Thật ra Giang Thận từng là khách hàng VIP của khách sạn nơi Điền Miêu Miêu làm việc, Điền Miêu Miêu đã tiếp đón anh ấy vài lần, mỗi lần gặp anh ấy đều mặc tây trang đi giày da, nhưng bây giờ anh ấy chỉ mặc mỗi một chiếc áo phông kiểu chữ T và quần đùi, còn đội một chiếc mũ rơm. Điền Miêu Miêu hoàn toàn không thể nghĩ cả hai đều là cùng một người.
Giang Thận không ngờ rằng mình đến dựng quầy bán ở chợ đêm Bắc Môn lại gặp Điền Miêu Miêu, khi nghe cô gọi mình là tổng giám đốc Giang thì anh ấy có hơi xấu hổ mà cười trừ: “Tôi không phải tổng giám đốc Giang nữa rồi.”
Điền Miêu Miêu ngơ ngác nhìn anh ấy: “Hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Thận nói: “Đầu tư thất bại, công ty cũng mất, cạn hết tiền rồi.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Không, đợi đã, đừng nói là anh đầu tư vào cùng một dự án với tổng giám đốc Vương đó chứ!
Đây là cái thứ dự án gì mà khiến rất nhiều người mất trắng vậy nè!
Điền Miêu Miêu nhất thời không biết phải nói gì, may mà có khách hàng đến quầy hàng của Giang Thận, anh ấy chào hỏi Điền Miêu Miêu rồi nói: “Tôi qua đó trước, chút nói chuyện với cô sau.”
“Được.” Điền Miêu Miêu thấy anh ấy chạy lại phía đối diện giới thiệu cho khách mà trong lòng cô có hơi phức tạp.
Hôm nay là ngày đầu tiên Giang Thận mở hàng nên anh ấy đặc biệt chuẩn bị một vài món ăn thử, khách đến mua cá có thể ăn thử trước rồi mới quyết định mua hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vị khách đầu tiên của ngày hôm nay đã nếm thử tai lợn hầm của anh ấy rồi cân một số món mặn và món rau. Sau khi Giang Thần thu tiền, nhân lúc ở đó không có khách, anh ấy chọn một ít rau hầm các loại bỏ vào túi chuyên dụng rồi đi đến quầy thịt nướng của Điền Miêu Miêu.
“Miêu Miêu, thử cá tôi làm đi, ăn xong thì cho tôi ý kiến với.” Giang Thận đưa cá tươi được đóng gói cho Điền Miêu Miêu.
Điền Miêu Miêu ngượng ngùng cầm lấy, người ta phá sản sao cô còn có thể lấy đồ của người khác được kia chứ! “Tổng giám đốc Giang, đừng khách sáo như vậy!”
“Cô mới không cần khách sáo đó, mấy thứ này cũng không đáng bao nhiêu.” Giang Thận nhịn không được đặt túi vào tay cô: “Ăn xong nhớ cho ý kiến để tôi tiến bộ hơn đó.”
Điền Miêu Miêu không thể từ chối, chỉ có thể nhận lấy: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Giang, đợi anh rảnh có thể đến chỗ tôi ăn thịt nướng, tôi đãi anh!”
“Được.” Giang Thần cười cười rồi nhìn cô nói: “Cô cũng đừng gọi tôi là tổng giám đốc Giang nữa, gọi tôi là anh Giang đi.”
“Được thôi.” Điền Miêu Miêu gật đầu đồng ý.
Sau khi Giang Thận gửi đồ ăn cho cô thì anh ấy trở lại gian hàng của mình, Điền Miểu Miểu đi đến xe bán đồ ăn mở túi ra nhìn, có đầu vịt, cổ vịt và chân vịt, thêm cả chân heo và cánh gà, ngoài ra còn có nhiều món rau, nhìn rất tươi.
Cô tháo khẩu trang ra, dùng đũa nếm thử một miếng củ sen, cực kỳ hào hứng nói với Chúc Tinh: “Món này ngon quá, Chúc Tinh em có muốn ăn thử không?”
Chúc Tinh vừa nướng thịt vừa quay đầu lại đáp lời cô: “Bây giờ em không tiện ăn, chị để đó trước đi.”
“Được, lát nữa nhớ ăn nha.” Điền Miêu Miêu đặt đồ ăn sang một bên, sau đó dùng đũa gắp một ít xà lách. Vì bây giờ không tiện ăn chân vịt nên cô toàn chọn món rau để ăn.
