Cho Cô Bút Đấy Cô Viết Đi


Sắc mặt của mọi người trong phòng đều rất khó coi.

Văn Vũ vô thức siết chặt nắm tay.

Giao diện văn bản màu xanh nhạt lặng lẽ hiện ra theo ý muốn của cô, cô trừng to hai mắt nhìn chằm chằm vào đó, hận không thể moi từng chữ một, xem xem chỗ nào có thể lợi dụng được.

Đặc biệt là bây giờ cô không còn một điểm cống hiến nào, càng thêm khó khăn.

Ôn Tư Duệ cúi đầu khẽ đập hai cái vào đôi chân đau nhức ngày đêm vì lạnh giá của mình, tự giễu: “Có đôi khi, tôi cảm thấy mình sống thật uất ức, nếu như lúc đó Tưởng Chi Điền và cô bạn gái kia không muốn cướp vật tư thì tôi cũng không cần phải giả vờ biến thái để dọa bọn họ, bọ cạp đang bận liếm tôi, với năng lực của Tưởng Chi Điền, một mình anh ta cũng có thể dễ dàng nhấc chiếc xe tải lên.


Mọi người không biết anh ấy muốn nói gì, đều im lặng.

Một lúc sau, Ôn Tư Duệ mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù là vậy, thì trong khu trú ẩn cũng có rất nhiều người vô tội, bọn họ không tin nhưng chúng ta biết Tiểu Vũ nói là sự thật, cho nên –”
Ứng Chuẩn vỗ vai anh ấy: “Cho nên tôi sẽ tự mình dẫn người đến đó một chuyến, cậu đừng tự làm khó mình nữa, trong lòng khó chịu muốn chết mà còn phải khuyên nhủ người khác rộng lượng, nhìn mặt cậu méo xệch rồi kìa.



Ôn Tư Duệ nhếch mép: “Tùy cậu.


Văn Vũ vừa lúc nhìn thấy một câu, đột nhiên vỗ tay: “Đội trưởng Ứng dẫn theo tôi đi, tôi đi cùng mọi người! Tôi có một ý tưởng cực kỳ hay, đảm bảo một mũi tên trúng vô số đích!”
Cô vẫy tay gọi mọi người lại gần thì thầm to nhỏ một hồi, mắt của tất cả mọi người đều sáng lên.


Trời vừa sụp tối, Ứng Chuẩn dẫn đội xuất phát, mai phục trước trên con đường bắt buộc phải đi qua của khu rừng nguyên sinh và khu trú ẩn.

Vì không có chỗ ẩn nấp, lại phải đảm bảo không kinh động đến lũ muỗi biến dị có thính giác nhạy bén nên mọi người đào hố chôn mình xuống đất, chỉ ngửa đầu lên để lộ lỗ mũi ra ngoài thở, không dám nhúc nhích.

Ứng Chuẩn vốn còn lo lắng Văn Vũ sẽ không chịu nổi khổ cực, không ngờ rằng cô lại không hề kêu ca phàn nàn gì, kiên trì suốt hơn một tiếng đồng hồ.


Văn Vũ: So sánh về độ kiên trì thì cô không sợ ai cả, cô chỉ suýt chút nữa thì ngủ quên thôi.

Trăng lên cao, từ phía xa khu trú ẩn vọng đến tiếng cười nói rôm rả, bên trong hàng rào được bao quanh bằng cành cây khô đã được thắp sáng đống lửa, ánh lửa màu cam đỏ lập tức chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Không lâu sau, quả nhiên có một đàn dị thú biết bay màu đen kịt bay nhanh về phía bên này.

Lại gần nhìn kỹ, thì ra là một đàn muỗi đông nghịt, mỗi con to bằng con quạ, vòi hút dài nhọn hoắt như ống tiêm hút máu, khiến người ta nhìn thấy da đầu tê dại.

“Pằng” một tiếng súng vang lên, Ứng Chuẩn là người nổ súng trước, bắn trúng con muỗi biến dị dẫn đầu một cách chính xác.

Những thành viên đội cứu hộ đang mai phục dưới lớp cát vàng cũng đồng loạt nổ súng, quét sạch một lượt, sau đó nhanh chóng chui lên khỏi mặt đất, chia thành từng nhóm ba người chiến đấu với lũ muỗi biến dị đang tức giận trên đầu.

Cùng lúc đó, Từ Hân Di trốn sau cánh cửa khu trú ẩn, thấp thỏm bất an chờ đợi.

Ban đầu cô ta cũng định nhắc nhở Tưởng Chi Điền chuẩn bị sớm, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến thái độ của anh ta đối với người của căn cứ, vì để tránh bại lộ bí mật của mình nên đã tạm thời từ bỏ ý định đó.

Sau đó, cô ta vẫn luôn theo dõi động tĩnh bên ngoài, cho đến khi nghe thấy tiếng súng vừa rồi, cô ta biết, chuyện nên đến cuối cùng cũng đã đến.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui