Bác gái nọ sau khi đưa tờ giấy cho cô xong thì tạm biệt cô tiếp tục đi dạo với mấy bác gái nữa.
Cô ngồi xuống ghế đá cạnh mép hồ, từ từ mở tờ giấy ra nội dung bên trong làm cho cánh tay Khánh An cứng đờ lại, trái tim cô như ngừng đập tại chỗ.
Bên trong bức thư có đúng hai dòng chữ “An Khải đang trong tay bọn tao, muốn nó sống thì một mình đi ra sau núi.
Nếu báo cảnh sát thì mày cứ xác định mang theo đồ để nhặt xác nó.”
Anh trai cô bị bọn chúng giam giữ ư?
Không thể nào.
An Ninh lấy điện thoại ra gọi cho anh nhưng điện thoại của An Khải luôn trong chế độ tắt máy, trong lòng cô có chút dự cảm không lành.
Cô tiếp tục gọi cho ba cô thì được biết An Khải đi công tác, từ hôm qua đến nay vẫn chưa gọi điện về nhà, Đỗ Kiến Quốc hỏi cô có phải có chuyện gì không nhưng Khánh An nói không có gì rồi cúp máy.
Cô không thể để ba mẹ mình lo lắng, sợ anh thật sự có chuyện gì thì họ sẽ không sống nổi mất.
Khánh An nắm chặt tờ giấy trong tay, cô đi quanh hậu viện ở đây có một cánh cửa nhỏ để hòa thượng ở đây đi lên núi tập luyện và hái thảo dược.
Khánh An khẽ đẩy cánh cửa bước ra đi theo lối đường mòn ra sau núi.
Trời nhá nhem, con đường này cây cối rậm rạp càng làm cho cô có cảm giác rợn rợn người.
Tiếng côn trùng hòa vào tiếng gió xào xạc làm Khánh An thêm phần sợ hãi, cô cố gắng trấn an nỗi sợ hãi trong lòng mình lại tiếp tục bước lên phía trước.
Nếu anh trai cô thật sự ở trong tay bọn chúng vậy cô phải nhanh chân hơn nữa, nghĩ vậy Khánh An nhắm mắt bước tiếp.
Con đường mòn khá dài nhưng cô không có tâm trạng để sợ nữa, cô cứ bước lên phía trước cho đến khi thấy một bãi đất trống, ở đó có một người đàn ông áo đen đang đứng, người đó quay lưng lại với cô.
Người này là ai?
Tại sao lại đứng đây?
Khoảng cách xa công thêm việc trời đã tối làm Khánh An không nhìn rõ người đó trông như thế nào, liệu có phải người này có liên quan tới bức thư chứa lời đe dọa kia không?
Khánh An cứ đứng đó, nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông kia, bỗng nhiên người đàn ông đó quay người lại nhìn cô.
Khánh An giật mình lùi lại phía sau một bước, hắn có gương mặt bặm trợn, hung dữ ước chừng hơn 30 tuổi, khi hắn nhìn thấy cô thì bỗng trên mặt nở ra một nụ cười đểu cáng.
“Nhìn cô em cũng xinh đẹp quá đi.”
Câu nói này làm Khánh An sợ hãi vô cùng, nhưng nghĩ đến việc rất có thể anh trai cô đang trong tay hắn, cô không thể chạy trốn.
Cô lắp bắp nói :” Anh… anh là người gửi mảnh giấy kia cho tôi?”
Người đó vẫn giữ nguyên điệu cười ngả ngớn nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt thèm thuồng, anh ta đưa tay quệt nước miếng khiến cô càng sợ hãi lùi dần về sau.
Hắn ta thấy cô lùi thì bước lên, cô lùi một bước hắn tiến một bước.
“Nhắc đến mảnh giấy đó làm gì, cô em nhắc đến anh đây này ha ha ha…”
Hắn ta tiến lên thêm một bước nữa, nhếch mép cười rồi quét cái lưỡi vòng quanh môi :”Không gửi mảnh giấy đó thì cô em sao có thể tới đây cơ chứ?”
“Anh trai tôi đâu?”
Khánh An nhìn hắn chằm chằm, anh trai cô còn nằm trong tay hắn ta, một mình cô không thể cứu người được.
Nghĩ thế cô lén móc điện thoại ra giấu sau lưng, để tránh tên kia nghi ngờ cô không dám nhìn xuống điện thoại dưới mà tay bấm bừa theo trực giác.
Trong lúc cô cố gắng gọi ra ngoài thì bị hắn phát hiện ra, hắn lao nhanh về phía cô giật phăng điện thoại trong tay cô.
Hắn đưa tay trái túm lấy tóc cô giật mạnh làm An Ninh đau đớn hét lên.
“Con khốn, mày định làm gì? Tính chơi tao hả? Mẹ kiếp!”
Nói xong hắn đập mạnh điện thoại của cô vào thân cây bên cạnh, điện thoại của cô vỡ tan tành rồi đánh giơ tay phải đánh mạnh vào gáy cô.
Khánh An chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất xỉu, cô bị hắn vác ra khỏi rừng cây, tới một chiếc xe ô tô màu đen mở cửa nhé vào rồi lái xe đi thẳng.
“… Tiểu thư, nhiệm vụ hoàn thành…”
…
Phía bên kia.
Trần Hoàng Thiên đang ngồi trong phòng họp thì cứ cảm thấy bồn chồn khó chịu, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo vang, đám nhân viên ngồi đó hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong giờ họp, ai dám để chuông điện thoại nhất định là chán sống rồi.
Mọi người lén lén nhìn quanh xem rốt cuộc là ai to gan như vậy, nhưng mà người mà họ nhìn thấy lại làm trong mắt của họ suýt rớt ra ngoài.
Thật không thể tin được.
Trần Hoàng Thiên ngồi trên ghế chủ tọa, chân vắt chữ ngũ lưng tựa vào thành ghế, biểu cảm nhàn nhạt thờ ơ đang cầm cái di động reo chuông âm ỹ đưa lên tai ghe.
Nhưng thứ âm thanh bên kia đập vào tai ai làm anh nhíu chặt mày, anh chỉ kịp nghe thấy tiếng hét thất thanh của một cô gái cùng tiếng quát của đàn ông rồi “bang” một tiếng thật lớn điện thoại bị ngắt.
Anh đưa di động ra nhìn lại tên người gọi, ba chữ “Đỗ Khánh An” đập vào mắt làm mày kiếm của anh càng thêm nhíu chặt.
Đám nhân viên phía dưới nhìn biểu cảm của anh càng thêm sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.
Toang rồi, toang thật rồi!
Mặt của đại boss như muốn giết người thế kia thì hẳn là có biến căng rồi, sóng gió lại bao phủ cả công ty.
Giờ này phải đi nhẹ nói khẽ cười duyên, nếu có thể thì biến mình thành tàng hình được thì càng tốt.
Mấy lão giám đốc già bụng bự đưa tay lau mồ hôi trên trán, không dám nói nửa lời đang khẩn cầu thần linh có thể biến họ thành không khí ngay lập tức.
Lâm Hải đứng bên cạnh thấy biểu cảm của anh cũng đoán được chút ít, anh ghé sát người boss của mình nhỏ giọng hỏi :”Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Hoàng Thiên không đáp, anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài, Lâm Hải chỉ kịp để lại câu “tan họp” rồi chạy ra theo.
Anh trở lại phòng tổng giám đốc lấy áo khoác rồi lao ra, anh vừa đi vừa bấm liên tục một dãy số nhưng đáp lại chỉ có tiếng báo tắt máy.
Lâm Hải mau chóng mở cửa xe cho anh rồi ngồi vào vị trí ghế lái chờ lệnh, Trần Hoàng Thiên mặt lạnh như hầm băng cất giọng đều đều :”Đỗ Khánh An đang ở chùa nào? Đi đến đó ngay đi, điện thoại của cô ấy không liên lạc được có lẽ xảy ra chuyện rồi!”
Thiếu phu nhân không liên lạc được? Chẳng lẽ…
Lâm Hải ngay lập tức quay tay lái phóng đi trên đường anh gọi tới chùa Giác Tâm để hỏi thăm tin tức nhưng mọi người không ai biết thiếu phu nhân nhà cậu đã đi đâu.
“Tổng giám đốc, người ở chùa Giác Tâm nói không thấy thiếu phu nhân đâu cả.”
Cô mất tích rồi!
Lúc Khánh An tỉnh lại, mở mắt ra là một không gian xa lạ cũ kỹ có phần đổ nát, cô đoán đây là một căn nhà hoang.
Cô nhìn xuống thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế, chân tay bị trói lại có phần tê nhức.
Cô là bị bắt đến đây!
Là ai đã ra tay?
Người đó bắt cô đến đây có mục đích gì?
Anh trai cô đang ở đâu?
Cô đã đắc tội với ai, là Trần Hoàng Thiên hay là một người nào khác?
Khánh An cố gắng cựa chân tay, tay chân chỗ bị trói chặt đau rát, cô cố gắng hết sức cọ xát để dây trói lỏng ra, da thịt cô bị dây cứa đã có dấu hiệu trầy xước.
Trời bên ngoài đã tối hẳn, tiếng côn trùng râm ran nghe rợn người, Khánh An phỏng đoán căn nhà hoang này có lẽ ở giữa rừng, hoặc trong một nơi hẻo lánh nào đó quanh ngôi chùa cô đã đến.
Bọn bắt cóc này có lẽ đã theo dõi cô tới đây rồi ra tay.
Không biết đám người kia bắt cô có mục đích gì nhưng cô nhất định phải trốn khỏi đây.
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dồn dập, Khánh An vờ nhắm mắt lại làm như mình vẫn chưa tỉnh lại.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cửa mở ra từ bên ngoài, những người đó tiến lại gần cô rồi cất điệu cười nham nhở.
“Haha anh Tề con nhỏ này cũng xinh đẹp quá đi… nếu mà chơi nó chắc sẽ phê lắm…” Một tên cất giọng đểu cáng cười ha hả nói với cái người gọi là anh Tề kia.
“Đợi lấy tiền rồi, bọn mày mặc sức chơi.”
Người nào đó vừa nói vừa đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, làm Khánh An cảm thấy buồn nôn.
Cô đoán người này chính là “anh Tề” trong miệng của tên lúc nãy.
Sau đó tên đó gọi điện thoại cho một người nào đó :” Vị tiểu thư này, tôi đã bắt được cô ta rồi, bao giờ mới chuyển tiền cho bọn này đây?”
…
“Nếu cô chuyển tiền đầy đủ thì bọn này cũng sẽ không làm cô thất vọng đâu…”
Sau khi nói chuyện với người thuê chúng bắt cóc cô, bọn chúng cúp máy lại tiếp tục đưa tay lên vuốt ve gương mặt cô cười vô sỉ.
“Tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy không chơi thì đúng là phí của trời.”
Khánh An nín thở, cầu mong mấy tên côn đồ kia đi nhanh một chút, nếu như bàn tay bẩn thỉu của mấy tên đê tiện kia còn chạm vào cô thêm nữa cô sợ mình không tiếp tục giả vờ được nữa.
Khi Khánh An sắp không gắng gượng được nữa, cuối cùng bọn chúng cũng đi ra ngoài, cô thở ra một hơi mở mắt ra nghe ngóng.
Cô vừa nghe thấy bọn chúng bàn nhau đi ăn tối chỉ phân công một tên ở lại canh chừng, bọn chúng nghĩ cô không thể chạy trốn nên đã lơ là cảnh giác, đây là thời điểm tốt nhất để chạy trốn, cô nhất định phải tận dụng thời cơ này.
Nghĩ vậy Khánh An càng thêm cô gắng cọ xát hy vọng dây thừng có thể lỏng ra.
Sự cố gắng của Khánh An cuối cùng cũng không uổng phí, sau 7749 lần xoay xoay cọ cọ cuối cùng cô cũng thoát được một tay ra.
Cô thoát nốt tay còn lại rồi cởi dây trói ở chân ra, cổ tay cổ chân cô bị dây trói siết chặt đã ửng đỏ, trầy xước.
Khánh An nhẹ nhàng đứng dậy rón rén đi ra cửa nghe ngóng, qua khe cửa cô nhìn thấy một tên áo đen đang đứng canh ngoài cửa.
Hắn vừa hút thuốc vừa ngó nghiêng khắp nơi phòng khi có người tìm tới phát hiện ra nơi này.
Khánh An đứng đó quan sát hắn thật lâu, một lúc lâu sau khi chắc chắn không có gì bất thường, tên áo đen kia đi ra phía đầu lan can, ngồi lên một chiếc ghế chơi game.
Nhận thấy thời cơ đã tới, cô rón rén quay lại trong phòng, tới bên cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, hóa ra bọn chúng đang nhốt cô ở lầu 2 nên mới lơ là cảnh giác như vậy.
Cô quan sát thật kĩ phía dưới, bên cạnh cách cửa sổ khoảng 1 mét có một đường ống nước bằng nhựa, cô có thể theo đường ông nước này trèo xuống dưới.
Nghĩ là làm, Khán An lập tức leo ra ngoài cửa sổ, chân lần theo mi cửa ra chỗ ống nước.
Đường ống nước khá xa, cô với mãi vẫn không thể với tới, mồ hôi cô tuôn ra ướt đẫm lưng áo, chỉ cần sơ sẩy chút thôi là hậu quả không thể nào tưởng tượng được nữa.
Khánh An hít một hơi thật sâu, cô phải nhanh hành động, nếu như đám người kia trở về chắc chắn cô sẽ bị bắt lại.
Cô không biết bọn chúng có mục đích gì, nhưng cô nhất định phải trốn thoát, cô còn phải đi tìm anh trai cô.
Sau khi hạ quyết tâm, Khánh An tay bám chặt cửa, cô đưa chân qua ngoắc chặt vào ống nước, sau đó dịch dần tay rồi nhào qua.
Ống nước nhựa theo thời gian lớp nhựa đã trở nên giòn mục dễ vỡ.
Cô vừa trượt xuống vừa cầu trời khấn phật che chở cho cô bình an tiếp đất.
Nhưng mà đời không như mơ, khi còn cách mặt đất chừng gần 2 mét, ống nước bị gãy bất ngờ làm Khánh An rơi bịch xuống đất.
Cú ngã bất ngờ làm cô đau điếng, cô cố gắng bò dậy tập tễnh đi theo phía rừng cây.
Cô không dám đi theo đường mòn mà xuyên rừng mà đi, trời đã tối mịt bóng tối bao phủ cả rừng cây tạo nên một khung cảnh dị ảo rợn người.
Đâu đó tiếng côn trùng, chim thú kêu râm ran làm cô dựng cả tóc gáy, mồ hôi túa ra như tắm.
Nhưng nghĩ đến anh trai, cô nhắm mắt băng qua bóng tối, có những lúc đường gồ ghề làm Khánh An ngã khụy nhưng rất nhanh cô lại vùng dậy tiếp tục chạy.
Rừng khuya, tiếng gió kêu xào xạc hòa vào tiếng kêu của động vật, Khánh An mặc kệ tất cả mà băng qua, có những lúc quần cô vướng vào cành cây, cô chỉ kịp kéo mạnh một cái rồi chạy tiếp.
Chân cô quệt vào những bụi gai, bị chúng đâm rách da đổ máu, cô mặc kệ! Cô nhất định phải trốn thoát khỏi tay lũ côn đồ kia.
Cô cứ chạy, chạy mãi, ngã lại vùng dậy chạy tiếp.
Cuối cùng cô cũng chạy ra khỏi rừng cây, cô như bị ám ảnh mà vẫn chạy về phía trước.
Két!!!!!!
Một tiếng phanh xe kèm tiếng ma sát giữa lốp xe và mặt đường vang lên chói tai làm Khánh An giật mình đứng khựng lại tại chỗ.
Cô ngơ ngác nhìn những thứ đang diễn ra trước mắt, sau khi hồi thần lại coi mới nhận ra mình đang đứng giữa đường lớn, hơn nữa còn trước một mũi xe.
Cái xe phanh gấp đỗ lại cách chân cô khoảng 2cm, may mà cô phúc lớn mạng lớn chứ không thì… chắc là đi chầu ông vải rồi.
Trong xe, Từ Vĩnh nhíu chặt mày, người phụ nữ trước mũi xe sao vẫn chưa tránh ra, tính ăn vạ hay gì nữa?
Khánh An mới chạy từ rừng cây ra, do bị ngã từ trên cao xuống cộng thêm bị cây rừng cào khắp người nên đầu tóc bù xù, quần áo tả tơi như bệnh nhân vừa trốn trại.
Từ Vĩnh bực bội bấm còi xe mấy tiếng, người ngồi phía sau thấy xe mãi không di chuyển ngẩng đầu khỏi laptop, cất giọng không vui :”Chuyện gì vậy?”
Từ Vĩnh tiếp tục bấm còi, vừa nhìn An Ninh phía trước vừa đáp :”Tổng giám đốc, phía trước có người phụ nữ điên suýt lao vào đầu xe, nãy giờ không chịu tránh ra.” Ngừng một lát anh ta nói tiếp :”Ngài chờ chút, tôi sẽ giải quyết cô ta.”
Người phía sau nhíu mày càng sâu :”Người điên?”
…
Khánh An nhìn chiếc xe Rolls- Royce Phantom trước mặt, không kịp suy nghĩ nhiều bèn chạy vòng qua đập cửa ghế sau để cầu cứu.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống lộ ra gương mặt của một người đàn ông.
Anh ta lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sắc bén không chút độ ấm, trên gương mặt anh ta không lộ ra bất kì biểu cảm gì.
Khánh An nuốt vào một ngụm nước bọt lắp bắp nói :”X… xin…xin lỗi… có thể xin anh cho tôi quá giang một đoạn đường không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...