Phần rau diếp được tẩm ướp rất ngon, có vị mềm và giòn, Điền Miêu Miêu ăn hết một lèo. Trước đây cô thật sự không nhìn ra tay nghề của tổng giám đốc Giang lại giỏi như vậy.
Lăng Sấm đã chú ý đến khi Giang Thận đi đưa đồ ăn cho Điền Miêu Miêu, bây giờ khi thấy Giang Thận đi về thì anh lập tức đi đến xe thịt nướng của Điền Miêu Miêu.
Thấy anh đến, Điền Miêu Miêu nhiệt tình mời anh cùng ăn chung: “Ông chủ Lăng, anh đến thật đúng lúc, anh ăn thử mấy món này đi, ngon lắm luôn đó.”
Lăng Sấm liếc nhìn đống đồ ăn mà cô đặt trên bàn mà hỏi: “Cô quen ông chủ mới đến hả?”
“Ừ.” Điền Miêu Miêu gật đầu: “Anh ấy từng là khách VIP của khách sạn chúng tôi, tôi có gặp anh ấy vài lần.”
Ánh mắt Lăng Sấm khẽ động, lại nói: “Vậy sao anh ta lại tới đây bày hàng thế?”
“Anh ấy nói làm ăn thất bại, mất hết tiền rồi.” Điền Miêu Miêu nói đến đây cũng có hơi ngượng ngùng: “Trước đây khi anh ấy đến khách sạn của chúng tôi họp, mọi người còn vây quanh anh ấy chẳng khác gì người nổi tiếng ấy, đến nỗi tổ chức tiệc cũng là tiệc xa hoa nhất luôn, khi đó anh ấy rất nổi tiếng. Tôi không ngờ... Haizz, thế gian đúng là vô thường.”
Lăng Sấm dường như đã nhìn thấy nhiều chuyện như vậy nên phản ứng của anh bình tĩnh hơn cô rất nhiều: “Trong lĩnh vực kinh doanh là thế đó, tình hình luôn thay đổi nhanh chóng. Trong một khoảnh khắc nào đó cô có thể đang ở trên mây thì giây tiếp theo lại rơi xuống vũng bùn là chuyện thường tình.”
Điền Miêu Miêu cảm khái gật đầu, lại hỏi anh: “Anh có muốn ăn thử món rau xào này không?”
Lăng Sấm khẽ cười, nhìn cô nói: “Không cần, cô thích thì ăn nhiều một chút.”
Tôn Húc Xuyên thấy Lăng Sấm với Điền Miêu Miêu nói chuyện xong thì không thể chờ được mà đi đến xe bán đồ ăn của anh hỏi: “Thế nào rồi anh Sấm, người mới đến là người như thế nào vậy? Nhìn anh ta với chị Miêu Miêu như thân quen lắm!”
Lăng Sấm nói: “Gặp mặt vài lần, không tính là quen.”
“...” Tôn Húc Xuyên khó hiểu nhìn anh: “Anh Sấm à, tuy rằng anh rất đẹp trai, nhưng cũng đừng quá tự tin chứ, chuyện tình cảm đôi khi không có nguyên tắc đâu.”
Lăng Sấm: “...”
“Em thấy ông chủ đó có ý với chị Miêu Miêu của chúng ta, nếu không sao lại niềm nở cho chị ấy nhiều đồ ăn như vậy?”
“Ồ.” Lăng Sấm trả lời: “Cho nên cậu niềm nở cho cô ấy con mực nướng thì đó là bởi vì có ý với cô ấy à?”
Tôn Húc Xuyên: “...”
Anh nổi nóng gì chứ, giữ sức để đối phó ông chủ đó đi, sao lại ở đây công kích cậu ta!
Tôn Húc Xuyên hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Khi màn đêm dần dần buông xuống, người qua lại ở chợ đêm Bắc Môn cũng càng ngày càng nhiều.
Quầy bán đồ kho mới mở khiến cho không ít người tò mò, phần lớn mọi người sau khi ăn thử đều chịu bỏ tiền ra mua một ít.
Chúc Tinh cũng dành thời gian nếm thử cổ vịt của Giang Thận bán, sốt ướp món này được làm rất ngon, hương thơm xông thẳng vào mũi, hương vị cũng đậm đà vừa miệng, chủ yếu là món ăn đều cực kỳ tươi ngon, ăn một miếng thôi đã làm cho người ta muốn dừng mà không được.
