Trần Hoàng Thiên lập tức bảo Lâm Hải tấp vào lề đường, chiếc xe vừa dừng lại anh lập tức mở cửa xe lao ra ngoài, cảnh sát và đội cứu hộ đang đứng quanh đó rất đông.
Thấy anh tới, đội trưởng Trương vội vàng mở dây rào cảnh báo cho anh vào.
Đội trưởng Trương nhìn anh thở dài :”Cậu Thiên, xe của vợ cậu mất phanh hiện đã lao xuống biển chưa rõ tung tích.
Chúng tôi đang cố gắng tìm kiếm, mong cậu giữ bình tĩnh…”
Trần Hoàng Thiên nghe thấy những lời đó như sét đánh ngang tai.
Xe của Khánh An lao xuống biển, bây giờ cô vẫn chưa rõ tung tích sao?
Thân hình cao lớn của Trần Hoàng Thiên lung lay, Lâm hải ở phía sau vội vàng đỡ lấy anh.
Lâm Hải dừng bước nói chuyện với đội trưởng Trương về tình hình hiện tại, Trần Hoàng Thiên như người mất hồn bước đến bên bờ biển.
Phía trên, dải phân cách bị xe của Khánh An húc vào cong vẹo thành một hình thù kì dị, anh đi theo cầu thang bên cạnh xuống bờ biển phía dưới.
Truyện đăng độc quyền trên fb Băng Nhi, tất cả web và app đăng đều là ăn cắp.
Nơi đó thợ lặn và đội cứu hộ vẫn đang miệt mài tìm tung tích của cô.
Việc ly hôn anh còn chưa dám nói với bà nội giờ đây Khánh An lại xảy ra chuyện anh biết ăn nói thế nào đây.
Phía bên kia đám người Khang Duy vẫn luôn theo sát đội cứu hộ quan sát và nắm bắt tình hình, ngay cả Trình Kha và Phí Khải Minh nghe tin cũng lập tức cũng chạy đến.
Vừa thấy bóng dáng anh Trình Kha lập tức bước tới nhìn anh với ánh mắt u buồn ảm đạm :”Trần Hoàng Thiên, cậu tới rồi.”
Anh bước tới gật đầu với mọi người coi như chào hỏi, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài đại dương mênh mông kia.
Phí Khải Minh thở dài đưa tay vỗ lên vai anh như một lời động viên :”Đại ca đừng lo lắng, cảnh sát và đội cứu hộ nhất định sẽ nhanh chóng tìm được chị dâu.”
Vũ Mai Phương ngồi bên bờ biển, từ lúc biết tin xe của cô lao xuống biển cứ một mực ngồi trên bờ không chịu rời đi.
Mai Phương thật sự rất lo lắng cùng bất an, từ lúc chiếc xe rơi xuống biển đến giờ cũng đã hơn hai mươi phút.
Truyện đăng độc quyền trên fb Băng Nhi, tất cả web và app đăng đều là ăn cắp.
Cô và đội cứu hộ mới tới đây nhưng đã hơn năm phút trôi qua vẫn chưa xác định được vị trí chính xác của chiếc xe, nếu vẫn không tìm được sẽ bỏ qua giờ vàng để cứu người.
Nếu như qua khung giờ vàng này e rằng việc Khánh An còn sống sẽ là rất nhỏ.
Vùng biển này khá sâu, dòng nước ngầm lại chảy siết vô cùng, Vũ Mai Phương ở trên bờ vô cùng sốt ruột.
Vừa thấy bóng dáng anh, lập tức cô lao ra túm chặt lấy cổ áo anh hét lên :”Trần Hoàng Thiên, tất cả là tại tên khốn nhà anh.” Cô điên cuồng lấy tay cào cấu rồi đẩy anh gào đến mức lạc cả giọng :”Trần Hoàng Thiên, anh là tên khốn kiếp! Trả lại Khánh An cho tôi, trả lại cô ấy cho tôi… “
Trần Hoàng Thiên không phản kháng cũng không nói gì, anh quả thật cảm thấy bản thân có chút tàn nhẫn.
Trái tim anh trước nay lạnh lẽo vậy tự dưng hôm nay lại có chút nhói đau rõ ràng, cảm giác như mất đi một thứ gì đó quan trọng thật khó chịu.
Tâm trí anh giờ này trống rỗng nhìn ra ngoài kia, đội cứu hộ hết lớp này đến lớp khác lặn xuống lại ngoi lên.
Trong lòng anh có chút gấp gáp, anh muốn mau chóng tìm được cô, anh cứ luôn cố chấp cho rằng mình không để tâm đến cô nhưng mà giờ đây khi cô bị tai nạn anh lại lo lắng thế này.
Anh thật sự là để tâm đến cô rồi sao?
Khang Duy thấy Vũ Mai Phương lao về phía thằng bạn mình làm loạn thì vội vàng chạy tới kéo cô ra :”Vũ Mai Phương, cô bình tĩnh một chút đi.”
Mai Phương không muốn nghe, cô gần như mất lý trí cô điên cuồng đấm đá vào người Trần Hoàng Thiên, khi bị Khang Duy lôi ra cô vẫn không ngừng dãy dụa gào thét :”Buông tôi ra… buông tôi ra…tôi phải đánh chết hắn ta… uổng công Khánh An yêu hắn ta như vậy… vậy mà… vậy mà hắn nỡ lòng nào đối xử với cậu ấy như thế…”
Nước mắt Mai Phương vẫn rơi xuống như mưa, hai mắt cô đỏ hoe đầy hận ý nhìn thẳng về phía Trần Hoàng Thiên :”Anh đã có Lê Ngọc Vân rồi, tại sao không buông tha cho cô ấy? Tại sao lại hành hạ giày vò cô ấy như vậy? Hả? Trần Hoàng Thiên, tên khốn nhà anh.
Trả lại Khánh An cho tôi… hu hu…”
Mai Phương khóc nức nở, cả người trượt xuống, cô nắm chặt tay nện trên bờ cát.
Vô vọng và bất lực.
Đã ba mươi phút trôi qua đội cứu hộ vẫn chưa thể trục vớt chiếc xe lên, nếu như bây giờ đưa được Khánh An lên bờ thì khả năng sống sót đã gần như bằng không rồi.
“Anh Hoàn Thiên…”
Ngay lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phá vỡ bầu không khí trước đó.
Lê Ngọc Vân một thân váy vàng đi tới.
Mai Phương vốn đang ngồi trên bờ cát nhìn thấy Lê Ngọc Vân tới lập tức vùng dậy đi đến chỗ cô ta.
Mai Phương lôi thẳng Diệp Vân ra đoạn kè biển nói rằng muốn nói chuyện riêng với cô ta.
Khang Duy cản không nổi, Trần Khải Minh thì tỏ vẻ không quan tâm, Trình Kha và Phí Khải Minh thì đang mải mê cùng đội cứu hộ tìm người.
Mai Phương sau khi lôi cô ta ra đó lập tức che khuất tầm nhìn của mọi người rồi giáng thẳng vào mặt Lê Ngọc Vân một bạt tai.
Mai Phương trừng mắt chỉ thẳng vào mặt cô ta :”Lê Ngọc Vân, cái tát này tôi thay Khánh An đánh cô sau tất cả những gì cô gây ra cho cô ấy.” Dứt lời cô lại giáng tiếp một bạt tai nữa lên má cô ta :”Cái tát thứ hai này tôi thay cô chú trả cho cô vì những gì gia đình của Khánh An vì cô mà mất đi.”
Lê Ngọc Vân bị ăn liên tiếp hai bạt tai đau điếng, bên má trái bỏng rát xuất hiện một dấu tay, cô ta đưa tay lên ôm má đau đớn gào lên :”Vũ Mai Phương, cô dám đánh tôi?”
Mai Phương liếc cô ta bằng nửa con mắt, gió biển thổi tung mái tóc buộc đôi ngựa phía sau cô làm tăng thêm vẻ ngang tàng :”Đánh cô đấy thì sao? Chỉ hai bạt tai này là quá nhẹ cho cô rồi, đánh cô thêm chỉ tổ bẩn tay tôi.”
Nói rồi cô đưa tay lên phủi phủi như vừa chạm vào thứ gì đó ghê tởm.
Điều này càng làm cho Lê Ngọc Vân cảm thấy bị coi thường, cô ta như con bò tót thấy vải đỏ mà lao về phía trước.
Lê Ngọc Vân đưa tay túm lấy tóc của cô mà giật :”Vũ Mai Phương, cô nói cái gì?”
Mai Phương bị túm tóc cả người dúi về phía trước suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Cô cũng vươn tay ra túm lấy tóc của Lê Ngọc Vân mà kéo, cả hai giật qua kéo lại, không ngừng cào cấu lẫn nhau.
Phía bên kìa Khang Duy vẫn luôn để mắt tới hai cô gái trên bờ kè, lúc này thấy bọn họ lao vào đánh nhau thì thầm than không tốt.
Anh vội vàng kêu đám người Trần Hoàng Thiên và Phí Khải Minh cùng nhau chạy qua định bụng muốn kéo hai cô gái đang uýnh lộn kia ra.
Nhưng khi còn cách bọn họ khoảng năm mét thì Lê Ngọc Vân bất ngờ bị mất đà ngã nhào xuống biển.
Vì đang mải cấu xé nhau nên tiện tay túm cả Mai Phương cùng nhau ngã xuống.
Mai Phương vốn bơi rất giỏi nên khi vừa rơi xuống đã ngoi lên được rồi bám vào thành bờ kè leo lên.
Lê Ngọc Vân sau khi rơi xuống lặn ngụp chới với giữa dòng nước, cô ta vùng vẫy kêu cứu thảm thiết.
Đám người Khang Duy chạy tới nơi nhìn thấy cảnh này thì khựng lại 3 giây nhìn Trần Hoàng Thiên, những tưởng anh sẽ nhảy xuống cứu cô ta nhưng anh lại đứng im không phản ứng nên Phí Khải Minh đành nhảy xuống cứu người.
Trần Hoàng Thiên nhìn thấy Lê Ngọc Vân chơi vơi giữa dòng nước thì đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Lê Ngọc Vân không biết bơi!
Đột nhiên anh nhận ra một điều, nếu như cô ta không biết bơi, vậy người cứu anh năm đó không thể là cô ta mà là một người khác.Truyện đăng độc quyền trên fb Băng Nhi, tất cả web và app đăng đều là ăn cắp.
Năm xưa sau khi anh tỉnh lại thì thấy mình ở bệnh viện chỉ có một mình Lê Ngọc Vân ở đó nên anh nghĩ rằng người cứu mình là cô ta.
Anh đã từng nói về chuyện này rất nhiều lần nhưng cô ta vẫn thản nhiên đón nhận.
Nếu là vậy thì người cứu anh khi đó rốt cuộc là ai?
Khang Duy sau khi lấy khăn từ đội cứu hộ đưa cho Mai Phương thì nhìn thấy Trần Hoàng Thiên vẫn đứng đơ như cây cơ thì nhíu mày.
Tên hâm này bị cái gì vậy, người tình rơi xuống biển mà lại không xuống cứu cứ đứng yên không động đậy.
Khang Duy đi tới đưa tay huơ huơ trước mặt anh ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Trần Hoàng Thiên nhìn Khang Duy trước mặt lông mày nhíu chặt, anh đưa tay hất tay Khang Duy đang khua loạn trước mặt mình, cất giọng không vui :”Làm gì vậy?”
Khang Duy nhìn anh như nhìn sinh vật lạ mới rớt xuống hành tinh, anh đưa tay sờ trán Trần Hoàng Thiên chép miệng lẩm bẩm nói :”Không sốt mà nhỉ?”
Anh nghe thấy Khang Duy nói mình không bị ấm đầu thì quả thật muốn đấm cho tên lang băm này một cái, anh mặt đen như đít nồi gằn lên từng chữ :”Khang Duy! Cậu chán sống rồi đúng không?”
Khang Duy cười nhăn nhở đưa tay vỗ vào vai anh một cái :”Gì? Bồ rơi xuống nước mà cậu có vẻ ung dung nhỉ?”
“Cậu im miệng cho tôi.” Trần Hoàng Thiên chỉ lạnh lùng phun ra một câu rồi bước đi.
…
Lê Ngọc Vân sau khi được Phí Khải Minh vớt lên bờ thì đã uống no nước biển, cô ta cúi người ho lên sặc sụa.
Nhìn thấy anh chỉ liếc nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng rồi quay lưng rời đi thì lập tức có chút chột dạ.
Có phải anh đã biết tất cả hay không?
Lê Ngọc Vân vội nói câu cảm ơn với Phí Khải Minh rồi vùng dậy đuổi theo anh :”Hoàng Thiên… chờ em với…”
Trần Hoàng Thiên vờ như không nghe thấy, anh cứ tiếp tục bước về phía trước mặc kệ Lê Ngọc Vân í ới gọi sau lưng.
Bất chợt anh dừng bước quay người lại làm cho Lê Ngọc Vân giật mình, mặt Trần Hoàng Thiên đằng đằng sát khí.
Anh cứ đứng đó nhìn cô ta chằm chằm, một lúc sau anh mới lên tiếng :”Ngọc Vân, em không biết bơi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...