Chợ đêm nyx

Thời điểm bộ phim kinh dị còn chưa kết thúc, Lương Tinh Tinh đã mò ra khỏi phòng ngủ. Khi phát hiện mọi người đang ngồi trong phòng khách xem phim điện ảnh, cô bé hào hứng chạy lại tìm vị trí ngồi trên sofa.
 
Vì thế trong suốt quá trình diễn ra đoạn cuối bộ phim, ngoài Lăng Sấm ra, người bình tĩnh nhất chính là bạn nhỏ Lương Tinh Tinh.
 
“Không ngờ Tinh Tinh lại can đảm tới vậy đó!” Khi ánh mặt trời chiếu vào căn phòng khách một lần nữa, Chúc Tinh mới chịu buông lỏng chiếc gối ôm ra, nói: “Mới bé xíu mà đã gan dạ như vậy, sau này mà đi chơi mật thất cũng có thể rủ em!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Điền Miêu Miêu nói: “Mặc dù Tinh Tinh can đảm nhưng chắc cô bé chưa thể chơi mật thất đâu đúng không?”
 
Cô từng thấy học sinh tiểu học đóng kịch giết người, nhưng với những nơi kinh dị như mật thất thì học sinh tiểu học không nên vào mới đúng chứ?
 
Chúc Tinh nói: “Vậy còn anh Sấm thì sao? Anh Sấm cũng to gan lắm nha. Mà chị Miêu Miêu chọn chỗ hên lắm nha, trong suốt quá trình xem còn có anh Sấm trấn an, trong khi em chỉ có thể thi xem ai hét to hơn với Điền Đậu Đậu!”
 
Điền Miêu Miêu: “…”
 
Lúc đầu Điền Miêu Miêu không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng khi nghe Chúc Tinh nói vậy cô hơi ngượng ngùng. Cô ngồi cách xa Lăng Sấm một chút, ho khan một tiếng, sau đó nói: “Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo đây? Xem một bộ phim khác hả?”
 
Lương Tinh Tinh là người hưởng ứng đầu tiên: “Được đó ạ! Bộ phim vừa nãy em chỉ được xem có một nửa, chúng ta đổi bộ khác đi!”
 
Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn cô bé một cái, lên tiếng nhắc nhở: “Tinh Tinh, hôm nay mẹ em có dặn em phải làm bài tập đó.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Tinh Tinh: “…”
 
“Sau khi ngủ trưa rồi xem TV, giờ là lúc thích hợp để đi làm bài tập.”
 
“A…” Thấy Lăng Sấm cầm cặp sách của mình tới, Lương Tinh Tinh chỉ đành ngồi xuống bàn và bắt đầu làm bài tập với điệu bộ u sầu.
 
Thấy thế, Điền Đậu Đậu lại không nhịn được, cậu ấy mở miệng cảm thán: “Tôi cứ tưởng anh Sấm là nô lệ của con gái nữa kìa, không ngờ anh ấy lại có ý chí sắt đá như vậy. Khi nói đến bài tập về nhà là không suy xét gì về mặt tình cảm luôn nha!”

 
Tôn Húc Xuyên nói: “Có thể vì đây là con gái người khác nên anh ấy không thấy đau lòng, chứ sau này anh ấy mà có con gái, tôi e là còn chiều lên tận mây xanh.”
 
“…” Điền Miêu Miêu cạn lời, chỉ biết liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Hai tên chó độc thân còn chưa có nổi một đối tượng lại rảnh hơi đi lo chuyện con cái người khác.
 
“Hai người các cậu thích bênh vực kẻ yếu như vậy sao không tới giúp Tinh Tinh làm bài đi?” Lăng Sấm đứng cạnh bàn quay đầu lại nhìn hai người bọn họ.
 
Vừa nghe thấy vậy, hai mắt Lương Tinh Tinh sáng bừng, có chuyện tốt như thế sao?
 
Điền Đậu Đậu xua tay liên tục: “Không được không được, dù bọn em dám làm Tinh Tinh cũng không dám đưa.”
 
“Đúng vậy, nếu thành tích học tập của bọn em mà tốt thì bọn em phải mở quán bán ở chợ đêm Bắc Môn hay sao?” Dứt lời, Tôn Húc Xuyên lại bổ sung thêm một câu chữa lại: “Những người muốn trải nghiệm cuộc sống như anh Sấm thì không tính nha.”
 
