Năm tháng đã qua Cô nghĩ đến người phụ nữ khác thường được mệnh danh là “nữ hoàng Punk” đó, tất cả mọi người đều mê đắm những thiết kế phi đối xứng và theo chủ nghĩa giải tỏa kết cấu của bà, cũng như ngạc nhiên trước những tác phẩm đầy mê hoặc và nổi loạn đó. Khi Vivienne đã trở thành vị nữ hoàng được nhiều người kính phục, liệu còn ai nhớ đến cô gái nhỏ nhắn với nụ cười tươi tắn ngọt ngào, đứng nép mình bên cạnh Malcom McLaren nữa? Quán Paul trên đường Regent là nơi Thiên Chân nhất định phải đến trong mỗi bữa trà buổi chiều. Thích nhất là Strawberry Charlotte, loại bánh ngọt luôn mang lại cảm giác giống như pudding, được phủ một lớp dâu tây dày kín trên bề mặt, dù rằng lượng ca-lo mà nó cung cấp sẽ khiến nhiều người chỉ dám nhìn thèm thuồng mà phải quay đi, thậm chí nó cũng chỉ luôn được bán nguyên chiếc, nhưng Thiên Chân vẫn không thể nào chống cự lại được nổi vị thơm ngon ngọt ngào của món bánh tráng miệng đầy hương vị Anh này.
Hồi học cấp 3 cô từng xem một bộ phim Nhật Bản, tên là “Trái dâu tây trên chiếc bánh kem”, trong đó có câu hỏi dâu tây nên ăn trước hay ăn sau bánh. Trong giờ tự học cô đã quay đầu lại ném cho Trần Úc một mẩu giấy con con, ai ngờ tên đó lại đang ngủ, thế là mẩu giấy bị người khác nhặt lên và kết quả là được chuyển đến tay cô Đới, giáo viên chủ nhiệm. Khi đó, cô Đới đã nói ngay trước toàn thể lớp học bằng giọng nói nhấn nhá nhịp nhàng: “Trần công tử, nếu như trên chiếc bánh kem có một quả dâu tây, thì em sẽ ăn dâu tây trước hay sau?” Cả lớp nổ ra một tràng cười lớn, cô Đới tiếp tục nheo nheo mắt nhìn Thiên Chân: “Đoạn tiểu thư, xin hỏi đây có phải là giờ triết học hay không?”
Thiên Chân quay đầu lại, nhìn thấy Trần Úc mặt vẫn còn đang ngái ngủ nhưng đã trợn trừng mắt lên nhìn cô hằm hằm, miệng nói mấy chữ không thành tiếng: Đồ con lợn. Thế nên từ đó tới tận bây giờ, Trần Úc vẫn không trả lời cô câu hỏi đó, mà thật ra, những thứ anh ta nợ cô, không chỉ có một câu trả lời. ù
“Thiên Chân.” Dòng suy nghĩ đột nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng gọi thanh gọn, cô ngẩng đầu lên, Mi Lan đã ngồi xuống phía đối diện, một cơn gió nhẹ thổi qua, trong không gian thoang thoảng mùi nước hoa dễ chịu, là nước hoa Daisy của Marc Jacobs. Mi Lan là em gái nhỏ nhất của mẹ Thiên Chân, từ nhỏ đã thông minh xinh đẹp, sau này đi du học ở Pháp, tốt nghiệp xong một mình sang Anh chinh chiến, đến giờ đã là giám đốc một thương hiệu cao cấp, lập được cả cơ đồ riêng có tiếng tăm trong giới, chỉ có điều đã qua tuổi ba nhăm mà vẫn chưa lấy chồng. Mi Lan ghét nhất việc bị Thiên Chân gọi là dì út. Thiên Chân nhìn đồng hồ đeo tay rồi cười chế nhạo: “Nước Anh có một bài đồng dao, khi đồng hồ gõ lên bốn tiếng, tất cả mọi thứ trên thế gian đều dừng lại cho bữa trà chiều. Bây giờ đã bốn giờ rưỡi rồi, dì làm gì mà không thể dừng lại được thế”.
“Đây là London năm 2007, dì cũng không phải là một phụ nữ quý tộc thượng lưu thời trung cổ, suốt ngày chỉ biết trang điểm, trồng hoa, uống trà và chuyện phiếm.” Mi Lan vẫy tay gọi một tách Esspreso, tay xoa xoa bắp chân tê mỏi vì chiếc giày cao gót cao tới mười sáu phân. “Bữa tối nay dì hẹn một người khách, sau đó mười giờ lại phải chạy đến một party nữa.” “Cái gọi là Người có tài thì phải làm nhiều việc không phải thế này thì là gì?”, Thiên Chân cười, “Ai biết được một chiếc váy của dì, mang về Trung Quốc cũng mua được một gian nhà mái bằng rồi chứ”. “Chim chết vì ăn, người chết vì tiền tài, công việc của dì quả thực gây tổn thọ!” Mi Lan nhấp một ngụm cà phê rồi than vãn.
“May mà dì còn có Peter”, Thiên Chân cười an ủi. Bạn trai của Mi Lan làm tổng giám sát kỹ thuật hậu trường của một kênh truyền hình nổi tiếng, thu nhập cao, có thể coi là một nhân vật tài năng. “Cái tay người Anh chết tiệt đó không thể nào tin được, kéo dài suốt năm năm rồi mà chưa từng nhắc đến chữ “cưới” một lần”, Mi Lan cười nhạt. “Dì tự mình tính toán cho tương lai của mình có lẽ tốt hơn.”
“Không nhắc đến chuyện này nữa”, Mi Lan lấy hai món đồ trong túi ra đưa cho Thiên Chân. “Đây là giấy mời tham gia buổi trình diễn thời trang ngày mai, là do khách hàng tặng dì, cháu có thể vào xem trình diễn, sau đó tới gặp chủ nhân của tấm danh thiếp này, đó là bạn cũ hồi ở bên Paris của dì, biên tập của tờ tạp chí “Cầu vồng”, chính nó đã nói với dì là văn phòng của Kevin Chun đang cần tuyển một trợ lý, cháu đã từng thực tập ở Vogue rồi, lại có người giới thiệu, chắc chắn là không có vấn đề gì đâu.” “Kevin Chun”, Thiên Chân lẩm bẩm, “Nghe nói anh ta rất khép kín với mọi người xung quanh”. “Khép kín thì có làm sao, bao nhiêu người nổi tiếng đều đặt hàng thời trang cao cấp của anh ta đấy”, Mi Lan than thở. “Trong cái giới thời trang này, ngọa hổ tàng long quả thực quá nhiều, lúc trước khi mới tập tọe bước vào nghề, dì từng đi một vòng quanh nước Ý, có biết bao nhiêu thương hiệu mình không biết đến, nhưng hễ hỏi đến bất cứ sản phẩm nào, cũng đều có giá đắt hơn Dior.”
“Thế nào, đời sống tình cảm gần đây có gì tiến triển không?” Mi Lan chuyển chủ đề cuộc chuyện trò. Thiên Chân lắc đầu. “Vậy thì gay go thật”, Mi Lan chau mày. “Thường là vậy, có khi chật vật tìm mãi mới được một người vừa ý mình, nhưng rồi lại phát hiện ra đó là gay.”
Thiên Chân bật cười ha ha. ù Tuần lễ thời trang London được tổ chức mỗi năm một lần.
Thời tiết không mấy dễ chịu, thậm chí còn có phần u ám, nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của những người đến tham gia. Cái gọi là trình diễn thời trang, chẳng qua là việc vung tiền không tiếc tay để quảng cáo ngay tại chỗ, vậy là các thương hiệu lớn tha hồ chuẩn bị suốt nửa năm cho một buổi trình diễn chỉ kéo dài chừng mười phút, bởi mức độ tiếp nhận của thị trường trong sáu tháng sau đó cũng là xuất phát từ đây. Trình diễn thời trang không phải là nghệ thuật, mà là công cụ tiếp thị, biết bao nhiêu báo đài, tạp chí, các tiết mục truyền hình tự nguyện đăng tin, phát sóng một lượng lớn những hình ảnh, đoạn băng, khiến giá trị quảng cáo vì thế mà dễ dàng tăng lên từ mấy chục đến cả trăm lần. Thiên Chân không mất quá nhiều thời gian để tìm được người bạn làm biên tập đó của Mi Lan. Đó là một người phụ nữ nói năng nhã nhặn, mùi nước hoa sực nức, cũng nổi tiếng giống như tất cả những khách mời ngồi ở hàng ghế đầu tiên, được rất nhiều người chú ý tới.
