Nóng đến ghê người.
Cô giật thót người, mới chú ý đến sắc mặt anh cũng đã hơi ửng đỏ: “Anh đang sốt rồi.”
“Đừng xem tài liệu nữa, để em gọi tiếp viên.”
Cô đưa tay ấn tay anh xuống, ngăn không cho anh tiếp tục làm việc, sau đó nhanh chóng nhấn nút gọi tiếp viên.
Khi quay đầu lại, mới thấy anh đang nhìn cô với vẻ mặt kỳ cục, ánh mắt cũng có đôi chút khác thường.
Cô còn không kịp để ý đến những điều này mà quay sang mô tả tình trạng của anh cho nữ tiếp viên vừa chạy đến.
Còn anh không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chặp bằng đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn bộ dạng vội vàng của cô khi nói, nhìn vẻ lo lắng hiển hiện trên vầng trán của cô.
Uống thuốc xong, anh nhắm nghiền mắt, nghe thấy tiếng thở khẽ khàng vang lên bên cạnh.
Lại mở mắt ra, anh nghiêng đầu nhìn sang cô, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đó.
“Sao em không ngủ?”, anh hỏi.
“Ở trên máy bay kiêng uống thuốc, tiếp viên nói cần em quan sát liên tục tình trạng của anh”, cô đáp.
“Em định không ngủ chút nào, cứ thức vậy trông tôi à?”, anh nhìn cô hỏi tiếp.
“Ừm”, cô gật đầu, nhìn tránh đi chỗ khác với vẻ mất tự nhiên.
Cố Vĩnh Nam quay đầu đi rồi tiếp tục nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
“Không việc gì phải tốt bụng chăm sóc tôi như vậy, nếu như tôi thực sự có xảy ra chuyện gì, thì em có thể rời khỏi tôi, được tự do rồi”, khi cô cho rằng anh đã ngủ, đột nhiên anh lại lên tiếng.
“Em biết”, cô im lặng một lúc, sau đó khẽ khàng, “… Nhưng em không muốn.”
Không muốn gì? Anh rất muốn hỏi cô là không muốn anh xảy ra chuyện gì, hay không muốn rời khỏi anh, không muốn được tự do?
Từ nhỏ anh đã sống trong sung sướng, được nuông chiều, môi trường dạy dỗ tốt đã biến anh thành một người nho nhã và lịch thiệp, làm việc gì cũng không để sai sót một chút nào. Nhưng đó chỉ là ở bên ngoài, cảm giác vượt trội có từ lúc được sinh ra khiến cho anh không biết cách tìm hiểu, quan tâm đến cảm xúc hỷ nộ ái ố của người khác, bởi phần lớn thời gian là người khác phải lựa ý hùa theo anh.
Ngay cả đối với Trương Mộng Như, người vợ anh chưa hề biết mặt trước khi được bố lấy về cho, anh cũng chưa từng cảm thấy có gì không thỏa đáng, bởi đó chỉ là một thủ đoạn để anh thực hiện được mục tiêu chính đáng của mình.
Từ trước đến giờ anh chưa từng biết mùi vị của việc suy tính thiệt hơn ột người khác là như thế nào, cho đến khi anh gặp Phùng Ảnh Nhu.
Cô khiến anh mê đắm, nhưng cũng đem đến cho anh một nỗi nhục lớn lao. Những tháng ngày này anh phải cố gắng chuyển xoay tình thế, gần như vắt kiệt cả thể chất lẫn tinh thần.
Anh hận cô, cô đã khiến cho anh thất vọng đến vậy, nhưng anh cũng không thể nào buông tay. Hai người căm hận lẫn nhau lại ở bên nhau sớm tối, đây đúng là một câu chuyện mỉa mai đến chừng nào.
Có lẽ do tác dụng của thuốc nên anh cảm thấy rất mệt, ý thức dần dần nặng nề, thực sự là mệt vô cùng.
Chỉ ngửi thấy mùi nước hoa như có như không trên người cô len lỏi vào trong hơi thở của anh, yên tĩnh và dịu nhẹ.
Ảnh Nhu ngẩn người ra nhìn anh. Từ vẻ mệt mỏi trên vầng trán có thể thấy những ngày qua anh đã vất vả đến thế nào.
“Cố Vĩnh Nam”, cô gọi anh, giọng cực nhẹ, cực nhẹ. Giống như muốn gọi cho anh tỉnh dậy, nhưng lại giống như sợ anh nghe thấy.
Anh không đáp lại, đã chìm sâu vào giấc ngủ, khuôn mặt đẹp đẽ vùi trong bóng tối của tấm chăn.
“Xin…”, còn hai từ nữa nghẹn lại nơi cổ họng, cô đột nhiên nín bặt, cảm thấy trong lòng chua xót.
Quang cảnh buổi chiều ngày hạ ở London rực rỡ hệt như miêu tả trong tiểu thuyết của Jane Austen vậy.
Cửa kính khung gỗ sồi kéo suốt từ sàn đến trần, những đóa hoa màu vàng nhạt leo lên bậu cửa, ánh mặt trời lười nhác. Một tấm khăn trải bàn trắng toát với những hình thêu tinh tế trải bên trên chiếc bàn ăn, trong chiếc lọ pha lê là một đóa hồng màu hồng phấn.
Ảnh Nhu đặt chiếc thìa uống trà xuống, cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay.
Nghe thấy tiếng người ngồi bên cạnh hắng hắng giọng, cô ngẩng đầu lên, trông thấy Cố Vĩnh Nam đang nhìn mình.
“Buồn ngủ rồi, cái đồng hồ Tourbillon của anh phản xạ chói quá, khiến em hoa cả mắt”, cô thành thật trả lời.
Anh không nói gì, xoay xoay lại dây đeo chiếc đồng hồ.
“Sư huynh, không ngờ là anh cũng ở đây”, một giọng nữ quen thuộc vang lên, Cố Vĩnh Nam ngẩng đầu nhìn, thấy Ân Kỳ đang đứng ngay trước mặt.
“Bữa trà chiều hả, cho em tham gia với”, Ân Kỳ kéo ghế ra rồi ngồi xuống, khi đó mới nhìn thấy Ảnh Nhu vừa ngẩng mặt lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Anh đưa cô ta theo bên mình sao?”
Ảnh Nhu hơi mỉm cười, định đứng lên đi nhưng đã bị Cố Vĩnh Nam ấn vai xuống, không sao động đậy được. Anh dùng lực mạnh tới nỗi bả vai cô cảm thấy hơi đau.
“Gặp phải tai họa đó, anh vẫn còn thấy hứng thú à?” Một tay Cố Vĩnh Nam dằn lại sự kiện Ảnh Nhu tiết lộ thông tin, người ngoài cùng lắm cũng chỉ nghe loáng thoáng, nên Ân Kỳ đương nhiên cũng không biết ngọn nguồn việc đó, thuần túy chỉ là vì chuyện trước đây nên vẫn còn canh cánh trong lòng thôi.
“Phải, anh đang hứng thú”, vẻ mặt Cố Vĩnh Nam bình thản, trả lời với vẻ điềm nhiên.
“Loại đàn bà thế này chỉ e không dễ nuôi”, giọng Ân Kỳ nghe cay nghiệt.
“Em không muốn hỏi thẳng cô ấy xem cô ấy với anh có quan hệ gì à”, Cố Vĩnh Nam nói rồi nhìn Ảnh Nhu bằng ánh mắt sắc lẹm.
Bọn họ một người hát một người phụ họa, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người thứ ba.
Ảnh Nhu nghe nói vậy, ngước mắt lên cười: “Lạc phu nhân, cô đoán quả không sai, Tổng giám đốc Cố là người nuôi bao tôi, nâng đỡ tôi. Anh ấy chấp nhận chi một khoản tiền lớn để mua tôi, tuy nhiên tôi nghĩ, nếu như chồng cô đủ khả năng trả được một khoản tiền tương đương như vậy, có lẽ anh ta cũng rất vui lòng mua tôi về, còn tôi thì đương nhiên cũng có thể cân nhắc một chút.”
Tự làm tổn thương mình để gây tổn thương cho người khác quả là một cách làm độc ác nhất nhưng cũng ngu xuẩn nhất. Song không vấn đề gì, nhìn thấy hai người ngồi trước mặt mình đột nhiên biến sắc, dù rằng đau nhưng cô vẫn cảm thấy hả hê.
“Bitch!”, Ân Kỳ tức tới mức toàn thân run bắn, đứng phắt dậy định tát Ảnh Nhu, song lại bị Cố Vĩnh Nam giữ chặt lấy cổ tay.
Sau đó anh sầm mặt, kéo Ảnh Nhu đi ra thang máy.
Anh dùng lực đáng sợ tới mức gần như muốn bóp vụn xương tay của cô. Ảnh Nhu chỉ còn cách nghiến răng lại chịu đựng, không dám kêu một tiếng.
Mấy nhân viên trong nhà hàng Tang Dynasty đi ngược chiều lại, nhìn thấy sắc mặt ông chủ thì đột nhiên câm như hến, sém chút nữa thì quên cả việc cất lời chào.
Giật mạnh cánh cửa ra, anh vung tay hất cô vào trong. Ảnh Nhu loạng choạng ngã xuống giường, vừa định ngồi dậy thì cơ thể cao lớn của anh đã đè ngay xuống.
“Anh định làm gì?”, giọng nói của Ảnh Nhu run lên không sao kiểm soát nổi.
“Em cảm thấy thế nào?”, anh cười lạnh lẽo, “Đương nhiên là thực thi quyền lợi của chủ nuôi bao, để em cảm thấy bản thân mình xứng đáng với số tiền tôi bỏ ra, để tôi có thể hưởng thụ được hết trước khi có người đàn ông khác phóng khoáng hơn mua mất em đi.”
“Không…”, sự thô bạo hiếm thấy dâng trào lên trên cơ thể anh khiến cô bắt đầu sợ hãi.
“Em có quyền nói không hay sao, Phùng Ảnh Nhu?”, anh nhìn cô với dáng vẻ người trên nhìn xuống, giọng nói đầy tàn nhẫn. “Là hôm nay em đã nhắc nhở tôi, thực ra đối với tôi mà nói, ngoài việc có thể dang chân ra cho tôi, em chẳng có chút giá trị gì.”
Ảnh Nhu từ bỏ việc giằng co, trối chết cắn chặt môi, không nói gì.
Cô đau tới mức sắc mặt trắng nhợt ra, đôi môi bị cắn đến bật máu, chỉ ước gì cơ thể đó không phải thuộc về mình.
Còn anh lạnh lùng nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, ánh mắt mỗi lúc một trở nên phẫn nộ, động tác càng nhanh càng dữ dội như thể tăng thêm sự giày vò đối với cô, sức mạnh và nhịp điệu dần dần mất kiểm soát.
Nỗi đau và cảm giác bị làm nhục cuối cùng đã khiến nước mắt cô trào ra, những ngón tay Ảnh Nhu bám chặt lấy ga trải giường dùng lực tới mức gần như cong vẹo, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn, chỉ ra sức chịu đựng mà không chấp nhận lên tiếng cầu xin.
Không biết bao lâu sau đó, anh rời ra, tự mình chỉnh đốn lại áo quần, sau đó hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới cô, thậm chí còn không buồn nhìn lại lấy một lần, sải từng bước lớn, giật cửa đi ra khỏi phòng.
Ảnh Nhu nằm trên giường không động đậy, cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài dần dần mất hút, nước mắt mới rơi xuống như mưa.
11.
Từ sau lần đó, Cố Vĩnh Nam thả cô ở London, không đến tìm lần nào nữa. Qua nhân viên khách sạn, cô biết anh đã bay về Hồng Kông.
Dụng ý của anh đã rất rõ ràng, anh muốn trừng phạt cô vì không biết trời cao đất dày là gì. Hàng ngày Ảnh Nhu đều gọi điện ẹ, biết bà sau khi phẫu thuật xong, tình hình cơ bản là ổn định, các bác sỹ, y tá cũng hết sức chu đáo, thế nên về mặt đó Ảnh Nhu có thể yên tâm.
