Cho Cô Bút Đấy Cô Viết Đi


Tưởng Chi Điền biết rõ, một khi bọn họ đã cướp xong ở đây thì nơi tiếp theo gặp nạn chính là khu trú ẩn của anh ta.

Vì để tự vệ, anh ta quyết định mượn sức mạnh của đội cứu hộ để ra tay trước, cho bọn họ một bài học.

Ngay sau đó, anh ta nghe thấy một người trong số ba tên đó hung hăng nói: “Những người bên trong nghe rõ đây, chúng tôi đến dọn dẹp vệ sinh, sau này mỗi tuần sẽ đến đúng giờ một lần, khôn hồn thì ngoan ngoãn hợp tác, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Tưởng Chi Điền đã chuẩn bị sẵn tâm lý, lập tức quát lớn: “Dừng tay! Còn có tôi ở đây, khi nào thì đến lượt mấy người làm loạn ở đây!”
Nói xong, hiện trường đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ.

Không khí ngập tràn bụi đất xen lẫn một tia bối rối và xấu hổ khó tả.

Ba dị năng giả mặt mày ngơ ngác:
Tao là ai?
Tao đang ở đâu?
Rốt cuộc tao đến đây để làm gì?
Tưởng Chi Điền cũng ngơ ngác không kém: Ba người này bị bệnh à?

Trong bầu không khí im lặng đến đáng sợ, Ứng Chuẩn nhìn Văn Vũ đang bị dính đầy máu trên mặt ở đằng xa, còn có Ôn Tư Duệ đang bật cười giúp cô lau vết máu trên mặt thì trong lòng đã hiểu rõ.

Đáy mắt anh thoáng qua một tia bất đắc dĩ, hai cái đứa nghịch ngợm này!
“Phụt, ha ha ha!” Tiếng cười sảng khoái của Hứa Nặc phá vỡ sự im lặng, sau đó cô ấy vác ba cây chổi tự chế lớn đi tới, nhét vào tay mỗi dị năng giả một cái.

“Mỗi người một cây chổi, đừng có mà tranh giành, đều có phần!”
Cô ấy đã nhìn thấy Văn Vũ giết kiến đột biến mà Ôn Tư Duệ dày công sưu tầm từ lâu, cô ấy sợ cô ngất xỉu nên đã cố ý đứng bên cạnh canh chừng.

May mà cuối cùng người không sao, còn kịp thời dùng dị năng của mình thay đổi cục diện, nếu không thật sự đánh nhau, thì với sức công phá của dị năng giả, căn cứ vốn đã thiếu thốn lại càng thêm tồi tệ.

Hiện tại, trong mắt cô ấy, Văn Vũ chính là ngôi sao may mắn được ông trời phái xuống để hỗ trợ căn cứ của bọn họ, cô ấy yêu Văn Vũ quá đi mất!
Cùng lúc đó, ba dị năng giả càng nghĩ càng thấy sợ hãi.

Đặc biệt là tên cầm đầu vừa mới mạnh miệng, trong khoảnh khắc lỡ lời, hắn ta phát hiện ra bản thân vậy mà lại mất đi khả năng điều khiển cơ thể, giống như một con rối gỗ mặc cho người khác điều khiển.


Ban ngày ban mặt mà đã gặp quỷ rồi!
Tuy nhiên, cho dù trong lòng bọn họ có phản kháng thế nào thì cơ thể vẫn thành thật nhận lấy cây chổi, bắt đầu quét dọn một cách nghiêm túc.

Ba người: “…”
Đáng sợ quá, ai nói ở đây không có dị năng giả hả, đồ lừa đảo!
Tuy rằng căn cứ được xây dựng trên sa mạc hoang vu, khắp nơi đều là cát vàng, nhưng không phải là không cần quét dọn.

Sự thật là, để gió lớn không thổi bay cát tạo thành hố cát khiến nhà tranh sụp đổ, đội cứu hộ thường xuyên sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, bất kể muộn thế nào, mệt mỏi ra sao, cũng phải cùng nhau đầm cát san bằng địa hình.

Bây giờ thì tốt rồi, ba dị năng giả này khỏe mạnh cường tráng, một người có thể làm việc bằng ba người, có bọn họ định kỳ đến giúp dọn dẹp, mọi người có thể đỡ vất vả hơn rất nhiều.

Một vụ cướp bóc cứ thế âm thầm được hóa giải.

Lão Lưu híp mắt đánh giá ba dị năng giả, lẩm bẩm: “Mắt tam giác, sống mũi thấp, nhìn thế nào cũng không giống người tốt, không ngờ phẩm chất lại cao như vậy, không những chủ động đến đây làm tình nguyện viên, mà còn ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ người khác, đúng là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.


Những người dân trong căn cứ đều cảm thấy có lý, nhao nhao tiến lên giơ ngón cái với ba dị năng giả.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận