Văn Thu Tỉnh đang chuẩn bị ngủ, nhận được hồi đáp từ vị quân vương xuất chinh đến hành tinh M16, cả người đều 囧 囧, nhắn lại: Anh đã tới chưa?
Phục hồi tinh thần lại, phát hiện giọng điệu cậu giống hệt cô vợ đang thăm hỏi ông chồng đi công tác xa vậy, chẳng hiểu kiểu gì?!!
Văn Thu Tỉnh lập tức nhắn thêm một câu: Không cần trả lời, tập trung đánh trận đi. Nếu bởi vì chìm đắm trong việc nhắn tin mà phân tâm ứng chiến, có chuyện gì xảy ra thì cậu chính là tội nhân thiên cổ.
Nhưng chưa tới một lúc, bên kia đã gửi yêu cầu trò chuyện video lại đây. Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, hẳn là còn ở trên chiến hạm, không ảnh hưởng tác chiến, vậy nên nhấn đồng ý. Sau khi mở video, hình ảnh đầu tiên mà thanh niên trái đất nhìn thấy, không phải mỹ nhan thịnh thế như thiên thần sa đọa của quân vương Phong Đình, mà là thị giác ngôi thứ nhất trò ăn gà, không phải, thị giác ngôi thứ nhất máy bay chiến đấu tránh né mưa bom bão đạn trên trời!
Ôi trời xanh ơi!
Quân vương bệ hạ phát sóng trực tiếp hiện trường chiến đấu cho cậu này, kích thích quá đi.
Thanh niên trái đất lập tức ngồi dậy, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, vừa muốn nói chuyện, lại sợ ảnh hưởng đến người đang chiến đấu. Chỉ nhìn thấy theo thị giác của máy bay chiến đấu qua lại xoay tròn biến động trên không trung, có đôi khi là 180 độ, có đôi khi là 360 độ, xoay đến nỗi thanh niên đang xem video đầu váng mắt hoa, không theo kịp nhịp điệu!
"!!!"
Phía trước máy bay chiến đấu, ánh lửa màu xanh lam biến mất, để lại một tầng sương trắng giới hạn tầm nhìn. Thanh niên trái đất mơ hồ nhìn thấy cái gọi là sinh vật ngoài hành tinh trong sương trắng, thể tích khổng lồ, có xác ngoài, hệ thằn lằn, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là: "Thứ này nhìn có vẻ ăn được."
Người điều khiển máy bay chiến đấu bởi vì câu nói thầm của sweetheart mà tay run lên, cảm thấy khó mà tin nổi: "Cậu chưa ăn cơm tối ư?"
Là giọng bệ hạ, lúc chỉ nghe giọng mà không nhìn mặt đúng là gợi cảm muốn chết, đương nhiên, nhìn mặt cũng rất tuấn tú, chỉ có điều sẽ khiến người ta muốn cho thêm vài đấm...
"Khụ."
Văn Thu Tỉnh xoa mũi: "Không thấy ngon miệng."
Bên kia không biết nghĩ đến điều gì, hừ lạnh một tiếng. Thanh niên thở dài: "Anh không ở bên cạnh, tâm thần tôi không yên."
Phong Đình vẫn không nói gì.
"Cục cưng à?" Văn Thu Tỉnh nghiêm mặt kêu lên.
"Ừm." Phong Đình đáp lại cậu, tỉnh táo điều khiển máy bay chiến đấu, xuyên qua tầng sương trắng nhiễu loạn tầm mắt, bay đến phía sau một sinh vật ngoài hành tinh phát động tấn công. Hai đường đạn pháo liên tục phóng ra từ dưới máy bay. Âm thanh kia nghe như đánh trúng mục tiêu trong lúc chơi game vậy, Văn Thu Tỉnh nghe mà nhiệt huyết sôi trào!
Đột nhiên, cậu rất muốn nhìn xem dáng vẻ của vị bệ hạ ngờ nghệch khi chiến đấu rốt cuộc trông thế nào. Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, chắc chắn là đẹp trai đến gợi đòn. Mông sinh vật ngoài hành tinh trúng pháo, dùng tốc độ nhanh đến bất ngờ xoay chuyển thân thể to lớn, bắn ra chùm lửa sáng chói về phía máy bay Phong Đình. Bết bát hơn chính là, vài con quái vật gần đó có vẻ đã thấy được chiếc máy bay thâm nhập vào quân địch, dồn dập vây công lại đây. Văn Thu Tỉnh tê cả da đầu, chồng cậu đang chơi với lửa ư!
Những chiếc máy bay chiến đấu còn lại đâu? Tại sao không có ai tới giúp đỡ?
Đây là điều đương nhiên, những người khác phần lớn đều bị ngọn lửa sáng ngời của quái vật đẩy lùi ở cửa ải đánh tan cái chắn, có thể đến trước mặt kẻ địch như Phong Đình đã ít lại càng ít. Văn Thu Tỉnh nhìn mà run sợ trong lòng.
"Chỉ một mình anh đánh ở đây thôi hả?" Sau khi Văn Thu Tỉnh xác định xung quanh không có ai trợ giúp, rốt cục không nhịn được hỏi ra tiếng.
"Ừm." Quân vương bệ hạ cao lãnh trả lời.
Thứ cho Văn Thu Tỉnh nói thẳng, hiện tại thật sự rất muốn đập nát đầu chó cái tên này!
"Lui về hậu phương, nơi này quá nhiều quái vật đồng thời vây công anh." Văn Thu Tỉnh nói: "Còn tiếp tục như vậy anh sẽ bị chúng nó vây chết!"
Vừa dứt lời, Văn Thu Tỉnh đã nhìn thấy ba chùm lửa sáng phóng về phía này, hình ảnh trong video bỗng vật lộn trên không trung chật vật tránh né, hiển nhiên cho dù là quân vương bệ hạ trâu bò cũng có chút vướng tay vướng chân!
"Ôi đệch! Lui về ngay!" Văn Thu Tỉnh sốt ruột hét lớn.Nhưng chỉ giây lát sau cậu lại phát hiện, thị giác của máy bay chiến đấu chẳng những không lùi về sau mà còn nhanh chóng tiến về phía trước.
"Không sao, ta làm được." Giọng điệu như đã tính trước truyền vào tai chàng thanh niên.
"Anh được cái rắm!" Văn Thu Tỉnh tức giận đến đấm giường, cái tên hư hỏng không nghe lời này!Tức chết cậu! Lát nữa xảy ra chuyện cho mà xem! Quả nhiên, một phút sau thân máy bay không biết bị thứ gì va phải, đã xảy ra lay động không bình thường.
Văn Thu Tỉnh tức điên: "Anh có biết lái không đấy hả, có biết đánh trận không? Có hiểu thế nào là phối hợp tập thể không? Cả vũ trụ chỉ anh trâu bò nhất đúng không!"
Phong Đình nhịn một lát, vẫn là không dám nói ra hai chữ 'ngậm miệng': "Vậy cậu lái đi."
Văn Thu Tỉnh: "..."Công hiệu của câu nói này có thể so ngang với "ngậm miệng", người trái đất lập tức dừng cằn nhằn.
Cả máy bay chiến đấu đều trở nên yên tĩnh. Phong Đình im lặng một hồi, không còn nghe thấy giọng thanh niên, sâu trong nội tâm dâng lên cảm giác cô quạnh trống rỗng: "Văn Thu Thu?"
Nhìn thấy hắn thành công làm rớt một quái vật, bạn Văn Thu Thu ấp úng 'ừ' một tiếng: "Chuyện gì?"
"Chết rồi." Phong Đình nói.
"Không phải còn cả đống con kia sao?" Văn Thu Tỉnh rầm rì, sau đó không nói gì nữa. Là một người đã từng rất ghét việc người khác quơ tay múa chân chỉ đạo, Văn Thu Tỉnh bị Phong Đình dỗi một câu 'cậu lái đi', không thể không thừa nhận cậu xấu hổ đến hoảng loạn. Cho nên quyết định lặng yên làm một khán giả hợp lệ, ngoại trừ 666 thì không nói thêm gì khác!
Sự thực chứng minh, kỹ thuật lái máy bay chiến đấu của quân vương bệ hạ là đứng đầu, ngoại trừ phương thức tác chiến khá là kinh dị thì còn lại đều không thể moi móc ra lỗi lầm gì. Người trái đất xem ông chồng nhà mình phát sóng trực tiếp, cảm xúc cuồn cuộn trào dâng, thoải mái chập trùng, trong miệng kêu 666, trong tay bấm ghi màn hình video, để lưu trữ lại.
Chinh phục vũ trụ sao trời là bản năng của mỗi người đàn ông. Tuy rằng thân thể bạn Văn có em bé, nhưng trái tim cậu ở trên chiến trường!
"Đi ngủ." Phong Đình liên tục tác chiến hai giờ, chàng trai trẻ tinh thần sáng láng cũng làm bạn bên tai hai giờ.Tính toán thời gian thì, bây giờ ở hành tinh thứ nhất đã là một giờ sáng. Bình thường vào lúc này, họ đã lăn giường xong đi ngủ rồi.
"Tôi không ngủ." Văn Thu Tỉnh nói: "Còn sớm."Phát sóng trực tiếp tác chiến tuy rằng đặc sắc, nhưng cậu vốn không phải vì nó mới thức đến tận bây giờ.
Lại qua năm phút đồng hồ, một con quái vật to lớn chết trong cuộc vây công của Phong Đình và một chiếc máy bay chiến đấu khác, hắn nói lại lần hai: "Đi ngủ nhanh, nếu cậu muốn xem, ban ngày lại cho cậu xem sau."
Văn Thu Tỉnh lặng thinh.
Văn Thu Tỉnh nói: "Không phải vì hay, tôi đây là lo lắng cho anh đó có hiểu không?"
Lần này đến lượt người đàn ông tóc vàng đang chiến đấu im lặng, Văn Thu Tỉnh mơ hồ nghe thấy hơi thở đối phương nặng hơn mấy phần. Chỉ không biết là bởi vì chiến sự, hay là bởi vì câu nói của cậu. Đang muốn hỏi gì đó lại thấy một làn sóng công kích mới kéo tới. Nhân viên thăm dò báo cáo, phía trước có nhiều quái vật giáp xác đang hạ xuống hành tinh M16. Có thể dự kiến rằng những trận chiến đấu tiếp theo sẽ rất gian nan. Phong Đình đăng nhập kênh của toàn bộ binh lính, chỉ huy tác chiến.
Chờ sóng công kích mãnh liệt nay qua đi đã là chuyện của ba tiếng sau. Liên tục năm tiếng tập trung tinh thần cao độ khiến vị quân vương toát một lớp mồ hôi mỏng, từ hai má theo cổ chảy vào trong quân trang. Văn Thu Tỉnh không nói tiếng nào làm bạn với hắn, tối nay trắng đêm không ngủ.
"Văn Thu Thu."
"Ừ, đây."
Chân trời nổi lên bụng cá trắng, có bao nhiêu máy bay chiến đấu đế quốc ngã xuống, không rõ ràng lắm, thế nhưng quái vật khổng lồ ở hành tinh M16 trước mắt đã tạm thời được dọn dẹp sạch sẽ. Máy bay chiến đấu của Phong Đình tuần tra một lần cuối cùng, mãi đến khi xác định không còn sinh vật ngoài hành tinh mới rời khỏi chiến khu. Bay qua tầng trời thấp phía trên thành thị bị phá huỷ, hắn nhìn thấy thành thị mới vừa tạo dựng lên không lâu trước đây đã trở thành đống đổ nát bừa bộn. May mà, người ở đây đã được sơ tán hết.
"Kết thúc rồi à?" Văn Thu Tỉnh nhìn một đêm, tâm tình trầm trọng.
"Ừm." Phong Đình đáp lại.
"Tôi muốn nhìn anh." Văn Thu Tỉnh nói.
Một lát sau, thị giác video thay đổi, trước mắt Văn Thu Tỉnh xuất hiện một gương mặt lạnh lùng, dù trải qua một đêm chiến đấu gian khổ vẫn đẹp không cách nào tả xiết. Ngoại trừ môi miệng có hơi khô, cùng với mắt có quầng thâm.
"Anh có thể nhìn thấy tôi không?" Văn Thu Tỉnh lập tức ngồi thẳng người, ghé mặt sát vào.
"Có thể." Người đàn ông tóc vàng gật đầu.
Văn Thu Tỉnh cẩn thận xác nhận Phong Đình xong, đến gần hôn màn hình ánh sáng: "Vậy tắt, chờ anh trở về."
Ai kia sững sờ, ngay khi ngoác miệng ra muốn hôn lại, bên kia màn hình đã đen thui...
"..." Nỗi mất mát nhàn nhạt vây quanh quân vương bệ hạ.
Máy bay chiến đấu bị hư hỏng không nhẹ trở lại trên chiến hạm, đưa đi sửa chữa. Quân vương bệ hạ vóc người cao lớn mang theo mũ bảo hiểm đi trên chiến hạm rộng rãi, đưa tới không ít ánh nhìn. Những binh sĩ và đám quan quân này đa số dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn. Xét thấy trên người Phong Đình tràn ngập sát khí mang về từ chiến trường, khiến người sùng bái hắn cũng không dám tiến lên quấy rối, chỉ có thể lui lại đứng một bên yên tĩnh hành lễ.
"Bệ hạ." Morris tiến lên hành lễ, hắn là một trong những phó quan mà mỗi lần quân vương xuất chinh nhất định sẽ dẫn theo.
"Chuẩn bị một chiếc phi thuyền, ta muốn về hành tinh chính." Phong Đình nói.
Morris kinh ngạc, anh cho là bệ hạ sẽ ở lại, chờ đợi trận chiến thứ hai.
"Rõ!"
Phong Đình trước khi tới xác thực ôm tâm tình chiến đấu đến cùng, bởi vì nếu như không đi, hắn nhất định sẽ cho nổ tung vương cung. Nhưng trải qua năm giờ chiến đấu được thanh niên yên lặng làm bạn, tâm tình của hắn đã bình phục rất nhiều, hiện tại chỉ muốn trở về xử lý cuộc hôn nhân chết tiệt kia của đối phương.
"Vị trung tướng Lăng Hàn kia, liên hệ cậu ta, bảo cậu ta dẫn người đến tiếp viện." Phong Đình nói.
"Vâng, bệ hạ." Morris ghi nhớ. Im lặng giây lát, cuối cùng vẫn lấy dũng khí khuyên can: "Bệ hạ phải về ngay sao? Không nghỉ ngơi thêm một lát ạ?"
Đối với việc này, Phong Đình chỉ cho phó quan một ánh mắt mang ý "ngậm miệng".
Trải qua năm giờ chiến đấu, Phong Đình trở lại chiến hạm, bổ sung một tuýp dịch dinh dưỡng và nước, sau đó nhanh chóng bước lên hành trình về nhà. Văn Thu Tỉnh tắt cuộc gọi với bệ hạ ngốc nghếch xong, thân thể và tinh thần đều uể oải, cậu thầm nghĩ mình nằm xuống chắc chắn sẽ ngủ say như chết. Nhưng mà không phải, cậu căn bản không ngủ được. Trong đầu chiếu lại hình ảnh Phong Đình chiến đấu, còn cả dáng vẻ Phong Đình xuất hiện trong video...Rõ ràng sinh động đến nỗi như khắc vào trong đầu vậy.
"..."
Chàng thanh niên lăn qua lộn lại ngủ không được nắm tóc, cảm thấy có một số việc đã thay đổi. Phải biết rằng trước đây mỗi một lần nhắm mắt lại, thứ cậu nghĩ đến nhiều nhất chính là gương mặt tao nhã tuấn dật của Will, cơ hồ là vừa nhắm mắt sẽ tự động bắn ra. Nhưng bây giờ tự động bắn ra lại là... thịnh thế mỹ nhan của quân vương bệ hạ.
Trước đây cậu cảm thấy tóc đen mắt xanh rất ngầu, hiện tại cảm thấy tóc vàng cũng rất đẹp đó biết không!
Đôi mắt xanh xám mặc dù không trong suốt thuần túy như màu xanh thăm thẳm kia, nhưng vẻ thần bí ngạo kiều cũng rất tuyệt vời đúng không!
Người trái đất: Đúng!
Về phần hỏi cậu thích người nào hơn á???
Hừ, học sinh tiểu học mới lựa chọn.
Người - lớn - muốn - tất - cả!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...