Có lúc cô ở trong phòng đọc sách cả ngày, có khi đi ra ngoài, một mình đến bảo tàng, đi xem kịch nói, ăn cơm, ngủ, cuộc sống trôi đi bình thản – bình thản tới mức dường như không tìm thấy được linh hồn của mình, dường như chỉ còn lại một cái xác biết di chuyển, đi lại giữa nhân gian trong cơn mộng mị.
Như thế này… cũng tốt.
“Ảnh Nhu, tôi lại không biết hóa ra mình là người tàng hình đấy”, người lên tiếng là Tần Thiển, anh đứng ngay đằng trước, nhìn cô thở dài, có lẽ đã đến được một lúc.
“Xin lỗi anh, anh với bạn nói chuyện xong rồi à?”, cô ngại ngùng mỉm cười. “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến xem triển lãm tranh, những bức họa này đều rất tuyệt.”
“Ừm, rất giống với phong cách của Chagall[1] có đúng không?”, Tần Thiển chỉ bức tranh cô vừa mới xem.
[1] Marc Chagall (1887-1985), nghệ sĩ Do thái tinh túy của thế kỷ XX.
“Tôi cũng không rõ lắm…”, Ảnh Nhu thành thực trả lời.
“Không vấn đề gì”, Tần Thiển mỉm cười, ngừng một chút rồi nói tiếp, “Vĩnh Nam rất thích tranh của Chagall.”
Ảnh Nhu hơi ngẩn người, cô lại không biết điều này.
Tần Thiển nhìn thấy vẻ mặt của cô, cười trêu: “Không sao, cậu ấy chắc chắn cũng không biết rốt cuộc là cô thích Raphael hay Rembrandt.”
Ảnh Nhu cười, song lại thấy hơi tức ngực.
Ngẩng đầu lên, cô thấy khuôn mặt xoay nghiêng của Tần Thiển đang lặng lẽ nhìn về một hướng, ánh mắt thẳm sâu.
Ảnh Nhu nhìn theo hướng ánh mắt của anh, nhìn thấy một người phụ nữ mang thai. Người phụ nữ đó có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất trầm lắng, khiến người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng khi nhìn vào.
Nhìn thấy cô ấy quay đầu lại, Ảnh Nhu định đi tới đó, nhưng Tần Thiển đột nhiên quay người, giọng hơi gấp gáp: “Chúng ta đi ra chỗ khác xem.”
Ảnh Nhu không bỏ lỡ vẻ đau khổ cố nén lại vừa thoáng vụt qua trong mắt anh.
Cô hơi có chút tò mò, sau đó lập tức cười giễu mình – Trên thế gian này, làm gì có ai không có chút vướng bận trong lòng kia chứ?
Chớp mắt đã lại nửa tháng trôi qua, Cố Vĩnh Nam vẫn không đến, người đến lại là vợ anh, Trương Mộng Như.
Ảnh Nhu rót trà cho cô ấy, sau đó lặng lẽ ngồi yên tại chỗ, chờ Mộng Như lên tiếng.
“Cố Vĩnh Nam giấu cô tốt thật đấy”, Trương Mộng Như nhìn Ảnh Nhu, giọng nói điềm đạm, quả nhiên là khí chất của con nhà khuê các.
“Cố phu nhân nói quá rồi.”
Dù có thế nào thì cô cũng chỉ đóng một vai trò tồi tệ, khi ông chủ không vui thì được bữa nay lo bữa mai, thực ra hoàn toàn không có khả năng so sánh với người vợ chính thức.
“Anh ấy vẫn luôn có duyên với đàn bà, không thể thiếu được những chuyện vương vấn yến oanh, nhưng cô là người đầu tiên anh ấy chấp nhận giữ lại bên mình, còn giữ lại lâu đến vậy nữa”, Trương Mộng Như nhìn cô mỉm cười. “Tôi gần đây thậm chí còn đang nghĩ tới việc hay là ly hôn với anh ấy.”
Ảnh Nhu không nói gì, xem rốt cuộc câu chuyện dẫn đến đâu.
“Tuy nhiên nếu như chúng tôi ly hôn, thực sự không hề là chuyện nhỏ. Cô cũng biết đấy, bên trong gia tộc họ Cố rất phức tạp, bao nhiêu người thấy ghen tị với anh Nam, chỉ muốn anh ấy vấp ngã để mình có cơ hội thay thế. Lần này anh ấy dọn dẹp những đống hỗn độn mà cô để lại đã vô cùng khó khăn, nếu như chúng tôi lại ly hôn, nhà họ Trương sẽ bán ra cổ phần của tập đoàn Cố Thị, tôi nghĩ sẽ có người hứng thú lắm. Đến lúc đó, Cố Vĩnh Nam sẽ bị cô lập khỏi hội đồng quản trị, những thứ còn lại chỉ là mấy khách sạn và nhà hàng mà anh ấy tự gây dựng nên ở Anh này thôi. Công sức cố gắng suốt hơn mười năm đổ ra sông ra suối, đổi lại còn bị đuổi ra khỏi cửa, làm mất mặt người cha quá cố, e rằng một người khí chất cao ngạo như anh ấy sẽ không chịu nổi, có đúng không?”
“Chi bằng hãy nói thẳng mục đích của cô ra”, Ảnh Nhu nhìn Mộng Như bằng ánh mắt trấn tĩnh.
“Rất đơn giản, tôi chỉ cần cô rời bỏ anh ấy”, Trương Mộng Như nói.
“Làm sao cô có thể khẳng định là tôi sẽ chấp nhận? Tôi vốn chỉ mong sao anh ta sẽ có kết cục thê thảm kia mà”, Ảnh Nhu cười nhạt.
“Cô thật là máu lạnh, anh ấy đối với cô đâu có bạc…”, Mộng Như ngạc nhiên nhìn Ảnh Nhu.
Ảnh Nhu không nói một lời.
“Tôi biết anh ấy đem mẹ cô ra để ép buộc cô”, Trương Mộng Như lật nốt lá bài cuối cùng, “Nếu như tôi nói rằng, tôi có thể đảm bảo cô và mẹ cô được tự do thì sao?”
