Cho Anh Một Cơ Hội


Thời hạn một tuần sắp đến, Tống Duật vẫn chưa ký vào tờ đơn ly hôn kia.

Mỗi ngày, hắn đều vô thức cầm điện thoại nhấn số của Từ Khánh Dung, muốn gọi bảo cô dọn đồ quay về biệt thự, nhưng lần nào hắn cũng tự thức tỉnh bản thân mình, hành động như vậy thật ấu trĩ.
Tống Duật không có tư cách ép Từ Khánh Dung phải làm cái này cái nọ.

Thật ra, hắn có thể thấy cô đã hạ quyết tâm rời xa hắn nhiều đến nhường nào.

Từ Khánh Dung nói đúng, dù cho hắn không ký vào đơn ly hôn, thì cô cũng sẽ đơn phương ly hôn với hắn.
Có lẽ người cần được giải thoát là Từ Khánh Dung chứ không phải Tống Duật.

Có lẽ ba năm qua, người bị cầm tù, trói buộc là cô chứ không phải hắn.
Ai đó thở dài ảo não, nhìn tờ đơn ly hôn trên bàn, ngắn gọn vài dòng bút tích của Từ Khánh Dung.

Cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân này, hoàn toàn không đòi hỏi bất cứ thứ gì, dù chỉ là một chút.
Cộc, cộc…
Lưu Vũ bước vào phòng làm việc, đưa tài liệu liên quan đến cuộc họp chiều nay cho Tống Duật.
“Cậu đặt giúp tôi một hộp bánh su kem và một bó hoa hồng đi.

Bánh thì chọn chỗ nào ngon một chút.”
“Vâng ạ.”
Tống Duật gập tài liệu để sang một bên, vô tình để lộ tờ đơn ly hôn trên bàn.


Hắn bất chợt nhìn lên Lưu Vũ, tay thu vội tờ giấy cho vào ngăn kéo tủ.
Lưu Vũ biết ý, bâng quơ nhìn sang chỗ khác.

Hóa ra tổng giám đốc của cậu đang trong thời gian tranh chấp ly hôn.

Chẳng trách, dạo gần đây nhìn hắn lại có vẻ mệt mỏi như vậy.
Còn một tháng nữa là đến hoạt động kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập Cố thị.

Tống Duật giao cho Lưu Vũ một số công việc, triển khai đến các phòng ban để chuẩn bị cho sự kiện quan trọng này.

Vẫn như thường lệ, Từ Khánh Dung đến quán cà phê để làm việc.

Tuy chỉ là một việc làm bán thời gian nhưng cô không hề coi nó là tạm bợ.

Cô làm cái gì cũng nhiệt huyết hết mình, vì vậy thường được mọi người xung quanh yêu mến.
Hôm nay quán đông hơn mọi ngày, Từ Khánh Dung bận bịu ra vào, bưng cà phê cho khách.

Đến khoảng bốn giờ chiều khách thưa dần, cô đang ngồi nghỉ một lát thì có ba người đàn ông đi vào.
“Xin hỏi, quý khách muốn dùng gì ạ?”
“Có thể gọi cô nhân viên kia ra phục vụ chúng tôi không?” Một người đàn ông trong số họ hướng mắt về Từ Khánh Dung.
Lần đầu tiên thấy có khách yêu cầu kỳ lạ như vậy.

Đến quán uống cà phê thôi mà, nhân viên nào chẳng giống nhau?
Cậu đồng nghiệp làm cùng ca với Từ Khánh Dung ngây người, nhanh chóng bị người kia nhắc nhở:
“Cậu nhanh lên đi.

Nhân viên gì mà lề mề, coi thường khách hàng sao?”
Sợ xảy ra tranh cãi, cậu thanh niên kia đành phải gọi Từ Khánh Dung đến để ba người đàn ông kia gọi thức uống.

Cô đi lại, nhìn thấy họ mặt mũi bặm trợn, bắp tay xăm trổ liền có chút ái ngại, nhưng vẻ mặt vẫn rất niềm nở đón chào.
“Quý khách dùng gì ạ?”
Từng người lần lượt gọi món.