Xem ra các chủ quầy bán hàng ở chợ đêm Bắc Môn đều có tài nghệ cả.
“Ông chủ, chỉ còn lại một chút như vậy thôi à?” Trên quầy hàng hiện tại của Giang Thận chỉ còn lại mấy cái chân gà và một cái cổ vịt, vài vị khách cố tình chạy tới đây mua nhìn thấy thế thì không khỏi thất vọng.
Giang Thận giải thích với cô: “Thật ngại quá, hôm nay là ngày đầu tiên tôi ra bán hàng, không biết có bán được hay không cho nên làm tương đối ít. Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn một chút, những đồ còn lại này nếu cô muốn tôi sẽ tính cho cô rẻ hơn một chút.”
“Vậy được rồi, anh lấy hết cho tôi đi.”
“Được.” Giang Thận thành thạo đóng gói thức ăn lại rồi bán cho cô giá khuyến mãi.
Một chút đồ cuối cùng cũng bán hết, lần đầu tiên bày sạp của Giang Thận xem như thành công viên mãn.
Anh ấy sắp xếp xong đồ đạc trên xe của mình, sau đó nhìn thoáng qua đối diện.
Trước quầy thịt nướng của Điền Miêu Miêu vẫn còn khá nhiều người, bán hàng cũng đắt khách như ông chủ bán cơm chiên bên cạnh.
Anh ấy nhìn đồng hồ, còn chưa tới mười giờ nên anh ấy không vội dọn quầy hàng rời khỏi chợ đêm Bắc Môn mà đi tới trước quầy nướng của Điền Miêu Miêu.
“Anh… Giang.” Điền Miêu Miêu nhìn thấy anh ấy tới bèn chào anh một tiếng.
“Anh đã bán hết rồi sao?”
“Đúng vậy, so với tưởng tượng của tôi thì được hoan nghênh hơn nhiều, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn tí nữa.”
“Đương nhiên rồi.” Điền Miêu Miêu nở nụ cười với anh ấy: “Tôi và Chúc Tinh đều đã nếm thử rồi, ngon lắm luôn đó! Trước đây Chúc Tinh từng học việc trong bếp ở khách sạn của chúng tôi, cô ấy đều nói ngon vậy chắc chắn sẽ bán được nhiều cho xem.”
Giang Thận nghe cô nhắc tới khách sạn thì mới nhớ tới mà hỏi một câu: “Lúc trước tôi nghe nói khách sạn của các cô xảy ra chuyện, vì như vậy nên cô mới đến chợ đêm Bắc Môn bày sạp đúng không?”
“Đúng vậy, vừa hay tôi có khiếu ở nghề này nên đến đây bán thử xem sao.”
Điền Miêu Miêu vốn còn muốn hỏi anh ấy rằng có phải anh cũng đầu tư cùng một hạng mục với giám đốc Vương không, song cuối cùng vẫn đành nhịn xuống.
“Nếu anh không còn bận gì nữa thì ngồi xuống ăn chút thịt nướng đi, tôi bảo Chúc Tinh nướng mấy xiên cho anh.”
“Được, cảm ơn cô nhé.” Giang Thận nói cảm ơn cô xong thì tự mình tìm một chỗ rồi ngồi xuống. Anh ấy đợi một lát, đợt khách này lục tục ăn xong thì số người đứng trước quầy thịt nướng cuối cùng cũng vơi đi đôi chút.
“Thật ngại quá anh Giang, hiện giờ chúng tôi nướng vẫn còn khá chậm.” Điền Miêu Miêu bưng một ít thịt mà Chúc Tinh vừa mới nướng xong cho Giang Thận: “Chờ chân em trai tôi đỡ hơn, lúc ấy hai người cùng nướng thịt sẽ nhanh hơn chút.”
“Không sao, dù sao tôi cũng không gấp.” Giang Thận nhìn cô, có hơi tò mò hỏi: “Cô và em trai cô cùng nhau mở quán nướng này hả?”
“Đúng vậy, cơ mà khoảng thời gian trước em ấy bị thương, cho nên tôi tìm Chúc Tinh đến phụ.”
Lăng Sấm sau khi bán xong phần cơm chiên cuối cùng thì trông thấy Giang Thận chạy đến trước quầy đồ ăn của Điền Miêu Miêu, sau đó còn nói chuyện phiếm với cô, thấy thế anh cũng bước xuống khỏi xe bán đồ ăn.