Ảnh Nhu nghe nói vậy cũng không lập tức nhận lời. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lại một lần mặt trời lặn. Những buổi hoàng hôn ở London luôn mang một vẻ buồn thương.
Ảnh Nhu, em đã bao giờ ngồi trên máy bay khi trời chạng vạng hay chưa? Bên ngoài cửa sổ, sẽ thấy ánh sáng ở đường chân trời bừng nở như pháo hoa, tuyệt đẹp… Lần sau, chúng ta sẽ cùng ngắm.
Cô đột nhiên nhớ ra mình từ trước đến nay chưa từng bay trong lúc trời chạng vạng.
Hai ngày sau cô nhận được điện thoại của Tần Thiển.
“Ảnh Nhu, Vĩnh Nam có gọi điện cho cô không?”, anh hỏi.
“Không”, cô đáp, “Có chuyện gì?”
“Cậu ấy đang ở Philippines, đến thị sát một nhà máy, nhưng bên đó đang có bạo động, bắt đầu từ hôm qua tôi không thể nào liên lạc với cậu ấy được”, giọng Tần Thiển trong điện thoại đầy lo lắng.
Ảnh Nhu đứng sững tại chỗ, đột nhiên cảm thấy toàn thân lúc nóng, lúc lạnh.
“A lô”, không nghe thấy cô nói gì, Tần Thiển hỏi lại.
“Tôi phải đi Philippines, anh có thể sắp xếp giúp tôi không?”, câu nói đó vuột thẳng ra khỏi miệng, khiến ngay cả bản thân cô cũng vô cùng kinh ngạc.
“Ảnh Nhu? Cô đang nói đùa hả? Ở bên đó hiện giờ nguy hiểm lắm”, Tần Thiển ngạc nhiên, không tán thành ý định của cô.
“Tôi nhất định phải gặp anh ấy một lần…”, Ảnh Nhu cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn, nói cũng khó khăn, “Tôi sợ sau này sẽ không còn cơ hội….”
“Đừng nghĩ lung tung, cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu”, Tần Thiển cho rằng Ảnh Nhu đang lo lắng cho Vĩnh Nam chứ hoàn toàn không chú ý đến ý nghĩa sâu xa trong câu nói của cô.
“Xin anh hãy cố giúp tôi”, Ảnh Nhu hít sâu một hơi, mắt đã hơi cay.
“Hiện giờ thế nào rồi?”, Cố Vĩnh Nam xuống xe, bước nhanh vào trong nhà máy.
“Chỉ có thể tạm thời ngừng sản xuất bởi vì có một số đoạn đường bị phong tỏa, cũng là nhằm ngăn ngừa tình trạng người bạo loạn cướp bóc, nhà cung cấp các linh kiện không vào được, tuy nhiên phía quân đội đang thu xếp, chắc sẽ sớm có tiếng nói thôi”, người phụ trách nhà máy vừa đi theo anh vừa nói.
“Không cần có tiếng nói, mà là phải có câu trả lời khẳng định. Bất kể là dùng đến biện pháp nào, trong vòng năm ngày phải phục hồi sản xuất được”, giọng Cố Vĩnh Nam cứng ngắc.
“Ông chủ, bên ngoài có người đến tìm ông”, một công nhân hấp tấp chạy vào nói.
“Ai?”, Cố Vĩnh Nam nhìn báo cáo, không ngẩng đầu lên.
“Một người phụ nữ”, người công nhân đáp. “Đi xe quân sự đến đây.”
Cố Vĩnh Nam chau mày, đi ra bên ngoài.
Dưới ánh nắng mặt trời của miền Đông Nam Á, anh nhìn thấy một dáng hình quen thuộc.
Một khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ chậm rãi ngước lên dưới vành mũ bóng chày màu trắng.
Khoảnh khắc đó, anh quên cả thở.
Anh cứ đứng nguyên tại chỗ, toàn thân đông cứng không động đậy được, chỉ sững sờ nhìn cô đi tới, rút ngắn dần khoảng cách với anh… Cuối cùng, cô đứng ngay trước mặt anh.
“Hóa ra Anh ở cách xa Philippines đến vậy”, cô nhìn anh, khẽ khàng lên tiếng.
“Phải, rất xa”, anh đáp.
Phải bay qua lục địa châu Âu và châu Á, bay qua mấy đại dương, xa như cách cả thế gian.
Không đến tìm cô, không gọi điện cho cô, không phải vì không nhớ, mà vì không đủ dũng khí. Không quan tâm đến bất kỳ tin tức gì về cô mới khiến bản thân anh không nghĩ tới việc ngày hôm đó anh đã làm tổn thương cô sâu sắc đến thế nào, tới việc cô có hận anh hay không.
Thế nhưng, cô đến đây làm gì?
Đột nhiên anh không dám hỏi cô. Trong cuộc đời mình, từ trước đến nay chưa từng có khoảnh khắc nào giống như thế, khiến anh thấp thỏm, lo lắng phập phồng.
12.
Trong văn phòng nhà máy không hề yên tĩnh, tiếng điều hòa nhiệt độ, còn cả tiếng đài phát thanh ai đó mở ở bên ngoài, nội dung đại khái là đang đưa tin về cục diện cuộc bạo động hiện nay, âm thanh bối cảnh hỗn tạp.
Ảnh Nhu cầm một cốc nước mát, chỉ cảm thấy hơi lạnh từ đó thấm tận vào xương. Vĩnh Nam thì đột nhiên đứng dậy, mở cửa nhìn lướt qua bên ngoài một lượt, âm thanh của chiếc đài bỗng dưng nhỏ tới mức gần như không có.
Ảnh Nhu cúi đầu, trên khóe miệng hiện lên một nụ cười bất lực – người khác đều cho rằng anh là công tử khiêm nhường, nhẹ nhàng mềm mại, thực ra có lúc tính tình nóng nảy vô cùng.
“Cười cái gì?”, anh nhìn cô, cảm thấy hơi chán nản. Thực ra có cả đống việc còn đang đợi anh giải quyết, vậy mà anh lại ngồi đây, quan tâm tới việc cô im lặng, cô cười.
