Khi còn nhỏ, Điền Miêu Miêu luôn ao ước trở thành một đặc công lạnh lùng không cảm xúc, cho nên lúc các bạn học cùng lớp đem lòng yêu thầm lớp trưởng hoặc là thành viên đội thể thao, cô lại không có suy nghĩ gì ngoài việc theo thầy Giang học võ thuật.
Sau này lớn rồi cô mới nhận ra mình không thể đảm đương nổi công việc là một đặc công, nhưng đồng thời cũng gánh áp lực phải học lên cao. Lúc ấy, cô chỉ muốn thi đậu vào trường đại học mà mình yêu thích, và thậm chí cô còn cảm thấy lãng phí thời gian khi liếc nhìn những bạn nam xung quanh đến lần thứ hai.
Sau đó, cô đã thi đậu vào trường đại học mình muốn, và rồi bắt đầu… Nghiện game.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tóm lại, cô đã né tránh tất cả những giai đoạn khiến con người ta dễ rung động thành công.
Thật không ngờ, giờ cô đã từng tuổi này, tới bán nướng BBQ ở chợ đêm Bắc Môn mà cuối cùng vẫn bại dưới tay một kẻ bán cơm chiên…
Có điều, trong chuyện này, cô cảm thấy cũng không thể trách cô được, chủ yếu là tại tên Lăng Sấm kia quá đẹp.
Vì để giảm bớt cảm giác chìm đắm, bất chấp đâm đầu vào tình yêu, cô dự định đăng nhập vào game sau một thời gian dài bỏ ngỏ nó.
Từ lúc bắt đầu đi làm, thời gian dành cho việc chơi game của cô giảm đi đáng kể. Sau khi lập gian hàng bày bán ở chợ đêm Bắc Môn, cứ đến cuối ngày là cô mệt tới nỗi vừa đặt lưng xuống là ngủ thiếp đi ngay, căn bản là không còn sức để chơi game.
Ai ngờ, Điền Miêu Miêu vừa cầm điện thoại di động lên đã thấy tin nhắn Tần Ngạn gửi tới: “Bà chủ Điền, nghe nói hôm nay Đinh Dao chạy tới chợ đêm tìm Lăng Sấm?”
Điền Miêu Miêu nhìn đồng hồ, giờ cũng gần mười hai rưỡi, vậy mà luật sư Tần còn rảnh rỗi lướt mạng: “Luật sư Tần, trễ thế này rồi, cậu vẫn đang tăng ca ư?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Ngạn: “…”
Rõ ràng là anh ta đang tò mò muốn buôn chuyện, kết quả lại bị người ta đâm một nhát xuyên tim.
Tần Ngạn: Chẳng phải cậu cũng chưa ngủ đấy à? Như nhau cả thôi!
Tần Ngạn: Trở lại chuyện chính đi, tôi thấy có người đang nói về chuyện Đinh Dao và Lăng Sấm trong nhóm bạn cùng trường, cậu biết chưa? Đinh Dao là nữ sinh cùng khoa chúng ta, lúc còn học đại học, cậu ta và Lăng Sấm bị đồn là một cặp đấy.
Điền Miêu Miêu: … Luật sư Tần, cậu nhiều chuyện thật.
Tần Ngạn: “…”
Điền Miêu Miêu: Muốn biết chuyện giữa cậu ta và Lăng Sấm, chi bằng cậu đi hỏi thẳng Lăng Sấm chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?
Tần ngạn: … Nhưng mà Lăng Sấm không chịu nói gì hết, vậy nên tôi mới phải hỏi cậu đây.
Nhân tiện nói cho cậu biết chuyện Đinh Dao và Lăng Sấm từng bị đồn là một cp.
Điền Miêu Miêu: A, nếu anh ấy đã không muốn nói thì tôi cũng không có gì để nói.
Tần Ngạn: “…”
Nếu tất cả người trên thế giới đều có chung mạch suy nghĩ như bà chủ Điền thì có lẽ cả thế giới sẽ mất đi niềm vui buôn chuyện, hóng hớt!
Điền Miêu Miêu: Giờ cũng không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây, luật sư Tần, cậu cứ tiếp tục tăng ca đi nhé.
Tần Ngạn: … [mỉm cười].
Quả không hổ là người Lăng Sấm thích, cũng tẻ nhạt chẳng khác gì cậu ấy.
Tuy ngoài miệng Điền Miêu Miêu nói là đi ngủ, nhưng cô vẫn chưa đóng hộp thoại chat với Tần Ngạn. Cô nhìn dòng chữ anh ta nhắn “và Lăng Sấm được đồn là một cặp” rồi nhớ lại cô gái đứng trước xe sạp hàng của Lăng Sấm.
