Chương 34 - Nhớ chào tạm biệt
.Nếu cậu thực sự coi mình là người bạn quan trọng nhất, thì cho dù sau này cậu có đi đâu, đi với ai, đi bao xa, có trở lại nữa hay không… trước khi đi xin cậu hãy nhớ chào tạm biệt mình, có được không?
.Câu nói mang đầy vẻ hăm dọa của Hàn Thuật khiến Lâm Hằng Quý lập tức dụi tắt điếu thuốc trên tay.
Sau khi nhìn một lượt hai người, hắn ta đằng hắng trong họng một làn điệu gì đó, rồi quay trở lại cửa hàng của mình.
Hắn ta là người vô cùng gian xảo, nếu chỉ có một mình Cát Niên thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một cậu con trai lạ thì lại là chuyện khác. Thanh niên mười bảy bẻ gãy sừng trâu, hắn thì mấy năm nay ăn chơi sa đoạ nên yếu như sên, con mồi tươi non mơn mởn hơn nữa cũng đành phải bỏ qua, điểm này hắn còn nhận biết được. Hơn nữa trong mắt hắn ta, Hàn Thuật không giống như Vu Vũ, Vu Vũ sinh ra đã gầy gò ốm yếu, còn Hàn Thuật nhìn đã thấy cao to, vững chai, từ quần áo đến thần thái cậu ta đều cho thấy cậu ta đến từ một tầng lớp khác, cho dù hôm nay Lâm Hằng Quý có ăn được của lạ thì hậu họa cũng khôn lường.
Cô thiếu nữ Cát Niên càng lớn càng xinh làm cho hắn vô cùng xúc động, nhưng trước tình cảnh đó, hắn thấy cũng không đáng.
Hàn Thuật thấy Cát Niên đi theo, bèn không thèm nói chuyện với cô. Mặt cậu ta viết rõ ràng dòng chữ “Đừng có lại gần tôi”, Cát Niên sao dám lại gần vuốt râu hùm.
Chuyến xe buýt cuối cùng đã rời bến, Cát Niên chỉ mang theo năm tệ, may mà Hàn Thuật bắt được một chiếc taxi, hơn nữa cậu cũng không ngăn cản cô nhảy lên chiếm một chỗ ngồi.
Chiếc taxi đỗ xuống trước ngõ nhà Cát Niên, trong lòng Cát Niên trăn trở nhiều lần, cuối cùng cũng quyết định nói lời cảm ơn cậu ta. Hai tiếng đó được nói ra quá nhanh chóng làm cậu ta vô cùng bất mãn.
“Chẳng qua tôi sợ nếu bố tôi biết tôi để một cô gái ở lại giữa đồng không mông quạnh sẽ cho tôi một trận, không thì tôi cũng chẳng thèm để ý đến cậu đâu.”
“Sao bố cậu có thể biết được?”
“Nói nhiều quá, cậu còn không mau xuống xe đi.”
Cát Niên chậm mất một nhịp, không kịp định thần, đã bị Hàn Thuật đẩy từ cửa xe xuống, người mất thăng bằng nghiêng ngả, trông bộ dạng hơi buồn cười một chút, chú tài xế cũng phải quay lại nhìn.
Hàn Thuật đóng cửa xe lại, nói với người tài xế vô cùng lễ phép: “Làm ơn cho cháu về khu tập thể Viện Kiểm sát Thành phố.” Xe bắt đầu chuyển bánh, cậu ta còn quay lại gật gật đầu với Cát Niên, “Tạm biệt.” như thể trước đó hai người còn chia tay lưu luyến lắm.
Từ hôm đó trở đi, Hàn Thuật không thèm để ý đến Cát Niên nữa, gặp nhau ở trường, cho dù Chu Lượng hay Phương Chí Hòa liếc mắt ra hiệu thế nào, cậu ta cũng như không quen biết.
Thực ra Cát Niên thích sự thanh thản này, điều làm cô cảm thấy cô độc hơn cả là cô không biết phải đối diện như thế nào với Tiểu hòa thượng. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, hình ảnh hai thân thể quấn quýt lấy nhau dưới chân đài liệt sĩ buổi đêm hôm đó đều ám ảnh làm cô cảm thấy nghẹt thở. Nhưng trong mơ, đôi lúc cô thấy sau mái tóc đen đó là mặt Trần Khiết Khiết, có lúc lại thấy bản thân mình. Khi tỉnh dậy, cô thấy dường như trái tim đã bị phủ một tấm giấy dầu đầy mỡ và mật ong, cảm giác rất nhơ nhớp, nhầy nhụa, mờ ám và bí bức.
Cát Niên muốn xé toang tờ giấy đó, để nhớ lại bầu trời trong xanh yên tĩnh dưới gốc cây lựu nơi cô và Tiểu hòa thượng đã từng nằm. Cô cứ giằng xé mãi, nhưng tấm giấy đó dường như gắn chặt vào da thịt cô, đau thấu trái tim cô.
Cô nghĩ, mình không nên đi tìm Vu Vũ nữa. Nhưng chính lúc đó cô biết một chuyện chấn động cả trường – sau khi bỏ trốn qua ban công hôm sinh nhật, Trần Khiết Khiết không trở về nhà. Nói cách khác, cô công chúa xinh đẹp đã biến mất không một dấu vết trước mặt những người đến chúc mừng sinh nhật cô, sau một tuần, cô vẫn bặt vô âm tín.
Nghe nói, gia đình Trần Khiết Khiết đã báo cảnh sát, họ lo lắng rằng con gái mình bị kẻ xấu bắt cóc, nhưng sau điều tra của phía công an, hiện trường không có dấu vết của bạo lực, không có đánh lộn, khoá cửa không bị cạy, cũng không có ai nghe tiếng kêu cứu, quan trọng hơn là Trần Khiết Khiết đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho lần mất tích này. Mấy bộ quần áo đẹp nhất và một chiếc túi xách của cô cũng đã mất tích, ngoài ra cô cũng đem theo số tiền tích luỹ được trong vòng mười tám năm nay, đó cũng là một con số không nhỏ.
Ngoài ra còn có người nói rằng, hôm đó hàng xóm nhà họ Trần lái xe về muộn, thấy bóng Trần Khiết Khiết cùng một cậu con trai nữa chạy xuống núi, cậu con trai đó đội mũ bóng chày, nên nhìn không rõ mặt mũi. Cha mẹ cô đã tìm đủ mọi cách nhưng cũng không có được manh mối gì, mấy hôm nay họ bắt đầu rơi vào tuyệt vọng và điên cuồng.
Cứ như vậy, câu chuyện chạy trốn cùng một người con trai không rõ danh tính của Trần Khiết Khiết trở thành tin tức nóng hổi mỗi ngày của trường Trung học số 7, tuy nhà trường cố giữ cho chuyện không đồn ra, nhưng sao có thể ngăn được tính hiếu kỳ và những lời nói xì xào của mọi người? Vốn dĩ đây là một cuộc bỏ trốn mang màu sắc không mấy trong sáng, lại cộng thêm mức độ nổi tiếng của đương sự, làm cho câu chuyện này trở thành đề tài bất tận của học sinh trong khối mỗi giờ nghỉ giải lao.
Có người nói rằng, trước đây đã thấy Trần Khiết Khiết qua lại với thành viên băng nhóm xã hội đen nào đó, người đó khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt có một vết sẹo lớn, trông rất đáng sợ, Trần Khiết Khiết đã chạy trốn cùng với hắn ta.
Có người nói, Trần Khiết Khiết vốn không phải là người tự trọng và an phận, nhìn móng tay là biết cô ấy là người thích hư vinh, không biết chừng cậu nào đó đứng dưới cầu thang ngoắc ngoắc tay là cô ấy chạy theo luôn.
Có người lại nói, có khi nhà họ Trần gặp vấn đề về tài chính, bán con gái đi rồi lại giả vờ là con gái mất tích.
Có người còn lấy đầu ra đảm bảo rằng ngày nào đó đã nhìn thấy một cô gái giống hệt Trần Khiết Khiết ở một góc nào đó trong thành phố, nhưng vừa gọi cô ta liền bỏ chạy…
Tin đồn ngày một sôi nổi, làm mọi người quên đi cuộc sống êm đềm mà nhạt nhẽo thường ngày, tạo cho các học sinh lớp Mười hai trường Trung học số 7 thêm nhiều điều thú vị để giải tỏa áp lực học hành thi cử. Chỉ có Cát Niên, thấy chỗ ngồi bên cạnh bỏ trống, nhớ đến hai gương mặt đầy cảm xúc dường như quên hết mọi thứ xung quanh ngày hôm đó, cô không khỏi lo lắng bồi hồi.
Cô sợ rằng nỗi lo của mình sẽ thành hiện thực, Vu Vũ đã đem cô ấy đi rồi.
Sao cậu ấy lại ngốc như vậy, cho dù có đi cùng nhau, nhưng Trần Khiết Khiết còn được quay về, cậu ấy thì không. Với thế lực nhà họ Trần, khi họ chưa phát hiện thì không sao, nếu đã phát hiện thì không có điều gì họ không dám làm.
Cát Niên cứ đợi chờ như vậy suốt một tuần, cô mong Vu Vũ sẽ nhắn tin gì đó cho cô. Tuy cô đã quyết tâm không để ý đến chuyện của Vu Vũ nữa, nhưng đây là lần cuối cùng, chỉ cần cô biết được Vu Vũ vẫn bình an, thì từ giờ về sau, họ yêu nhau như thế nào, cô cũng không quan tâm.
Nhưng Vu Vũ không như vậy. Quán Internet cậu làm nói rằng cậu ấy có việc xin nghỉ, còn ở Trường bổ túc dạy nghề thì cậu ấy đã nghỉ học thành quen rồi. Cát Niên thử cố gắng thuyết phục bản thân, Trần Khiết Khiết đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cô ấy có tiền, hai người sẽ chăm sóc cho nhau, tạm thời sẽ không phải khổ sở. Nhưng Vu Vũ với tội danh dụ dỗ cô con gái vốn ngoan ngoãn của nhà họ Trần, nếu bị phát hiện thì không biết hậu quả sẽ như thế nào, trong đầu Cát Niên không ngừng xuất hiện những ý nghĩ đó.
Không để ý đến họ nữa, không để ý đến họ nữa.
Mày cũng không quản được họ đâu!
Lúc đi họ có thèm để lại lời nào ày đâu, sao bây giờ mày phải buồn khổ vì họ làm gì.
Cát Niên nói lẩm bẩm một mình ở chỗ vắng người, nhưng mỗi ngày khi chải đầu, răng lược đều vướng rất nhiều tóc rụng.
Một tuần sau, cô không chịu nỗi nữa, chiều Chủ nhật cô tìm một lý do và đến nhà Vu Vũ. Cậu ấy không ở nhà thì cũng phải nhắn lại vài lời với bà nội, trong lòng Cát Niên vẫn nuôi hy vọng.
Đứng bên ngoài bức tường rào vườn nhà Vu Vũ cũng có thể thấy cây tỳ bà đã cao quá đầu. Cát Niên đã từng nói với cậu ấy, cần trồng nhiều cây hơn trong vườn, nếu không sẽ trở thành chữ “khốn”. Vu Vũ nghe theo lời cô rắc thêm nhiều hạt giống, nhưng mấy cây đó chỉ mọc được thành mầm rồi chết.
Nếu cậu thực sự không trở về nữa, liệu cái cây duy nhất này có chết bởi cô độc hay không?
Đúng lúc đó, cổng nhà cót két mở ra, người đi ra không phải ai khác mà chính là Vu Vũ.
Cát Niên đứng lặng một lúc, rồi cô tự cấu bản thân, không phải là nằm mơ. Chẳng lẽ cậu ấy lại đưa Trần Khiết Khiết đến nhà mình?
Trông tâm trạng của Vu Vũ có vẻ nặng nề, cậu đóng cổng, đi được vài bước, chợt nhớ ra điều gì đó mới quay lại.
“Cát Niên?” Trông cậu vui mừng và có chút ngạc nhiên. “Sao cậu lại tới đây?”
Cát Niên không thể làm như không có chuyện gì xảy ra.
“Tớ đến thăm bác, tiện đường qua đây.” Đám cỏ đuôi chồn đã bị cô bứt vò rồi vứt xuống đất.
Vu Vũ cảm nhận thấy sự lạ thường ở cô, cậu đi đến, cười và nói: “Tớ biết cậu không phải đến thăm bác cậu. Cát Niên, có chuyện gì vậy? Vào trong nhà rồi nói.”
“Không cần đâu.” Cát Niên vẫn chưa chuẩn bị tinh thần gặp Trần Khiết Khiết ở nhà Vu Vũ.
“Cậu vào đi.”
“Cô ấy có ở đây không?”
Vu Vũ im lặng nhìn Cát Niên. Quen nhau đã nhiều năm như vậy, hôm nay Cát Niên mới phát hiện ra đồng tử của Vu Vũ màu nâu nhạt, thoạt nhìn sẽ thấy trong đó có nhiều khoảng trống không nói ra được bằng lời, có lẽ chính đôi mắt ấy làm cho cậu trông có vẻ tĩnh lặng và hư vô.
Cậu kéo Cát Niên vào nhà. Nhìn là có thể thấy trong phòng ngoài bà nội ra thì chẳng còn ai cả.
Cát Niên không hiểu gì cả: “Trần Khiết Khiết đâu? Cậu có biết Trần Khiết Khiết đã bỏ nhà đi không? Mọi người đều đang đồn nhau cô ấy bỏ trốn cùng một người con trai, Vu Vũ, cậu đừng giấu tớ nhé?”
Vu Vũ ngồi bên giường của bà nội, trông bà trở mình có vẻ mệt nhọc, căn phòng cũ kỹ tràn ngập mùi khói thuốc bắc.
“Tớ biết cậu ấy đã bỏ nhà đi, nhưng không biết cậu ấy đi đâu.”
Tuy trong lòng Cát Niên vẫn còn oán hận Vu Vũ, nhưng cô lại không hề nghi ngờ lời nói của cậu.
“Không… không phải cô ấy đi cùng cậu sao?” Cát Niên cúi đầu hỏi.
Bà nội lên cơn ho, Vu Vũ không kịp trả lời, một lúc sau cơn ho của bà mới dịu đi.
“Đúng, cô ấy bảo tớ đi cùng. Nhưng cậu biết đấy, tớ không thể đi được.” Vu Vũ nói với giọng lạnh nhạt.
Cát Niên thấy chua xót trong lòng: “Vì bệnh của bà nội à?”
“Đó chỉ là một lý do. Tớ lo mình không phải là kiểu người mà cô ấy mong đợi, cũng không có khả năng gì cả. Tớ có thể đi đâu đây? Tớ thậm chí còn không biết có thể đem lại điều gì cho cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn cố chấp như vậy.” Khi nhắc đến Trần Khiết Khiết, có điều gì trong đôi mắt nâu nhạt ấy? Yêu thương ư? Hay là sự hối hận bồng bột?
“Cho nên cô ấy đi một mình à?” Giọng Cát Niên càng trở nên yếu đuối hơn.
Vu Vũ gật đầu, khóe môi hiện rõ vẻ bất mãn với bản thân.
“Có lẽ cô ấy rất thất vọng vì tớ.”
Đúng vậy, đương nhiên là thất vọng rồi. Hy vọng chẳng phải đều là tự mình ình hay sao, vì vậy thất vọng là phải rồi.
Cát Niên thực sự không hiểu phải quyết tâm như thế nào Trần Khiết Khiết mới có thể rời bỏ ngôi nhà ấm áp của mình, lại không nhận được lời hứa nào của Vu Vũ, một mình đi đến nơi xa. Chắc cô không bao giờ dũng cảm được như vậy.
Bà nội lại tiếp tục ho, Cát Niên đến giúp bà vuốt ngực để bà thở dễ hơn.
Khi người ta già, chỉ cần nhìn đôi bàn tay là có thể thấy được sự tàn tạ của thân thể.
“Bà nội ốm bao lâu rồi? Đã đi khám chưa?”
Vu Vũ lấy khăn bông lau nước bọt ở khoé miệng bà nội.
“Lần nào cũng đi khám. Người ở trạm y tế nói không chữa được, phải đưa lên bệnh viện tốt ở thành phố khám.” Cậu quay lại cười với Cát Niên: “Thực ra, họ cũng khuyên tớ nên bỏ cuộc.”
Bà là người thân duy nhất của Vu Vũ, cũng là người đã nuôi nấng cậu.
Cảm giác bất lực ấy cũng đã len lỏi vào tim Cát Niên: “Làm thế nào bây giờ?” Câu nói đó thực ra rất trống rỗng.
Vu Vũ cầm chiếc khăn trong tay: “Bán nhà.” Cậu ấy nói như vậy chẳng khác gì nói rằng: “Hôm nay thời tiết khá đẹp.”
Trên người cậu chẳng có thứ gì quý giá, chỉ có căn nhà cũ nát này. Bán căn nhà này liệu được bao nhiêu tiền? Ai sẽ mua nó đây? Số tiền bán nhà liệu có đủ để chữa căn bệnh cho bà nội đã hắt hiu như ngọn nến trước gió không? Nếu có may mắn cứu được thì rồi họ sẽ ở đâu?
Nhìn đâu cũng thấy vấn đề, vấn đề nào cũng lớn tựa ngọn núi, Cát Niên không vượt qua được. Nhưng nếu là cô, cô cũng sẽ chọn cách duy nhất đó.
“Nhưng may là cũng có người trả giá rồi.” Vu Vũ cố thông báo “tin vui” đó bằng giọng vui vẻ nhất có thể.
“Ai vậy?”
“Lâm Hằng Quý.”
…
Cát Niên dường như đã bật cười, cảm thấy đắng ngắt ở cổ họng và cả hơi tanh nữa.
“Hắn ta là người duy nhất đồng ý mua nhà bằng tiền mặt. Hơn nữa giá cũng không thấp, mười bảy ngàn tệ.”
“Cậu tin hắn ta à?”
“Không tin thì còn biết làm thế nào. Ngày mai phải đưa bà vào viện rồi, giấy tờ cũng thảo xong rồi, hắn ta trả trước tám ngàn tệ, đó là tiền viện phí, số còn lại trả sau.”
Cát Niên không nói gì nữa, bà nội ho không ngớt, người bệnh rất sợ gió, nên phòng đóng rất kín, cô thấy dường như mình không thở được nữa.
“Tớ đi đây. Lát nữa còn phải qua nhà trẻ đón Vọng Niên.”
“Ừ, để tớ tiễn cậu ra bắt xe, cẩn thận nhé.”
“Ừ.”
“Cát Niên!”
Cát Niên đứng ở đó, lát sau, cô lấy một vật từ trong túi ra, đặt vào bàn tay Vu Vũ, rồi nắm tay cậu lại.
Đây là năm mươi tệ tiền ăn sáng và tiền tiêu vặt một tháng bố cho Cát Niên, cô đã đưa tất cả cho Vu Vũ.
Vu Vũ nhìn xuống, lông mi cậu dài và mỏng, nhìn tựa như con mưa nhỏ phủ lên cao nguyên hoang vắng.
“Cát Niên, nếu bà tớ khỏi bệnh, chúng mình đăng ký thi đấu đôi nam nữ giải cầu lông thành phố nhé.” Dường như cậu đang nói tới một lời thề không thể trở thành hiện thực, buồn rầu.
“Ừ.” Cát Niên gật đầu, cô đặt tay lên khung cửa, chiếc cửa gỗ vài chục năm tuổi đã bị mọt xông hết, nếu lôi ra có lẽ bên trong có đến hàng ngàn cái lỗ.
“Vu Vũ, tớ có một đề nghị.”
Cát Niên quay lại, đối diện thẳng với Vu Vũ, cô cảm thấy Vu Vũ cũng đang lắng nghe cô.
“Nếu cậu thực sự coi mình là người bạn quan trọng nhất, thì dù sau này cậu có đi đâu, đi với ai, đi bao xa, có trở lại hay không… trước khi đi xin cậu hãy nhớ chào tạm biệt mình, có được không?”
Vu Vũ chỉ cần nói: “Được” hay “Không”, hoặc gật đầu và lắc đầu.
Nhưng cậu nói: “Tớ hứa!”
Cậu ấy cũng cảm thấy bất an rồi sao? Đã quên rằng hứa hẹn là sự yếu đuối khó tin nhất.
Mười sáu ngay sau khi Trần Khiết Khiết bỏ đi, trong một giờ truy bài buổi sáng, khi các bạn khác đã quen với chỗ trống bên cạnh Cát Niên, Trần Khiết Khiết đeo cặp đi vào lớp học trước năm mươi đôi mắt kinh ngạc của mọi người, phá vỡ mọi sự im lặng.
Giờ truy bài bình thường lúc nào cũng rộn tiếng xì xào, cô chào Cát Niên vẫn tự nhiên như ngày nào, xem qua một chút tiếng Anh rồi lại vùi đầu vào tô vẽ móng tay mình, mùi sơn móng tay lâu không ngửi thấy càng làm cho sự tò mò của mọi người lên tới đỉnh điểm, cô ấy thì cứ như thể hôm qua trước khi nghỉ học nói “bye bye” với các bạn rồi vậy.
Trần Khiết Khiết đã trở lại, cũng bất ngờ như lúc bỏ đi, bây giờ cô ấy lại bất ngờ quay lại vị trí của mình. Xem ra cả trường và các thầy cô đều được chào hỏi trước, nên không ai có ý kiến gì về việc này, cũng không ai thấy bất ngờ gì cả.
Chiều hôm đó, một tờ thông báo phê bình việc trốn học của Trần Khiết Khiết được dán lặng lẽ ở một góc trên bảng tin trong sân trường, chỉ vài ngày sau nó lại được gỡ xuống, thế là mọi chuyện được kết thúc bằng một dấu chấm không hề tương xứng chút nào.
Trần Khiết Khiết vẫn như trước, đi lại thướt tha, mỉm cười chào người quen, đôi lúc có quay lưng lại cũng có vẻ như không thấy những ánh nhìn lạ lùng. Nhìn cô như vậy nên không ai dám hỏi han xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô bỏ đi, và tại sao lại trở về. Cát Niên cũng nằm trong số đó.
Thế nhưng, trong một buổi chiều tự học buồn tẻ, Cát Niên đang học thuộc nguyên lý kinh tế học, Trần Khiết Khiết vẫn đang núp mình sau chồng sách, nói chậm rãi: “Cậu nói đúng. Câu đó cậu ấy cũng đã nói một lần.”
“Hả? Gì cơ?” Cát Niên ngây người ra một lúc mới chuyển sự chú ý về phía sau cô.
“Cậu ấy nói: ‘Mình không thể đưa cậu đi được.’ Giọng điệu giống hệt cậu. Hai người đúng là bạn thân từ nhỏ có khác.” Trần Khiết Khiết vừa nói vừa cười, cô gầy đi rất nhiều.
“Sao cậu lại quay về?” Cát Niên nhân tiện hỏi.
“Mình tưởng mình đã được tự do, ai ngờ khi ở Tam Á mình bị trộm, ngoài mấy bộ quần áo ra chẳng có thứ gì đáng giá.” Trần Khiết Khiết cứ như đang kể chuyện cười không liên quan gì đến mình. “Lúc đó mình mới biết mình sẽ chẳng đi được tới đâu cả. Mình không có khả năng mưu sinh, không biết chịu khổ, cũng không biết quan sát thái độ người khác, mình chỉ như những con vẹt được nuôi trong lồng thôi, có cánh nhưng không thể bay cao được. Cho nên mình đi loanh quanh suốt một ngày, rồi mượn điện thoại gọi ẹ mình, ngay tối hôm đó họ chạy tới. Bố mẹ mình đều không dám nói nặng lời với mình, họ sợ mình bị kích động, sợ mình lại chạy mất, ai cũng chiều chuộng mình, cửa sổ và ban công trong nhà đều bị bịt chặt, he he.”
“Sao cậu phải khổ thế.” Cát Niên quay cây bút chì trong tay một cách vô thức. “Ngay từ đầu cậu đã phải hiểu rằng, Vu Vũ không giống cậu.”
Trần Khiết Khiết nói tiếp: “Cậu ấy nói không thể ình thứ gì… Nhưng mình không cần gì cả, mình chỉ muốn cậu ấy kéo mình đi.” Nói đến đây, cô cười: “Nhưng mà cũng đúng thật, với một người như mình thì tốt nhất không nên hứa gì thì hơn.”
“Cậu trách cậu ấy à?”
“Trách gì chứ? Cậu ấy chưa bao giờ nhận lời sẽ đưa mình đi. Ít ra, ít ra thì cậu ấy cũng không lừa dối mình.”