Ảnh Nhu ngẩng đầu lên nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới từ từ lên tiếng: “Cố Vĩnh Nam, anh có yêu em không?”
Cô gọi cả họ lẫn tên, hỏi một cách hết sức rõ ràng.
Anh nhìn cô, sắc mặt không hề biến đổi. Chỉ có mình bản thân anh biết, bàn tay đút trong túi quần đang run lên. Giọng nói của cô bình thản, song lại treo anh trên vách đá cheo leo, chỉ lỡ một bước thôi là anh sẽ ngã xuống vực sâu thăm thẳm.
Hoặc là anh đã ở dưới đáy vực từ lâu rồi, chính là cái ngày hôm đó ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, khi cô đứng giữa mọi người phản bác lại một cách lạnh lùng bằng miệng lưỡi sắc bén, khi một nụ cười giễu cợt xuất hiện trên khóe miệng cô, khi cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy khiêu khích, anh đã rơi xuống đó rồi.
“Ảnh Nhu”, anh nói nhưng không nhìn cô, chỉ cúi đầu lặng lẽ rồi cười, “Anh có cả một vạn lý do để em đi.”
Thế nhưng, anh không làm vậy.
Sự dịu dàng và chua xót trong giọng nói của anh khiến cho trái tim Ảnh Nhu như bị thứ gì đó chích vào, cảm giác đau nhoi nhói.
Cô nhún nhún vai, nở một nụ cười thoải mái: “Vậy thì bây giờ em cho anh một lý do có được không?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt hơi nghi hoặc.
“Anh yêu em, em biết. Nhưng từ trước đến nay em chưa bao giờ yêu anh, Cố Vĩnh Nam”, giọng nói của Ảnh Nhu bình tĩnh, hết sức tự nhiên, dường như đang nói một chuyện gì đó rất bình thường, “Em cảm ơn anh đã không kiện em ra tòa, cảm ơn anh đã phải trả giá vì em, nhưng những thứ đó giờ đây vợ anh đã chấp nhận hoàn thành thay anh, điều kiện của cô ấy là em phải rời xa anh, trong khi đó lại là điều mà từ trước đến giờ em luôn mong muốn.”
Lời nói của cô chưa dứt, sắc mặt Cố Vĩnh Nam đã trở nên nhợt nhạt tới mức đáng sợ. Anh nhìn cô, nhìn trối chết vào cô, ánh mắt trông rợn người, nó khiến cho Ảnh Nhu cảm thấy dường như bất cứ lúc nào anh cũng có thể đứng bật dậy, xông đến và giết chết cô ngay vậy.
Nhưng anh không làm gì cả, chỉ ngồi chết lặng tại chỗ, đôi môi mỏng mím chặt, mạch máu trên trán nổi rõ lên, ngực phập phồng gấp gáp.
“Em đến đây chỉ là để cảm ơn anh, cũng là để chào tạm biệt anh, giống như lần trước đến London tìm anh cũng không phải là vì lo cho anh gặp tai nạn giao thông. Kể từ sau lần đầu tiên gặp anh ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, tất cả đều là giả dối, em chẳng qua là tính trăm phương ngàn kế để tiếp cận được anh, trả thù anh….”
“Câm miệng”, Cố Vĩnh Nam lạnh lùng ngắt lời cô, ánh mắt nhìn cô đã không còn phập phồng cảm xúc mà chỉ còn lại một sự tĩnh lặng chết người. “Nếu đã tạm biệt xong, vậy thì cô mau cút đi.”
Anh không muốn, cũng không đủ dũng khí để nghe thêm bất cứ lời nào cô nói ra, nụ cười như trút được gánh nặng của cô rõ ràng phản chiếu sự thảm bại của anh. Anh vẫn còn mê muội nhếch nhác như vậy tới bao giờ? Vì người phụ nữ này, anh đã làm biết bao nhiêu chuyện nực cười.
Không phải chưa từng trải qua sóng gió và giành giật trong cuộc đời, nhưng từ trước đến nay anh chưa hề biết chỉ một câu nói hết sức giản đơn của người khác lại cũng có thể khiến cho anh rã rời, đau tới mức thế này.
Anh yêu em, em biết. Nhưng từ trước đến nay em chưa bao giờ yêu anh.
Anh thừa nhận anh đã thua. Anh chấp nhận lui bước, phá tan hoàn toàn canh bạc này.
Ảnh Nhu đứng dậy, song không nhìn anh thêm một lần nào, cứ vậy đi thẳng ra ngoài cửa.
“Đứng lại”, một tiếng quát nặng nề vang lên phía sau, cô đột nhiên dừng bước, cảm giác thấy khí nóng dâng lên trong đáy mắt, không quay đầu lại.
“Phùng Ảnh Nhu, suốt cuộc đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy cô lần nào nữa”, anh nhìn cô từ phía sau, giọng nói lạnh lùng, quyết liệt.
“Được”, cô cúi đầu nhẹ nhàng nói. “Em sẽ không để anh nhìn thấy em nữa.”
Khi ra khỏi cửa, ánh nắng chói mắt như thiêu như đốt khiến cho nước mắt cô lập tức trào ra. Mà từ nay trở về sau, còn có ai quan tâm đến nước mắt của cô nữa chứ.
Đưa tay lên vuốt vào bụng, cô cười chua xót.
Nếu như có một kỷ niệm mang họ của anh, như vậy cũng là quá đủ rồi.
Bố, con xin lỗi bố.
Anh ấy khiến cho con mất bố, nhưng con lại yêu anh ấy.
Con không biết người khác yêu nhau như thế nào, nhưng con nghĩ, khi thực sự yêu một người không nhất thiết phải sống bên cạnh anh ấy cả đời.
“Hi, chào cháu, Tiểu Hạ Chí”, Cố Vĩnh Nam vừa đi vào phòng khách liền lên tiếng chào con bé con đang bò đến gần chân mình.
Con bé xinh xắn và dễ thương như một bức tượng hoàn mỹ ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to màu đen nhìn anh tò mò.
“Hạ Chí ở đây…”, một giọng nói măng tơ non mướt vang lên, một cái bóng nhỏ xíu khác nhào tới, “Đấy là Tiểu Niệm Niệm.”
Cố Vĩnh Nam sững người, lúc đó mới nhận ra con bé vừa chạy tới là con gái rượu của Tần Thiển, Tần Hạ Chí – sao bây giờ trẻ con lớn nhanh đến vậy? Vừa mới còn trứng nước, chớp mắt một cái đã chân đi miệng nói rồi?
“Chú xin lỗi nhé Hạ Chí, vậy còn Tiểu Niệm Niệm là con nhà ai vậy?”, anh ngồi xổm xuống hỏi.
Hạ Chí vênh khuôn mặt nhỏ xíu lên nghĩ ngợi một lát, trông vẻ mặt hơi bối rối, sau đó mới ấp úng trả lời: “Tiểu Niệm Niệm… Tiểu Niệm Niệm là con của Hạ Chí.”
Cố Vĩnh Nam lại ngẩn ra, lập tức nghe thấy một tiếng cười vui vẻ vang lên ở chỗ ghế salon, chính là của Tần Thiển: “Con bé ngốc Hạ Chí này.”
Hạ Chí quay đầu nhìn bố, dường như hiểu ra ý bố mình, cái miệng nhỏ nhệch ra, trong mắt ngay lập tức ứ đầy nước mắt nghẹn ngào.
“Bố, có ai lại nói với con mình như bố thế không?”, Sean vứt chiếc PSP trong tay xuống, đứng lên chỉ trích bố với vẻ căm phẫn trào dâng, một tay dắt em gái, “Đi nào, ra mách mẹ đi.”
“Này”, Tần Thiển thở dài một tiếng, cười bất lực nhìn người bạn thân, “Có thấy không, bây giờ mình là kẻ có địa vị thấp nhất trong nhà.”
“Mình trái lại thấy cậu cam tâm tình nguyện được như vậy ấy”, Cố Vĩnh Nam đi đến bên ghế salon ngồi xuống, “Sinh nhật vui vẻ, lâu lắm rồi không gặp.”
“Loáng cái đã bốn mươi hai tuổi rồi”, trong giọng nói của Tần Thiển hơi xúc động. “May mà số phận cũng không bạc đãi mình, đến hôm nay tất cả đều tốt đẹp. Nghe nói cậu ly hôn rồi à? Trương Mộng Như chấp nhận buông tay quả thực là hiếm thấy, chắc chắn cậu phải trả giá đắt rồi.”
“Bao nhiêu năm vất vả, để có được tự do ngày hôm nay, cũng coi như đáng”, Cố Vĩnh Nam nói thản nhiên.
Khi đang nói, đứa bé lúc nãy đã từ từ nhích đến bên cạnh chân Cố Vĩnh Nam, lặng yên ngoan ngoãn nhìn anh một lát, sau đó đột nhiên lên tiếng gọi anh: “Bố.”
Cố Vĩnh Nam sững người, ánh mắt lập tức trở nên mờ mịt, không thể không đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt của con bé.
“Con nhà ai đây, trông đáng yêu quá”, anh hỏi khẽ - nếu như cô ấy không ra đi, liệu có phải con của họ cũng đã lớn bằng này rồi?
“Con nhà người bạn”, Tần Thiển nhìn Cố Vĩnh Nam đầy ẩn ý sâu xa, khẽ mỉm cười.
***
Chuông cửa vang lên, là Mi Lan và Thomas. Thomas giơ một chai rượu vang lên, cười nói với Tần Thiển: “Kevin, cuộc sống được như ý mình phải hưởng niềm vui cho hết.”
Tiếng Trung của ông được Mi Lan chỉnh sửa cho càng ngày càng chuẩn xác.
“Ăn cơm thôi”, Thiên Chân đi từ bếp ra, vừa cười, vừa vỗ vỗ tay, “Các vị, tập hợp vào phòng ăn nào.”
Quanh chiếc bàn ăn dài, người lớn trẻ nhỏ đều đã có chỗ, vô cùng náo nhiệt.
Cố Vĩnh Nam đang định nâng cốc, chợt nghe thấy Thiên Chân lên tiếng: “Chờ chút, vẫn còn một đầu bếp chưa ngồi vào chỗ.”
“Đến đây.”
Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai, cánh tay đang nâng cốc của Cố Vĩnh Nam chợt đông cứng lại giữa không trung.
Cùng lúc đó, Ảnh Nhu cũng đột nhiên dừng bước, ngẩn người đứng ngay ở cửa phòng ăn.
Sao anh ấy lại ở đây? Khi mời cô, vợ chồng Tần Thiển đã đảm bảo chắc chắn rằng Cố Vĩnh Nam sẽ không có mặt.
Bọn họ rốt cuộc đã bao lâu, đã mấy năm không gặp nhau rồi? Anh gầy hơn khi trước một chút, vẫn dáng vẻ dịu dàng thanh nhã đó, chỉ có đôi mắt là thêm vài phần lạnh lùng xa cách.
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy chua xót hơn bao giờ hết, nhưng không thể để lộ ra đến một nửa cõi lòng.
Nhưng Cố Vĩnh Nam chỉ nhìn cô một lần, sau đó quay đầu đi, cúi xuống uống rượu.
“Ảnh Nhu, ngồi xuống đây đi, vất vả rồi”, Tần Thiển mỉm cười, giọng nói bình thản như đang xoa dịu.
Thiên Chân đã để cho Ảnh Nhu một chỗ trống ngay bên cạnh Cố Vĩnh Nam, Ảnh Nhu do dự rồi ngồi xuống, nhìn sang khuôn mặt xoay nghiêng trầm mặc của anh, không cầm lòng nổi, cắn chặt môi.
“Cố…”, cô thấp giọng, định gọi anh, nhưng chợt nhận ra ngay cả tên anh cũng khó nói thành lời. Thế này là thế nào? Rõ ràng trong ngày chia tay, ba từ đó đã bao nhiêu lần chèn qua chèn lại trái tim cô, khiến cô suốt đêm không ngủ, nước mắt ướt đầm cơn ác mộng.
“Xin lỗi anh”, lời xin lỗi nợ từ rất lâu cuối cùng cô cũng nói được ra.