Buổi trình diễn bắt đầu bằng bộ sưu tập thời trang của Kevin Chun, Thiên Chân ngồi xuống ghế sau của cô bạn dì Mi Lan, đợi đến khi các màn trình diễn kết thúc mới cùng chị ấy đến gặp người mà không biết có duyên trở thành giám đốc tương lai của cô hay không. Ánh đèn hơi tối, hòa cùng với tiếng nhạc có tiết tấu sôi động, thậm chí còn có cả những tiếng huýt sáo của kẻ quá khích nào đó, tạo nên một phong cách rất riêng. Thiên Chân có vẻ hơi lơ đãng nhìn sang bên phải, ánh mắt đột nhiên ngưng đọng lại ở nơi một đôi trai gái đang từ từ đi lại hàng ghế này. Người con gái có vóc dáng tuyệt đẹp, chắc chắn là một người mẫu. Thiên Chân cảm thấy khuôn mặt ấy trông rất quen, đại khái là đã từng xuất hiện trên trang bìa một cuốn tạp chí nào đó.
Còn người đàn ông đi sau cô ta lại càng khiến cho cô nghẹt thở hơn, cả thế giới đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Khuôn mặt đầy nam tính mạnh mẽ đó dần dần hiện ra rõ rệt hơn trong lớp ký ức bị bụi thời gian bao phủ. Dưới ánh đèn nê-ông mờ ảo của sàn diễn thời trang, đôi mày cao vút, đôi mắt phượng hoàng tuyệt đẹp… Tất cả đều không thay đổi, khiến cô cảm thấy hệt như trong một giấc mơ. Trong cái đêm tịch mịch sau giờ tự học ấy, trên con đường thanh vắng rợp bóng cây xào xạc tiếng ve, anh đã bước đến trước mặt cô dưới cơn gió đêm dịu nhẹ, cúi đầu xuống và đặt lên môi cô một nụ hôn khẽ khàng.
Đã sáu năm trôi qua, giờ đây anh lại xuất hiện trong tầm mắt cô, chậm rãi đi về phía cô. Nhưng lần này, cô quay người rồi rút lui vội vã. ù Khi Thiên Chân ra khỏi khu vực trình diễn, mưa bụi đang bay lất phất khắp trời.
Đứng dưới tấm quảng cáo cỡ lớn của hãng Vivienne Westwood, Thiên Chân hít thở sâu từng cái cho giảm bớt cơn đau ở ngực. Cô nghĩ đến người phụ nữ khác thường được mệnh danh là “nữ hoàng Punk[1]” đó, tất cả mọi người đều mê đắm những thiết kế phi đối xứng và theo chủ nghĩa giải tỏa kết cấu[2] của bà, cũng như ngạc nhiên trước những tác phẩm đầy mê hoặc và nổi loạn đó. Khi Vivienne đã trở thành vị nữ hoàng được nhiều người kính phục, liệu còn ai nhớ đến cô gái nhỏ nhắn với nụ cười tươi tắn ngọt ngào, đứng nép mình bên cạnh Malcom McLaren[3] nữa? [1] Dame Vivienne Westwood, sinh năm 1941, nhà thiết kế thời trang nữ giới nổi tiếng người Anh, mang phong cách Punk - tức là sự kết hợp của quần áo, với tóc, trang sức, mỹ phẩm để tạo nên một sự khác biệt trên sân khấu trình diễn. Vivienne Westwood còn kết hợp nhạc punk rock vào trang phục để tạo nên một sự sống động, kỳ lạ và khác thường cho thời trang.
[2] Deconstruction – xu hướng thiết kế với phong cách mới làm người mặc không bị gò bó, cảm thấy thoải mái hơn bằng cách dùng ít vải hơn, lộn ngược vải… [3] Người chồng thứ 2 của Vivienne Westwood, một nhà thiết kế thời trang, người đã cùng bà tạo dựng sự nghiệp cũng như đưa ra xu hướng thời trang mới trong những năm 1980. Những chuyện trong quá khứ có liên quan đến tình yêu đó quả thực vô cùng phức tạp, có lẽ mất cả đời người cũng không thể nào hiểu rõ được. Quá khứ là quá khứ, không thể vì nó mà đau khổ mãi.
Cũng giống như ngày hôm đó cô đứng một mình trong sân bóng rổ của trường, dùng phấn viết dòng chữ: Trần Úc, anh đang ở đâu, tôi hận anh. Cuối cùng thì trời mưa như trút nước, làm ướt nhẹp trái tim cô, xóa sạch đi mọi vết phấn loang lổ của dòng chữ ấy, và mang theo cả mối tình đầu ngây thơ trong sáng đó của cô. Trong phòng trà tràn ngập tiếng dương cầm, một người ngồi lặng lẽ chăm chú nhìn qua cửa kính bằng đôi mắt đen sâu hút lạnh lẽo về phía người con gái đứng nãy giờ dưới màn mưa.
ù “Xin lỗi cô, cho đi nhờ một chút.” Thiên Chân máy móc đứng dẹp sang một bên, một người phụ nữ xách theo từng túi lớn chiến lợi phẩm đang cố đi xuyên qua đám đông trước mặt. Trong tòa nhà phía sau sân khấu trình diễn là khu vực bày bán hàng giảm giá của tất cả các thương hiệu thời trang, rất nhiều người tranh thủ cơ hội chỉ có một lần trong năm này để mua sắm.
Thiên Chân không biết mình đã đi vào đó từ lúc nào nữa, trong khi tất cả mọi người đều rộn ràng háo hức chọn những sản phẩm mà mình vừa ý, chỉ có mình cô là đứng đó với hai bàn tay trắng, trước mắt một khoảng mịt mờ. Quả thực khi trong tâm trạng buồn chán, đứng giữa đám đông sôi động, trái lại, còn mang đến cho bạn một cảm giác an toàn, bởi vì sẽ không có ai để ý xem bạn buồn hay vui, có chán nản hay không. Cô chậm rãi dừng chân trước một tấm gương dùng để thử đồ.
Thiên Chân ở trong gương mặc một chiếc áo sơ-mi lụa màu trắng, bên dưới bó gọn trong chiếc juýp chữ A eo cao màu đen, đã không còn là cô thiếu nữ ngây thơ trong sáng trong chiếc quần jeans gọn ghẽ năm nào, chỉ trừ mái tóc dài được quấn lọn bồng bềnh đó là vẫn không có gì thay đổi. Có một người đã từng nhẹ nhàng lùa bàn tay vào trong mái tóc cô rồi cười nói, giống hệt một con búp bê. Cứ vậy, cả hai đã vội vã lớn lên cùng với dòng chảy của thời gian, có quá nhiều cảnh vật vụt trôi qua nhanh tới mức không kịp để mà nhìn lại.
Hít một hơi thật sâu, Thiên Chân quay người đi. Giơ tay lên xem đồng hồ lần nữa, cô ngẩn người, sau đó lập tức bước nhanh ra phía cửa. Buổi trình diễn trên sàn catwalk đã sắp kết thúc, vừa nãy vì chạy vội ra bên ngoài nên chưa kịp giải thích lời nào với vị biên tập viên tên là Nelly đó, nhưng ít ra thì lúc này cũng phải quay lại kịp lúc để gặp chị ấy và Kevin Chun.
Trong phòng trà đã đông kín người, Thiên Chân nhìn quanh một lượt, nhận thấy Nelly vẫn chưa vào liền thở phào một tiếng. Nhưng ngay một giây sau đó toàn thân cô bỗng chết lặng vì nghe thấy tiếng nói cười ngay sát phía sau lưng mình – Là Trần Úc. Đầu trở nên trống rỗng, dường như không thể nào kiểm soát được chân tay, cô lập tức đi tới bên chiếc bàn cuối cùng kê ở sát tường, ngồi xoay lưng lại với bọn họ. Thiên Chân hơi nghiêng đầu lại, nhìn thấy Trần Úc và cô gái đó cũng ngồi xuống ở một bàn khác, tính từ đó đến bàn cô ngồi đủ một khoảng cách an toàn, mới tạm thời thấy yên tâm.
Khi ngẩng đầu lên, cô lại gặp ngay một đôi mắt đen sắc lẹm. Khuất sau cặp kính gọng kim loại màu nâu hạt dẻ, đôi mắt lạnh giá và sâu hút đó khiến người ta gần như không dám nhìn thẳng vào. “Thưa cô, chỗ này đã có người ngồi rồi, tôi đang đợi bạn.” Một giọng nói thấp trầm mang theo vẻ hơi ngạo mạn ngay sau đó vang lên. Chủ nhân của giọng nói ấy chính là người đàn ông đang ngồi ngay phía trước mặt Thiên Chân. Anh ta có khuôn mặt với những đường nét lạnh lùng, góc cạnh, mặc một chiếc áo len mỏng Cashmere cổ chữ V màu đen, trông hình thức đơn giản nhưng lại gọn gàng và phong nhã.
“Xin lỗi anh”, Thiên Chân lúng túng lên tiếng, “Có thể để tôi ngồi ở đây một lát được không, chỉ một lát thôi?” “Tại sao phải thế?”, người đàn ông đó nói một cách thản nhiên, nhìn cô, mặt không bộc lộ chúc cảm xúc nào, “Tôi không quen cô”. Thiên Chân ngẩn người, sững sờ nhìn anh ta. Người đàn ông này quả thực vô cảm quá mức.
Vài giây sau đó, cô làm một việc mà ngay đến cả chính bản thân cô còn xấu hổ tới mức toát mồ hôi trán. Thiên Chân với tay cầm lấy cuốn sổ và cây bút để trước mặt anh ta, mở một trang rồi viết vội lên đó tên và số điện thoại của cô, sau đó đẩy ngược trở lại: “Tôi là Đoạn Thiên Chân, thực ra tôi đã để ý đến anh khá lâu rồi, tôi muốn… Nếu không phiền, tôi có thể biết tên và số điện thoại của anh không?” Đây là lần đầu tiên cô công nhiên “theo đuổi” một người đàn ông xa lạ, lại còn dùng cái cách thức chó chết nhất, thô tục nhất này nữa chứ. Người đàn ông đó lặng yên nhìn cô không nói.
Thiên Chân lo lắng nhìn lướt qua quyển sổ, sau đó đột nhiên hiểu ra: “Anh không đọc được tiếng Trung Quốc phải không? Tôi quên mất không viết tên tôi bằng tiếng Anh”. Dù rằng mắt anh ta rất đen, khuôn mặt mang những nét gốc Á điển hình, nhưng có thể anh ta là người Nhật, Hàn hoặc BBC[4]. [4] British Born Chinese - Người Anh gốc Hoa.
“Đoạn-Thiên-Chân”, một giọng nói quyến rũ chậm rãi đọc từng chữ tên cô, trong đôi mắt đen lóe lên một chút mỉa mai, “Thiên Chân, một cái tên hay thật”. Nét bút của Thiên Chân đột nhiên dừng lại, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cách anh ta phát âm dù hơi cứng, nhưng có thể nói là tiếng Trung cực kỳ lưu loát. “Điều đó có nghĩa là cô thấy hứng thú với tôi sao?”, anh ta nói một cách từ tốn, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt cô.
Khi đó Thiên Chân mới nhận ra bên tai trái của anh ta có bấm một viên kim cương màu xanh lam, đó là một loại đá hết sức độc đáo, trên bề mặt bóng loáng phát ra một màu xanh đầy mê hoặc, song ở một góc độ khác thì nó lại đổi màu, chuyển thành một ánh sáng khác thường. “Ừm, có thể coi như vậy”, cô xốc lại tinh thần, cười một cách ngang ngạnh. “Vì sao thế?”, những ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn. Thiên Chân trông thấy trên ngón tay áp út của anh ta có đeo một chiếc nhẫn bạch kim trông có vẻ giản đơn nhưng là hàng thiết kế, đột nhiên cảm thấy một cảm giác dở khóc dở cười – hóa ra cô đã chọn tấn công một người đàn ông đã có vợ.
Kiểu gì thì cũng chết. Thiên Chân nghiến răng, quyết định tiếp tục. “Đầu tiên, là vì phong cách phục trang hôm nay của anh khiến cho tôi vừa nhìn đã thấy thích rồi”, Thiên Chân chỉ vào chiếc áo vest màu xám tro được làm thủ công vô cùng tinh tế khoác trên lưng ghế của anh ta, “Thời vua Geogre V, màu xám tro trở thành màu chủ đạo trong xã hội vào thời điểm mùa hè. Về phương diện tôn giáo mà nói thì màu sắc trầm lắng nhưng sang trọng này khiến người ta liên tưởng đến sự thanh khiết của chim bồ câu. Từ phong cách phục trang luôn đơn giản nhưng nghiêm khắc từ thời Anglo – Saxon[5] thì có thể thấy, trang phục comple chính thống của người Anh có lẽ là chỉ có màu tro sậm, màu xanh nước biển, màu trắng và xanh da trời, kết hợp thêm với áo len màu đen, cái gọi là nửa thanh tao, nửa khoáng đạt chính là đây”. [5] Thời kỳ Anglo-Saxon ở Anh bao gồm giai đoạn trong lịch sử nước Anh kéo dài từ khoảng năm 550 sau CN cho tới cuộc xâm chiếm của người Norman năm 1066.
“Ngoài ra, dường như anh đã ngồi ở đây rất lâu đọc tạp chí chứ không ra ngoài kia xem buổi trình diễn”, Thiên Chân nhìn cuốn tạp chí đã được giở đến trang cuối cùng để trước mặt anh ta. “Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi cảm thấy anh đặc biệt. Kỳ thực các buổi trình diễn thời trang cũng chỉ là chiêu trò nhằm gây thanh thế và tăng cường khả năng khoe hàng mà thôi. Ngày nay mạng internet phát triển mạnh mẽ, buổi trình diễn hạ màn chưa tới một giờ đồng hồ, thì trên mạng đã ngập tràn những hình ảnh ghi lại hiện trường. Những kẻ làm hàng giả hoàn toàn có thể tung ra bán hàng loạt sản phẩm thật giả lẫn lộn thậm chí trước cả khi các đơn đặt hàng chính hãng được làm xong. Nên nói cách khác, trình diễn thời trang cũng là một buổi tự sát tập thể, còn những người đi xem trình diễn thời trang thì ngoài việc nhằm thỏa mãn thói hư vinh của bản thân mình, cũng là đi xem các nhà thiết kế tự sát mà thôi.” “Cô đã nói xong chưa?”, sau khi nghe những câu bát nháo của cô xổ ra dồn dập, anh ta chậm rãi lên tiếng, thậm chí còn không quên gọi giúp cô một tách cà phê. Thiên Chân gật đầu, chỉ cảm thấy đầu mình đang nổ ùng oàng, còn trong lòng bàn tay thì ướt đẫm mồ hôi. Cô biết những lời nói của mình hoàn toàn vô nghĩa.
ù “Thứ lỗi cho tôi ngu dốt, nhưng tôi vẫn không thể nào hiểu nổi nguyên nhân khiến cho tôi trở nên hấp dẫn với cô là gì.” Thiên Chân hít một hơi thật sâu – người đàn ông này quả thực đang cố dồn cô tới đường cùng.
Cô thận trọng nhìn quanh một lượt để rồi phát hiện ra rằng gần như không còn một chỗ trống nào khác, Trần Úc và cô bạn gái thì vẫn đang chuyện trò vui vẻ, hoàn toàn không có vẻ gì như chuẩn bị rời đi. “Tôi…” Cô vừa mở miệng, liền nghe thấy có người đi giày cao gót đến, cất tiếng gọi: “Kevin”.
Mùi nước hoa xộc đến, một bàn tay đập vào vai cô, gọi tên tiếng Trung của cô bằng thứ giọng cứng ngắc: “Thiên Chân? Hóa ra em đã đến đây rồi à?” Dường như phải mất cả một thế kỷ trôi qua, Thiên Chân mới hiểu là đang có chuyện gì. Những ánh đèn flash lóe chớp lên ở xung quanh, cô kinh ngạc nhìn Nelly ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình, rồi lại nhìn người đàn ông ngồi đối diện – anh ta chính là Kevin Chun sao?
Những thông tin về anh ta trên báo chí quả thực ít tới mức không thể ít hơn, khiến một kẻ vừa bước vào nghề như cô đến hôm nay mới biết mặt mũi anh ta thế này. Nghĩ lại những câu ban nãy vừa nói với anh ta, cô quả thực gần như chết ngất, song thứ khiến cô như ngồi trên bàn chông lại chính là ánh mắt quen thuộc ở ngay phía sau lưng đó. Thiên Chân có thể khẳng định một trăm phần trăm rằng Trần Úc đã nhận ra cô. Trước mặt là sói, sau lưng là hổ, đâu đâu cũng đều có kẻ địch, đó chính là bức tranh tả thực tình trạng của cô lúc này đây.
“Đoạn tiểu thư có vẻ đang rất căng thẳng nhỉ?”, con sói đó thản nhiên cười hỏi. “Xin lỗi, tôi không biết anh là Kevin Chun…”, giọng cô gần như rên rỉ, nghĩ bụng quả nhiên ông trời muốn hủy diệt cô, công việc còn chưa xin được đã làm trò hề với giám đốc tương lai. “Xem ra hai người đã trò chuyện với nhau trước rồi phải không?”, Nelly cười nói, “Thế nào Kevin, Thiên Chân làm trợ lý của anh không vấn đề gì chứ?”
Sói không nói gì, chỉ cười với vẻ giả tạo, còn Thiên Chân thì gần như sắp chết chìm trong sự im lặng của anh ta. “Không vấn đề gì”, Kevin Chun chậm rãi lên tiếng, vừa cười vừa nói, “Cô ấy rất thú vị”. Chết tiệt - Thiên Chân ngấm ngầm nghiến răng, anh ta lại còn dùng từ “funny” đó để mô tả về cô, nói một cách trực giác, cô cho rằng ý anh ta tuyệt đối không phải là nói cô thú vị, mà là ngồ ngộ, khôi hài.
Tuy nhiên, anh ta nói vậy có nghĩa là cô đã nhận được công việc đó hay sao? Cô thấy hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ chuyến đi hôm nay coi như là cũng không phí công vô ích. “Thiên Chân”, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên ở phía sau, cô lập tức hóa đá ngay tại trận. Là Trần Úc, giọng nói đó cô vĩnh viễn không bao giờ quên được.
Cái giọng điệu khẳng định đó, cũng chỉ mình anh mới có. Chết tiệt, dù đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy, dù cô đứng xoay lưng lại, anh vẫn có thể gọi tên cô một cách hoàn toàn tự tin không một chút nghi ngờ, chắc chắn rằng bản thân không thể nào nhầm lẫn được. Có nhiều lúc cô cảm thấy căm ghét biết bao cái cảm giác anh luôn nắm bắt được mọi thứ trong tay như vậy.
Nếu như có thể, Thiên Chân hy vọng lúc này đây cũng giống như vô vàn những đêm đã trôi qua trong quá khứ – những đêm cô chìm trong giấc mộng, nhưng khi tỉnh giấc, vẫn cứ cô độc một mình, còn anh thì vẫn không hề xuất hiện. ù Thiên Chân cúi đầu lặng yên hệt như một con đà điểu.
“Đoạn Thiên Chân”, âm thanh đầy ma mị tiếp tục gọi cả họ tên cô, xuyên thẳng qua bộ não. Giám đốc sói đang nhìn cô với vẻ đầy hứng thú. Không thể chịu nổi sự bức bách từ ánh mắt của anh ta và Nelly, Thiên Chân quay người lại.
“Anh có chuyện gì?”, cô hỏi, giọng nói bình tĩnh tới mức ngay chính bản thân cô cũng phải ngạc nhiên. Bao nhiêu năm như vậy rồi, không ngờ khi gặp lại nhau lại là trong bộ dạng thế này. Nếu chiếu theo những tình tiết trong tiểu thuyết, đáng lẽ phải là một ngày mây xanh ngắt, trên một con đường lá rụng mùa thu, đột nhiên gặp lại, sau đó kề sát vai nhau mà chẳng nói gì; hoặc giả là sau bao nhiêu năm đằng đẵng, cả hai đều đã lập gia đình, mái đầu đã nhuộm sương gió thời gian…
Cô đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần những cảnh tượng khi cô và Trần Úc gặp lại nhau, nhưng từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới một phòng trà náo nhiệt sau một buổi chiều mưa âm u thế này. Quả thực nếu nghĩ kỹ, cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên, luôn có những cuộc gặp bất ngờ trên suốt chặng đường đời. “Anh có chuyện này muốn nói riêng với em.”
Thiên Chân nhìn anh, không sao nhận rõ được dư vị gì đang trào lên trong lòng. Thật lạ lùng, cách nói năng của cả hai bên vẫn như trước đây, quen thuộc hơn bao giờ hết, dường như quãng thời gian xa cách dài dằng dặc đó chưa hề tồn tại. “Tôi chẳng có chuyện gì để nói với anh cả”, ánh mắt Thiên Chân lạnh ngắt, cô quay đầu đi chỗ khác, thôi không nhìn anh nữa. Quả thực có vô vàn điều muốn nói, có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng khi anh thực sự đã xuất hiện ngay trước mắt, cô lại có cảm giác ruột gan rối tung lên, một chữ thôi cũng không thể nào nói nổi.
“Thiên Chân.” “Xin lỗi anh”, sói đột nhiên cắt ngang lời Trần Úc, “xin thứ lỗi vì hiện giờ tôi đang có chuyện công việc cần phải bàn với nhân viên của mình, nếu như anh không phiền, có thể chờ đến lúc xong việc tới tìm cô ấy, tôi có thể cho anh số điện thoại…” Thiên Chân ngồi ngẩn ra nghe anh ta đọc số điện thoại của mình một cách trôi chảy, ngẩng đầu lên nhìn, thấy sắc mặt Trần Úc đột nhiên trở nên hơi khó chịu.
“Đến tối anh sẽ gọi lại cho em.” Anh nói, quai hàm bạnh ra, sau đó quay người bỏ đi. Thiên Chân hơi run lên khe khẽ. “Anh chàng đẹp trai đó hấp dẫn đấy”, Nelly liếc nhìn theo Trần Úc rồi quay sang cười với Thiên Chân.
Thiên Chân hơi lúng túng cười đáp lại, không nói gì. “Thôi chị đi trước nhé, còn chuyện gì hai người từ từ bàn bạc. Thiên Chân cố lên”, Nelly vừa nói, vừa vỗ vỗ vào vai Thiên Chân rồi bước đi. “Vừa rồi trình diễn bộ sưu tập mới nhất của anh, thông thường chẳng phải các nhà thiết kế đều có mặt hay sao, vì sao anh lại không ra đó?”, bầu không khí thoáng chốc trở nên trầm lắng, Thiên Chân đành cố làm ra vẻ thoải mái để chủ động lấp chỗ trống.
“Tôi ngại không muốn ra.” Kevin Chun nhìn cô nói thản nhiên. “Rất xin lỗi vì đã khiến cho khán giả mất đi cơ hội được xem tôi tự sát.” Thiên Chân cười một tiếng khô khốc, trán toát mồ hôi lạnh… Quả là không thể nói bừa được. “Tần Thiển”, sói đột nhiên lên tiếng.
“Gì cơ ạ?”, Thiên Chân ngẩn người, nghe chưa rõ, anh ta nói cái gì mà “tình yêu nông cạn[6]” chứ? [6] Phát âm của từ “Tần Thiển” (qin qian) và “tình cạn” (qing qian) hơi giống nhau. “Chữ Tần trong triều đại nhà Tần, chữ Thiển trong từ nông sâu”, anh ta lặp lại với vẻ hơi mất kiên nhẫn, “đó là tên tiếng Trung của tôi”.
“À”, cô hơi buồn cười. “Anh phát âm n và ng không khác nhau là mấy, phải nói là ‘Tần’.” Anh ta nhìn xoáy vào cô. “Tôi lớn lên ở Thượng Hải”, biểu hiện của Tần Thiển có vẻ hơi gượng gạo.
“Ồ, thảo nào phát âm như vậy…”, Thiên Chân làm vẻ mặt kiểu như “tôi bỏ qua cho anh”, song lập tức im bặt khi nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta. Cô quả thực đang bới lỗi giám đốc của mình, còn biểu hiện của anh ta hoàn toàn giống như muốn nói “cô đi quá xa rồi đấy”. “Giờ cô có bận không?” Tần Thiển hỏi.
Thiên Chân lắc đầu. “Vậy thì đi với tôi”, anh ta thu dọn mấy thứ đồ trên bàn cho vào trong túi, sau đó mặc áo vest vào. “Đi đâu ạ?” Thiên Chân vội vàng đi theo sát gót Tần Thiển.
“Làm việc”, anh ta đáp gọn lỏn. Thiên Chân hơi ngẩn người – bắt đầu luôn lúc này hả? ù
Văn phòng của Tần Thiển nằm trong một tòa nhà cao cấp bên bờ sông Thames. Cánh cửa kính tự động có in mờ logo Kevin Chun mở ra, bên trong có mấy người đang bận rộn, họ nhìn thấy hai người liền ngẩng đầu lên chào. Không gian rộng rãi của tầng nhà được thiết kế theo phong cách cởi mở, nhìn qua những mảng cửa sổ sát từ sàn đến trần có thể thấy cung điện Westminster tráng lệ và cả những ánh đèn nê-ông nhấp nháy của vòng quay London Eye dưới bóng hoàng hôn.
“Đến đây”, giọng nói lạnh nhạt vang lên. Thiên Chân thu ánh mắt khỏi khung cảnh chạng vạng tuyệt đẹp ở bên ngoài, nhìn thấy Tần Thiển đang đứng trước thang máy của trung tâm tầng nhà nhìn cô. Cô xấu hổ lè lưỡi, đi theo anh ta vào buồng thang máy khi cánh cửa mở ra.
Hóa ra tầng trên vẫn còn một gian phòng lớn, tuy nhiên được thiết kế hoàn toàn theo phong cách gia đình, có vẻ như là không gian riêng của anh ta. “Đầu tiên cô phải học được cách làm thế nào để bước đi thật nhanh với giày cao gót đã.” Nhìn thấy Thiên Chân cố gắng lắm mới theo sát được mình, Tần Thiển đột nhiên nói. “Vâng”, Thiên Chân gật đầu răm rắp.
Tần Thiển rót một cốc nước ra uống, ngước mắt lên nhìn cô: “Tối nay tôi dự một bữa tiệc từ thiện, chọn trang phục giúp tôi”. Thiên Chân sững người, hơi nghi ngờ rằng anh ta đang thử việc cô. “Tủ quần áo ở đây”, Tần Thiển chỉ về phía gian thay đồ. “Cô có biết PA là gì không?”
Thiên Chân gật đầu một cách máy móc: “Có ạ, Personal Assistant, trợ lý cá nhân”. “Nhưng chả lẽ PA còn phải giúp người ta chọn quần áo nữa hay sao…”, cô lầm bầm một mình, đi về phía trước tủ quần áo như đang mộng du. Thật là không may vì anh ta nghe thấy.
“Cô chưa từng làm PA sao?”, Tần Thiển nhìn cô, hơi khinh khỉnh. Thiên Chân thành thực lắc đầu: “Bọn họ chỉ nói với tôi rằng văn phòng của anh thiếu một chân trợ lý, trước đây tôi đã từng thực tập làm trợ lý ở một tờ tạp chí về thời trang”. Được đấy… Tần Thiển nhìn Thiên Chân, cảm thấy lộn máu lên. Nếu không phải vì người trợ lý cũ đột nhiên gặp tai nạn giao thông đúng lúc anh đang nói chuyện với Nelly, sau đó cô ấy nhiệt tình tìm giúp anh một người trợ lý khác, thì anh cũng không tới mức tìm bừa về một trợ lý như thế này.
Ok, tối nay cho cô ta một cơ hội, sau đó có thể sa thải vào sáng mai. Thiên Chân nhìn Tần Thiển nhấp nhổm không yên, chỉ thấy sắc mặt anh ta âm u khó đoán, không biết rằng chỉ mới đó thôi mình đã bị tuyên án tử hình. Bữa tiệc từ thiện, có lẽ cũng không nên ăn mặc quá trang trọng… Cô ngấm ngầm thở dài, quay lại nhìn một lượt quanh tủ quần áo của anh ta với vẻ biết thân biết phận.
Choáng… Quần áo của anh ta quả thực nhiều một cách khác thường, nhiều hơn cả số quần áo của cô từng có trong suốt hơn hai mươi năm qua cộng lại, chả trách vừa nãy khi anh ta mở cánh cửa tủ khổng lồ đó, cô còn tưởng anh ta mở cửa vào một căn phòng. Thiên Chân nhìn vào bên trong, hoa cả mắt. “Bộ này, anh mặc bộ này được không?”, cô cẩn trọng nhấc ra một bộ comple gồm cả gile màu xám bạc, giơ lên trước mặt anh ta với vẻ bất an.
“Bây giờ không phải thời Geogre Đệ ngũ đâu tiểu thư ạ, nên tôi không cần phải mặc mãi một màu xám đó để tham gia các hoạt động xã hội”, Tần Thiển dùng ngay câu cô từng nói để mỉa mai. Thiên Chân ngầm chửi thề một tiếng, quay người lại tiếp tục tìm. “Vậy còn bộ này?”, cô đưa ra một bộ màu đen có vân chìm.
Tần Thiển không nói gì, đón lấy bộ comple. Thiên Chân gần như muốn reo lên vì mừng rỡ, qua ải rồi. “Áo sơmi đâu, cà vạt đâu?”, giọng nói thấp trầm lạnh lẽo lại vang lên.
Quả nhiên mình đã vui mừng quá sớm - cô thầm rên lên, sau đó lấy từ ngăn áo sơ-mi ra một chiếc màu trắng có vân chìm cùng tông. Chiếc áo được đưa đi, lòng cô cũng thấy nhẹ hẳn. Nhìn lên giá treo cà vạt, ánh mắt cô bỗng nhiên dừng lại.
Chiếc cà vạt bằng lụa màu tím đó giống hệt chiếc cà vạt mà cô đã tặng cho Trần Úc. Đó là năm cuối cấp phổ thông trung học, lần ấy anh vừa giành được giải nhất trong cuộc thi học sinh giỏi Vật lý toàn quốc, đại diện cho các học sinh xuất sắc lên phát biểu trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập của nhà trường. Anh đứng trên bục phát biểu trông tuyệt đẹp, chỉ là bộ vest đồng phục giản đơn nhưng khi được mặc trên người anh lại trở nên khác biệt lạ thường, còn chiếc cà vạt thắt trên cổ áo sơ-mi trắng chính là chiếc cô mua tặng. Cô đứng trong đám đông học sinh nhìn anh, trong lòng ngập tràn cảm giác ngọt ngào. Chiếc cà vạt đó là do cô đã lén lút gọi anh vào phòng truyền thanh để tự tay thắt cho anh… Đó là bí mật của riêng bọn họ, không có người nào biết, nhưng mỗi khi nhớ đến nó, cô đều thấy một niềm ấm áp xen lẫn với chua cay dâng lên ở trong tim.
“Cô nghĩ là chiếc cà vạt đó hợp màu à?”, một tiếng cười khẩy vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Thiên Chân ngạc nhiên, sau đó mới nhận ra mình đã cầm chiếc cà vạt màu tím đó đưa ra trước mặt Tần Thiển. Cô lập tức rút tay về, lướt nhìn một lượt giá treo cà vạt, sau đó lấy ra một chiếc có hoa nhí màu đỏ bạc, kèm theo một chiếc khăn lụa cùng màu đưa cho anh ta.
Tần Thiển cầm lấy, nói: “Tôi muốn thay quần áo, cô ra ghế ngồi đợi đi”. Xì, thay thì thay đi, cứ như là cô muốn nhìn trộm anh ta không bằng. Khi Tần Thiển vừa quay người lại, Thiên Chân bèn nhăn mặt thè lưỡi, song đúng thời khắc anh ta đóng cánh cửa tủ vào, cô lại trông thấy chiếc cà vạt màu tím đó, bỗng nhiên nghẹn thở, lòng ngấm ngầm đau.
ù Phòng khách thiết kế theo phong cách mở, được bài trí rất giản đơn, một chiếc bàn trà bằng gỗ dẻ gai được đặt trên tấm thảm có họa tiết Paisley với những đường cong cầu kỳ. Thiên Chân ngồi xuống chiếc ghế Chesterfield da thật mà cô biết là giá rất đắt, lơ đãng giở cuốn tạp chí ra xem. Chừng mười phút sau, Tần Thiển bước ra từ phòng tắm trong bộ trang phục mới thay, Thiên Chân liếc nhìn, lập tức ánh mắt dán chặt vào đó như bị dính keo.
Nói thật lòng, từ nhỏ tới lớn cô đã gặp không ít những anh chàng đẹp mã, nên Tần Thiển cũng không thể được coi là một người đẹp trai. Các đường nét cơ thể của anh ta hơi cứng quá, thêm vào đó là cặp mắt đen nghiêm khắc lạnh lùng khiến cho người khác phải đứng cách xa cả ngàn dặm không dám tới gần. Song cô không thể không thừa nhận rằng người đàn ông đó sau khi đã ăn vận vào trông đâu ra đấy… Đặc biệt là cái cổ cao và bờ vai rộng trông rất có phong thái thanh tao của tầng lớp quý tộc. Đương nhiên, cảm giác tốt của cô đối với anh ta chỉ được giới hạn ở lúc anh ta không lên tiếng nói gì. “Cô cười cái gì?”, Tần Thiển nhướng mày lên.
“Hóa ra anh lại thích phong cách của con trai Geogre V hơn ông ta”, Thiên Chân đánh giá trang phục theo phong cách họa tiết mờ ảo trên người anh ta, lại còn cả nút thắt cà vạt kiểu Double Windsor[7] nữa chứ. [7] Nút thắt to, hợp với cà vạt mỏng và dài. “Đây là lương ngày hôm nay của cô”, Tần Thiển hoàn toàn không buồn để ý đến câu bình luận của cô, rút từ trong ví ra hai tờ năm mươi bảng rồi đặt lên trên bàn trà, ánh mắt hơi hấp háy, “Còn công việc ngày mai sẽ nói sau.”
Thiên Chân chớp chớp mắt với vẻ ngạc nhiên: “Nhưng tôi chỉ giúp anh chọn một bộ quần áo thôi mà”. “Tuần sau có Hội chợ hàng dệt may Premiere Vision, tôi định đi Paris, các thông tin chủ yếu về hành trình tôi để trên bàn làm việc trong văn phòng tầng dưới, cô cần sắp xếp ổn thỏa. Hỏi những nhân viên còn ở dưới đó rồi thống kê lại những đơn đặt hàng trong tuần này. Còn nữa, trên bàn làm việc của tôi có một bảng danh sách các nghệ sỹ vẽ tranh phun sơn[8], cô liên hệ với họ, sau đó ghi lại những người muốn cộng tác với tôi.” “Đây là những công việc của tối nay, đã rõ chưa?”, đôi mắt đen bình thản nhìn cô.
Thiên Chân gật đầu… Và biết anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. [8] Tranh Grafiti. ù
Dù giám đốc Tần chỉ dặn dò có ba việc, nhưng khiến cho cô tất bật suốt hai giờ đồng hồ vẫn chưa xong. Mấy nhân viên dưới văn phòng lần lượt ra về, Thiên Chân ấn ấn vào cái bụng trống không, quyết định đi vào gian bếp chung xem có thứ gì đó giúp cô chống chọi tạm thời không. Mỳ Spaghetti làm từ tiểu mạch Durham[9], thịt sốt cà chua đóng hộp, chỉ một lát sau, cô không thể chờ đợi lâu hơn, bê đĩa mỳ nóng sốt bốc hơi ngào ngạt lên. Nhưng vừa lấy thêm chiếc dĩa rồi bưng tất cả đi ra chỗ ngồi thì đã cảm giác thấy có bóng người lướt qua ngoài cửa. [9] Một địa danh ở California, Mỹ.
“Chị là ai?” Một giọng nói đột ngột vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, bàn tay Thiên Chân chợt run bắn khiến cho đĩa mỳ rơi xuống… Vì sao rõ ràng không nhìn thấy ai mà lại có tiếng nói? Lẽ nào ở đây có ma… “Này! Chị suýt nữa làm đổ vào tôi rồi đấy. Đồ ngốc.” Lời buộc tội không một chút nể nang lại vang lên. Ánh mắt của Thiên Chân từ từ hướng xuống dưới, lập tức trông thấy có người đang cầm chiếc đĩa và nhìn chằm chặp vào cô. Đó là một bé trai chừng tám chín tuổi, mái tóc đen hơi xoăn, da trắng muốt, đôi mắt xanh sẫm hệt như một cặp ngọc lục bảo. Thằng bé đang ngẩng đầu lên tỏ vẻ hơi sốt ruột, nhìn thẳng vào cô bằng vẻ ngạo mạn.
“Em à, em mắng ai là đồ ngốc thế?” Sau khi sợ hết hồn lại bị một thằng nhóc thối lên lớp, Thiên Chân hơi khó chịu. “Ở đây ngoài chị ra thì còn người nào khác nữa à?” Thằng bé phản kích lại không hề khách sáo. Thiên Chân cứng lưỡi: “Trả lại đĩa mỳ cho chị”.
“Bữa tối của chị đây à?”, thằng bé đột nhiên cười ranh mãnh, “Ngon đấy, đúng lúc tôi cũng đang đói”. “Ai thèm quan tâm việc em đói chứ”, Thiên Chân trợn mắt nhìn thằng bé không biết bỗng nhiên mọc ở đâu ra. “Em cứ thử động vào đĩa mỳ của chị xem.” Cô còn chưa nói hết câu, thằng bé đó đã vào bếp lấy ra chiếc dĩa một cách thông thạo, sau đó bắt đầu ăn, hoàn toàn không coi lời đe dọa của cô ra gì.
“Này!” Thiên Chân tròn mắt nhìn không thể nào tin nổi, nhào ngay đến, nhưng một tờ tiền giấy đã đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt làm bước chân cô sững lại. “Chị có thể gọi pizza, chỉ cần đợi hai mươi phút là được rồi.” Thằng quỷ nhỏ đắc ý cầm chiếc khăn giấy lau lau miệng, đưa tờ tiền lên trước mắt cô vẻ như đầy trách nhiệm. “Chết tiệt”, Thiên Chân nghiến răng, không thể kiềm chế nổi việc thốt ra một câu chửi thề bằng tiếng Trung. Cô lập tức hất tờ tiền có hình ảnh chân dung Nữ hoàng Anh ra, giận dữ nhìn thằng bé. “Sao không tự gọi về mà ăn?”
Mới tí tuổi đầu mà đã xử sự kiểu này, cứ có tiền là được chắc? “Dì à, tôi nghe được tiếng Trung đấy, dì đang chửi người ta phải không.” Nói xong, thằng bé còn đặt chiếc đĩa vào trong máy rửa bát một cách nghiêm chỉnh. “Tôi để vào đây, lát dì nhớ lấy ra nhé.” “Lấy cái đầu cậu ấy”, vừa đói vừa tức, Thiên Chân gần như phát điên lên, “đúng là đồ ăn cướp”.
“Cảm ơn lời khen ngợi của dì”, giọng London của thằng bé thanh lịch tới mức không thể tìm ra được khuyết điểm nào. Thiên Chân nhìn nó, mất tròn một phút mới có thể nén lại cơn giận dữ, quyết định không làm cho dạ dày của mình khó chịu hơn nữa, từ bỏ cuộc chiến. “Số điện thoại gọi pizza là bao nhiêu?”, cô cố lấy hết sự kiên nhẫn của bản thân để hỏi.
“Tôi không biết”, thằng bé lắc đầu. Lửa giận vốn đã được đè nén xuống một cách không mấy dễ dàng lại bùng lên, khiến giọng Thiên Chân run bắn: “Em không biết mà còn bảo chị gọi đặt hàng hả?” “Dì à, những việc nhỏ nhặt thế này bình thường vốn không đến lượt tôi phải làm, đã hiểu chưa?”, thằng bé nói bằng giọng khinh khỉnh. “Lẽ nào dì không biết trên thế giới này có một thứ gọi là internet à? Lại còn cả google nữa có biết không? Dì chỉ cần ra ngồi trước máy tính, gõ vào hai từ Pizza delivery là xong thôi mà.”
“Bộp.” Thiên Chân đặt mạnh chiếc dĩa xuống mặt bàn, đúng lúc đang nghĩ xem liệu có nên qua đó cho thằng bé một trận không thì tiếng chuông điện thoại di động vang lên. “A lô”, cô nhận cuộc gọi. “Cô ăn nhầm thuốc súng à?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, là Tần Thiển.
“Đâu có”, cô hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế giọng nói đầy kích động của mình. “Công việc đã giải quyết tới đâu rồi?” “Cũng gần xong rồi, chỉ cần sắp xếp lại mấy đơn đặt hàng nữa là được.”
“Ừm”, Tần Thiển ngừng lại một chút, “Ngày mai cô không cần…” Chiếc điện thoại đột nhiên bị giật phắt đi, Thiên Chân nổi giận nhìn thằng quỷ nhỏ đứng trước mặt mình: “Tiểu quỷ, rốt cuộc là em đang làm gì hả? Chị cảnh cáo em, em còn giở trò chọc tức nữa chị sẽ nấu em thành bữa tối luôn đấy”. “Bố.” Từ đơn âm tiết phát ra từ miệng thằng ăn cướp khiến cô chết cứng ngay tại chỗ.
“Chị ta là trợ lý bố mới nhận vào làm à? Thú vị thật đấy.” Đôi mắt màu ngọc lục bảo liếc nhìn sang người phụ nữ đứng bên cạnh, trên khuôn mặt non nớt đẹp trai lộ ra một nụ cười đầy âm mưu. “Dào, trả lại đây này”, thằng bé đưa trả điện thoại cho Thiên Chân, “Bố tôi muốn nói chuyện tiếp với chị”. Thiên Chân nhìn thằng bé, vẫn chưa kịp phản ứng sau cú ngạc nhiên quá đỗi mới rồi.
“Vừa nãy anh định nói gì?”, cô ngẩn người ra một lúc, mới lập bập hỏi được một câu. “Không có gì”, Tần Thiển lặng im một lát, sau đó mới chậm rãi trả lời, “Để tới lúc tôi về rồi nói tiếp”. Nói xong câu đó anh ta dập máy. Thiên Chân buông điện thoại xuống trong tình cảnh đầu óc mụ mẫm, liếc nhìn thằng nhóc đứng bên cạnh với vẻ không mấy tốt lành, trong lòng không khỏi bật ra một tiếng rủa ngầm – Quả đúng là bố nào con nấy, đều kỳ quái, ngạo mạn và xấc xược.
