29.
Chọn được một ngày tốt, tôi và Hứa Tị đăng ký kết hôn.
Sau khi kết hôn, Hứa Tị trở nên đặc biệt dính người, thậm chí đến công ty cũng không muốn đi, ngày nào cũng ở nhà cuốn lấy tôi.
Ban đầu giữa chúng tôi có khoảng cách 5 năm không liên lạc, nên có hơi xa lạ.
Nhưng vì anh “Nhiệt tình như lửa”, mà chúng tôi dần tìm lại cảm giác lúc chúng tôi thân thiết nhất.
Bây giờ tôi mới biết, Hứa Tị thích ăn giấm nhiều đến mức nào.
Hôm nay, Lục Châu Viễn gọi điện hỏi thăm cuộc sống sau khi kết hôn của tôi thế nào, tôi kể cho cậu ấy nghe những chuyện Hứa Tị đã làm, rồi bật cười.
Kết quả là sau khi nói chuyện điện thoại xong, đã thấy Hứa Tị khoanh tay dựa người vào tường, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.
“Sao bọn em vẫn giữ liên lạc thế?”
Ban đầu tôi không để ý lắm, thậm chí còn kể anh nghe chuyện Lục Châu Viễn đã giúp đỡ tôi khi còn ở nước ngoài.
“Em không thể về nước cái là mặc kệ người ta đúng không?”
Hứa Tị cười lạnh.
“Nếu như anh nhớ không nhầm, năm đó ở KTV, là cậu ta bế em đi nhỉ?”
“Thằng nhóc đó thích em!”
Giờ tôi mới nhận ra, nhìn anh kinh ngạc, phát hiện anh đang ghen, tôi có hơi dở khóc dở cười.
“Đúng vậy, Lục Châu Viễn từng nói thích em.”
Tôi giả bộ không phát hiện ra tâm tư của anh, cố ý trêu anh.
“Nếu không về nước, không biết chừng, em và cậu ấy thực sự, á……”
Chưa kịp nói xong, Hứa Tị đã xông đến chặn miệng tôi.
Vài phút sau, tôi thở không ra hơi, ngã vào lồng ngực anh.
Mắt anh hơi ửng hồng, ngón tay cái xoa môi tôi, nói: “Cả đời này em chỉ có thể là người của anh.”
“Kiếp sau cũng vậy.”
“Kiếp sau sau nữa cũng vậy.”
Tôi nhìn dáng vẻ bá đạo của anh, đưa tay ôm lấy cổ anh.
“Vậy thì xin hỏi ngài Hứa, có thể lên giường không?”
“Em không đợi được……”
30. Ngoại truyện ( góc nhìn của Hứa Tị)
Trước khi gặp Thẩm Kiều, tôi đã rất nhiều lần cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán.
Bố mẹ đã mất.
Họ hàng thân thích cũng đoạn tuyệt quan hệ với chúng tôi, sợ tôi là một đống phiền toái lớn.
Chỉ có bà nội tình nguyện chăm sóc tôi.
Lần đầu tiên gặp Thẩm Kiều, em bị hai thẳng khốn chặn đường.
Tôi tiện tay cứu em, không ngờ con nhóc này lại lấy oán báo ơn, từ đó cứ cuốn lấy tôi.
Chậc.
Thẩm Kiều Kiều mới kể tôi nghe, lần đấy không phải lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Lần đầu tiên gặp em, là lúc bố em vừa bỏ rơi em.
…… Tôi không nhớ nữa.
Hình như từng có chuyện như thế thật.
Nhưng tóm lại, sau khi bị cô nhóc này cuốn lấy, không có một ngày cuối tuần nào là yên bình.
Do cuối tuần nào, em cũng đến nhà tìm tôi.
Không phải tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào lì lợm la liếm.
Nhưng mà người dọa cũng không sợ, đuổi cũng không đi như em thì tôi mới thấy lần đầu tiên.
Ngày hôm ấy, lúc tôi đang đánh nhau với người ta, cô nhóc này vậy mà lại kéo tôi lại bảo mình sợ.
Sợ mà em còn tỏ tình?
Chẳng biết em nghĩ gì trong đầu mà lớn nữa.
Nhưng khi tôi quay đầu lại, thấy mắt em đỏ hồng, giống y như chú thỏ nhỏ.
Vậy mà tôi lại đau lòng.
Đấy là lần đầu tiên tôi nắm tay một cô gái.
Tay Thẩm Kiều nhỏ thật, còn mềm như thế nữa, tôi có thể bao gọn bàn tay ấy trong lòng bàn tay.
Em nói em thích tôi, còn hỏi tôi chúng tôi có giống như đang bỏ trốn cũng nhau không.
Cái suy nghĩ ngây thơ ấu trĩ này.
Nhưng tim tôi lại đập loạn xạ, bình bịch.
Giây phút đó, tôi nhận ra mình thích Thẩm Kiều.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, tôi bắt đầu trốn tránh em.
Khoảng cách giữa tôi và em là một trời một vực.
Em là một cô gái ngoan, gia cảnh tốt, tương lai sáng lạng.
Mà tôi chỉ có hai bàn tay trắng là tên lưu manh đầu đường xó chợ, còn đã bỏ học từ lâu.
Lúc sinh nhật em, tôi còn chẳng có khả năng tặng em một bó hoa.
Người như tôi, có tư cách gì mà ở bên cạnh em?
Nên hôm đó ở KTV, tôi cố ý hung dữ với Thẩm Kiều, hi vọng em có thể ghét tôi, sau này không đến tìm tôi nữa.
Lúc thấy em ngất đi, trái tim tôi thắt lại, suýt nữa thì kiếm củi ba năm đốt một giờ.
May mà, bạn học của em đột nhiên xuất hiện, bế em đi.
Nam sinh đó nhìn qua có vẻ gia cảnh không tệ.
Sau đó tôi đi điều tra cậu ta, mọi chuyện đúng y như tôi đoán.
Thẩm Kiều nên ở cùng người như thế mới đúng.
Nhưng vì sao trái tim tôi lại đau như vậy……
31.
Thẳng cháu Chu Khải bắt trói Thẩm Kiều lại.
Lúc nhận được tin, tôi gần như phát điên.
Nghĩ đến cảnh Thẩm Kiều bị bắt nạt, tôi hận không thể giết hết đám khốn nạn đó.
Khi tôi chạy đến tòa cao ốc xây dở, khi thấy Thẩm Kiều Kiều khóc đến đỏ mũi, em rất sợ hãi.
Tôi nói: “Thẩm Kiều, đừng sợ, không sao đâu.”
Thật ra tôi muốn ôm chặt lấy em.
Nhưng con mẹ nó, tôi là một thằng hèn!
Tôi không dám làm như thế.
Thậm chí, tôi đã nói điều đó trong tim vô số lần ——
“Thẩm Kiều Kiều, anh thích em, cmn, anh thực sự rất thích em!”
Nhưng mà.
Khi Thẩm Kiều Kiều chất vấn tôi, tôi vẫn chẳng có dũng khí thừa nhận như cũ!
Mãi cho đến lúc em đưa tôi về nhà em, em giúp tôi bôi thuốc.
Lúc đó em rất dịu dàng,
Dịu dàng đến mức tôi không khống chế được bản thân mà muốn có được em.
Tôi muốn trở thành người đàn ông của em, muốn chiếm hữu em cả đời.
Tôi vừa giãy giụa, vừa đắm chìm vào đó.
Cho đến lúc tôi kịp phản ứng lại, tôi đã nói ra câu tôi muốn ở bên cạnh em.
Thẩm Kiều Kiều vô cùng vui vẻ.
Nhưng em không biết.
Tôi còn vui hơn em.
Thừa nhận mình thích em, hình như cũng không khó khăn như thế.
Vậy là tôi và em đã cùng trải qua một khoảng thời gian tươi đẹp.