Quanh bàn ăn đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả bọn trẻ dường như cũng cảm giác được điều gì nên ngừng vui đùa.
Cố Vĩnh Nam không nhìn cô, chỉ đặt ly rượu xuống, quay đầu lại nhìn Tần Thiển: “Xin lỗi, mình còn có chút việc phải giải quyết nên muốn đi trước, lần sau sẽ bù vậy.”
Một câu nói nhẹ nhàng của anh nhưng lại đập nặng nề vào lòng Ảnh Nhu. Ý tứ trong câu nói của anh đã không thể rõ ràng hơn. Ngay cả trong sinh nhật của bạn thân, anh cũng chọn cách lập tức bỏ đi, bởi vì anh cơ bản không muốn nhìn thấy cô, càng không muốn nghe cô nói bất cứ một lời nào. Cô nên cảm thấy xấu hổ, hối hận, nên lập tức bỏ đi, chứ không phải tiếp tục ở lại đây để chịu đựng sự thờ ở của anh. Thế nhưng cô không làm thế được, cho dù trong lòng lúc đó đầy nỗi đau và sự xót xa nhưng cô cũng không thể nào đi được. Toàn thân cô khi đó như đã bị dính chặt xuống ghế vậy, không sao động đậy nổi.
Đến giờ này phút này, cô còn có thể nói gì, có tư cách gì để vãn hồi điều gì?
“Dù có chuyện gì động trời thì cũng cứ ăn cơm xong đã rồi hãy đi, một chút thể diện ít ỏi của mình mà cậu cũng không cho hay sau, Vĩnh Nam?”, Tần Thiển chậm rãi nói. “Hôm nay những người ngồi ở đây đều là người một nhà, có gì hiểu lầm thì cứ coi như đã qua đi rồi.”
“Người một nhà…”, Cố Vĩnh Nam mỉm cười nhưng giọng nói hơi cứng lại. “Làm gì có hiểu lầm nào, mình quả thực có việc phải đi.”
Không rơi vào lúng túng, đúng vào thời khắc anh đứng lên chuẩn bị đi, Ảnh Nhu lên tiếng: “Tôi đi.”
“Người nên đi là tôi”, cô khẽ khàng nói, ngẩng đầu lên nhìn mọi người, cố gắng để lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, song trong đôi mắt ướt rõ ràng đang ẩn giấu một màn sương. “Có người nói rằng cả đời này không muốn nhìn thấy tôi nữa, tôi đã nhận lời thì không thể nuốt lời, là lỗi của tôi. Xin lỗi vì đã làm mất hứng của mọi người.”
Cô đứng lên khỏi chỗ của mình, bế bé gái đang ngồi trên lòng Sean lên: “Niệm Niệm, chúng ta đi thôi.”
Bước chân của cô vội vã như đang trốn chạy.
Thiên Chân cũng vội vàng chạy theo: “Ảnh Nhu.”
“Đừng để ý đến tôi, Thiên Chân, bất luận thế nào cũng cảm ơn ý tốt của mọi người”, Ảnh Nhu nói, trong giọng nói rõ ràng đã đầy nước mắt.
“Mẹ ơi đừng khóc…”, đứa bé trên tay cô đột nhiên khóc toáng lên, Ảnh Nhu mở cửa ra, sải bước bước ra ngoài.
Cố Vĩnh Nam chợt thấy sốc, nhìn ra ngoài cửa như vừa tỉnh cơn mộng.
“Người ta còn sinh con cho cậu rồi, cậu còn nghi ngờ gì nữa?”, Tần Thiển nhìn người bạn thân của mình, nhẹ nhàng lên tiếng, nói trúng tim đen của Vĩnh Nam.
Khuôn mặt Cố Vĩnh Nam biến sắc, anh đứng bật dậy, kéo ghế ra rồi chạy nhanh ra bên ngoài.
Có lẽ em đã làm sai, có lẽ là đã đúng.
Nhưng đêm hôm đó, trên quảng trường Berkeley ríu rít tiếng sơn ca, khoảnh khắc khi anh quay người lại mỉm cười và nhìn thẳng vào em, em đã bằng lòng cho anh cả cuộc đời này.
Trước ga có người đang đàn hát bài “A Nightingale sang in Berkeley Square” – Chim sơn ca hót trên quảng trường Berkeley, bản tình ca kinh điển của London trong thời thế chiến thứ hai.
Ảnh Nhu cúi đầu, mặt áp lên mái tóc mềm mại của con gái, mắt lại nóng bừng lên. Cô làm sao vậy nhỉ, đã kiên cường đi qua mấy năm, vậy mà chỉ một lần gặp gỡ vội vàng hôm qua, đột nhiên lại trở nên yếu đuối thế này.
“Ảnh Nhu”, giọng nói quen thuộc hơi khàn đi vang lên trên đầu.
Cô sững người, nước mắt dâng lên vành mắt, không đủ dũng khí để ngẩng đầu lên.
“Con gái tên là Cố Niệm ư?”
“Phải.”
“Em đang nhớ thương[1] ai?”
[1] Niệm có nghĩa là nhớ nhung.
“Anh.”
Cô nghe thấy anh cười khe khẽ.
Sau đó, khuôn mặt cô được nâng lên nhẹ nhàng, một nụ hôn mang theo sự dịu dàng và nhớ thương vô hạn in lên môi cô, cuốn hút hoàn toàn hơi thở của cô, thiêu đốt linh hồn cô.
Tình yêu cũng giống như pháo hoa, có thể trong đời người dài dằng dặc, thời khắc nó bừng sáng rực rỡ vô cùng ngắn ngủi, nhưng vẻ đẹp khi đó đủ làm ấm lòng cả hai người. Thế nên con đường tiếp sau dù có tối tăm, dù có thăng trầm, dù cô đơn, oán giận, nhưng khi nghĩ đến, chúng ta vẫn có đủ dũng khí để đi tiếp.
Còn em tin rằng, cuối cùng vẫn có một ngày thời khắc đó sẽ đến giữa biển người mênh mông, khi em bất chợt nhận ra anh vẫn luôn ở trong trái tim em.
