Mấy lời Lăng Sấm nói có vẻ rất hợp lý, nhưng sao Giang Thận lại không biết anh đang suy nghĩ cái gì chứ.
Anh ấy liếc nhìn Lăng Sấm một cái, sau đó vẫn đi tới ngồi trước bàn ăn. Hôm nay Lăng Sấm là chủ nhà, bọn họ là khách, mà đã là khách thì nghe chủ nhà sắp xếp là chuyện đương nhiên.
Sau đó Chúc Tinh cầm hai cái ghế dựa tới cho Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu, để bọn họ ngồi xiên đồ ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng chỉ còn hai người là Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm trong phòng bếp, rõ ràng không gian lớn hơn nhiều nhưng không hiểu sao Điền Miêu Miêu lại có cảm giác hơi thở của mình không được thoải mái như vừa nãy.
Vì để bản thân trông tự nhiên hơn chút, Điền Miêu Miêu cố tình tìm một đề tài để nói chuyện phiếm với Lăng Sấm: “Vừa nãy chúng ta đang nói đến đâu nhỉ?”
Lăng Sấm đáp: “Nói đến chuyện dự án cũng như việc yêu đương, phải dựa vào duyên số nữa.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Lăng Sấm liếc nhìn cô một cái, sau đó hỏi: “Cô từng yêu ai chưa?”
“… Tất nhiên là chưa, khi ấy tôi chỉ chăm chăm vào việc học thôi, làm gì có thời gian dành cho việc yêu đương?” Điền Miêu Miêu nghĩ mình không thể bị động như vậy, cho nên cô đã vứt quả bóng cao su này về lại với chính chủ: “Còn cậu thì sao? Chắc yêu nhiều đến nỗi không kể xiết nhỉ?”
Lăng Sấm im lặng một lúc, sau lại nhìn cô: “Trông tôi giống người có nhiều kinh nghiệm yêu đương lắm sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Khụ, cũng không thể nói như thế, chủ yếu là khuôn mặt xuất chúng của anh kìa. Chắc lúc ở trường được nhiều người để ý lắm nhỉ.”
“Tôi cũng chỉ chăm chăm vào việc học thôi, không có thời gian yêu đương.”
“… Hay.”
“Nhưng lúc tôi đặt cái xích đu kia trong sân, ba tôi cho rằng tôi có bạn gái.” Nói tới đây, Lăng Sấm không nhịn được cười: “Sau khi trang trí xong nhà cửa, ông ấy đã theo dõi căn nhà này trong suốt một thời gian dài chỉ để xem có cô gái nào vào sống ở đây không.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Cô im lặng một lúc, sau đó cười phá lên: “Vậy cuối cùng ông ấy có thất vọng khi không thấy cô gái nào vào ở không?”
Lăng Sấm cũng cười: “Ông ấy muốn bắt ngay tại trận nhưng sau đó lại không chờ nổi nữa nên gọi điện hỏi thẳng tôi, dù nói thế nào ông ấy cũng không tin tôi căng xích đu là vì tôi muốn ngồi.”
Điền Miêu Miêu cười nói: “Anh xem, đến ba anh cũng thấy việc ngồi xích đu quá nữ tính.”
“Dưới góc nhìn của ba tôi, không một ngóc ngách nào trong căn nhà do tôi trang trí mà đẹp cả.”
Khi nghe Lăng Sấm nói như vậy, Điền Miêu Miêu không nhìn được lại quay đầu nhìn khắp nhà anh một vòng. Mặc dù cô chưa đi lên tầng, nhưng chỉ nhìn cách trang trí phòng bếp và phòng khách khá đơn giản bắt mắt kia thôi, cô nhận xét nó khá xinh đẹp: “Tôi thấy cũng được mà, có rất nhiều chỗ được thiết kế khá đặc biệt, màu sắc cũng rất dễ chịu.”
Lăng Sấm lấy một bộ dao nĩa trong tủ bát, sau đó đưa cho Điền Miêu Miêu xem: “Cái này là ba tôi đưa khi tôi dọn tới đây, ông ấy thích kiểu này.”
Điền Miêu Miêu nhìn hoa hồng sặc sỡ trên đĩa, gật đầu đáp: “Ừm, hoa nở mang phú quý, ngụ ý rất hay.”
Lăng Sấm bật cười, sau đó lại thả bộ đồ ăn về chỗ cũ: “”Chiều nay tôi sẽ đưa cô lên tầng tham quan nhà thử.”
Điền Miêu Miêu chớp mắt: “Chắc trên tầng có phòng ngủ của anh nhỉ?”
Lăng Sấm cúi đầu nhìn cô: “Cô muốn tham quan phòng ngủ của tôi?”