Đẹp đến mức mấy năm sau đó, tôi đều cảm thấy nó như một giấc mơ.
Trong lúc tôi mong chờ được ở bên em nhất, lúc tôi quyết tâm mang đến cho em một tương lai tốt đẹp.
Tôi bị người đi đường đánh, suýt chút nữa thì mất mạng.
Khi tỉnh lại, tôi nghe tin có khả năng tôi phải nằm trên giường cả đời.
Mẹ của Thẩm Kiều Kiều ra mặt, bảo tôi đừng làm chậm trễ tương lai của Thẩm Kiều Kiều.
Đúng.
Một kẻ vô dụng như tôi, làm gì còn tư cách nào để ở bên cạnh em?
Nếu em biết tin tôi bị thương, sợ em lại khóc mất.
Nên, tôi nhờ Từ Mạn Lâm diễn kịch, đuổi cô gái ngốc ấy đi.
Thẩm Kiều Kiều, xin lỗi em, lần này anh không thể che ô cho em được……
“Nếu chưa từng được thấy ánh sáng, tôi có thể chịu đựng được bòng tôi.”
Nhưng sau khi mất đi Thẩm Kiều Kiều, đã rất nhiều lần tôi muốn chấm dứt sinh mạng của mình.
Miệng vết thương thực sự rất đau.
Nhưng trái tim càng đau hơn.
Khi tôi đặt con dao lên cổ tay, tôi nghĩ đến những chuyện nho nhỏ đã trải qua cùng Thẩm Kiều Kiều.
Tôi không cam lòng!
Tôi không cam lòng cứ thế mà từ bỏ.
Càng không cam lòng nhường Thẩm Kiều Kiều vào tay người khác.
Tôi sợ người ta sẽ bắt nạt em.
Nên tôi bắt đầu nghe bác sĩ dặn dò tham gia vật lý trị liệu.
Khoảng thời gian đau khổ đó, Thẩm Kiều Kiều luôn là động lực chống đỡ tôi.
May mà ——
Tôi thành công.
Tôi không sợ chúng tôi đã xa cách nhiều năm, tôi vẫn ôm em vào lòng như cũ.
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể tự tin mà nói——
“Thẩm Kiều Kiều, anh yêu em, lấy anh nhé.”
Ngày tôi cầu hôn, Thẩm Kiều Kiều khóc rất nhiều.
Tới tối, em cứ trách tôi cầu hôn vội vàng, chẳng để em kịp trang điểm.
Nhưng tôi thề, Thẩm Kiều là người phụ nữ đẹp nhất trên đời này.
Không có gì sánh bằng!
32. Câu chuyện nhỏ: góc nhìn Thẩm Kiều
Một ngày nọ sau khi tôi và Hứa Tị kết hôn.
Tan làm về, tôi vội vàng nhào vào trong lồng ngực anh, hôn anh thật nhiều.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Không biết tại sao, tôi rất nhớ anh.
Sau đấy, tôi thấy một chiếc quần lót vô cùng quen.
Hứa Tị cười quyến rũ mê người, nâng cằm tôi hỏi: “Nhớ nó không?”
Sao mà tôi không nhớ cho được!
Đây không phải cái quần mà anh mặc lúc tôi tỏ tình với anh à! (Ở chương đầu Thầm Kiều làm rách quần áo Hứa Tị lộ sịp, rồi tỏ tình)
Chiếc quần in hình được bà nội Hứa chọn cho cháu trai yêu quý của mình.
Chẳng biết tại sao, bây giờ nhìn thấy tôi lại có cảm giác vô cùng phấn khích.
Tôi nuốt nước miếng, hỏi nhỏ: “Mới mua?”
Hứa Tị cười, hỏi: “Thích không?”
Tôi gật đầu như giã tỏi: “Thích!” ầu, nhào lên luôn ấy.
Bên tai tôi toàn tiếng Hứa Tị cười yêu chiều.
“Ngoan, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Hoàn thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...