Cho Anh Một Mái Nhà trùng mong Em Là Mặt Trời Của Anh
1.
Tôi vô tình làm rách quần áo của trùm côn đồ. (混混: lưu manh, côn đồ 头子: cầm đầu, thủ lĩnh, trùm)
Bầu không khí như bị đóng băng lại trong chốc lát.
Tôi xấu hổ nhìn vào mắt anh ấy: “Xin, xin lỗi……”
Sắc mặt của trùm côn đồ đen lại.
Đôi mắt hoa đào giống như mũi tên bắn liên tục về phía tôi.
Anh hỏi: “Thẩm Kiều, em cố ý à?”
“Không phải đâu! Em thề!”
Tôi sợ đến mức vội vàng buông tay ra.
Mảnh áo vụn của trùm côn đồ bay phất phơ trong gió.
Gân xanh trên thái dương anh giật giật.
“Thế em muốn làm gì?”
Tôi đột nhiên ngại ngùng:
“Em muốn tỏ tình với anh.”
2.
Hứa Tị ở chỗ bọn tôi là một tên côn đồ nổi danh.
Mọi người nói anh từng g*ết người, còn mắng anh là đồ điê*.
Nhưng tôi thích anh.
Thích đến mức không quan tâm tất cả muốn được ở bên anh.
Nhưng trong mắt mọi người tôi là một cô gái ngoan.
Thích Hứa Tị, là việc điên rồ nhất mà tôi đã làm trong đời.
3.
Ban đầu, giữa chúng tôi chẳng có điểm giao nhau.
Tôi chỉ gặp anh lúc anh tìm nhà cho mèo hoang.
Gặp anh lúc anh đưa bà nội bị bệnh đi viện.
Gặp anh……
Anh ngồi một mình trên sân thượng của chung cư, ngồi đơn độc hút thuốc.
Gió thổi chiếc áo thun của anh bay bay,
Giống như muốn đẩy anh xuống dưới.
Hứa Tị không phải người xấu.
Đây là bí mật chỉ có mình tôi biết.
Tôi không biết bản thân đã thích anh từ bao giờ.
Nhưng hôm ấy,
Tan học, tôi về nhà, bị hai tên lưu manh đã say chặn đường.
Lúc bản thân bất lực nhất, sợ hãi nhất, Hứa Tị xuất hiện như một vị thần.
Anh mặc chiếc áo sơ mi đã giặt đi giặt lại đến bạc màu, chỉ nói một câu:
“Buông tay, cút đi.”
Nhìn vẻ mặt anh lạnh lùng và chẳng có chút kiên nhẫn nào, tôi nghe thấy tiếng tiếng trái tim mình đập rất nhanh.
4.
“Kệ anh tin hay không tin, nhưng em tuyệt đối không có ý sàm sỡ anh đâu.”
Thu hồi suy nghĩ, tôi cẩn thận giúp Hứa Tị kéo quần lên.
Hứa Tị vẫn đứng bất động.
Tôi kéo quần anh lên, ngại ngùng ngẩng đầu lên.
“Cái bên trong…… làm phiền anh tự kéo khóa lên nhé.”
Dù tôi có thích, cũng không thể giúp anh làm chuyện này từ lần đầu tiên được.
Con gái phải rụt rè một chút mà.
Hứa Tị cười.
Cười vô cùng mỉa mai.
“Đây là cách mà em tỏ tình à?”
“Hay là, em cố ý thu hút sự chú ý của anh?”
Gương mặt này của Hứa Tị thực sự rất quyến rũ. (勾人: Câu nhân)
Nhất là khi cười, giống ý như một con hồ ly. (野狐狸:Dã hồ ly)
Tôi nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Không được là cả hai ạ?”
Hứa Tị không nói gì.
Chắc là bị sự chân thành của tôi làm cảm động rồi
Vài giây sau, tôi bị anh đẩy ra khỏi cửa.
Anh còn nói với tôi hai từ ——
“Có bệnh.”
5.
Ầu……
Người được yêu thì luôn tự tin.
Không sao.
Lần sau tôi lại tỏ tình tiếp là được.
6.
Lại đến cuối tuần.
Tôi vừa tan học về nhà, đã đi đến gõ cửa nhà Hứa Tị.
Hứa Tị thấy tôi, thì đóng cửa ngay lập tức.
Tôi nhanh hơn anh một bước.
Người nhỏ con, chui qua nách anh.
“Nghe em nói trước đã.”
“Hứa Tị, anh giống như ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông, hồ nước vào mùa xuân, trong lòng em luôn nhớ đến anh……”
Đây là lời tỏ tình của tôi.
Tôi học được trong đống tiểu thuyết ngôn tình.
Còn phần sau nữa, nhưng Hứa Tị không cho tôi nói tiếp.
Anh dùng một câu chặn lời tôi.
“Tôi cmn là bố em!”
Tôi ngẩn người, nói: “Thế không được.”
“Không được loạn luân đâu, hay anh đổi cái khác đi, làm bạn trai em.”
Hứa Tị lại đuổi tôi ra ngoài
Còn bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt anh nữa.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc anh đánh nhau với một đám lưu manh, tôi vẫn luôn ở phía sau anh, nói lớn:
“Hứa Tị, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo.”
“Anh có đồng ý mặc em lên người, từ giờ không còn khỏa thân nữa không?”
Một nắm đấm bay về phía tôi, chút nữa thì nện vào mặt tôi.
Hứa Tị chặn lại giúp tôi.
Anh cắn răng, quay đầu nói với tôi: “Thẩm Kiều, em có bệnh đúng không!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...