miêu Miêu cũng ngại tính thêm tiền của người ta, dù gì đây cũng là lỗi của bọn họ, nhưng những vị khách ở bàn này là khách quen nên lúc thanh toán họ vẫn trả thêm tiền cho cô.
Điền Miêu Miêu tưởng rằng mọi chuyện sẽ trôi qua trong êm đẹp như vậy, nhưng thật không ngờ, đến buổi tối, khi cô đóng cửa quán về nhà lại thấy có người nào đó đăng bài mắng mỏ cô trong nhóm. Ý chính là họ phàn nàn quán cô nướng BBQ chậm lại còn phục vụ sai món, hơn nữa còn không bồi thường cho bọn họ một xu nào.
Điền Miêu Miêu: “…”
Nếu bọn họ muốn bồi thường, họ có thể nói thẳng với cô ngay tại quán. Nếu họ nói chắc chắn cô sẽ giảm giá cho bọn họ.
Chưa kể, sau khi người này đăng một loạt bài mắng mỏ cô, anh ta đã tự rời khỏi nhóm, thậm chí còn không cho cô cơ hội phản bác.
Điền Miêu Miêu khoanh chân ngồi trên **, hít sâu vài hơi, sau đó tự ngộ ra: “Không nên tức giận, không nên tức giận, tức giận quá đổ bệnh sẽ không có người đi làm thay mày.”
Sau khi tự thuyết phục bản thân xong, Điền Miêu Miêu vẫn cầm điện thoại và gửi tin nhắn trong nhóm để giải thích.
Đồ nướng AAA Miêu Miêu: Đúng là hôm nay chúng tôi đã có sai sót trong khâu phục vụ đồ ăn, nhưng lúc ở quán đối phương không hề đưa ra yêu cầu bồi thường. Lúc ấy tôi khá vội nên cũng không kịp suy xét tới vấn đề này, lần sau tôi sẽ chú ý hơn. Còn về chuyện phục vụ nướng BBQ chậm là vì nướng thịt tươi sống nên không thể đẩy nhanh tốc độ quá đà được, mọi người không muốn ăn quá nhiều dầu chiên nên chỉ đành kiên nhẫn một chút thôi.
Đồ nướng AAA Miêu Miêu: Đợi sau này tôi có tiền rồi, tôi sẽ đổi sang một cửa hàng có mặt tiền lớn hơn, mua cái lò nướng dài nhất, thuê mười người nướng cho tôi, như vậy mọi người sẽ không cần xếp hàng nữa.
Nói đến triển vọng trong tương lai, Điền Miêu Miêu còn phát một bao lì xì trong nhóm, nói chỉ cần bạn cướp được bạn có thể dùng nó để đổi năm xiên BBQ miễn phí.
Lăng Sấm xuất hiện trong nhóm khi thấy bao lì xì của Điền Miêu Miêu gửi đến. Sau khi giật phong bao lì xì, anh xem lịch sử cuộc trò chuyện trước đó, hàng lông mày vốn đang cau chặt dần thả lòng rồi sau đó là bật cười thành tiếng trước những ước mơ của cô.
Lăng Sấm: Ủng hộ ước mơ của tổng giám đốc Miêu, cố lên, mua lò nướng dài nhất, mời nhiều người nhất [đầu chó].
Điền Miêu Miêu: … [Mỉm cười].
Phi Phi: Ha ha ha ha ha, chị Miêu Miêu mời mười anh đẹp trai có được không? Như vậy dù quán chị có nướng chậm bọn em cũng không ngại chờ.
Đừng Cay Cú: Người được đưa nhầm món là chúng tôi đây, bởi vì bàn chúng tôi gọi món tương tự bàn bọn họ nên chủ quán không nhận ra. Nhưng muốn bồi thường thì cứ việc nói thẳng, cớ gì mà lúc đứng trước mặt bà chủ Điền thì tỏ vẻ ngượng ngùng, đến khi xong việc lại lên nhóm mắng chửi người, chửi xong còn tự rời nhóm nữa chứ. [Ngoáy mũi].
Điền Đậu Đậu: Hôm nay tôi nướng nhầm món, thật xin lỗi các vị, tại hôm nay chúng tôi thật sự bận tối mặt tối mũi. [Khóc]
Phi Phi: Tôi biết ngay là cậu nhóc cậu mà, hại chị Miêu Miêu của chúng tôi phải ăn mắng.
Anh Vương: Sao giờ mọi người khó tính một cách thái quá vậy nhỉ, dù có phục vụ sai món cũng đâu cần lên nhóm mắng chửi người ta thậm tệ như vậy? Rõ ràng chúng ta có thể nói thẳng với nhau lúc ở quán mà.
Phi Phi: Thì tại lúc ở quán ngại đòi tiền chứ sao, đến khi xong việc càng nghĩ càng thấy mình bị thiết nên mới lên nhóm để trút giận. [Ngoáy mũi]
Ánh Trăng Không Sáng: Bọn họ ca thán cái gì không biết, đằng nào cũng đâu lấy tiền họ cái món phục vụ sai đó. [Cười khóc]
Dì Trần: Đôi khi làm ăn buôn bán cũng có xảy ra sai lầm chứu, Miêu Miêu đừng để tâm.
Lăng Sấm: Cô ấy vốn không cần để tâm tới chuyện đó, người nên để tâm là Điền Đậu Đậu.
Điền Đậu Đậu: [Quỳ xuống.jpg].
Điền Miêu Miêu vẫn đang đọc tin trong nhóm, đột nhiên cô nhận một phong bao lì xì Lăng Sấm gửi. Cô click mở ra thử, có 188.88 tệ!
Điền Miêu Miêu: ! Sao tự dưng anh gửi lì xì cho tôi?
Lăng Sấm: Giúp cô hoàn thành giấc mơ mời mười người về nướng.
Điền Miêu Miêu: [Che mặt].
Điền Miêu Miêu: [Cảm ơn ông chủ.jpg].
Lăng Sấm: Đừng quá để ý tới mấy lời mắng chửi của mấy người đó, làm ăn buôn bán gặp phải mấy loại người này là chuyện tất nhiên.
Điền Miêu Miêu: Tôi biết rồi, hơn nữa, đúng là hôm nay chúng tôi đã phục vụ sai món. Nhưng tôi thật sự không ngờ, lúc ở quán họ không nói gì, vậy mà đến khi quay về lại đăng bài mắng chửi người trong nhóm orz.
Lăng Sấm: Có lẽ là họ biết không đánh lại cô nên chỉ dám mắng trên mạng thôi. [Đầu chó]
Điền Miêu Miêu: … Cảm ơn anh đã an ủi, nghe rất thuyết phục. [mỉm cười]
Lăng Sấm nhìn điện thoại xong bật cười mấy tiếng, gửi cho cô một phong bao lì xì 188.88 nữa. Điền Miêu Miêu nhận lì xì, sau đó trả lời Lăng Sấm: Cảm ơn tổng giám đốc Lăng! Sau này có mời mười thầy nướng BBQ về tôi sẽ cho phục vụ ngài đầu tiên!
Lăng Sấm: Tôi thích những món do chính tổng giám đốc Miêu tự nướng.
Điền Miêu Miêu: Ok, không thành vấn đề!
Ban đầu, Điền Miêu Miêu cảm thấy như có gì đó đè nặng trong lòng mình, nhưng giờ tâm trạng cô đã trở lại bình thường rồi.
Quả nhiên, tiền là thứ tốt nhất.
Nhưng cô không muốn lấy tiền Lăng Sấm mà không trả lại anh gì đó, cô định khi nào có cơ hội sẽ mời anh một bữa cơm. Lúc cô đang bận cân nhắc về chuyện này thì một đồng nghiệp làm cùng khách sạn trước đó gửi thiệp mời dự đám cưới cho cô.
Quan hệ giữa cô và người đồng nghiệp này cũng không tệ lắm, Điền Miêu Miêu cũng biết ngày cưới của cô ấy đang đến gần nên có tự nhiên nhận được “quả bom màu đỏ” thế này cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Phạm Hình Dư: Miêu Miêu, cậu ngủ rồi sao? Hôn lễ của tôi dự kiến sẽ tổ chức vào cuối tháng đó!
Vừa nhìn thấy tin nhắn của cô ấy, Điền Miêu Miêu trả lời ngay: Được, hôm đó tôi sẽ tới đúng giờ!
Phạm Hình Dư: À còn một việc này nữa, có thể phiền cậu làm phù dâu cho tôi được không? Một trong những phù dâu mà tôi hẹn lại bị ốm phải nhập viện, không đến hôn lễ được. [Che mặt]
Điền Miêu Miêu: A? Nhưng tôi chưa làm phù dâu bao giờ cả, tôi chưa có kinh nghiệm.
Phạm Hình Dư: Không sao đâu, một phù dâu khác rất có kinh nghiệm, đến lúc đó cậu chỉ cần đi theo cô ấy là được rồi!
Phạm Hình Dư: Phù dâu có quà kỷ niệm đặc biệt với bao lì xì đó nha. [Đầu chó]
Điền Miêu Miêu: Cậu nói như vậy, nếu tôi có đồng ý thì hình như cũng là đồng ý vì quà kỷ niệm với bao lì xì nhỉ. [Ngượng ngùng.jpg]
Phạm Hình Dư: Ha ha ha ha ha, vậy tôi sẽ thêm cậu vào nhóm phù dâu phù rể!
Ngay sau đó, Điền Miêu Miêu phát hiện mình được thêm vào một nhóm mới. Có tổng cộng sáu người trong nhóm, và một người trong số đó có ảnh đại diện giống y hệt Lăng Sấm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...