Trông cô gái đó có ngoại hình khá xinh đẹp, khí chất cũng không tồi, trai xinh gái đẹp như hai người họ bị đồn là một couple cũng là chuyện hết sức bình thường. Chẳng phải giờ cô và Lăng Sấm cũng như vậy sao?
… Đợi đã, cô đang nghĩ cái gì thế?
Mặt Điền Miêu Miêu ửng đỏ, cô khoá màn hình, ném điện thoại sang một bên.
Kết quả là buổi tối hôm đó cô nằm mơ thấy mình và Lăng Sấm yêu nhau, hai người còn đi dạo trong công viên giải trí. Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy, Điền Miêu Miêu đã tự kiểm điểm bản thân nghiêm khắc hơn cả ngày hôm qua.
Cô tự cho rằng gần đây bản thân chưa đủ tích cực trong việc kiếm tiền nên luôn nghĩ đến chuyện hẹn hò với đàn ông.
Vì thế, hôm nay cô quyết định mua thêm một ít thịt và đồ ăn, dự định kinh doanh đến mười hai giờ đêm.
Điền Đậu Đậu thấy tư thế đó của cô, cậu ấy suy sụp: “Không phải chứ, hôm nay là thứ hai mà, chị chuẩn bị nhiều đồ ăn như thế để làm gì?”
Điều Miêu Miêu nói với giọng điệu nghiêm túc chính trực: “Hôm qua chị đóng cửa quán sớm nên hôm nay kiếm bù lỗ cho hôm qua, chẳng lẽ không được ư?”
Điền Đậu Đậu: “…”
Chị cậu ấy hoàn toàn đủ tư cách để làm một nhà tư bản!
Sáu giờ tối, Điền Miêu Miêu lái chiếc xe bày sạp hàng màu hồng nhạt của mình, đỗ ở vị trí cũ. Lăng Sấm vẫn chưa tới, mà Giang Thận ở quán đối diện đã có mặt. Khi thấy Điền Miêu Miêu tới, Giang Thận giả bộ cầm túi Dilao* đi tới trước sạp hàng của Điền Miêu Miêu: “Miêu Miêu, anh có ướp một số món mới, em hãy nếm thử nó giúp anh đi.”
*Dilao: là món ăn được chế biến bằng cách cho các nguyên liệu đã qua sơ chế và chần vào nước cốt Lào tươi.
Điền Miêu Miêu nhìn Dilao trong tay anh ấy, nói với giọng mừng rỡ: “Mới đó mà đã tung món mới ra rồi sao?”
“Ừm, mấy món trước bán khá chạy, có vài vị khách nói muốn ăn thử những món khác nên anh tính thử làm thêm vài loại.” Giang Thận đưa Dilao trong tay cho cô, nói: “Nhưng vẫn phải xin ý kiến của mọi người nữa.”
Điền Đậu Đậu bước xuống từ cái xe hàng ăn, nhìn Giang Thận nói: “Anh Giang à, tay nghề của anh như thế thì cần gì bọn em cho ý kiến!”
Gian hàng của Giang Thận ở ngay phía đối diện bọn họ, và bọn họ cũng đủ nhìn nhận được rằng Dilao của anh ấy bán rất chạy. Ở thời điểm hiện tại, nếu nói ba gian hàng nổi tiếng nhất trong chợ đêm Bắc Môn thì phải kể đến như hàng cơm chiên của anh Sấm, quán nướng của bọn họ và quán Dilao của anh Giang Thận.
Nghe Điền Đậu Đậu nói như vậy, Giang Thận cười đáp: “Mấy món ướp kho kiểu này vẫn có điểm khác biệt, hai người nếm thử trước đi rồi hãy nói.”
“Vậy em không khách sáo nữa.” Điền Đậu Đậu rất thích ăn những cái này, ngày thường cậu ấy sẽ tự bỏ tiền ra để mua bên quầy hàng của Giang Thận ăn cho đỡ thèm. Nhưng hôm nay được Giang Thận đích thân mời dùng thử sản phẩm mới nên cậu ấy có tích cực cũng là lẽ đương nhiên. Điền Đậu Đậu lấy số Dilao từ tay Điền Miêu Miêu, quay vào trong xe hàng rồi gọi Chúc Tinh: “Anh cả Giang làm móm mới, kêu chúng ta nếm thử.”
Chúc Tinh vừa nghe thấy ba chữ “anh cả Giang” thì lập tức cảnh giác. Cô ấy đánh giá cao tay nghề của Giang Thận, nhưng nếu Giang Thận muốn huỷ Linh Đan Miêu Dược Cp của cô ấy thì tuyệt đối không được!
Cô ấy cũng không tới nếm thử món Dilao Giang Thận đưa tới mà liếc mắt nhìn hai người đang đứng bên ngoài. Giang Thận đưa Dilao cho bọn họ xong cũng không rời đi ngay, anh ấy đứng trước xe hàng của Điền Miêu Miêu và nói chuyện với cô.
“Dạo gần đây anh thấy em và ông chủ Lăng khá thân thiết, hai người đang hẹn hò sao?” Giang Thận nửa đùa nửa thật.
Nghe anh ấy hỏi như vậy, Điền Miêu Miêu thẹn đỏ mặt: “Sao đến cả anh cả Giang cũng nói vậy chứ? Tại mọi người ghép CP loạn thôi.”
Giang Thận khẽ cười, nhìn cô: “Em đừng căng thẳng vậy chứ, anh chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.”
Anh ta vừa nói dứt câu, Điền Đậu Đậu thò đầu ra khỏi xe hàng ăn, giơ một ngón tay cái với Giang Thận, há miệng nói: “Anh cả Giang, món mới của anh ngón lắm! Chắc chắn sẽ được khách săn đón nhiệt tình cho xem!”
“Vậy là tốt rồi.” Giang Thận nhìn cậu ấy: “Cậu đừng có giấu rồi ăn mình hưởng mình nhé, để lại cho chị cậu một ít đi.”
“Biết rồi biết rồi, em sẽ chia cho chị ấy một ít.” Nói xong, Điền Đậu Đậu lại lùi vào trong xe, tiếp tục ăn.
“Vậy anh không quấy rầy các em mở quầy nữa.” Giang Thận nhìn Điền Miêu Miêu, sau đó cười nói với cô một câu: “Đợi hôm khác anh mời em một bữa.”
“Hả?” Điền Miêu Miêu ngẩn người, cô không hiểu tại sao tự dưng Giang Thận lại muốn mời mình ăn cơm.
Giang Thận đáp: “Anh tới đây mở quán cũng được một khoảng thời gian rồi, làm ăn cũng không tệ lắm, nếu đã kiếm được tiền thì tất nhiên anh nên mời mọi người ra ngoài ăn một bữa chứ.”
Nghe anh ấy nói “mọi người”, Điền Miêu Miêu tận dụng thời cơ, hỏi lại: “Ý anh là em với Điền Đậu Đậu ư?”
“Ừ, hai em quyết định thời gian đi.”
“Sao bọn em có thể không biết xấu hổ thế chứ.”
Giang Thận nhìn cô, anh ấy cong môi cười: “Nếu em cảm thấy ngại thì có thể chọn một ngày nào đó mời anh đi ăn lại.”
Điền Miêu Miêu: “…”
Được rồi.
Giang Thận vừa đi, Chúc Tinh vội vàng chạy tới hỏi thăm Điền Miêu Miêu: “Ông chủ Giang vừa nói chuyện gì với chị thế ạ?”
Điền Miêu Miêu nói: “À, anh ấy nói công việc làm ăn cũng không tệ lắm, đợi hôm nào sẽ mời bọn chị đi ăn cơm.”
Chúc Tinh: “!”
Cô ấy biết ngay mà, chắc chắn ông chủ Giang có tình ý với chị Miêu Miêu!
Sau khi Lăng Sấm tới, Chúc Tinh liên tục liếc mắt nhìn về phía xe hàng của Lăng Sâm, cô ấy muốn báo tin này cho anh. Nhưng kết quả là quán nướng quá đắt khách, cô ấy và Điền Đậu Đậu vốn không có thời gian rời khỏi lò nướng.
Cô ấy không có thời gian ra ngoài tìm Lăng Sấm, còn Điền Miêu Miêu lại tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi tìm Lăng Sấm hàn huyên mấy câu.
“Hôm nay anh đổi ý rồi à?” Cô hỏi một câu không đầu không đuôi.
Lăng Sấm ngẩng đầu lên, nhìn cô: “Cái gì cơ?”
“Tới làm việc trong công ty bạn của anh.” Điền Miêu Miêu nói: “Qua một ngày một đêm, nói không chừng anh lại thay tâm đổi ý ấy chứ?”
Lăng Sấm khẽ cười, hỏi cô: “Vậy cô đang hy vọng tôi đổi ý hay sợ tôi đổi ý đây?”
“… Tôi chỉ đang quan tâm tới đồng nghiệp của mình thôi.” Bây giờ bọn họ là những người dựng quầy hàng ở chợ đêm Bắc Môn, có thể coi như những người đồng nghiệp: “Luật sư Tần nói lúc học đại học hai người được gán ghép thành một cặp, anh có đổi ý cũng bình thường thôi mà?"
Lăng Sấm dừng động tác đảo cơm chiên, mở miệng nói: “Cậu ấy nói tôi với ai là một cặp?”
“Đinh Dao, hình như là cái tên đó đúng chứ?”
“…” Lăng Sâm cho cơm vào nồi, đóng gói đưa cho vị khách phía đối diện, bấy giờ mới nhìn Điền Miêu Miêu: “Cậu ấy nói với cô khi nào?”
“Đêm qua…” Điền Miêu Miêu bẩm báo đúng sự thật: “Cậu ấy nói cậu ấy hỏi anh nhưng anh không chịu hé răng nói cái gì hết, cho nên mới hỏi thăm chỗ tôi. A, nhưng mà anh yên tâm, tôi cũng chưa nói gì cả đâu.”
“… Cô đừng nghe cậu ấy nói bậy, quan hệ của tôi và Đinh Dao không phải như vậy.” Trong lúc Lăng Sấm đang suy nghĩ xem có phải chuyện này càng bôi càng đen hay không, hay anh nên giải thích với cô mấy câu, nhưng đúng lúc này thì một vài doanh nhân bước tới chỗ bọn họ.
Điền Miêu Miêu cũng nhìn thấy những người vừa tới, cô chợt nhớ tới ông chủ muốn mở rộng lúc trước: “Chẳng lẽ ông chủ kia lại muốn mở rộng nữa à?”
Sau khi vụ gian lận tài chính của tập đoàn Hồng Thái nổ ra, chợ đêm Bắc Môn đã ngừng hoạt động một thời gian. Nhưng đúng như những gì Lăng Sấm nghĩ trước đó, Trần Bách Thái đi thì sẽ có người khác đứng ra tiếp nhận dự án này.
Hình như ông chủ lần này cũng trạc tuổi Trần Bách Thái, nhưng trông có vẻ khó tiếp cận hơn Trần Bách Thái rất nhiều. Lần trước, lúc Trần Bách Thái tới đây, chưa bàn đến chuyện ông ta có giả bộ hay không, mà tóm lại là vẫn chào hỏi với các chủ quán ở đây, lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói. Còn ông chủ lần này thì lại khác, trông thái độ như thể ông ta không hài lòng với chợ đêm Bắc Môn, hàng lông mày nhíu chặt tới nỗi tưởng có thể kẹp chết một con ruồi bọ.
“Nếu chợ đêm được tu sửa, mấy thứ này sẽ bị ném đi, vậy nơi này sẽ trông thế nào?” Ông ta đi nghênh ngang giữa lối, chọn lựa con đường cho chợ đêm Bắc Môn, đám người đi sau lưng ông ta gật đầu liên tục, ghi chép lại từng lời ông ta vừa nói.
“Tại sao lại có một đứa nhóc ngồi làm bài tập ở đây?” Ông chủ nọ đi tuốt lên đằng trước, khi thấy Lương Tinh Tinh ngồi làm bài tập trước quầy hàng, ông ta cau mày: “Đây là nơi buôn bán, không phải chỗ để trẻ con làm loạn.”
Vừa nói ông vừa nhìn về phía chị Trương, nói với chị ấy một câu: “Đây là con nhà chị sao? Chị ra quán còn đưa con theo làm cái gì vậy? Lỡ có xảy ra chuyện gì thì ai đứng ra chịu trách nhiệm?”
Dứt lời, ông ta cũng không cho chị Trương cơ hội trả lời mà quay đầu nói với đám người đang bận ghi chép phía sau: “Phải ghi thêm điều khoản này vào hợp đồng, nếu mình tựa đưa con ra quán rồi lỡ có xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào hết.”
Quầy hàng của Giang Thận nằm ngay sát bên cạnh quầy hàng của chị Trương, trước đây anh ấy cũng có nghe nói qua về chuyện gia đình chị Trương, chị ấy cũng đã cố gắng hết sức. Giờ thấy một ông chủ từ đâu mọc ra mà bọn họ còn không biết tên lại khua tay múa chân ở chỗ này, anh ấy không nhịn được bèn mở miệng châm chọc: “Ông chủ này, nói chuyện hợp đồng bây giờ có sớm quá không? Muốn mở rộng chợ đêm Bắc Môn cũng cần có sự đồng ý của những chủ quán như chúng tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...