Cát Niên vốn định hận Trần Khiết Khiết, đem nỗi thất vọng và đau khổ của mình đổ cho người khác, có lẽ bản thân sẽ thoải mái hơn. Nhưng cô vẫn không hận được, luôn luôn là vậy. Chẳng qua Trần Khiết Khiết chỉ là có ước mơ giống cô, cô lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, không muốn tỉnh lại, Trần Khiết Khiết thì lại bước lên không trung từ trong giấc mơ. Hai người họ không hẹn mà cùng đặt ước mơ của mình lên Vu Vũ, nhưng họ lại quên mất một điều, cậu ấy sao có thể gánh vác được?
“Sao lại đến Tam Á?” Cát Niên thấy hơi khó hiểu.
“Cậu đã từng nghe điều này chưa, khi cậu đến ‘chân trời góc biển’ và ước một điều ước thì nó nhất định sẽ trở thành hiện thực.”
“Cậu tin ước vọng đó sẽ trở thành hiện thực à?”
Trần Khiết Khiết trả lời: “Mình không quan tâm. Mình đã ước rồi, mình chỉ muốn hoàn thành việc phải làm thôi, còn lại là do ông trời quyết định.” Cô cười giòn, gục trên mặt bàn: “Biết đâu sẽ linh nghiệm thật, nhưng chuyện mình và Vu Vũ có tan vỡ thì cũng không có gì là lạ.”
Đúng như Trần Khiết Khiết nói, sau khi trở về nhà, cha mẹ cô đều chiều chuộng cô hết mức, chỉ sợ con gái lại bỏ đi lần nữa. Bất kể người lớn có dùng cách gì để hỏi han, cô cũng nhất quyết không nói ra mình bỏ đi vì ai. Câu chuyện từ đó dần đi vào lãng quên, không còn ai nhắc tới nữa. Nhưng trong phòng ngủ của cô, sau tấm rèm cửa bằng ren xuất hiện thêm mấy thanh sắt, tiền tiêu vặt cũng bị hạn chế đi, điện thoại bị tịch thu, máy tính chỉ dùng vào việc học. Chỉ cần cô xuất hiện ở nơi có điện thoại là sẽ có người giám sát ngay. Đi học, tan học, đi chơi đều phải có xe của nhà đưa đón, cô trở thành con chim bị nhốt trong lồng thực thụ.
Ngoài Cát Niên ra, không có người thứ ba nào biết Vu Vũ đã từng xuất hiện trong cuộc đời Trần Khiết Khiết. Việc Trần Khiết Khiết đến tìm Vu Vũ một cách thoải mái như trước bây giờ thật xa vời. Cát Niên bất đắc dĩ trở thành phương tiện liên lạc duy nhất của họ. Cô im lặng đưa từng bức thư cho Vu Vũ, rồi lại chuyển những lời nói ít ỏi của Vu Vũ cho Trần Khiết Khiết.
Vu Vũ nói: “Bảo cậu ấy đừng ngốc nghếch như vậy nữa.”
Vu Vũ nói: “Nói với cậu ấy, hãy sống cho tốt đi.”
Vu Vũ nói: “Xin lỗi.”
Trần Khiết Khiết nghe xong đều cười rất ngọt, nhưng vẫn không ngừng viết thư trả lời.
Trước mặt hai người họ, Cát Niên càng ngày càng ít nói, chỉ muốn hoàn thành sứ mệnh đưa thư của mình.
Một hôm, Phương Chí Hòa - một người vốn rất ít nói chuyện với cô lại đem theo một cuốn tiểu thuyết Kim Dung đến chào hỏi cô.
Cậu ta nói: “Tạ Cát Niên, cậu thấy Hóa Cốt Miên chưởng có lợi hại không?”
Hóa Cốt Miên chưởng là võ của nhà họ Nội, ngoại nhu nội cương, triền miên không dứt. Khi trúng chưởng sẽ lao người về phía trước như bay, mất tri giác hoàn toàn, nhưng không biết từ lúc nào, từng phần trong cơ thể bị đứt rời ra.
Chẳng bao lâu sau, sau khi dùng hết đơn thuốc cuối cùng của bệnh viện, bà nội Vu Vũ qua đời.
Con người ta chết đi là được giải thoát, bệnh gì cũng hết, đúng là như vậy.
Cát Niên và Vu Vũ kịp đăng ký thi đấu đôi nam nữ giải cầu lông của thành phố vào giờ chót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...