Điền Miêu Miêu liếc thấy anh thì lập tức quay đầu lại: “Ông chủ Lăng, anh cũng dọn sạp rồi à?”
“Ừm.” Lăng Sấm gật gật đầu, ánh mắt dừng trên người Giang Thận.
Giang Thận cũng đang nhìn anh, trong ánh mắt còn lóe lên một chút suy tư không dễ phát hiện.
“Khụ, tôi giới thiệu cho các anh một chút, đây là Lăng Sấm, còn người này là Giang Thận.” Điền Miêu Miêu thấy bọn họ đều không có ý nói chuyện bèn chủ động giới thiệu bọn họ cho nhau.
Giang Thận thu ánh mắt nhìn chăm chú vừa nãy lại rồi nở một nụ cười với Lăng Sấm: “Ông chủ Lăng, anh cũng dọn sạp sớm như vậy sao?”
“Ừm, mỗi ngày chỉ bán bấy nhiêu thôi.”
“Vậy thì ngồi xuống cùng nhau ăn chút thịt nướng đi nhé?” Lăng Sấm không từ chối mà đi tới ngồi xuống phía đối diện của Giang Thận.
Điền Miêu Miêu thấy thế thì lấy hai chai nước có ga từ trong tủ lạnh ra đặt xuống trước mặt bọn họ: “Các anh có muốn gọi thêm gì nữa không?”
“Không cần đâu.” Lăng Sấm nói: “Đợi lát nữa lại tới nhiều người hơn thì cô lại bận không kịp tay bây giờ.”
Giang Thận nhìn anh một cái rồi hỏi Điền Miêu Miêu: “Miêu Miêu, bình thường mấy giờ cô thu dọn quầy hàng?”
Hai chữ “Miêu Miêu“ khiến cho ánh mắt Lăng Sấm khẽ động nhưng vẫn anh không lên tiếng.
Điền Miêu Miêu nói với Giang Thận: “Ngày bình thường là mười một giờ, cuối tuần là mười hai giờ.”
“Vậy cũng khá trễ đó, cô ở gần đây hả?”
“Ừm, rất gần.” Điền Miêu Miêu nói xong thì lại hơi nghi ngờ nhìn Giang Thận: “Nhưng mà sao anh là muốn tới đây bày hàng bán vậy? Anh cũng ở gần đây luôn sao?”
Giang Thận đáp: “Đây chẳng phải là do bồi thường hết tiền hay sao, còn nợ công nhân một khoản tiền lương lớn, nên tôi chỉ có thể bán hết nhà cửa và xe hơi mới đắp được vào khoản này.”
Anh ấy đến đây để thuê nhà cũng bởi vì tiền thuê nhà ở khu vực này là rẻ nhất.
“Vậy thì anh giỏi hơn tổng giám đốc Vương của chúng tôi rất nhiều.” Điền
Miêu Miêu nhìn anh ấy nói: “ Chúng tôi duy quyền* rất lâu rồi tổng giám đốc
Vương mới trả lương cho chúng tôi.”
( *duy quyền: để bảo vệ các quyền lợi hợp pháp)
Giang Thận tự giễu cười một tiếng, mở miệng nói: “Chính tôi quyết định sai lầm, đầu tư hết tiền vào, cũng không thể làm khó người khác nữa.”
Anh ấy nói tới đây thì vẫn nhịn không được mà thở dài một hơi: “Cũng là do trước đây tôi quá suôn sẻ nên cứ thế trôi dần theo chiều gió... Kiếm được một trăm triệu này vốn không dễ dàng, nhưng để mất một trăm triệu chỉ là vấn đề trong vài phút.”
Điền Miêu Miêu nào có gặp rắc rối với một trăm triệu như này bao giờ, vì vậy cô chỉ có thể an ủi anh ấy: “Ít nhất tâm trạng của anh vẫn rất tốt, cuộc đời con người không ai mà không phải trải qua thăng trầm, tâm trạng anh còn như vậy, sao phải lo lắng chuyện lớn không thành!”
Giang Thận bị cô nói làm cho buồn cười: “Trái tim tôi cũng không kiên cường như vậy đâu, thật ra tinh thần tôi cũng đã sa sút nửa năm nay rồi, ngay cả hồi tết cũng không liên lạc với gia đình. Nhưng trốn tránh như vậy cũng không phải là biện pháp, tôi đã phải suy nghĩ trong một thời gian dài xem mình có thể làm gì khác không, cuối cùng tôi nhận ra tôi có thể học một nghề thủ công. Đúng lúc chợ đêm Bắc Môn cũng đông đúc, thế nên tôi bèn tới thử một lần.”
Điền Miêu Miêu nói: “Việc làm ăn của anh nhất định sẽ rất phát đạt cho coi.”
“ Trộm vía trộm vía.” Giang Thận nhìn cô cười cười: “Chờ tôi làm hai năm để dành một ít tiền rồi sẽ bắt đầu lại từ đầu, nếu thành công tôi sẽ đầu tư cho quán đồ nướng của cô.”
“Vậy cám ơn ông chủ Giang trước nhá.” Điền Miêu Miêu cũng nở nụ cười theo.
Lăng Sấm không nói gì bỗng nhiên mở miệng: “Dựa theo lượng khách của bà chủ Điền, đến lúc đó cô đã có năng lực đầu tư cho mình rồi.”
Giang Thận lại nhìn về phía Lăng Sấm, một lát sau mới nói: “Nãy giờ luôn nói về chuyện của tôi, không thì ông chủ Lăng cũng nói một chút về mình đi.”
Lăng Sấm nói: “Tôi không có gì để nói.”
Giang Thận không tin: “Ông chủ Lăng khiêm tốn rồi, tôi vừa nhìn đã biết anh không phải người tầm thường rồi.”
“Ông chủ Giang quá khen.”
Hai người bọn họ ngồi ở đây cho đến khi Điền Miêu Miêu đóng cửa hàng, sau đó cùng nhau rời khỏi chợ đêm Bắc Môn.
Ngày hôm sau Giang Thận quả nhiên chuẩn bị rất nhiều đồ kho, lúc Lăng Sấm dọn quán thì quán đối diện vẫn còn đang buôn bán.
Anh nhìn thoáng qua Điền Miêu Miêu cũng đang tiếp đón khách hàng, ánh mắt hơi giật giật.
Ngày tiếp theo, Lăng Sấm chuẩn bị thêm hai mươi phần cơm và đồ ăn kèm.
Điền Miêu Miêu thấy đã mười giờ rưỡi rồi mà cơm chiên Lăng Sấm còn chưa bán hết thì thoáng kinh ngạc.
Hôm nay việc làm ăn của ông chủ Lăng cũng không tệ lắm chứ? Rõ ràng giờ cao điểm cũng vẫn có người xếp hàng, sao còn chưa bán hết?
Cô lặng lẽ đi tới xem, Lăng Sấm thấy cô thậm thà thậm thụt như vậy thì không khỏi mỉm cười: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì hết.” Điền Miêu Miêu hơi ngượng ngùng cười với anh: “Chỉ là thấy hơi lạ, cơm chiên hôm nay sao anh còn chưa bán hết nữa?”
Lăng Sấm vừa xào cơm trong chảo vừa đáp lại cô: “À, tôi chỉ là nghe theo lời gợi ý của dì, dự định tận dụng thời kỳ hoàng kim trong mùa hè này của chợ đêm để kiếm nhiều tiền một chút.”
Điền Miêu Miêu sửng sốt một lúc, cho nên anh mới chuẩn bị thêm cơm chiên ấy hả?
... Lời mẹ cô nói lại có tác dụng như vậy sao!
Hóa ra là có tác dụng.
Liên tiếp trong vài ngày, Lăng Sấm đều chuẩn bị nhiều cơm cùng đồ ăn kèm hơn, mười một giờ tối mới dọn quán chung với Điền Miêu Miêu. Ngay cả Tôn Húc Xuyên cũng giật mình, anh Sấm là người luôn dọn quán đầu tiên sao nay lại trở nên siêng năng đến như vậy!
Chợ đêm Bắc Môn quả nhiên có ma lực mà.
Chỉ có ánh mắt Giang Thận nhìn Lăng Sấm càng ngày càng sâu thẳm.
Ngày hôm đó, Điền Miêu Miêu cùng Điền Đậu Đậu đến bệnh viện cắt mũi khâu, sau khi trở về thì nhận được điện thoại của mẹ cô: “Vâng, bác sĩ nói vết thương hồi phục rất tốt, nghỉ ngơi thêm một ngày nữa là có thể bán hàng rồi.”
“Vậy là tốt rồi, bảo nó thái rau chú ý một chút.” Mẹ Điền lại dặn dò một câu rồi mới nói tiếp: “Còn mấy ngày nữa là đến tết đoan ngọ, mẹ có gửi cho các con một ít bánh ú tự gói trong nhà, còn có một ít trứng vịt và trứng muối, tối nay chắc là con nhận được đấy.”
“À, vâng.” Điền Miêu Miêu thay dép lê xong rồi đóng cửa đi vào phòng khách.
“Còn có hai thùng xoài, con nhớ đẩy cái xe đẩy nhỏ của con đi lấy.”
Điền Miêu Miêu a một tiếng: “Hai thùng? Điền Đậu Đậu lại không ăn xoài, một mình con ăn làm sao hết, nếu để hỏng thì tiếc lắm.”
Hiện tại thời tiết đã rất nóng, mặc dù lúc hái xoài còn chưa chín hoàn toàn, nhưng để hai ngày chắc chắn sẽ chín, nếu như không ăn đúng lúc sẽ hỏng.
“Ai bảo con ăn một mình, có một thùng là đưa cho ông chủ Lăng.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Không phải chứ mẹ, quan hệ của hai người đã tốt như vậy sao?
“Lúc mang xoài cho cậu ấy thì tiện thể tặng cả bánh ú và trứng vịt muối con nhé.” Mẹ Điền hướng dẫn cô từng li từng tí: “Mẹ đã nói với con rồi, nếu con không có việc gì làm thì cứ nói chuyện với ông chủ Lăng nhiều vào. Đến lúc người ta công khai bạn gái thì hối hận cũng không kịp.”
“...” Cô, cô hối hận cái gì chứ!
“Thôi mẹ cúp máy đây, có khách đến rồi.” Sau khi mẹ Điền cúp điện thoại, hai tai Điền Miêu Miêu vẫn còn đỏ ửng lên vì những lời vừa rồi.
Trong thời gian Điền Đậu Đậu bị thương ở chân, cái khổ nhất đối với cậu ấy không phải là chỗ đau, mà là cậu ấy phải ăn kiêng suốt mười ngày. Hôm nay mới cắt chỉ xong thì mẹ cậu ấy mang đến rất nhiều đồ ăn hấp dẫn, cuối cùng cậu ấy cũng có thể ăn một bữa thật ngon.
Đặc biệt, Điền Miêu Miêu còn nhắn một tin vào trong nhóm để báo cho mọi người biết rằng ngày mai Điền Đậu Đậu sẽ quay lại làm việc, thế thì sẽ có hai đầu bếp nướng thịt nên tốc độ chế biến sẽ nhanh hơn trước nhiều.
Đồ nướng AAA Miêu Miêu: Cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn chờ đợi, hôm nay tôi phát mười bao lì xì, người may mắn sẽ được ăn thịt nướng miễn phí.
Sau khi thông báo, cô gửi bao lì xì vào trong nhóm. Mỗi lần cô lại tặng những thứ khác nhau, có lúc thì món thịt, lúc lại là món chay, khi thì là đồ uống.
Đến khi chương trình tặng thưởng kết thúc, Điền Miêu Miêu mới phát hiện ra rằng Lăng Sấm lại rình trong nhóm thịt nướng để lấy bao lì xì. Anh lại may mắn như lần trước, luôn là người đầu tiên trúng thưởng.
Mỗi tội lần trước anh trúng thưởng hai bát óc nướng.
“Phụt.” Điền Miêu Miêu cười phá lên khi nhớ về cảnh Lăng Sấm ăn óc nướng ở nhà cô mấy hôm trước.
Để dỗ dành anh, cô bấm vào phần nhắn tin riêng với Lăng Sấm: Tổng giám đốc Lăng à, anh ăn xoài không?
Ngay lập tức, Lăng Sấm trả lời cô: Ồ, tôi thích xoài hơn đấy.
Điền Miêu Miêu: Hay quá, mẹ tôi gửi cho tôi hai thùng xoài, mẹ còn nói một trong số hai thùng đấy là của anh đấy [cười khóc]. Tôi thấy mẹ khá ưa anh, anh chàng đẹp trai ạ.
Lăng Sấm dở khóc dở cười: Mẹ cô khách sáo quá.
Điền Miêu Miêu: Ha ha, trong một thùng có khoảng sáu quả xoài, mấy quả xoài này bự lắm. Ngày mai khi nào đi ra ngoài tôi sẽ mang đến cho anh.
Lăng Sấm: Được, cô nói tôi biết mẹ cô thích cái gì đi, tôi cũng muốn tặng lại dì một thứ gì đó.
Mẹ cô... Mẹ cô thích anh làm người yêu cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...