Từ Khánh Dung mang thực đơn vào bên trong, sau đó chờ nhân viên pha chế mang đồ uống ra, bưng đến cho khách.
Cô đặt đồ uống xuống bàn, cúi nhẹ đầu rồi xoay người định rời đi.

Ngờ đâu, người đàn ông ngồi gần với vị trí của cô đang đứng, bất ngờ vung tay làm đổ ly cà phê xuống sàn.
“Cô làm cái gì vậy hả?”

Từ Khánh Dung bất ngờ quay lại đằng sau, không hiểu chuyện gì.

Cô chưa kịp lên tiếng, hắn ta đã quát lên:
“Làm đổ hết lên người tôi rồi? Làm ăn kiểu gì vậy?”
“Tôi… tôi không có.”
Vài vị khách hiếu kỳ nhìn về phía bọn họ, khung cảnh ồn ào bắt đầu thu hút sự chú ý của người quản lý.

Chị ấy chạy ra, hỏi Từ Khánh Dung:
“Có chuyện gì vậy?”
“Nhân viên của cô đổ nước lên người tôi còn không chịu nhận.

Chỗ này tuyển loại người gì vậy? Không biết tôn trọng khách hàng.”
“Chị à, em không có làm đổ ly nước lên người khách.” Từ Khánh Dung lúng túng giải thích.
Lần đầu tiên bị người ta vu oan kiểu này, cô có phần bối rối.

Chị quản lý nhìn ba người đàn ông hung dữ trước mặt, kiên nhẫn nói:
“Có lẽ là có hiểu lầm gì rồi, nhưng dù sao cũng xin lỗi ba vị…”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái quái gì chứ? Quần áo của ông đây bẩn hết rồi, đều là do con ả kia làm.” Hắn ta bắt đầu lớn giọng mắng chửi.
Hai tên còn lại hằm hè nhìn Từ Khánh Dung và chị quản lý.

Cậu đồng nghiệp kia không nhịn nổi nữa, bèn lên tiếng:
“Chị… em cũng thấy vị khách kia tự làm đổ ly cà phê.

Ở đây có camera, chúng ta kiểm tra sẽ biết mà.”
Chị quản lý nhếch cằm, ý bảo cậu thanh niên kia vào kiểm tra băng ghi hình.

Vị khách kia càng thêm hung dữ, càng thêm ngang ngược:

“Quán các người làm ăn thế sao? Nhân viên làm sai còn cố tình bao che? Mau bắt cô ta xin lỗi chúng tôi, rồi đuổi việc đi.”
Rõ ràng là cố ý gây sự.

Chị quản lý cố gắng giải thích nhưng vẫn không được, vì không muốn ảnh hưởng đến các vị khách khác liền gọi bảo vệ vào.
“Làm gì vậy? Gọi bảo vệ chứ gì? Có tin bọn tao phá nát cái quán này không?”
Vừa nói, ba tên kia vừa ném hết đồ trên bàn xuống sàn.

Tiếng loảng xoảng của thủy tinh va chạm trên nền nhà lát đá, mảnh vỡ bắn tung tóe khiến ai nấy đều hoảng hồn.
“Con nhỏ này, liệu hồn mày đó.”
Không chút kiêng nễ, người đàn ông kia vung tay định đánh Từ Khánh Dung.

Cậu đồng nghiệp bảo vệ cho cô bị họ đấm mạnh vào ngực, nằm xuống sàn.
“Được rồi, đi thôi.”
Bảo vệ bước vào, một người liền khuyên hai tên còn lại rời đi.

Tên kia vẫn không phục, lúc chen lấn đã một phát đẩy Từ Khánh Dung ngã xuống đất.
“Á…”
“Khánh Dung, em có sao không?”
Bả vai cô bị va đập vào thành ghế, khuỷu tay chống xuống đất ghim vào mảnh thủy tinh vỡ, cào xước một đường, máu theo đó chảy ra không ngừng.
Cô nhăn mặt, nhìn thấy vũng máu, hai mắt nhòe đi, choáng váng không thể đứng dậy.
“Gọi cấp cứu, mau… mau chóng gọi cấp cứu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận