Khi bắt đầu học võ với thầy, Điền Miêu Miêu vẫn chỉ là một học sinh tiểu học. Sau này phát hiện nhà họ Giang có mở võ quán ở thành phố A thì tuần nào cô cũng chạy đến võ quán, thầy còn không lấy tiền học của cô.
“Trong võ quán có không ít học trò là nữ, nhưng sức nữ vẫn không bằng nam, đánh nhau thật thì vẫn phải chịu thiệt.”
Lăng Sấm nghe cô nói thế thì nhướng mày nhìn cô: “Hóa ra cô cũng biết điều đó à? Vậy mà ban nãy còn xông lên?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điền Miêu Miêu nói: “Tại vì từ nhỏ tôi đã phụ gia đình làm việc nên sức khỏe tốt hơn, vả lại mấy thanh niên kia yếu như gà, nhìn là biết bình thường không tập luyện gì.”
Nói đến đây, cô còn đặc biệt đánh giá người Lăng Sấm: “Anh chủ Lăng không như thế, dáng người gầy thật nhưng chắc chắn là thường xuyên tập luyện.”
“...” Lăng Sấm im lặng một lúc rồi cong môi cười khẽ: “Đúng thế thật, dù sao thì chiên cơm cũng là một loại vận động.”
Điền Miêu Miêu cũng phì cười, cô ngửa đầu uống nước ngọt rồi nói với Lăng Sấm ở bên cạnh: “Thôn Thanh Tịnh chúng tôi tuy nhỏ nhưng non xanh nước biếc, người giỏi đất thiêng, có không ít người có tiếng tăm đến đó. Ngoài thầy Giang còn có một ông lão học Bạch cũng đến đó ở, nghe nói ông ấy là ông trùm giới kinh doanh đó.”
Lăng Sầm ngẫm nghĩ, hỏi cô: “Chắc không phải là ông Bạch Tế Vân chứ?”
Điền Miêu Miêu nhớ lại rồi gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, hình như tên ông ấy đó, anh cũng biết ông ấy à?”
Lăng Sấm nói: “Mặc dù ông Bạch đã qua đời nhưng trong giới kinh doanh vẫn còn rất nhiều truyền thuyết về ông ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điền Miêu Miêu chớp chớp mắt, nhìn anh nói: “Anh rõ chuyện trong giới kinh doanh như thế, chẳng lẽ anh cũng là người trong giới kinh doanh à?”
Lăng Sấm cầm bình nước ngọt lên, uống một ngụm rồi mới nói: “Không hẳn, chỉ là tôi theo học chuyên ngành này hồi đại học thôi.”
“Nhưng tôi nghe chị Trương nói trước đây anh từng đi du học nè.” Điền Miêu Miêu chăm chăm nhìn anh giống như muốn tìm dấu vết gì trên gương mặt anh: “Đừng nói là trước đây anh từng làm việc ở phố Wall thật nha?”
Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn cô, không đáp mà hỏi lại: “Cô thấy tôi giống thế không?”
“Tôi thấy... cũng khá giống đó chứ.” Thậm chí cô còn mường tượng ra khung cảnh Lăng Sấm mặc vest, đĩnh đạc ra vào phố Wall.
Lăng Sấm rũ mắt cười, mở miệng nói: “Đúng là từng làm việc ở đó một khoảng thời gian.”
“Vậy sao anh lại quay về?”
“Bởi vì không làm ăn nổi nữa.”
“... Sao tôi lại không tin nhỉ? Anh làm ăn ở chợ đêm Bắc Môn như cá gặp nước, phố Wall chắc không khó khăn bằng ở đây đâu ha.”
Lăng Sấm sửng sốt rồi cười ra tiếng. Anh ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh như chứa bầu trời đầy sao: “Nói cũng đúng, cụng ly vì chợ đêm Bắc Môn nào.”
Anh nâng chai nước ngọt trong tay, cụng ly với Điền Miêu Miêu.
Điền Đậu Đậu cầm mấy xiên nướng đã nướng xong, thở hồng hộc chạy đến: “Hai vị, mồi đã nướng xong!”
Điền Miêu Miêu nhìn dáng vẻ của cậu ấy, hơi buồn cười: “Em chỉ nướng mấy xiên thịt thôi mà đã tả tơi thế này rồi? Lại đây, ngồi xuống ăn cùng này.”