Hóa ra trong tháng năm rộng dài, có thể muôn màu sắc, cũng có thể hoang tàn, nhưng thứ mà chúng ta có thể quên đi là kết cục chứ không thể quên đi cuộc gặp gỡ đầu tiên.
Nếu như đường dài quá ngắn, sự sống của pháo hoa quá ngắn, hai tay có thể chạm tới anh, thì nước mắt cũng vẫn là ấm áp.
Hậu ký
Câu chuyện này vốn mang tên “Tình thiển”, được viết vào cuối xuân năm 2009.
Khi đó một mình chuyển tới sống ở London, không ai quen thuộc, không có bạn bè, những thứ tôi có chỉ là một vali hành lý và một công việc mới đầy bận rộn, còn lại tất cả đều lạ lẫm.
Từ cao nguyên Scotland trong vắt đến những ánh đèn bên bờ sông Thames, tôi mờ mịt nhưng tò mò đánh giá thành phố hiện ra trước mắt mình.
So với những thành phố khác ở châu Âu thì phần lớn kiến trúc của London cũng không thể coi là cổ, đi tới bất cứ nơi nào cũng có cái cũ cái mới đan xen. Nhưng cái mới cũ đan xen đó không chỉ để chỉ hình dáng bên ngoài của nó, mà là một thứ gì đó ở bên trong. Một sự thẳng thắn gần như nổi loạn trong sự cổ kính trang nghiêm, nửa tao nhã, nửa phóng túng, cũng giống như bạn đang trong phong cách tĩnh tại của Burberry, bất chợt ngước mắt lên, nhìn thấy quả cầu thủy tinh sao Thổ khác thường đó trong tay Vivienne Westwood, hoặc là trong màu xám gò bó của Aquascutum, lại nhìn thấy những đường nét rực rỡ sắc màu của Paul Smith vậy.
Thế nên khi tôi trông thấy một người trong ngành thương mại ăn mặc một cách tỉ mỹ, kỹ lưỡng trên đường phố Oxford, phía sau là người tình đồng giới với phục trang ăn khớp tới nỗi không còn kẽ hở nào; khi đi qua dãy người xếp hàng dài trước cửa nhà hát chờ xem kịch của Shakespeare, ngửi thấy mùi cần sa trên người những thanh niên theo phong cách punk ở quận Soho, tôi nghĩ, tôi có thể viết một câu chuyện xảy ra ở thành phố này.
Mà những nhân vật chính trong câu chuyện của tôi, cũng giống như London, có quá khứ không hề nhẹ nhàng, nhưng họ vẫn sống một cách kiên cường và tích cực.
Trên cầu tháp ở London lúc đêm khuya, phố Tàu huyên náo, quán rượu trong nhà kho nơi những nhà nghệ thuật đường phố tụ tập, vòng xoay London Eye bên bờ sông Thames, quán bánh mỳ Paul, tháp Eiffel… Rất nhiều những lời thoại và cảnh tượng từng có trong cuộc sống thực của tôi đều xuất hiện trong câu chuyện đó.
Sau này thấy có người để lại lời nhắn, hỏi tôi có phải đang ở London hay không mà những nơi tôi viết giống hệt như cuộc sống hàng ngày của cô ấy. Cũng có người nói, đọc truyện của tôi có cảm giác như đang đến tận nơi đó. Tôi nghĩ, đại khái là vì mình đã ghi lại một cách nghiêm túc những tâm tình về những nơi mình đã đi qua khi ấy.
Đương nhiên đây không phải câu chuyện thực của bản thân tôi.
Tôi hy vọng có thể dùng câu chuyện của người khác để kể lại những năm tháng thanh xuân, mơ ước, hoài bão, sự cô độc, trưởng thành, cũng hy vọng độc giả khi đọc câu chuyện này không chỉ biết tới những chuyện ân ái, yêu đến chết đi sống lại, mà vì nó để rồi muốn đi nhiều hơn, thấy nhiều hơn. Mỗi góc nhỏ trên thế gian này đều có cái để ngắm nhìn.
Khi câu chuyện viết xong tôi đã ở Bắc Kinh, bắt đầu một cuộc sống mới, gặp những con người mới.
Thời gian vùn vụt trôi qua, thoáng cái đã mấy năm. Tôi muốn được thấy nhiều phong cảnh hơn, và tôi đã thấy. Những mơ ước mà tôi vẫn luôn theo đuổi bấy lâu nay cũng đã dần dần trở thành hiện thực. Nhưng đời người luôn muốn đổi những thứ vốn có lấy cái mình không có.
Bao nhiêu thời gian, không gian, bao nhiêu sự việc khiến chúng ta thay đổi, mà lại không thể đi cùng với nhau.
Tôi biết đời người cũng giống như trên một chuyến tàu, cảnh dù đẹp tới đâu cũng sẽ lùi lại phía sau, chặng đường phía trước cuối cùng cũng vẫn chỉ có mình, thời gian trôi đi và những người ta tình cờ gặp cuối cùng sẽ đi xa mãi. Còn đối với tương lai, tôi vẫn luôn nỗ lực đi theo hướng mà mình muốn đi.
London, Scotland, kể cả câu chuyện mà tôi đã viết sẽ dần dần chìm lắng trong ký ức của tôi, nhưng những ngày mưa gió liên miên ấy sẽ luôn ở lại một góc nào đó trong lòng, cho dù những ngày đó tôi cảm thấy hạnh phúc, tự do nhưng không vui vẻ. Có lẽ chính vì như thế, nên tôi mới viết nhiều đến vậy.
Tôi vốn không tin vào số mệnh, nhưng tôi tin những thứ mình đã mất đi, những sự cố gắng của tôi không phải là vô ích. Món quà mà cuộc sống dành tặng cho tôi đó, bất kể là tốt hay là xấu, tôi đều đón nhận một cách thản nhiên.
Và Mr. Gift à, cảm ơn ngài và rất vui khi được gặp ngài. Tôi hy vọng sẽ có thể cứ đi theo những bước chân điềm tĩnh của ngài thế này, học được dáng vẻ thản nhiên đó để thong dong bước tiếp.
Cảnh Hành
Bắc Kinh, ngày 15 tháng 8 năm 2010.
The End
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...