“Tống Duật, anh đừng đi.
Đột nhiên em thấy đau bụng quá, anh đưa em đến bệnh viện có được không?”
“Khánh An uống rượu say đang ở trong quán bar.
Em biết đấy, nơi đó không an toàn.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nháo nữa! Khánh Dung, em cứ nằm xuống nghỉ ngơi, một lát nữa sẽ thấy đỡ hơn thôi.”
Mười một rưỡi tối, Tống Duật vừa nhận được tin Từ Khánh An uống rượu say đã vội mặc áo khoác vào, chuẩn bị đến quan bar đón cô ta.
Đối với Từ Khánh Dung đang nhăn mặt vì đau bụng, hắn chỉ xem như cô giả đang giả vờ để giữ chân mình.
“Duật, em đau lắm…”
Cạch!
Từ Khánh Dung không kịp nói thêm câu nào, trơ mắt nhìn bóng lưng Tống Duật khuất sau cánh cửa gỗ.
Hắn là chồng của cô, nhưng nửa đêm lại vì một người phụ nữ khác mà bỏ mặc cô đang bụng mang dạ chửa mà không thèm quan tâm đến.
Cũng không trách được.
Nếu là người khác thì có lẽ Tống Duật còn cân nhắc, đằng này… so với Từ Khánh An, ánh trăng sáng trong lòng hắn thì Từ Khánh Dung chẳng là cái thá gì.
Cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt, ngồi chật vật trên giường xoa chiếc bụng đang nhô lên, xuýt xoa thành tiếng.
Cơn đau bụng âm ỉ dần trở nên kịch liệt, thắt quặn và dồn dập.
“Dì Trần, dì Trần à...”
Từ Khánh Dung cố sức gọi lớn, lát sau mới thẫn thờ, nhớ ra bà ấy đã ra ngoài từ sáng sớm.
Dì Trần là quản gia trong ngôi biệt thự này, cũng là người chăm sóc chính cho Từ Khánh Dung.
Bởi vì con gái bà bị bệnh suốt mấy ngày nay, nên hôm nay dì Trần đã xin nghỉ phép để về quê thăm cô ấy.
Những người làm khác sau khi hoàn thành công việc đã trở về nhà từ chập tối.
Lúc này trong biệt thự chỉ còn một mình Từ Khánh Dung đang vật vã với cơn đau bụng.
Từ Khánh Dung ôm lấy bụng, tay còn lại gắng sức với chiếc điện thoại trên chiếc tủ cạnh đầu giường, gương mặt tái bệch, sớm đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Cô cắn môi chịu đựng, nhấn số gọi cho Phương Mỹ Anh.
Mỹ Anh là bạn thân của Từ Khánh Dung, là người cô có thể trông cậy nhất ngay lúc này.
Từ Khánh Dung gọi cho cô ấy, nhưng đến cuộc thứ ba vẫn không có phản hồi.
Nhìn một lượt các số trong danh bạ, đếm qua cũng chỉ được vài người.
Từ Khánh Dung run rẩy lau mồ hôi trên mặt, gọi cho Tống Duật.
Không ngờ, chưa dứt hồi chuông thứ nhất, hắn đã vội vã tắt máy.
Bao nhiêu hờn tủi cứ thế tuôn ra, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, Từ Khánh Dung bật khóc thành tiếng.
Cô gọi về số điện thoại bàn ở nhà, lại đúng lúc số máy báo bận.
Vừa đau vừa khát khô cổ họng, Từ Khánh Dung cầm theo điện thoại, gắng gượng rời khỏi giường, bước chân chầm chậm hướng về cánh cửa phòng.
Ánh sáng bên ngoài hành lang nhàn nhạt, thần trí Từ Khánh Dung trở nên quay cuồng, hai mắt híp lại cố nhìn rõ đường đi.
Nhưng cô vừa tiến lên phía trước được mấy bước, tay chưa kịp chạm vào thanh vịn cầu thang đã ngã rầm xuống.
“Ư… đau… đau quá….”
Cơ thể trượt dài, mông đập mạnh xuống sàn.
Một cơn đau điếng ập đến vùng xương chậu, thắt lưng và sau gáy cổ.
Từ Khánh Dung cảm tưởng như trời đất đang sập xuống, đè nặng lên người mình, muốn nhúc nhích một chút cũng không cách nào gắng gượng được.
“Dì Trần, cháu… cháu đau quá…”
Từ Khánh Dung thở dốc, ý thức đang mất dần, yếu ớt kêu cứu.
Hai mắt cô nhòe đi, mờ tịt, cảm giác dưới bắp chân mình dính thứ gì đó nhớp nháp, muốn cúi xuống nhìn nhưng không thể được.
May thay trước khi cô ngất lịm vẫn còn kịp cầm chiếc điện thoại, nhấn gọi vào số máy khẩn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...