“Cái gì mà tôi trải nghiệm cuộc sống hả? Tôi mở quán bày bán nghiêm túc.” Lăng Sấm thấy Lương Tinh Tinh cúi đầu làm bài tập nên cũng không quấy rầy cô bé nữa, anh quay lại phòng khách: “Trên tầng có phòng tập thể thao với khu trò chơi đấy, mọi người có muốn lên xem thử không?”
 
Tức khắc, khu trò chơi mà Lăng Sấm nhắc tới đã thu hút sự chú ý của Điền Đậu Đậu và Tôn Húc Xuyên, Điền Miêu Miêu với Chúc Tinh cũng đi theo sau họ, lên tham quan căn nhà một chút.
 
Phong cách thiết kế nhà của Lăng Sấm khá khéo léo, cả kể việc trang trí cũng phải tốn rất nhiều công sức. Điền Miêu Miêu không bị cuốn vào khu trò chơi kia, thay vào đó cô bắt đầu tò mò về cách bài trí của anh.
 
“Nhà thiết kế anh tìm không tồi, có thể nhìn ra anh thiết kế nó bằng cả trái tim mình, không phải kiểu nghìn bài một điệu.”
 
Nghe cô nói vậy, Lăng Sấm khẽ cười: “Vậy nếu sau này tổng giám đốc Miêu đổi sang căn nhà lớn hơn có muốn tôi giới thiệu anh ta cho cô không?”
 
“Được đó nha.” Nếu anh đã kiên trì gọi cô là tổng giám đốc Miêu thì Điền Miêu Miêu sẽ gật đầu chấp thuận thôi.
 
“Cô muốn đi tham quan đâu nữa không?” Lăng Sấm hỏi cô: “Hay là vào chơi trong khu trò chơi nhé?”
 
Điền Miêu Miêu có thể nhìn ra ba người Điền Đậu Đậu đang phát cuồng khu trò chơi kia, cô cũng không muốn tới tranh giành với bọn họ: “Không cần, tôi thấy hơi mệt, ngủ một lát là được.”

 
Ban đầu Lăng Sấm định để Điền Miêu Miêu nghỉ ngơi trong phòng Lương Tinh Tinh vừa mới ngủ ban nãy, nhưng Điền Miêu Miêu lại cương quyết ngủ ngoài sofa. Mà ghế sofa ngoài phòng khách nhà Lăng Sấm khá to so với người Điền Miêu Miêu nên khi cô nằm xuống vẫn còn thừa một khoảng, Lăng Sấm thấy cô chìm vào giấc ngủ, anh vặn nhỏ điều hòa trong nhà, đắp chăn lên người cô.
 
Điền Miêu Miêu đang mơ màng lại cảm giác có thứ gì đó phủ trên cơ thể mình, cô cố gắng mở to mắt nhìn. Lăng Sấm không cầm lòng được, anh khẽ cười, thấp giọng nói với cô: “Ngủ đi.”
 
Điền Miêu Miêu đáp ừ trong mơ hồ, sau đó nhắm mắt lại.
 
Lăng Sấm thấy cô đã ngủ cũng không tiếp tục làm phiền nữa, anh lên tầng laptop, nhân tiện dặn nhóm Điền Đậu Đậu nói chuyện nhỏ lại.
 
Lúc quay lại tầng một, Lăng Sấm lặng lẽ ngồi xuống bàn trà, mở máy tính và bắt đầu làm công việc của mình.
 
Lương Tinh Tinh đang làm bài tập bên cạnh lén nhìn hai người họ, mà hình như Lăng Sấm đã nhận ra gì đó. Anh vừa ngẩng đầu, Lương Tinh Tinh đã vội chuyển sự chú ý đi nơi khác, tiếp tục tập trung xử lý đống bài tập trên bàn.
 
Lăng Sấm khẽ cong môi cười, tay điều khiển con chuột máy tính. Trước đó anh nói sẽ tìm giúp Điền Miêu Miêu một cái quỹ tốt, sau một thời gian sàng lọc, anh đã nhìn trúng một nguồn quỹ. Nhưng dựa trên mối quan hệ hiện tại của anh và Điền Miêu Miêu, dù anh có đưa quỹ cho cô cũng chưa chắc là cô sẽ nhận. Cho nên anh đã tự mua quỹ bằng danh nghĩa của mình trước.
 
Đợi đến khi mối quan hệ giữa hai người có tiến triển, anh sẽ chuyển số tiền kiếm được cho cô.
 
Giấc ngủ của Điền Miêu Miêu không kéo dài quá lâu, khoảng nửa tiếng sau cô đã tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã thấy Lăng Sấm ngồi bên bàn trà, dáng vẻ khi tập trung nhìn máy tính của anh khiến cô không thể rời mắt.
 
Đây là đâu? Đêm nay là đêm nào? Đây là cuộc sống của cô và Lăng Sấm sau khi kết hôn hay sao?
 
Sau khi ngây người mất mấy giây, cuối cùng Điền Miêu Miêu cũng nhớ ra chuyện hôm nay họ tới nhà Lăng Sấm làm khách, còn cô chỉ vừa chợp mắt một chút.
 
Cô lặng lẽ ngồi dậy từ ghế sofa, Lăng Sấm chú ý tới động tác của cô, anh quay đầu nhìn về phía cô: “Sao tỉnh sớm vậy? Không ngủ thêm một giấc nữa đi?”
 
“Không được, nếu ngủ tiếp e là tối tôi sẽ mất ngủ.” Điền Miêu Miêu nhìn cái chăn trên người mình, cô nhớ loáng thoáng là hình như Lăng Sấm đã đắp cho cô: “Cảm ơn anh đã đắp chăn cho tôi.”
 
“Không cần khách sáo.” Lăng Sấm tiện tay bấm nút máy tính: “Cô muốn uống nước à? Để tôi rót cho cô.”

 
“Không cần, tôi tự rót là được rồi.” Điền Miêu Miêu cầm cốc nước mà cô đã sử dụng trong ngày hôm nay, tự rót nước dương mai trên bàn vào cái cốc.
 
Mặc dù nước ép dương mai này không phải vừa lấy ra từ tủ lạnh, nhưng vì phòng luôn bật điều hoà nên uống vẫn lạnh như bỏ đá. Điền Miêu Miêu cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều, cô nhìn Lăng Sấm đang ngồi bên bàn trà, nói: “Hương vị nước dương mai này thật sự không tồi, uống rất ngon.”
 
Lăng Sấm nói: “Trên cây vẫn còn một số quả chín, đợi lát nữa tôi sẽ hái chúng cho cô.”
 
Điền Miêu Miêu cầm ly nước, cô tỏ vẻ ngượng ngùng: “Đã tới nhà anh chơi rồi còn lấy đồ mang về nữa.”
 
Lăng Sấm cười nói: “Trưa nay tôi cũng ăn đồ nướng BBQ cô mang tới mà, mấy quả dương mai này có là gì đâu.”
 
Nếu chủ nhà như anh đã nói như vậy thì Điền Miêu Miêu cũng không khách sáo nữa. Hai người ra vườn hái mấy quả dương mai, sau đó lại gọi đám Điền Đậu Đậu đang chơi trò chơi trên tầng xuống, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
 
Sáu giờ tối là thời gian chợ đêm Bắc Môn mở cửa, nhưng hôm nay chợ đêm Bắc Môn lại không náo nhiệt, người qua lại tấp nập như ngày thường, thậm chí còn không có lấy một chủ sạp hàng nào.
 
Điền Miêu Miêu đã thông báo trong nhóm nướng BBQ của cô là hôm nay chợ sẽ đóng cửa một ngày, một vài khách quen biết hôm nay sẽ không có ai ra quán, nhưng cũng có một số khách hàng không biết.
 
Bởi vì chuyện không ai ra quán thật sự hiếm thấy nên một số blogger nổi tiếng trên mạng nghe thông tin xong thi nhau đổ xô tới chợ đêm Bắc Môn, livestream cảnh chợ đêm Bắc Môn vắng tanh cho mọi người cùng xem.
 
Kể từ lần chợ đêm Bắc Môn leo top hot search tới giờ vẫn còn ít dư âm, lần này lại xảy ra chuyện đóng cửa cộng thêm sự lăng xê của những blogger nổi tiếng trên mạng, chợ đêm bắc Môn lại tiếp tục leo bảng hot search một lần nữa, thu hút không ít người qua đường. Quần chúng ăn dưa thi nhau hỏi đã xảy ra chuyện gì, có cư dân mạng còn tung đoạn video mình quay được trước đó lên mạng, làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi.
 
Đoạn video quay lại cảnh xung đột giữa các vị chủ quán và tổng giám đốc Hầu kia. Vì lúc đó tổng giám đốc Hầu tỏ thái độ kiêu ngạo, ngông nghênh, thậm chí còn buông những lời cay độc khó nghe để đuổi những chủ quán kia đi khiến sức nóng của vấn đề này bùng nổ trên khắp cõi mạng.
 
Đến tận khi nhận được điện thoại của thầy Lưu, Lăng Sấm mới biết chuyện chợ đêm Bắc Môn lại leo hot search.
 
“Ừm, em biết rồi, mọi người chỉ đang phản đối hành vi của tổng giám đốc Hầu mà thôi.” Anh đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại với thầy Lưu: “Dạ, ngày mai mọi người sẽ ra quán, được rồi, em sẽ nói lại.”
 
Chờ đến khi anh cúp máy, Điền Miêu Miêu mới quan tâm hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Lăng Sấm nói: “Chợ đêm Bắc Môn lại lên hot search, đoạn video quay cảnh mâu thuẫn với tổng giám đốc Hầu bị tung lên mạng, hiện giờ các netizen đang mắng chửi ông ta.”
 
Vừa nghe tới đây, Tôn Húc Xuyên mừng ra mặt: “Chẳng lẽ mắng ông ta không đúng sao? Cái danh chợ đêm Bắc Môn là do chúng ta khai hoả, giờ lại ông ta lại định nhảy ra ăn cướp trái ngọt của người ta, đã vậy còn muốn giơ một chân đá văng chúng ta đi. Thử hỏi làm gì có đạo lý chó má ấy trên đời!”

 
Điền Đậu Đậu cũng hơi kích động: “Vậy xem ra ý tưởng đóng cửa chợ của chúng ta có hiệu quả rồi?”
 
“Thật sự rất hiệu quả, còn có một số blogger có tiếng trên mạng chạy tới đó để livestream.” Điền Miêu Miêu không nhịn nổi nữa, cô tự lên mạng kiểm tra: “Mấy blogger nổi tiếng này đúng là không chê xem trò hay bao giờ, ở đâu có trò hay là ở đó có mặt họ.”
 
“Dù sao thì bọn họ cũng kiếm cơm nhờ vào lượng truy cập mà.” Lăng Sấm nói với cô: “Giờ thầy Lưu và mấy người khác đã bắt đầu để ý tới dư luận, họ nói sẽ nhanh chóng đưa ra lời giải thích cho những chuyện này, cũng hy vọng là ngày mai chúng ta có thể ra quán đúng giờ.”
 
“Ồ, được thôi, đằng nào mọi người cũng định ra quán vào ngày mai mà.”
 
Lăng Sấm khẽ gật đầu, click mở nhóm chợ đêm và truyền đạt lại ý của thầy Lưu.
 
Sau khi lời giải thích chính thức được đưa ra, về cơ bản nó đã cắt đứt khả năng nhận dự án mở rộng này của tổng giám đốc Hầu. Chưa kể, dựa trên tình hình thực tế, việc đấu thầu sẽ tạm dừng một thời gian và sẽ mở lại khi khoảng thời gian cao điểm là kỳ nghỉ hè qua đi. Cuối cùng họ còn nhấn mạnh rằng chợ đêm sẽ mở cửa buôn bán đúng giờ vào ngày mai.
 
Mấy người trong nhóm nướng BBQ của Điền Miêu Miêu cũng đang thảo luận sôi nổi về vấn đề này, Điền Miêu Miêu ngoi lên thông báo một câu rằng mai cô sẽ ra quán đúng giờ, sau đó cắn một miếng thịt bò nướng trong tay: “Tôi cảm thấy dự án mở rộng này thật sự vượt xa tầm với của những người bình thường đó nha.”
 
Hai ông chủ lần lượt tới đây, một người thì mất hẳn công ty, một người thì bị mắng đến mức leo lên hot search, không một ai được lợi.
 
Tôn Húc Xuyên nói: “Tức là, nếu muốn mở rộng chợ đêm Bắc Môn thì phải có tài năng, dù sao thì chúng ta còn có sói già phố Wall ở đây mà.”
 
“…” Lăng Sấm im lặng, sau đó anh nói: “Trời cũng tối rồi, chúng ta thu dọn đồ đạc dần đi, tôi còn phải đưa Tinh Tinh về nữa.”
 
Thấy trời thật sự đã tối, Điền Miêu Miêu cắn nốt ba miếng ăn sạch xiên thịt bò trên tay: “Tôi cũng no rồi, nhưng phải dọn cả chỗ này nữa.”
 
“Không sao, đợi lát nữa quay về tôi có thể tự thu dọn một mình được.” Lăng Sấm cầm khăn giấy lau tay, sau đó cũng đứng lên: “Tiện thể tôi đưa cô về luôn.”
 
Điền Đậu Đậu giơ que nướng khoai tây trong tây lên: “Còn em thì sao?”
 
Lăng Sấm nói: “Em tới đây thế nào thì về thế đó.”
 
Tác giả có chuyện nói:
 
Điền Đậu Đậu: Được thôi…
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui