Giọng nói người con gái nhẹ nhàng dễ nghe, gãi nhẹ tim phổi cậu.
Một câu “Đồ ca”, khiến cho nhịp tim Giang Đồ chững lại một hồi, lại đập như đang nhảy múa điên cuồng.
Chúc Tinh Dao cũng không để ý được điểm này, sinh nhật Giang Đồ hình như là tháng Một, xác thực so với bọn họ cậu lớn hơn một chút, đôi khi Lê Tây Tây cũng hay nói đùa gọi một câu “Đồ ca”, cô gọi một tiếng cũng không có sao đâu nhỉ?
Giang Đồ có chút bối rối chớp mắt đi, cổ họng nghẹn lại, nói ra vài chữ: “Đừng gọi tớ như vậy.”
Chúc Tinh Dao chỉ vào Đinh Hạng và Lê Tây Tây, phồng phồng má, có chút không vui: “Tại sao? Hai người bọn họ đều gọi cậu như vậy mà?”
Bởi vì cậu và người khác không giống nhau.
Cậu làm chuyện gì, nói cái gì, đối với tớ mà nói đều là điều đặc biệt.
—- Giang Đồ nói thầm trong lòng.
Cậu ngẩng đầu lên lần nữa, trầm mặc nhìn thiếu nữ không hề hay biết điều gì nhưng tùy ý dày vò lý trí của cậu, đôi mắt đen trong veo ngây thơ nhìn cậu, một lúc sau, cậu bất đắc dĩ nói: “Cậu ít nhất để tớ nghe trước một bài mới có thể lựa chọn được.”
Chúc Tinh Dao lập tức nở nụ cười, quay người xuống bàn sau, đưa tai nghe trên sách giáo khoa của cậu: “Những bài này đều là bản ghi âm trong các buổi biểu diễn của tớ.” Cô dùng lại một chút, hơi tò mò hỏi: “Chắc là cậu chưa từng nghe tớ kéo đàn phải không?”
Giang Đồ trầm mặc, đáp lại: “Nghe qua rồi.”
“Có phải là video được đăng trên diễn đàn trường không?” Cô nhướng mày, nở nụ cười: “Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không leo lên diễn đàn của trường đấy.”
Giang Đồ im lặng, không trả lời.
Chính xác là cậu không xem trên diễn đàn của trường, cũng không phải là nghe từ video được tải lên diễn đàn, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, hết sức bình tĩnh hỏi: “Cậu để tớ nghe qua một chút, là muốn tớ đưa ra ý kiến, hay là tớ chọn bài nào thì buổi tối ngày hôm ấy cậu sẽ biểu diễn bài đó.”
Chúc Tinh Dao: “….”
Câu này được hỏi quá sắc bén, trước tiên là cô muốn xoa dịu bầu không khí khiến cậu vui vẻ lên mới thuận miệng nói, cũng không nhất định để cậu xác định chọn một bài nào.
Lê Tây Tây và Đinh Hạng cũng đang nhìn về phía cô.
Chúc Tinh Dao chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Trước hết là cậu nghe qua một lượt được không?”
“Ừ.” Cậu đeo tai nghe lên.
Thời gian nghỉ giữa giờ còn lại không bao nhiêu, cậu chỉ nghe được một bài nhạc nhẹ nhàng, chuông vào tiết liền vang lên, Chúc Tinh Dao đưa máy nghe nhạc cho cậu, cười ranh mãnh: “Cậu để tai nghe vào từ trong cổ áo, kéo khóa áo đồng phục lên cao, rồi mang tai nghe vào, như thế một bên tay che lại, tay còn lại viết bài, giáo viên sẽ không nhìn thấy.” Cô làm như con cáo nhỏ đang che tai phải lại, dạy cậu cách làm sao phải làm việc riêng trong giờ học, nói xong lại có thấy chút ngượng ngùng: “Hết giờ học cậu có thể nghe cũng được.”
Cô thường xuyên lén lút nghe nhạc trong giờ học, làm sao Giang Đồ lại không biết?
Cậu không biến sắc nhìn cô, bỏ tai nghe từ dưới áo đồng phục lên cổ áo, đeo tai nghe ở tai trái, kéo khóa áo đồng phục lên cao, che đi tai nghe, nếu không nhìn kỹ cũng không nhìn thấy được: “Được rồi.”
Chúc Tinh Dao sững sờ, đôi mắt cong lên mang theo ý cười: “Đồ ca, lợi hại.”
Giang Đồ: “…” Cậu hơi bất đắc dĩ nhìn ánh mắt của cô.
Tiết học này là môn Lịch sử, giáo viên Lịch sử bằng bản lĩnh đã thôi miên gần hết các nam sinh trong lớp, Giang Đồ gục đầu xuống bàn, sống lưng hơi cong về phía sau, cả đầu chôn vùi hết xuống dưới, đến cả Đinh Hạng cho rằng cậu cũng bị ông thầy giáo Lịch sử cùng tiếng đàn cello thôi miên.
Hai bên tai Giang Đồ đều nhét tai nghe, cậu lặp lại ba lần bài Cello Suite No.1 in G Major (2) của nhà soạn nhạc Johann Sebastian Bach.
(1)
(2)Johann Sebastian Bach: là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, cello, và đàn harpsichord người Đức thuộc thời kỳ Baroque (1600 – 1750)
(1) Cello Suite No.1 in G Major: được ông Bach có thể đã sáng tác trong giai đoạn 1717-23, khi ông phục vụ với tư cách là nhạc trưởng ở một thành phố nước Đức.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Chúc Tinh Dao kéo đàn cello là vào kỳ nghỉ hè năm cuối cấp 2, Giang Cẩm Huy lại có thoái ham mê cờ bạc, toàn bộ tiền lương của ông ta làm việc tại khu công xưởng cũ đến một phân tiền cũng không dùng ở nhà, tất cả đều cầm đi đánh bài.
Mắc nợ ông chủ sòng bạc một ít, bên nhà Tây lại nợ một ít, số tiền cũng không lớn lắm, ít nhất cắn răng chịu cực khổ làm việc một hai năm, vẫn có thể trả được.
Bởi vì quanh năm đánh bài nên chuyện tình cảm của ông với Thư Nhàn đã sớm không còn tốt nữa, rượu chè say xỉn hoặc là đánh bài thua tiền sẽ không ngừng lải nhải, còn có thể ra tay đánh người, tính cách Thư Nhàn mềm yếu, tiền bị Giang Cẩm Huy lấy đi cũng có thể nhịn xuống mà cho qua được.
Bà cứ ôm hi vọng sau này ngõ Hà Tây này sẽ phá bỏ và di dời đi nơi khác, cứ như thế trong nhà mới tốt hơn.
Hiện thực thì sao? Bất cứ lúc nào, tâm tính của con ma cờ bạc cũng không thể tin tưởng được.
Cuối tháng Tám, Trần Nghị dẫn theo một đám người và giấy nợ cho vay nặng lãi tới ngõ Hà Tây để đòi nợ.
Đêm đó, lần đầu tiên Giang Đồ cảm nhận và nhận thức rõ ràng rằng cái gì gọi là niềm hy vọng bị dập tắt ra sao.
Sau đó cậu và Trần Nghị đánh nhau một trận, cũng đánh nhau với Giang Cẩm Huy một trận, tinh thần suy sụp chạy ra khỏi ngõ Hà Tây, chạy lung tung một đường không có mục đích, thậm chí còn không biết mình chạy đến nơi nào, mãi đến khi bị bảo vệ khu biệt thự tưởng là kẻ khả nghi nên chặn lại, lúc đó cậu mới biết mình đã chạy tới khu biệt thự Tinh Uyển cách ngõ Hà Tây hai con đường.
Giải thích với bảo vệ rõ ràng, cậu đi về phía trước dọc theo đoạn đường của biệt thự, tiếng đàn cello uyển chuyển liên tục kéo dài truyền vào trong tai cậu, cậu men theo âm thanh đi về phía trước, khu vườn được bao quanh hàng rào gỗ là hoa mộc lan trắng và đèn neon ánh hồng, ấm áp náo nhiệt, người cũng không ít, như là đang làm tiệc party nào đó.
Ngồi trên bậc thang là một cô gái mang đồ lễ phục màu trắng đang kéo đàn cello, đường cong lả lướt, nhẹ nhàng tỏa sáng, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, thời điểm cô biểu diễn vô cùng tập trung, cả người linh động mà toát ra nét đẹp tao nhã.
Bầu trời đêm đó rực rỡ sáng sủa, những vì sao lấp lánh, lại thêm đèn trong vườn hoa lấp lóe ánh sáng đầy màu sắc, cả người cô như đang được ngăn cách ở một thế giới xa xôi tươi đẹp, tràn đầy màu sắc xinh đẹp.
Giang Đồ đứng ngoài thế giới đó, lặng lẽ quan sát và lắng nghe.
Giai điệu tiếng đàn cello trầm bổng uyển chuyển, da diết dường như bao dung chứa đựng vạn vật trên thế giới.
Ngay khoảnh khắc đó, tiếng đàn dường như đang an ủi những sự muộn phiền trong lòng cậu, tất cả điều không cam lòng và khó chịu đều bị xóa sạch.
Tiếng đàn dừng lại.
Có người gọi cô: “Tinh Tinh, kéo tiếp một khúc nữa!”
Cô gái mỉm cười: “Được.”
Giang Đồ đứng ở thế giới khác nhìn thêm mười phút, quay người rời đi.
Sau đó, cô đứng trên bục giảng lớp mười số Bảy mỉm cười giới thiệu bản thân: “Tớ tên Chúc Tinh Dao.”
========
“Giang Đồ, cậu nghe xong chưa?”
“….:”
“Đồ ca, cậu nghe xong chưa?”
Giang Đồ đột nhiên ngẩng đầu, làn da cậu trắng lạnh, trán bị ép xuất hiện vệt ửng đỏ, đôi mắt hơi hướng vào bên trong, đuôi mắt cong lên, đôi mắt hai mí mỏng lạnh lùng tản ra từ đuôi mắt, lúc cậu không đeo kính cũng không cười vừa lạnh lùng vừa tàn khốc, nhìn thẳng về phía Chúc Tinh Dao.
Lê Tây Tây cười ha ha hai tiếng: “Cậu xem cậu xem kìa, nhất định phải để Tinh Tinh gọi Đồ ca mới tỉnh dậy.”
Đinh Hạng cũng cười: “Đồ ca, cậu phiêu rồi.”
Giang Đồ cúi đầu mím môi khô khốc, khàn giọng nói: ” Tớ không chú ý đã hết tiết học.”
Chúc Tinh Dao nhớ tới cậu trong tiết học đều vùi đầu trên bàn, nhỏ giọng nói: “Không phải cậu nghe rồi ngủ thiếp đi chứ?”
Giang Đồ có chút buồn cười, trong mắt tràn đầy ý cưới: “Không có.”
Chúc Tinh Dao không tin lắm: “Vậy cậu thích bản nhạc nào?”
Máy nghe nhạc được Giang Đồ cài đặt một bài lặp lại liên tục, cậu kéo khóa áo đồng phục học sinh xuống, lấy tai nghe ra đưa tới: “Hiện tại là bản này.”
Chúc Tinh Dao nhét tai nghe vào, có chút ngạc nhiên nhìn cậu: “Cậu thích bản này sao? Tại sao thế?”
Cậu “ừm” một tiếng, rủ mắt nhạt nhẽo nói: “Nghe xong tâm tình sẽ tốt hơn.”
Như vậy à?
Chúc Tinh Dao nhìn chăm chú miếng dán băng cá nhân trên cổ cậu, lại nhìn đến sắc mặt cậu, thoạt nhìn tâm tình có tốt hơn một chút, cô nâng má nhìn về Lê Tây Tây: “Vậy thì chọn bản này đi.”
Lê Tây Tây cho rằng bản nào cũng được cả, bởi vì cô cảm thấy tất cả đều nghe rất hay: “Được.”
Đinh Hạng thở dài, đau lòng mà nói: “Tớ có cảm giác mình bị đối xử không công bằng, đến cả ý kiến của mình cũng không được đưa ra.”
Lê Tây Tây mỉm cười: “Ai bảo thành tích học tập của cậu đứng từ dưới đếm lên, ngoại hình còn không đủ ngầu, cũng không đánh lại được Trương Thịnh?”
Đinh Hạng: “….”
Khoảng thời gian trước Trương Thịnh thường xuyên tới khiêu khích, nhưng Giang Đồ nói không đánh nhau ở trường học, sẽ không động tay động chân, một lần cũng không phá vỡ quy tắc của mình.
Vào buổi chiều, Chúc Tinh Dao báo tiết mục lên văn phòng.
Lúc tan học, Chúc Tinh Dao nhìn thoáng qua vết thương trên cổ Giang Đồ, thừa dịp Lê Tây Tây đi ra ngoài vứt rác, Đinh Hạng cũng không còn ở đây, nhỏ giọng nói: “Cậu…..là bị người khác đánh sao? Tớ nói đến đám người kia…”
Giang Đồ biết cô đang nói đến đám Trần Nghị, ngón tay cậu cọ cọ trên cổ, lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì, chuyện thường ngày như cơm bữa thôi.”
Ngược lại, đám Trần Nghị mỗi tháng đến nhà cậu để đòi nợ, nếu cậu ở nhà thì bọn họ sẽ biết chừng mực một chút, còn nếu không thì đồ vật gì trong nhà đều bị gặp tai họa, chuyện thế này báo cảnh sát cũng vô dụng, không quản được.
Cậu nói xong, không nhìn sắc mặt thông cảm xoắn xuýt của Chúc Tinh Dao, liền xoay người rời đi.
—————-
Vào ngày lễ Giáng Sinh, Giang Đồ nghiêng người dựa vào tường, đầu dựa vào vách tường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về Chúc Tinh Dao, cô cùng Lê Tây Tây đang sắp xếp lại thiệp chúc mừng, kẹo chocolate và mấy quả táo nhét đầy trong ngăn bàn, kỳ thực cô rất phiền những đồ này, mỗi lần thu dọn đều cảm thấy….hơi cáu kỉnh.
Có lúc, cậu đến lớp sớm, còn có thể nhìn thấy mấy phong thư tình nằm rải rác trong ngăn bàn học của cô.
Luôn có một vài nam sinh không biết tự lượng sức mình nhưng lúc nào cũng cảm thấy bản thân mình vô cùng tốt đẹp, muốn tranh nhau giành được ánh sao.
Trên tay trái cậu nắm nửa đoạn bút chì, trầm ngâm rủ mắt xuống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Chúc Tinh Dao buồn phiền nhìn về đống kẹo chocolate cùng mấy quả táo, quay người nhìn cậu, ánh mắt tha thiết chờ mong nói: “Cậu ăn táo không?”
Giang Đồ quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Không ăn.”
Chúc Tinh Dao: “Còn chocolate?”
Cậu xoay người mặt hướng về phía trước, cau mày nói: “Nếu như cậu thật sự không biết xử lý như thế nào, để tớ giúp cậu vứt chúng vào thùng rác.”
HẾT CHƯƠNG 12.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...