Cho Cô Bút Đấy Cô Viết Đi


Trong bốn người, có ba người nghe xong cảm thấy có lý, không còn do dự tiếc nuối nữa, động tác trên tay nhanh hơn, người còn lại thì ngược lại, vốn dĩ đã chậm chạp, nghe vậy thì không động đậy nữa.

Ứng Chuẩn nhìn người cuối cùng: “Còn một phút, nhanh thu dọn đi.


Người nọ theo bản năng đưa tay ra nhưng lại dừng lại giữa không trung, nhỏ giọng hỏi: “Lỡ như hối hận… chúng tôi đi rồi, sau này còn có thể quay về nữa không?”
Ứng Chuẩn lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, không nói lời khó nghe nào mà chỉ khách quan thuật lại một sự thật: “Căn cứ cứu hộ cho phép đi hay ở tùy ý, nhưng chỉ nhường chỗ trống cho những người thật sự cần mà thôi.


Tên thanh niên dẫn đầu thấy người này bắt đầu do dự, sợ anh ta lôi kéo ba người còn lại mà vội vàng tiến lên đá nhẹ vào người anh ta một cái: “Ra ngoài ăn sung mặc sướng, ai thèm quay về đây chịu khổ chứ, đừng có lề mề nữa, mày có phải đàn ông không vậy?”
Người bị đá tức giận rồi chỉ vào đống đồ dưới đất hét lớn: “Tao có phải đàn ông hay không? Mày nhìn những thứ này xem, ăn uống sinh hoạt, thứ nào không phải là do căn cứ cho hả? Tao hối hận rồi, nếu tao cứ thế này mà đi, tao còn không bằng một con chó! Tao không đi nữa, mấy người muốn đi thì tự đi đi, đừng tính tao vào.


Cuối cùng anh ta cũng hạ quyết tâm, vội vàng nhét đồ của mình vào ba lô, đeo chăn màn lên rồi bỏ đi.


Nghe thấy tên dẫn đầu uy hiếp anh ta: “Đã đi rồi thì đừng có quay về nữa, sau này cũng đừng đến cầu xin tao”, anh ta sợ hãi chạy một mạch.

Chuồn thôi chuồn thôi, nhất định không thể để đội trưởng Ứng nhớ mặt, sau này sẽ rửa tay gác kiếm làm người mới!
Trừ người bỏ cuộc giữa chừng, ba người còn lại rất nhanh sau đó đã thu dọn xong, đeo ba lô lép kẹp chuẩn bị rời đi.

Tên thanh niên dẫn đầu thử đi vòng qua Ứng Chuẩn, thấy anh thật sự không chặn nữa thì trong lòng có chút đắc ý.

Những người trong căn cứ này có ghét anh ta thì đã sao, chẳng phải là không làm gì được anh ta sao?
Anh ta chỉ là một người dân bình thường, không trộm cắp, không cướp giật, chỉ là thỉnh thoảng quay lại nói chuyện phiếm với người quen, nói xong người ta tự nguyện đi theo anh ta, liên quan gì đến anh ta chứ?
Bốn người giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt chỉ trỏ của người dân trong căn cứ, vội vàng đi về phía cổng.

Không ngờ vừa mới đi ra khỏi cổng rào, mấy tên này đột nhiên kêu lên thảm thiết trong nháy mắt đã bị đánh bầm dập, cả người bay ngược trở về!
Mọi người: “???”

Tưởng Chi Điền lái xe tải đến đón người mới.

Nhìn thấy mấy người vừa mới đi ra lại bị ném trở về, anh ta tưởng rằng Ứng Chuẩn không thả người thì liền đạp phanh, nhảy xuống xe đi tới thương lượng.

Văn Vũ liếc mắt nhìn thấy Tưởng Chi Điền, biết thời gian cấp bách, ra tay nhanh như chảo chớp, máu me bắn đầy mặt trông vô cùng đáng sợ.

Cuối cùng, hệ thống cũng phát ra giọng nói máy móc tuyệt vời của nó: “Chúc mừng kí chủ đã giết chết thành công năm con kiến đột biến, thưởng 5 điểm cống hiến.


Cô thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt cây bút quang học đang lơ lửng rồi ghé sát vào tai Ôn Tư Duệ thì thầm vài câu, sau đó nhanh chóng sửa lại câu “bọn tao đến đánh cướp lương thực” trong chương 3: và câu “ông đây đến xem náo nhiệt” trong chương 4:.

Lúc này, Tưởng Chi Điền vừa đi tới đã phát hiện ra có gì đó không đúng.

Những người bị chặn lại ở cửa không phải là thành viên đội cứu hộ mà là băng nhóm ba dị năng giả khét tiếng kia.

Sau khi tận thế ập đến, ba người này vẫn luôn đi khắp nơi gây án ở một số căn cứ cứu hộ và khu trú ẩn, bởi vì ai cũng rất giỏi đánh nhau, hơn nữa cướp xong thì không chút do dự mà cắm đầu chạy, cho đến nay những người bị hại vẫn chưa có cách nào đối phó với bọn họ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận