Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu ngồi xe Lăng Sấm, nhưng trước đây anh đã kể với cô là anh từng làm việc ở phố Wall nên Điền Miêu Miêu cũng không quá bất ngờ.
Có lẽ lúc anh làm việc ở phố Wall đã kiếm được khá nhiều tiền, cho nên vào lần đầu cô và anh gặp nhau, chuyện anh nói với người của công ty giải trí rằng bản thân có sở hữu biệt thự và siêu xe chắc là sự thật.
Ít nhất thì bây giờ cô cũng đang ngồi trên một chiếc siêu xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhà cô ở đâu? Cô mở điều hướng giúp tôi đi." Lăng Sấm vừa lái xe rời khỏi bệnh viện vừa nói với Điền Miêu Miêu. Cô gật đầu rồi mở bản đồ điều hướng trên điện thoại của mình và thiết lập điểm đến.
Khu phố cô ở chỉ cách bệnh viện số năm vài ngã tư, Lăng Sấm chỉ mất vài phút lái xe theo chỉ dẫn trên điện thoại là đến nơi: "Đúng là chỗ này cách chợ đêm thành Bắc rất gần."
"Đúng vậy." Điền Miêu Miêu mỉm cười với anh: "Nhà tôi ở tầng mười tám, anh chạy thẳng vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm rồi rẽ trái nhé."
"Ừ.” Trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm có bảng hướng dẫn và các dấu chỉ đường rất rõ ràng. Lăng Sấm vừa rẽ vào khúc cua đã nhìn thấy chiếc xe màu hồng nhạt của Điền Miêu Miêu đang đậu phía trước. Anh mỉm cười, lái xe vào chỗ trống bên cạnh rồi dừng lại: "Xe của cô đậu ở đây trông dễ thương thật đó."
Điền Miêu Miêu nhướng mày, cô nói với anh: "Xe tôi đậu chỗ nào cũng dễ thương hết."
Lăng Sấm cười khẽ rồi nói: "Đúng thật!"
Đậu xe xong, anh và Điền Miêu Miêu cùng nhau dìu Điền Đậu Đậu xuống xe. Thang máy nằm ngay cổng bãi đỗ xe nên bọn họ không cần đi bộ quá xa, Điền Đậu Đậu tự nhảy lò cò đến cửa thang máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điền Miêu Miêu vừa đỡ cậu ấy vừa ấn nút mở cửa thang máy: " Chị nghĩ trong thời gian này em phải dùng nạng mới được."
Hiện tại chân cẳng Điền Đậu Đậu đi lại bất tiện, đúng là cậu ấy cần phải có một cây nạng. Điền Miêu Miêu quyết định lát nữa cô sẽ lên mạng đặt mua.
Thang máy đi thẳng một mạch lên tầng mười tám mới dừng lại, Điền Miêu Miêu mở cửa xong thì lấy cho Lăng Sấm một đôi dép lê: "Đây là đôi dép lê Đậu Đậu mới mua mà chưa mang, anh mang tạm đôi này đi."
"Được." Chờ Điền Đậu Đậu vào nhà rồi Lăng Sấm mới thấy dép lê.
Lúc Điền Đậu Đậu gặp chuyện, hai người đang ở nhà chuẩn bị đồ dùng để tối nay mang ra tiệm, cho nên lúc bọn họ rời khỏi nhà cũng rất vội vàng, không kịp dọn dẹp gì cả.
Nhìn đồ đạc vứt lung tung trong nhà, Điền Miêu Miêu ngượng ngùng nói với Lăng Sấm: "Bình thường chúng tôi toàn nấu ăn ở nhà nên hơi bừa bộn, anh đừng để ý nhé."
Nhà của Điền Miêu Miêu gồm hai phòng ngủ và hai phòng khách, đúng là trong phòng bếp có rất nhiều xoong nồi, chén bát nhưng phòng khách lại rất sạch sẽ. Lăng Sấm mỉm cười với cô rồi nói: "Không sao, bình thường tôi cũng chuẩn bị nguyên liệu để làm cơm chiên ở nhà nên phòng bếp nhà tôi cũng không khác nơi này là mấy."
Nghe anh nói vậy, Điền Miêu Miêu mới nhớ ra buổi tối anh còn phải ra tiệm, cô vội vàng nói với anh: "Hôm nay chúng tôi làm mất thời gian của anh nhiều quá, liệu tối nay anh có thể ra tiệm đúng giờ không?"
Lăng Sấm đáp: "Món cơm chiên không rắc rối như đồ nướng, lúc tôi ra tiệm mới chiên cũng được, không cần vội."
"Vậy thì tốt quá." Điền Miêu Miêu cũng yên tâm, cô nhìn anh và nói: "Vậy anh ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi trước nhà, tôi đi rót nước cho anh."
Điền Đậu Đậu thoải mái ngồi trên sô pha, cậu ấy nói: "Rót cho em một ly nước luôn nhé!"
Điền Miêu Miêu: "..."
Cô bước vào nhà bếp lấy một cái ly mới, Lăng Sấm cũng không ngồi trên sô pha mà đi theo cô vào bếp. Anh nhìn sơ thì thấy trong bếp ngoại trừ một ít thịt và rau củ chưa được cắt thì còn có hai chén nước sốt đỏ rực. Lăng Sấm lập tức bị thu hút: "Đây là nước sốt cô tự làm à? Thơm quá!"
Nhìn Lăng Sấm đang đứng ở cửa phòng bếp, Điền Miêu Miêu cảm thấy vô cùng may mắn khi bản thân đã lâu sạch vết máu ở phòng bếp trong lúc chờ xe cứu thương đến, nếu không thì hiện trường sẽ đáng sợ lắm: " Đây là nước sốt óc heo nướng và nước sốt tỏi tôi làm, tôi đã thay đổi ba phiên bản khác nhau rồi. Bởi vì lần trước vẫn chưa làm được hương vị như mong muốn nên hôm nay tôi định làm lại xem sao, ai ngờ Điền Đậu Đậu lại bị thương."
Lăng Sấm chỉ gật đầu chứ không nói gì cả, anh nhớ lúc đọc bình luận trên diễn đàn đã nhìn thấy rất nhiều người bảo Điền Miêu Miêu mau mở bán món óc heo nướng. Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Điền Miêu Miêu rửa sạch ly rồi rót một ly nước ấm đưa cho Lăng Sấm: "Bây giờ Đậu Đậu bị thương, một mình tôi không thể ăn hết mấy thứ này..."
Nói đến đây, cô nhìn Lăng Sấm bằng ánh mắt đầy chờ mong nhìn: "Hay là anh nếm thử giúp tôi nhé?"
"Tôi ư?" Bàn tay cầm ly nước của Lăng Sấm hơi cứng lại.
Điền Miêu quyết liên tục gật đầu: "Phải, anh chiên cơm ngon như thế, chắc chắn vị giác cũng không tệ."
Nếu Lăng Sấm cũng thấy ngon thì chắc chắn lần này cô đã thành công rồi!
"..." Lăng Sấm im lặng, dường như anh hơi do dự. Điền Miêu Miêu nhìn anh hồi lâu, dường như cô đã hiểu ra gì đó: "Anh không dám ăn óc heo hả?"
"Không phải là không dám, chỉ là tôi không thích thôi." Lăng Sấm nghiêm nghị sửa lời cô.
Điền Miêu Miêu chớp mắt với anh, cô trêu ghẹo nói: "Nếu anh chỉ không thích nó thôi thì tôi dám chắc sau khi anh ăn óc heo nướng tôi làm thì anh sẽ thích nó."
Cô đã điều chỉnh ba phiên bản nên Điền Miêu Miêu rất tự tin vào phiên bản nước sốt lần này của mình.
Khóe miệng Lăng Sấm khẽ giật, cuối cùng anh miễn cưỡng gật đầu: "Được."
"Vậy tôi đi nướng đây!" Nước sốt đã chuẩn bị xong, chỉ cần nướng óc heo nữa là xong. Trong nhà có lò nướng chuyên dụng, Điền Miêu Miêu lấy lò nướng ra, bỏ óc heo tươi lên.
Có giấy bạc bọc ngoài tô nên nướng rất nhanh, Điền Miêu Miêu ngồi bên cạnh chăm chú quan sát trạng thái của óc heo, thỉnh thoảng dùng đũa cạy để óc heo thấm đều nước sốt.
"Nướng óc heo phải chú ý thời gian, nướng chưa đủ sẽ có vị tanh, nướng quá lâu thì không còn tươi." Lúc Điền Miêu Miêu nói chuyện, mùi thơm của óc heo nướng đã tỏa ra khắp nơi, ngay cả Điền Đậu Đậu đang ngồi ở phòng khách cũng nóng lòng muốn thử.
"Chị, nước sốt này thơm quá, chắc chắn rất ngon!"
"Ngon thì em cũng không có phần đâu."
Điền Đậu Đậu: "..."
Cậu ấy im lặng một lúc rồi nói: "Nước của em đâu?"
Điền Miêu Miêu: "..."
Hình như cô quên rồi.
Lăng Sấm ở bên cạnh cười, lấy ly nước trên bàn, hỏi: "Đây là ly của Điền Đậu Đậu hả?"
"Đúng đúng, để tôi đưa."
Lăng Sấm nói: "Không sao, cô cứ nướng tiếp đi, tôi đưa cho cậu ấy."
Quả thật bây giờ Điền Đậu Đậu đi lại không tiện, Lăng Sấm cũng không tính toán chút chuyện này với cậu ấy, lấy ly nước đưa cho cậu ấy. Điền Miêu Miêu đã nướng óc heo xong, cô nhìn Lăng Sấm ở phòng khách, hỏi anh: "Anh ăn được hành với rau thơm hết đúng không?"
"Ừm."
"Ok." Điền Miêu Miêu bưng hành và rau thơm đã thái ra, bên trên còn bỏ một ít óc heo nướng.
Mùi thơm trong phòng ngày càng nồng đậm, mặc dù trước sau đều mở cửa nhưng cũng không thể ngăn mùi thơm xộc vào mũi.
"Chắc chắn hôm nay hàng xóm sẽ kiện chị." Điền Đậu Đậu nói.
Điền Miêu Miêu liếc cậu ấy, hỏi: "Kiện chị chuyện gì?"
"Kiện chị nướng óc heo thơm làm ảnh hưởng sức khỏe thể xác và tinh thần của người ta."
"...Ha." Điền Miêu Miêu chẳng thèm để ý cậu ấy.
Sau khi nướng óc heo xong, cô bưng hai cái tô được bọc giấy bạc đặt lên miếng cách nhiệt, tiện thể lấy hai cái thìa đặt vào tô: "Việc lớn đã xong!"
Thật ra Lăng Sấm không hứng thú với óc heo lắm, cũng không biết sao nhiều người lại thích ăn món này như vậy. Lúc này trong phòng tràn ngập mùi thơm, anh cầm lòng không được mà cầm cái muỗng lên, nhưng chậm chạp không bắt đầu. Để đọc full thì bạn có thể theo dõi trên fanpage nhóm dịch Sắc - Cấm Thành nhé. Bản các trang khác đăng sẽ không đầy đủ đâu. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Điền Miêu Miêu ngồi bên cạnh nhìn anh đang chớp mắt, lên tiếng: "Sao vậy?"
Lăng Sấm nghiêm túc nói: "Chờ một lát để nó nguội."
Điền Miêu Miêu khẽ cười, lấy thìa múc óc heo và nước sốt ăn kèm đưa tới trước miệng thổi: "Món óc heo này, vài người gặp phải rào cản tâm lý khi ăn nó. Nhưng chỉ cần vượt qua rào cản đó, ăn nó như một món bình thường thì sẽ phát hiện mình rất thích."
Cô vừa nói vừa đưa muỗng vào trong miệng, sau đó hạnh phúc nheo mắt lại: "Ừm, ngon quá đi mất, mình làm có khác!"
Điền Đậu Đậu đã thèm muốn khóc, cậu ấy vươn đầu nhìn Điền Miêu Miêu: "Chị, nếu anh Lăng không thích thì đừng ép, để em dốc hết sức mình ăn cho!”
"...Em còn phải dưỡng thương cho tốt." Điền Miêu Miêu không dám để cậu ấy ăn món này, trong này có quá nhiều gia vị, còn có rượu, chắc chắn không tốt cho vết thương của cậu ấy. Cô nhìn Lăng Sấm bên cạnh, cười nói: "Nếu anh thật sự không thích thì đừng ăn, chuyện này không có gì mất mặt hết."
"..." Sự quật cường cuối cùng của anh không cho phép anh chịu thua ở đây: "Hồi trước ra ngoài ăn lẩu với bạn, bọn họ có luộc óc heo, tôi cũng thử một chút rồi."
Điền Miêu Miêu gật đầu: “Nhưng mà óc heo luộc và nướng khác nhau, hơn nữa nước sốt của tôi có một không hai đó."
Cô nói vậy làm Lăng Sấm hơi rung động, anh hạ quyết tâm, đưa muỗng vào miệng.
Óc heo nướng vô cùng tươi ngon, không có vị lạ, nước sốt của Điền Miêu Miêu còn thơm hơn lúc ngửi, vị chua chua cay cay tan ra trong miệng.
"Ngon." Lăng Sấm không thể không thừa nhận cái này ngon hơn óc heo khi anh ăn lẩu: "Không hề thấy ngán."
"Đúng không." Điền Miêu Miêu cũng ăn một muỗng, vô cùng hài lòng với tài nghệ của mình: "Tôi thấy món này đem đi bán cũng được, cảm ơn anh chủ Lăng!"
Lăng Sấm không khỏi mắc cười: "Cảm ơn tôi làm gì?"
"Cảm ơn anh giúp tôi có lòng tin!” Ngay cả người không thích ăn óc heo cũng nói ngon thì chắc chắn không có vấn đề rồi!
Cô chụp ảnh óc heo, định gửi vào nhóm đồ nướng nói với mọi người sau này sẽ có món óc heo nướng nhưng vừa mở Wechat thì ngây người ra.
Lăng Sấm lại thưởng thức món óc heo nướng, thấy Điền Miêu Miêu vẫn đang cầm điện thoại ngây ra, không khỏi tò mò: “Sao vậy?”
Lúc này Điền Miêu Miêu mới sực tỉnh, nói: "Trời ơi, nhóm chủ các doanh nghiệp ầm ĩ rồi, vậy mà nói nói trong tòa nhà chúng ta xảy ra án mạng, còn nói người bị thương đã chết!"
Lăng Sấm: "..."
Điền Đậu Đậu đang ở phòng khách suy nghĩ vài giây rồi mới giơ tay chỉ vào chính mình: "Người mà bọn họ nói không phải là em chứ?"
"...Hình như là phải." Điền Miêu Miêu mím môi, hùng hổ gõ phím.
Đồ nướng AAA Miêu Miêu: Ngại quá các vị hàng xóm, hôm nay trong lúc thái rau em trai tôi vô tình làm rơi con dao làm bếp nên bị đứt chân. Tôi đã gọi xe cấp cứu đưa nó đến bệnh viện, vết thương đã khâu lại, không có gì đáng ngại! Không có án mạng hay ai chết cả! Xin lỗi vì gây ra sự cố này!
Sau khi gửi, để tăng độ tin cậy, cô còn chụp ảnh cái chân băng bó của Điền Đậu Đậu gửi vào trong nhóm.
Đồ nướng AAA Miêu Miêu: Mong mọi người không tin tin đồn thất thiệt, không lan truyền tin đồn thất thiệt! :)
Tác giả có lời muốn nói:
Điền Đậu Đậu: Nguy hiểm quá, tự dưng chết trên mạng luôn nè :)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...