Cho Cô Bút Đấy Cô Viết Đi


Lần này Văn Vũ kiên quyết lắc đầu.

"Tôi hiểu ý của cậu, nhưng tôi không thể dừng lại, cũng sẽ không dừng lại vào lúc này, ngày mốt, tôi nhất định phải tự tay xoay chuyển vận mệnh của Ôn Tư lệnh và đội trưởng Ứng, tôi vào đây chẳng phải là vì ngày này sao?"
Hệ thống im lặng một lúc.

Ngay khi Văn Vũ nghĩ rằng nó lại "chìm vào giấc ngủ", có nghĩa là lười để ý đến mình, thì bên tai bất ngờ truyền đến giọng nói du dương của nó.

「Chúc mừng vật chủ đã xây dựng thành công cầu nối thông tin cho căn cứ, thưởng 5 điểm cống hiến mạt thế.


Trước đây mỗi lần vất vả lắm mới được 1 điểm, còn khó hơn bóp kem đánh răng, lần này tăng vọt gấp năm lần, thật sự khiến cô được sủng ái mà lo sợ.

"Tại sao lần này lại cho nhiều như vậy? Chẳng lẽ nguy hiểm càng lớn, cống hiến càng lớn?"
Hệ thống: "! "
Không phải là không muốn nói thật, mà luôn cảm thấy sẽ nhấn phải nút nào đó không nên nhấn.

Nhưng nó là một hệ thống nghiêm túc chuyên nghiệp, không bao giờ lừa người, vì vậy——
「Có thể hiểu như vậy.



Văn Vũ thầm niệm ba lần ghi nhớ trong lòng: Lúc quan trọng, đây chính là thần khí cày điểm.

Để chứng minh cho tính xác thực của bài đăng của căn cứ 168, Du Tâm Chiếu đã dẫn đội lên đường từ sáng sớm, bắt sống một con Nhện Tuyết mang về căn cứ nuôi nhốt.

Nhện Tuyết toàn thân trắng muốt, sáu cái chân như ngọc, đôi mắt to chiếm hai phần ba khuôn mặt, giống như một con thú cưng lạc vào phim trường, vừa đến đã được người dân trong căn cứ yêu thích.

Văn Vũ cùng một đám trẻ con đuổi theo sau nó, nhìn nó đi dạo khắp nơi chờ được cho ăn, sau khi ăn no thì giăng tơ.

Mạng nhện mới bay lên trời biến thành một ô tín hiệu wifi, còn ô tín hiệu quá một ngày thì sẽ nhạt màu dần rồi biến mất.

Văn Vũ càng xem càng thấy thú vị bèn cố ý thử nghiệm một phen.

Cô phát hiện ra ô tín hiệu này cũng giống như trước khi mạt thế ập đến, bốn ô là đầy, trải nghiệm sử dụng diễn đàn cực kỳ mượt mà.

Ba ô không nhanh không chậm, hai ô thì tốc độ làm mới giao diện và bài đăng chậm hơn, một ô là thảm nhất, giao diện diễn đàn mờ ảo không rõ ràng, thỉnh thoảng còn đột ngột biến mất.


Rất nhanh các căn cứ cứu viện, nơi trú ẩn khác cũng phát hiện ra điều này, mọi người nhôn nhao bắt chước căn cứ 168 nuôi Nhện Tuyết, chủ động cho Nhện Tuyết hoang dã xung quanh ăn để đảm bảo tín hiệu ổn định, liên lạc thông suốt.

Trong một hang cát ẩn nào đó gần khu rừng nguyên sinh.

Giáo sư Kaka và những người khác, những người vừa bị phá hủy một ổ thí nghiệm, đang kiểm tra toàn bộ con Nhện Tuyết bị bắt, nhưng sau vài giờ đồng hồ, vẫn không thu được gì.

"Tôi đã nói rồi, lũ quân cứu viện xảo quyệt này sẽ không nói thật đâu, lấy đâu ra chip chứ!"
Một trợ lý nam không nhịn được, giơ dao ánh sáng hồng ngoại lên định mổ xẻ con Nhện Tuyết.

"Dừng tay, đồ ngu ngốc, bây giờ thứ này đang hot lắm đấy, giết nó rồi anh giăng tơ phát tín hiệu wifi cho chúng ta à?" Một nữ trợ lý khác túm lấy cánh tay đồng bọn, không khách khí đẩy người nọ ra.

Hai người lập tức đánh nhau, nhưng đều rất thận trọng tránh các dụng cụ thí nghiệm xung quanh.

Giáo sư Kaka không hề bị ảnh hưởng bởi hai người họ, mỉm cười đưa cho Nhện Tuyết một miếng bánh mì, chậm rãi nói: "Nếu đã có sức mà không có chỗ dùng, vậy mấy người cùng nhau đi một chuyến đến căn cứ, mang những đồng bọn bị bắt trở về đi.

"
Hai trợ lý nam nữ lập tức dừng tấn công, trừng mắt nhìn nhau, nhận lệnh rời đi.

Diễn đàn Mạt thế (Mùa xuân, ngày 30 tháng 3, tuyết vừa).

Khi Nhện Tuyết ngày càng trở nên khan hiếm, sau khi có mạng internet, căn cứ cứu viện 168 lại tiếp tục tung ra khẩu trang chống bụi mịn đơn giản do các nhà khoa học nhí mới nghiên cứu thành công.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận