Cho dù tốn thời gian cả đời, anh cũng muốn cô tin tưởng anh, không yên tâm với anh có bao nhiêu dư thừa.
"Anh - -" làm sao biết được? Cô muốn hỏi, nhưng anh chưa cho cô cơ hội mở miệng.
"Anh yêu em, chuyện chỉ đơn giản như vậy." Anh cắt đứt lời trách móc của cô, thâm sâu thở dài một hơi, nói tiếp; "Anh thừa nhận, từ lúc đầu, anh xác thực bởi vì cha anh nên cố ý chỉnh em, nhưng sau đó phát hiện em căn bản không cùng ông ấy thông đồng, anh mới chính thức dùng ánh mắt công bằng một lần nữa nhận biết em, kết quả, cứ như vậy yêu em không thể thoát khỏi ".
Thấy cô giật mình cùng hít một hơi dài, gương mặt tuấn tú của anh tươi cười, nói khẽ: "Kinh ngạc sao? Chính anh cũng biết khó có thể tin được, nhưng anh yêu em rất nhiều. Nếu không có em, cả đời này anh chỉ sợ sẽ không hiểu được cái gì là để ý cùng ghen tị..."
Nói xong, bàn tay anh ở dưới nước thăm dò, dụ dỗ xoa cổ mẫn cảm của cô, rồi sau đó nâng cằm cô lên, ép cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, để anh thuận lợi ở trên môi sung của cô hạ xuống một cái nụ hôn thâm tình.
“ Cho nên… Anh sẽ không giận em nữa hả?” Thần Lạc bị lời tâm tình dụ dỗ của anh làm cho vui sướng, nhưng vẫn phải hỏi thật cẩn thận.
“ Giận em cái gì?” Anh cười nhẹ hỏi lại.
“ Giận em cố ý dò xét anh.” Co nghiêng đầu, có phần không mấy vui vẻ phát hiện anh đang cười, hơn nữa cô chính vì chuyện này mà buồn rầu như vậy.
“ A, thì ra em không dám đối mặt với anh vì nguyên nhân này.” Hắc Diệu Luân bỗng nhiên cười to lên.
Biết cô rời khỏi mình vì nguyên nhân này, tâm tình anh nháy mắt tốt lên, hơn nữa dục vọng lại được thỏa mãn, bây giờ anh đã hết buồn bực, lúc này lên giường có thể ngủ thật say rồi.
Phản ứng của anh khiến cho Thần Lạc không biết làm gì, nên hay không nên mắng anh một trận, cho nên chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Một lúc sau, anh mới thôi cười, đưa tay xoay người cô lại. Nhưng thân thể hai người dán sát vào nhau làm cho anh thoáng chốc thỏa mãn.
“ Thật ra, anh không ngại em dùng ‘ Cái loại phương pháp’ dò xét này với anh. Trái lại, anh cho rằng phương thức kia có thể ‘ Càng nhiều càng tốt’.” Nói xong, anh lập tức nhận được cái trừng mắt của cô, thoải mái mà cười, “ Nhưng anh không thích em vừa nghe đến chuyện đồn nhảm thì tin là thật. Thậm chí không cho anh giải thích đã trực tiếp phán anh tội chết.”
Anh ôm chặt lấy cô, có lẽ cả cuộc đời của anh chỉ sợ không thể quên được cảm giác khủng bố khi đó thiếu chút nữa cho rằng sẽ mất đi cô.
“ Cái này em hiểu.” Cô gật gật đầu.
“ Thật sự?” Anh nhíu mày nhìn cô.
“ Đương nhiên.” Cô lại gật đầu nói :” Giống như em không thích anh ở trước mặt đã trực tiếp phán điện thoại em tội chết.”
Nói đến đây, anh mới nhớ đến chuyện này còn chưa xử lý.
“ Anh ta là ai vậy?” Cho dù giọng chất vấn của mình giống như ghen, mặt anh cũng không thay đổi.
« Ai là ai ? » Cô cố ý giả ngu với anh.
« Không nói ? » Ánh mắt anh tràn ngập uy hiếp.
« Em không biết anh đang hỏi cái gì. » Cô tiếp tục giả ngu, đáy lòng còn đang vì chiếc điện thoại kia mà đau lòng.
Hắc Diệu Luân nhếch mày, không ép hỏi cô nữa, hait ay lại trực tiếp dò xét về phía mảnh đất thần bí kia của cô…
« Anh… » Thần Lạc thở hổn hển, vội vàng bắt được tay anh tà ác đang làm càn, dùng ánh mắt cầu xin anh ngừng tấn công lần thứ hai.
Đáng tiếc anh cũng không bởi vậy mà buông tay, ngược lại càng không kiêng nể gì trêu chọc cô.
Hô hấp của cô nháy mắt dồn dập, thử tránh thoát từ trên người anh, nhưng một tay anh ôm chặt cô, kiên trì không cho cô đứng dậy. Một bàn tay khác lại càng khiêu khích hơn…
« Anh ấy…Anh ấy…Là anh họ của em… » Cuối cùng, Thần Lạc đầu hàng, dùng giọng vỡ vụn nói ra đáp án anh muốn, tiếc rằng động tác của anh vẫn như cũ không có chậm lại chút nào.
« Tốt. » Nhận được đáp án, Hắc Diệu Luân định thu tay lại, lại phát hiện dục vọng của mình rõ ràng đã khôi phục lần thứ hai.
Cảm giác tay anh ở đáy nước hơi buông ra, cô đâng muốn thở ra, một giây sau lại mạnh mẽ thở hốc vì kinh ngạc - - bởi vì anh lại tiến vào trong cô !
« Anh còn nghi ngờ… » Không ai so với cô hiểu rõ hơn, mấy ngày nay anh có bao nhiêu mệt mỏi nên cần được nghỉ ngơi, tiếp tục túng dục nữa, cô lo lắng thân thể của anh ăn không tiêu.
« Anh cũng muốn như thế. » Anh ôm lấy cô, đi ra khỏi phòng tắm, đặt cô ở trên bàn trang điểm bên ngoài phòng tắm, độ cao này có lợi cho anh tiến công triệt để vào trong cô.
« Cho nên ? » Cô thở gấp, cảm giác anh ở trong cơ thể mình giày vò chầm chậm chuyển động, cả người anh dũng mãnh đoạt lấy làm cô đanh buông vũ khí đầu hàng.
« Vì bảo đảm em sẽ không trốn từ bên cạnh anh nữa, anh muốn hao tốn hết thể lực của em, sau đó bắt cóc em lên lễ đường. Nha, thuận tiện mang thai cũng không sao, vừa vặn thành song hỉ lâm môn. »
« Nhưng…anh…Còn chưa có…cầu hôn…với em. » Giọng cô kháng nghị lập tức càng ngày càng yếu, cuối cùng thậm chí biến thành thở gấp.
Nghe vậy, động tác dưới thân anh đột nhiên ngừng lại, nghiêng người gần sát vào bên tai cô, phả ra hơi nóng đồng ý, « Được, bất kể em thích phương thức cầu hôn nào, sau này anh đều nghe theo. »
Thần Lạc thật sự lập gia đình, tốc độ kết hôn chớp nhoáng để cho em gái Xảo Thừa thiếu chút nữa không về kịp để tham gia hôn lễ.
Một năm sau, cô thuận lợi sinh ra một bé trai, đây là kết tinh tình yêu khi cô cùng Hắc Diệu Luân hưởng tuần trăng mật vòng quanh thế giới ba tháng trở về.
Xảo Thừa học hai năm thành tài về nước, anh rể có lòng an bài sản phẩm thiết kế lập tức tiến vào công ty có liên quan làm việc.
Tâm nguyện của Hắc Thành Mưu đã thành, hoàn toàn giao tất cả quyền lực công ty ra cho con trai, bệnh tim cũng không còn đáng ngại nữa, thanh nhàn đi du lịch vòng quanh thế giới.
=== Hết trọn bộ ===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...