“… Khả năng đọc hiểu của anh hơi lạ.”
Lăng Sấm bật cười thành tiếng, nói: “Ngoài phòng ngủ ra, trên tầng còn có phòng tập thể dục và khu trò chơi.”
“Trong nhà anh có cả khu trò chơi nữa à?” Điền Miêu Miêu có hơi kinh ngạc: “Tốt nhất là anh đừng để Điền Đậu Đậu biết, nếu không em ấy có thể ngồi chơi ở đó cả một buổi trưa đấy.”
Mà nhắc đến Điền Đậu Đậu, Điền Miêu Miêu lại nhíu mày: “Cái thằng nhóc Điền Đậu Đậu này vẫn đang chụp ảnh hay sao?”
“Không sao đâu, mấy người chúng ta cứ xiên một ít để nướng ăn trước, lát nữa Điền Đậu Đậu có muốn ăn thì tự đi xiên.”
Nghe xong, Điền Miêu Miêu giơ ngón tay cái lên với anh: “Tôi thấy ý tưởng của anh khá hay đấy.”
Mà lúc này, mặc dù Giang Thận đang ngồi bên ngoài nhưng đôi mắt vẫn nhìn về phía hai người trong phòng bếp, cũng không biết do cố ý hay vô tình. Thấy thế, Chúc Tinh gọi hồn anh ấy lại: “Ông chủ Giang, anh sao thế?”
“Không sao.” Giang Thận chuyển sự chú ý sang nơi khác, tiếp tục xiên đồ ăn.
Điền Đậu Đậu và Tôn Húc Xuyên đã chụp đủ ảnh, cuối cùng cũng chịu quay về làm việc. Lăng Sấm đã đặt sẵn lò nướng trong nhà ra ngoài vườn, khi thấy hai người bọn họ đi tới, anh đã giao việc đốt than cho bọn họ.
Vừa nghe đến chuyện nhóm lửa, Lương Tinh Tinh không còn hứng thú với việc xiên đồ ăn nữa mà chạy ra ngoài xem nhóm lửa với tâm trạng bừng bừng khí thế. Điền Đậu Đậu và Tôn Húc Xuyên không dám để cô bé tới quá gần lò nướng, chỉ cho cô bé đứng nhìn từ xa.
Sau khi nhóm lửa than, Điền Miêu Miêu đưa những xiên đồ ăn mà cô và Lăng Sấm đã làm xong ra, định nướng một vài món trước: “Tinh Tinh muốn tự nướng BBQ cho mình, cứ để chị với Lăng Sấm đứng đây trông cho, hai người vào phụ xiên đồ ăn đi.”
Điền Đậu Đậu hỏi lại theo phản xạ tự nhiên: “Tại sao chứ?”
Lăng Sấm nói: “Bởi vì bọn tôi không yên tâm khi để hai cậu canh chừng Tinh Tinh.”
Điền Đậu Đậu: “…”
“Được rồi, chúng ta đi thôi Tôn Húc Xuyên.” Điền Đậu Đậu gọi Tôn Húc Xuyên, cả hai cùng đi vào phòng: “Để hai người bọn họ ở đó để trải nghiệm việc chăm sóc trẻ con trước đi, coi như tích lũy kinh nghiệm cho sau này.”
Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm: “…”
Bếp lò trong nhà Lăng Sấm không cao, Lương Tinh Tinh có thể với tới. Nhưng nói gì thì nói, lò nướng vẫn khá nguy hiểm, thỉnh thoảng sẽ có những tia lửa nhỏ li ti bắn ra ngoài. Điền Miêu Miêu sợ cô bé bị phỏng nên chỉ cho cô bé nướng hạt ngô.
Lương Tinh Tinh đặt những hạt ngô do chính mình xiên lên bếp, cô bé đang tính cò kè mặc cả với Lăng Sấm nhưng ai ngờ cô bé chưa kịp mở miệng Lăng Sấm đã tranh lời trước: “Chị Miêu Miêu nói không sai đâu, nếu em bị phỏng thì phiền phức lắm, sau này mẹ em sẽ không đồng ý để em ra ngoài chơi với mọi người nữa đâu.”
Lương Tinh Tinh: “…”
Cô bé bĩu môi, sau đó chỉ đành tập trung nướng hạt ngô của mình, không nói thêm gì nữa.
Cô bé cảm thấy nếu anh Lăng Sấm thật sự ở bên chị Miêu Miêu thì chắc chắn sau này anh sẽ không có địa vị gì trong gia đình.
Sau khi nướng xong hạt ngô, Lương Tinh Tinh cầm xiên ngô ngồi bên cạnh cái bàn, nhường vị trí lò nướng lại cho mọi người. Lăng Sấm đi tới trước mâm đồ ăn, hỏi Điền Miêu Miêu: “Cô muốn ăn cái gì?”
“Ừm… Tôi chỉ nướng thịt thôi, hay là cậu phụ trách đồ ăn chay đi.”
“Được, khoai tây với ngó sen thái lát nhé?”
“Được.”
Lăng Sấm cầm khoai tây và ngó sen thái lát đi tới, đặt lên lò nướng: “Quả nhiên, tự tay mình nướng BBQ sẽ thú vị hơn nhiều.”
Điền Miêu Miêu nhìn anh: “Vậy nếu lúc nào anh muốn nướng BBQ thì có thể tới quầy hàng của chúng tôi nướng. Hãy trải nghiệm niềm vui khi nướng BBQ.”
Lăng Sấm hỏi: “Vậy còn đồ nướng xong thì sao?”
“Tất nhiên là cho khách rồi.”
“… Tôi biết mà.” Lăng Sấm phết dầu lên khoai tây và ngó sen thái lát, nói: “Định dụ tôi làm không công chứ gì.”
Điền Miêu Miêu cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Không thể nói như vậy được, chẳng phải anh cũng nhận lại sự vui vẻ khi nướng BBQ đó sao?”
“Đúng vậy, khả năng tính toán của tổng giám đốc Miêu thật tinh tường.” Lăng Sấm cúi đầu nhìn cô, khi thấy bụi than dính trên chóp mũi cô, anh không nhịn được, khẽ cong môi cười: “Cô còn nói Tinh Tinh nữa, đến cả cô cũng thành con mèo đốm rồi.”
Điền Miêu Miêu vội giơ tay lên theo phản xạ tự nhiên, hỏi anh: “Ở đâu vậy?”
“Chóp mũi.”
Điền Miêu Miêu xoa chóp mũi mình, nhưng kết quả lại khiến vết đen kia lan rộng hơn nữa, chọc Lăng Sấm cười càng to: “Cô đừng lau, càng lau càng nhiều.”
Anh xoay người nhìn nhìn, nói với Lương Tinh Tinh: “Tinh Tinh, trên bàn trà trong phòng khách có khăn giấy ướt, em tới đó lấy giúp anh.”
“Dạ.” Lương Tinh Tinh đặt cái xiên tre trụi lủi lên bàn, sau đó chạy vào trong lấy khăn giấy ướt cho Lăng Sấm. Lăng Sấm thấy Điền Miêu Miêu vẫn muốn lau chóp mũi bèn giơ tay nắm cổ tay cô: “Đã nói là đừng lau nữa mà.”
Điền Miêu Miêu ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt ngờ vực: “Không phải anh đang gạt tôi đấy chứ?”
Lăng Sấm nhìn cô một lúc, anh không nói chuyện mà rút điện thoại ra khỏi túi, chụp lại mặt cô: “Cô tự xem đi.”
Điền Miêu Miêu nhìn rất chăm chú, quả nhiên, có một nốt chấm màu đen trên chóp mũi, nó nổi bật giữa khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ của cô.
“Giờ đã chịu tin chưa?” Lăng Sấm lấy lại điện thoại, anh cũng không xóa bức ảnh vừa chụp kia đi mà thả điện thoại vào trong túi.
Bấy giờ Lương Tinh Tinh cũng cầm túi khăn giấy ướt ra, Lăng Sấm lấy một cái, nói với Điền Miêu Miêu: “Ngẩng cao đầu lên chút nữa.”
Điền Miêu Miêu cũng ngẩng đầu theo bản năng, nhưng khi đối diện với ánh mắt của anh, cô có hơi ngượng ngùng: “… Cái này, hay là để tôi tự lau đi!”
Dứt lời, cô định cầm cái khăn giấy ướt trong tay Lăng Sấm nhưng anh né tránh: “Không cần khách sáo, chuyện nhỏ thôi, không tốn sức.”
“…” Không phải cô khách sáo với anh!
Mà đầu ngón tay của Lăng Sấm đã chạm vào chóp mũi cô, mặc dù cách một lớp khăn giấy ướt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ xúc cảm khi đầu ngón tay anh chà lau trên chóp mũi mình.
Tim Điền Miêu Miêu đập nhanh hơn một chút, rõ ràng cô không dám nhìn Lăng Sấm nhưng lại không thể rời mắt khỏi anh.
Động tác của Lăng Sấm rất cẩn thận, lau sạch vết than dính trên mũi cô từng chút từng chút một.
“Được rồi.” Giống như vừa trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, cuối cùng Lăng Sấm cũng thu tay về: “Sạch rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...