Điền Đậu Đậu hừ một tiếng nhưng vẫn ngồi xuống ghế trống: “Hai người đang nói chuyện gì thế? Trò chuyện rôm rả quá nhỉ?”
Điền Miêu Miêu nói: “Không có gì, đang cụng ly vì chợ đêm Bắc Môn thôi.”
Cô mới nói đến đây thì anh Phan ở hàng thạch lạnh bên cạnh bưng hai chén thạch lạnh qua: “Em Miêu Miêu, ông chủ Lăng, mời hai người ăn hai chén thạch lạnh này.”
Điền Miêu Miêu thấy anh ta mời bọn họ ăn thạch lạnh thì vội vàng tiếp đón, mời anh ta ngồi xuống: “Anh Phan đến đúng lúc lắm, xiên nướng của tụi em cũng nướng xong rồi, anh ngồi xuống ăn cùng đi.”
Anh Phan phẩy tay, ngượng ngùng mở miệng: “Anh không ăn đâu, nếu anh còn không về thì bà nhà lại lo.”
Lúc trước Điền Miêu Miêu không hay nói chuyện với anh ta, lúc này nghe anh ta nói thế thì mới ngỡ ra anh ta đã có vợ rồi: “Anh Phan, hóa ra anh kết hôn rồi à?”
Lăng Sấm ở bên cạnh nói: “Quán thạch lạnh anh Phan đang làm vốn là quán của vợ anh ấy, bây giờ chị Hiểu Linh đang mang thai nên mới để anh Phan đến thay.”
Điền Miêu Miêu càng ngạc nhiên: “Woa, anh Phan sắp được làm ba rồi này!”
“Đúng vậy, nên anh mới càng phải cố gắng làm việc chăm chỉ hơn để kiếm tiền.” Anh Phan ngượng ngùng sờ gáy: “Ban ngày anh làm việc trong một nhà máy, tối thì đến đây bán thạch lạnh cho vợ. Cô ấy cũng nghĩ đến việc sắp sinh con, phải kiếm thêm chút tiền nên mới tiếp tục bày hàng bán, anh lo lắng nên chỉ đành đích thân đến đây.”
Điền Đậu Đậu hoàn toàn không ngờ anh Phan trông tục tằn thô thiển như thế lại là một thê nô chính hiệu: “Thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà, anh Phan chắc chắn là người thương vợ nhất chợ đêm Bắc Môn của chúng ta.”
“Không dám nhận, không dám nhận. Mấy cái thạch lạnh này toàn là ban ngày vợ anh ở nhà chuẩn bị sẵn, tối anh chỉ cần ra đứng bán thôi.”
Điền Miêu Miêu hỏi anh ta: “Ngày dự sinh là ngày nào vậy anh?”
“Dự sinh vào tháng mười một, thời gian cho bọn anh chuẩn bị không còn nhiều nữa.”
Điền Miêu Miêu mỉm cười, nói với anh ta: “Vậy sau khi đứa nhỏ được sinh ra, anh nhớ nói cho em biết với nhé, em cho đứa nhỏ một bao lì xì đỏ.”
“Vậy thì anh cảm ơn em trước nhé.” Anh Phan nói xong như nghĩ đến cái gì đó, ấn mở album trong điện thoại cho cô xem: “Đây là quần áo và tất do anh đan này, chờ cục cưng lớn thêm xíu nữa là mặc được rồi.”
Điền Miêu Miêu sấn đến xem, lập tức bị đống quần áo nhỏ làm cho rung động: “Đáng yêu quá đi à! Anh tự tay đan hết hả?”
Cô tưởng anh Phan nói thích đan len chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không ngờ anh ta biết đan thật!
Anh Phan gật đầu, nói với cô: “Nếu em thích thì đợi sau này em có con, anh sẽ đan cho em mấy bộ.”
“...” Điền Miêu Miêu nghe anh ta nói thế thì nụ cười dần biến mất: “Em thì thôi vậy, em ngay cả bạn trai còn không có.”
Anh Phan ngẩng đầu nhìn Lăng Sấm bên cạnh cô, nói với hai người: “Anh thấy ông chủ Lăng cũng không tệ đâu, nếu không thì hai đứa thử xem.”
Điền Miêu Miêu: “....”
Lăng Sấm: “...”
Điền Đậu Đậu đang vui vẻ ăn xiên ở bên cạnh cũng cười ha hả: “Em thấy cả cái chợ đêm Bắc Môn này đều muốn tác hợp cho chị và anh Sấm.”
Điền Miêu Miêu: “...”
Lăng Sấm: “...”
Anh Phan vỗ vai Lăng Sấm rồi quay về dọn quán. Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm ngồi ở bàn, im lặng ăn thạch lạnh. Điền Đậu Đậu nhìn hai người, hỏi một câu tra tấn linh hồn: “Vì sao anh Phan chỉ tặng có hai chén thạch lạnh? Của em đâu?”
“...Phì.” Điền Miêu Miêu không nhịn được bật cười. Cô cầm hai xiên đồ nướng đưa cho Điền Đậu Đậu: “Em ăn xiên que đi, em là người nướng nên được ăn thêm hai xiên.”
Điền Đậu Đậu: “...”
Ba người chén sạch đồ ăn rồi giải tán dọn dẹp về nhà. Sau khi về nhà, Điền Miêu Miêu đi tắm rồi cầm điện thoại ngồi xuống ghế.
Nhóm chat đồ nướng của cô đã nhảy lên 999+ thông báo, mọi người đang thảo luận về cuộc ẩu đả ở chợ đêm Bắc Môn tối nay, còn có người gửi cho Điền Miêu Miêu một bức hình, là cảnh tượng cô cong chân đá vào bụng đối phương.
Phi Phi: Chị Miêu Miêu ngầu chết đi được. Lúc đó em đang ngồi ở sau bàn, cú đá đó của chị ấy lập tức nâng cảm giác an toàn của em lên một tầm cao mới! Em tuyên bố từ nay trở đi, chị Miêu Miêu mới là thần của chợ đêm Bắc Môn!
Dì Trần: Dì xem video mấy đứa gửi vào nhóm rồi, không ngờ Miêu Miêu giỏi thế đó!
Anh Vương: Nhưng trong tay đối phương có gậy, nhìn đã thấy nguy hiểm rồi, Tiểu Điền dũng cảm quá đi.
Ánh trăng không sáng: Chợ đêm Bắc Môn mấy người đúng là ngọa hổ tàng long nha! Chị Miêu Miêu, em cũng muốn học võ!
Điền Miêu Miêu: “...”
Hình như cô đã hiểu tại sao hôm nay Tôn Húc Xuyên bỗng đổi giọng gọi cô là chị Miêu Miêu.
Hóa ra là cách xưng hô tôn trọng trong giang hồ.
Đồ nướng AAA Miêu Miêu: Nói quá rồi, chủ yếu vẫn do đối phương không chịu dừng tay [Dở khóc dở cười] Ngại quá, tối nay để mọi người không mấy vui vẻ, bạn bè vẫn chưa đổi thưởng thì mấy ngày kế có thể đến ăn nha!
Dì Trần: Miêu Miêu về rồi đấy à? Nghe nói mấy đứa bị cảnh sát đưa đi, cảnh sát nói sao?
Đồ nướng AAA Miêu Miêu: Đã hòa giải rồi ạ, ngày mai vẫn buôn bán như thường [Đáng yêu].
Ánh trăng không sáng: Chị Miêu Miêu mang huyết thư đến Thành Bắc mở cửa hàng đi! Ngày nào tôi cũng chỉ có thể nhìn ảnh mọi người gửi, đau khổ lắm á!
Phi Phi: Không được! Chị Miêu Miêu là người của chợ đêm Bắc Môn của chúng tôi! Đừng rời khỏi chợ đêm Bắc Môn!
Đồ nướng AAA Miêu Miêu: Yên tâm, chị sẽ không rời khỏi chợ đêm Bắc Môn đâu, chị ở bên này luôn mà [Dở khóc dở cười].
Nhưng nếu bạn bè bên Thành Bắc muốn ăn, cũng không phải không có cách?
Đầu ngón tay ấn lên màn hình điện thoại mấy cái, quyết định mở thêm một nghiệp vụ mới: “Thế này đi, tôi sẽ bán xiên đồ tươi, chuẩn bị sốt sẵn rồi gửi qua cho anh để anh tự nướng, mùi vị chắc không khác lắm đâu.”
Tiếng ồn trắng: Thế cũng được, đúng lúc cuối tuần này tôi định dẫn mấy đứa nhỏ đi dã ngoại, có thể mua một ít về nướng.
Đồ nướng AAA Miêu Miêu: [OK] Có ai cần xiên đồ sống thì cứ nhắn tin riêng cho tôi nhé!
Lăng Sấm tắm rửa xong quay ra thì nhìn thấy Điền Miêu Miêu nửa đêm nửa hôm vẫn làm ăn trên nhóm chat, khóe môi không nhịn được khẽ cong.
“Phát triển vụ làm ăn mới nhanh thế.” Anh cười nói. Anh đặt điện thoại xuống, ngồi vào bàn máy tính.
Điền Đậu Đậu vừa ngủ dậy, cậu ấy không ngờ chị của cậu lại mở thêm cách kinh doanh mới và còn có khá nhiều người đặt xiên đồ sống của cô luôn rồi.
“Chị, chị đúng thật là... Chị không kiếm tiền thì ai kiếm.”
“Ừ, đúng thế thật.” Điền Miêu Miêu vừa chuẩn bị xiên nướng vừa nói chuyện với cậu ấy: “Tuy có thêm việc buôn bán xiên đồ sống nhưng xiên nướng bán ở sạp đồ nướng cũng không được giảm đi, vậy nên lượng công việc em phải làm mỗi ngày sẽ tăng lên xíu á.”
Điền Đậu Đậu: “...”
Không ấy cậu về thôn Thanh Tịnh nha, người trong thành phố làm ăn ghê quá.
“Việc làm ăn của chị càng lúc càng tốt nhưng như vậy thì hai người chúng ta không làm kịp mất.”
Điền Miêu Miêu ngẫm nghĩ, nói với cậu ấy: “Đến lúc hai chúng ta làm không nổi nữa, chị sẽ thuê thêm một người. Chủ yếu là tại xiên đồ mất thời gian thật.”
Xiên đồ ăn nhìn thì đơn giản nhưng là một môn thủ công cần có tay nghề. Nếu không xiên đúng cách thì lúc nướng đồ ăn sẽ rất dễ rơi xuống lò. Nếu việc làm ăn thuận lợi hơn chút nữa thì cô và Điền Đậu Đậu thật sự không làm kịp.
Không biết có phải vì việc tối qua hay không, hôm nay xe cảnh sát vẫn đậu ở gần chợ đêm Bắc Môn. Còn việc làm ăn của Điền Miêu Miêu không bị ảnh hưởng gì, trên bếp nướng xiên không có chỗ trống.
Tôn Húc Xuyên nhìn quán nướng của Điền Miêu Miêu làm ăn tất bật thì không chịu nổi sự cô đơn, chạy qua xe đồ ăn của Lăng Sấm: “Anh Sấm, thần của chợ đêm Bắc Môn chúng ta sắp phải đổi người rồi đó!”
Lăng Sấm: “...”
Thế thì tốt quá.
Thấy anh không nói gì, Tôn Húc Xuyên tặc lưỡi nói: "Trước khi chị Miêu Miêu đến, anh và xe ăn của anh đẹp nhất, việc kinh doanh cũng tốt nhất cái chợ đêm Bắc Môn này. Bây giờ anh và cô ấy xem như là ngang tài ngang sức nhưng chị Miêu Miêu biết đánh nhau!”
Lăng Sấm: “...”
Anh ngẩng đầu nhìn Tôn Húc Xuyên, nói với cậu ta: “Anh cũng biết đánh nhau, cậu muốn thử không?”
“...” Không cần, cảm ơn. Cậu ta còn muốn nói gì đó nhưng Lương Tinh Tinh ở đối diện đã chạy đến. Tôn Húc Xuyên vừa thấy cô bé thì hỏi: “Tinh Tinh lại đến nhờ anh Sấm giảng bài cho à?”
“Không phải.” Lương Tinh Tinh lấy hai con chim tò he nhỏ từ trong cặp ra, đưa cho Lăng Sấm một con: “Anh Lăng, đây là con chim em làm trong tiết thủ công, tặng cho anh này!”
Lăng Sấm nhìn con chim nhỏ trong tay cô bé, khóe môi khẽ cong: “Cảm ơn em, đáng yêu quá, em để vào xe cho anh trước đi.”
“Vâng ạ.”
Lương Tinh Tinh cất chim nhỏ cho anh, Tôn Húc Xuyên thấy trong tay cô bé còn một con thì hỏi: “Còn cái này cho ai?”
Lương Tinh Tinh: “Cho chị Miêu Miêu, hai con chim này là một đôi á!”
Tác giả có điều muốn nói:
Điền Đậu Đậu: Quả nhiên, cả chợ đêm Bắc Môn đều đang tác hợp cho chị tôi và anh Sấm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...