“Này, tiếng Trung của chị có giỏi không?” Thằng quỷ nhỏ lấy mấy cuốn sách vở từ trong cặp ra, hướng về phía Thiên Chân hỏi. Thiên Chân liếc nhìn thằng bé một cái với vẻ không mấy hữu hảo, trả lời bằng thứ tiếng phổ thông lưu loát: “Em nghĩ thế nào?”
“Ở trường có giao bài tập tiếng Trung, chị làm giúp tôi đi”, thằng bé cao giọng trả lời. “Dựa vào cái gì chứ?” Thiên Chân nhướng mày, cẩn thận lưu tất cả các dữ liệu lại, sau đó tắt máy. “Người trợ lý trước đây là người Anh, chị ấy có giúp tôi làm bài tập tiếng Anh.”
“Bởi vậy, vì chị là người Trung Quốc, nên phải giúp em làm bài tập tiếng Trung à?”, Thiên Chân cười ngất, nhìn bộ dạng “điều đó là đương nhiên” của thằng bé. “Nếu bản thân không làm được thì hãy dũng cảm thừa nhận với thầy giáo đi, bé con ạ.” “Tôi biết làm, nhưng ngại không muốn làm.” Thằng bé ngước mắt lên, ánh mắt vừa khinh miệt vừa kiêu ngạo đó giống hệt của bố nó. Cặp mắt màu xanh của băng giá lặng lẽ nhìn Thiên Chân: “Nếu như chị không chấp nhận làm việc này, thì tôi có thể cam đoan rằng chỉ cần chị bước chân ra khỏi cửa thôi, toàn bộ những công việc chị đã làm ngày hôm nay sẽ biến mất khỏi chiếc máy tính đó, đương nhiên là nếu như chị vẫn còn tiếp tục làm việc ở đây, thì chuyện không may đó chắc chắn sẽ thường xuyên xảy ra”.
“Yêu cầu của tôi so với công việc mà bố tôi giao còn nhẹ nhàng hơn nhiều, chị cứ tự mình suy nghĩ xem, người tiền nhiệm của chị xem ra thông minh hơn nhiều, nhờ những lời ngọt ngào của tôi mà lương cũng được tăng lên kha khá.” “Được lắm”, Thiên Chân nhìn thằng bé một lúc lâu, cuối cùng một nụ cười kỳ quái và tuyệt đẹp đột nhiên hiện lên trên khóe miệng, “Chị sẽ giúp em làm”. Thằng quỷ nhỏ cảm thấy nụ cười của Thiên Chân hơi có vấn đề, song chỉ chau chau mày mà không nói gì. Nó đã quen sống bằng cách đàn áp những người khác bao nhiêu năm như vậy rồi, từ trước đến nay chưa từng thất bại, lần này chắc cũng sẽ không có gì khác biệt xảy ra.
“Tên chị là gì?”, thằng bé hỏi. “Đoạn Thiên Chân, Jean Tuen”, Thiên Chân trả lời, “Thế còn em?” “Sean Chun”, thằng quỷ nhỏ có vẻ hơi không bằng lòng với việc cái tên của mình chỉ khác một chữ cái đầu với tên của Thiên Chân, “Tên Trung Quốc là Tần Thánh”.
Đang uống trà, Thiên Chân đột nhiên phun sạch một ngụm trong miệng ra. “Chị làm gì thế hả?”, bị nước bắn vào người, Sean tức giận hét lên. “Tình Thánh[10]…”, Thiên Chân ôm bụng cười ngặt nghẽo, “Cách phát âm của em quả thực giống bố quá mức”.
[10] Cách phát âm của Sean cũng bị nhầm “Tần” thành “Tình”. Mặt Sean đỏ bừng lên: “Tôi vốn không có tên tiếng Trung, là do thầy giáo dạy tiếng Trung ở trường chuyển thể từ tên tiếng Anh sang thôi.” “Vậy thì em nên tên là Soul Chun, phiên âm sang tiếng Trung gọi là “Cầm thú”[11], như vậy sẽ càng sâu sắc hơn đấy.”
[11] Qin Shou. “Chị mới là cầm thú ấy!” Sean xấu hổ tới mức nổi cáu, cầm chiếc gối tựa trên ghế salon ném về phía Thiên Chân. “Này nhóc, em dám tấn công phụ nữ à!”, bụng Thiên Chân đói cồn cào, hận cũ thù mới cùng lúc bùng phát lên, cô liền cầm chiếc gối tựa lao về phía thằng bé, “Lần này em chết chắc rồi…”
“Ai chết chắc rồi?”, một giọng nói thấp trầm vang lên, “Hai người đang làm gì thế hả?” Tần Thiển đứng ngay cạnh cửa, nhìn cảnh tượng lộn xộn - một lớn, một bé tóc tai, quần áo xộc xệch trước mắt mình, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. “Bố”, khuôn mặt nhỏ bé của Sean hơi ửng đỏ lên vì “trận quyết đấu”.
“Hi”, Thiên Chân mỉm cười, lên tiếng chào anh ta, tay túm lấy thằng bé đang đứng ngay bên cạnh, “chúng tôi đang tập thể dục một chút, để tăng cường tình cảm ấy mà”. Những ngón tay cô véo vào hông thằng bé, ngụ ý đe dọa hợp tác với mình. Sean ngẩng đầu nhìn cô cười “hữu hảo”, song đôi mắt xanh dường như muốn tóe lửa.
Tần Thiển lướt nhìn qua trạng thái của bọn họ một cách lạnh nhạt, chậm rãi đi vào phòng, cởi áo ngoài rồi ngồi xuống ghế salon, nới rộng cà vạt sau đó nhìn Thiên Chân: “Sao cô vẫn chưa về nhà?” “Tôi đang đợi pizza”, Thiên Chân nghiến răng cười, chỉ ngón tay sang thằng quỷ nhỏ, “Nó cướp mất món mỳ Ý của tôi”. Tiếng chuông cửa vang lên, cô reo lên trong lòng rồi chạy ra ngoài nhận hàng, sau đó mang vào đặt chiếc bánh pizza lên bàn, đi pha một cốc trà để uống cùng.
Khi quay lại với vẻ không thể chờ đợi thêm, cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho đờ ra trong một khắc. “Lần sau đổi thành Pizza Express hoặc Domino nhé, tôi không thích Pizza Hut”, Tần Thiển đang cầm một miếng bánh pizza lên ăn với tư thế hưởng thụ, chau mày lại tỏ vẻ không mấy hài lòng. “Chẳng phải anh vừa đi dự tiệc về hay sao?”, cô giằng chiếc hộp lại phía mình trong trạng thái kích động, “Ăn chưa no à?”
“Tôi không có thời gian để ăn thứ gì”, lời nói của cô vẫn còn ở cửa miệng, anh ta đã giải quyết xong một miếng, sau đó tiếp tục đưa bàn tay đầy dã tâm[12] ra không hề khách khí. [12] Nguyên văn: móng vuốt của An Lộc Sơn. An Lộc Sơn là võ tướng dưới thời Đường Minh Hoàng, được Đường Minh Hoàng nhận làm con nuôi nhưng lại tư thông với vợ ông là Dương Quý Phi. Chuyện “móng vuốt của An Lộc Sơn” gắn liền với tích An Lộc Sơn lấy tay vồ ngực Dương Quý Phi. Vì bàn tay An Lộc Sơn to, nên sau này dùng để ám chỉ dã tâm của một người. Trời, Thiên Chân thầm rên lên trong lòng, cái gen ăn cướp quả nhiên có tính di truyền.
“Chị đúng là sợ kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu, bố tôi ăn bánh của chị nhưng chị không dám phản đối một chút nào”, Sean khinh miệt nhìn Thiên Chân bằng ánh mắt coi thường, “tỏ ra bất lực chẳng bằng cướp lại vài miếng mà ăn”. “Em mà còn “yếu” hả…”, Thiên Chân không kìm nổi sự kích động, bèn hít sâu một hơi rồi cầm pizza lên ra sức ăn. Thực ra từ trước đến nay cô vẫn không thích loại bánh nướng ngoại quốc này, nhưng tối nay trong bụng còn mỗi máu và nước mắt, nên nó bỗng thơm ngon khác lạ… Nghĩ đến đó, đột nhiên một cảm giác bi thương trỗi dậy trong tim.
Khi bàn tay dính đầy dầu vừa cầm lên miếng thứ hai, chiếc điện thoại di động đặt trên bàn bỗng đổ chuông. Liếc mắt nhìn thấy số lạ, cô dùng ngón tay út nhấn vào nút bật loa ngoài, sau đó tiếp tục hưởng thụ bữa tối của mình. Bình thường rất ít khi có người gọi cho cô, trừ một vài đứa bạn thân quen từ hồi đi học và Mi Lan, còn lại chỉ có nhân viên tiếp thị ở ngân hàng và bảo hiểm điện thoại, thế nên cuộc sống của cô quả thực bình yên và vô vị.
Có điều cô quên mất rằng nhân viên tiếp thị thì không gọi lúc nửa đêm. “Hello?”, một giọng nam dễ nghe vang lên. “Hello”, Thiên Chân đáp lại.
“Anh là Trần Úc.” Câu nói tiếp theo lọt vào tai khiến cho miếng bánh trong tay Thiên Chân sém chút nữa thì rơi xuống. Cô sững ra mất mấy giây, mới quăng miếng pizza xuống rồi vội vàng rút khăn giấy lau tay. Hoảng hốt cầm chiếc điện thoại lên, cô vừa mới nghĩ đến việc chuyển chế độ nghe thì giọng nói bên kia đã lại vang lên: “Thiên Chân, bao nhiêu năm như vậy em đã đi đâu thế?”
Giọng nói dịu dàng mang theo một nỗi buồn mất mát đập thẳng vào trái tim cô. Thiên Chân sợ hãi nhấn nút ngắt cuộc gọi, ngồi yên tại chỗ hồi lâu không động đậy, tim đập rộn lên như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Cô nhìn như tượng gỗ vào cuốn tạp chí được mở đến giữa chừng để trên bàn trà, khuôn mặt người mẫu trên quảng cáo thời trang Kawakubo[13] trắng toát và lạnh lẽo. Comme des Garcons, giống như các bé trai[14]. Thời gian trôi đi, ngay cả Rei Kawakubo cũng dần dần xa rời phong cách trung tính hóa linh hoạt[15], vốn giúp bà tạo lập nên vương quốc thời trang của mình, để rồi thêm vào những nét chấm phá nhẹ nhàng hơn cho những thiết kế xếp lớp hay “rách rưới” một cách bướng bỉnh… Thế giới này luôn luôn thay đổi, chỉ trong chớp mắt tất cả đã thành không.
[13]Nhà thiết kế người Nhật Rei Kawakubo. [14]Một nhãn hiệu thời trang của Kawakubo, theo tiếng Nhật là Komu de Gyaruson, theo tiếng Anh là "Like Boys". [15]Một nhãn hiệu thời trang của Kawakubo, theo tiếng Nhật là Komu de Gyaruson, theo tiếng Anh là "Like Boys".
Cô nhớ năm mình mười bảy tuổi, cô và Trần Úc đã cùng mua một kiểu quần bò Levi’s cạp trễ màu xanh bạc, khi đút tay vào túi trông dáng vẻ thay đổi hẳn. Trần Úc mặc chiếc áo khoác màu cỏ ba lá trông cực kỳ đẹp trai, quyến rũ, cô nghĩ ngợi một hồi rồi từ bỏ chiếc áo cặp đôi, tự mình mua một chiếc áo nỉ kéo khóa Puma. Trong giờ thể dục buổi sáng, đứa bạn cùng bàn nói, chiếc quần mới của Thiên Chân và Trần Úc cùng kiểu với nhau nhé. Cô chỉ cười với vẻ cực kỳ ngạc nhiên và hỏi lại: Thế à? Ngay sau đó cô nhìn thấy Trần Úc từ đằng xa quay đầu lại, nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời làm ngây ngất lòng người.
Thiên Chân, bao nhiêu năm như vậy em đã đi đâu thế? Sau bao nhiêu năm biến mất không để lại tăm hơi, anh lại hỏi cô một câu mà lẽ ra cô mới chính là người cần hỏi. Tiếng chuông điện thoại vẫn đổ điên cuồng
“Haiz…”, Sean ngập ngừng đẩy đẩy cô, “bản nhạc chuông này nghe chán chết, chị đổi bài khác đi”. Thiên Chân dứt khoát ngắt điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên nói với Tần Thiển: “Xin anh từ nay về sau đừng cho người khác số điện thoại của tôi nếu chưa được tôi đồng ý”. Tần Thiển ngồi tựa vào lưng ghế salon với dáng vẻ lười nhác, đôi mắt đen sẫm lặng lẽ nhìn cô qua cặp kính.
“Cô khóc cái gì chứ?”, mãi lâu sau, anh ta mới chậm rãi nói, “Trông mặt giống hệt con gấu mèo”. ù Thiên Chân ngạc nhiên đưa tay lên xoa mặt, quả nhiên thấy trên ngón tay loang loáng nước, còn có màu đen loang lổ, đại khái là mascara bị nhòe.
Cô lấy khăn ướt và chiếc gương trang điểm từ trong túi ra rồi lau sạch mascara và màu kẻ mắt bằng một động tác dứt khoát, sau đó lại bắt đầu ăn bánh pizza, hết miếng này tới miếng khác, bộ dạng có vẻ như rất hưởng thụ. Bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng. “Tôi bảo này, chị cứ khóc xong đi rồi ăn cũng được, bố tôi sẽ không tranh cướp với chị nữa đâu…” Mãi một lúc sau, thằng bé Sean cuối cùng cũng không chịu nổi cảnh tượng quái lạ xảy ra trước mắt mình, nhìn Thiên Chân khi đó nước mắt vẫn không ngừng rơi, nói.
“Chị khóc việc của chị cũng không được à?”, Thiên Chân cầm khăn giấy lên lau nước mắt, “Em chưa từng nhìn thấy người khác khóc hay sao.” Cô nhớ hồi còn đi học có bài giảng môn Vật lý nói rằng, khóc là một hành vi đơn giản mang tính tự nhiên của con người, không cần phải học mà người nào cũng biết, giống như hành vi thở dài, hắt hơi vậy. Trong một bộ phim, Bạch xà khi đó đã tu luyện thành người cười nhạt nói với Tiểu Thanh[16]: Hóa ra em vẫn chưa biết thế nào là nước mắt, cũng tốt thôi, hễ biết rồi thì sẽ không còn được vui vẻ như vậy nữa. [16] Thanh Xà, cùng với Bạch Xà là hai nhân vật chính trong Bạch xà truyện, vốn là hai con rắn tu luyện được thành người. Truyện được dựng thành phim với tên gọi “Thanh xà, Bạch xà”.
Câu chuyện tiếp diễn về sau này, khi Tiểu Thanh rơi giọt nước mắt đầu tiên, đã nói: Cuối cùng thì em cũng biết để có được một giọt nước mắt thật không dễ dàng gì. Là bởi vì khi đó nàng đã hiểu được hết những buồn vui sướng khổ của cõi nhân gian. “Sean, cô ấy đang nói với con rằng cô ấy tiến hóa rất tốt”, một câu nói không đầu không đuôi bất chợt vang lên giữa không trung. “Bố, như vậy nghĩa là thế nào?”, Sean hỏi với giọng tò mò.
“Trong số tất cả các loài động vật linh trưởng, con người là loài duy nhất biết rơi nước mắt.” Tần Thiển liếc nhìn người con gái đang tỏ ra bướng bỉnh, kiên nhẫn chỉ dạy cho thằng bé. “Bởi vậy các nhà nhân chủng học cho rằng nước mắt là kết quả của quá trình chọn lọc tự nhiên. Việc khóc chia thành hai loại – khóc theo phản xạ và khóc theo cảm xúc. Nước mắt khi khóc theo cảm xúc chứa một hàm lượng protein nhiều hơn so với khóc theo phản xạ, do vậy việc khóc theo cảm xúc giúp sản sinh ra một chất hóa học có tác dụng tương tự thuốc giảm đau.” “Thế cho nên khi con người khóc vì đau buồn, hàm lượng protein sẽ rất cao”, Tần Thiển từ tốn nói. Thiên Chân cắn một miếng bánh pizza không thương tiếc.
“Vì sao ạ?”, Sean lại hỏi. “Loại protein này là một chất có hại sản sinh ra do thần kinh bị ức chế, những chất ức chế tích tụ lâu trong cơ thể con người sẽ không có lợi cho sức khỏe, thế nên khóc nhiều thì có thể giảm nhẹ bớt cảm giác bị ức chế đó.” “Con nghe nói cá sấu không có nước mắt, vậy thì có phải cuộc sống của nó luôn luôn ức chế và cực kỳ đau khổ hay không?”, Sean nghe với thái độ nghiêm túc, sau đó thì đưa ra một kết luận rất sáng tạo.
“Ai nói với anh là tôi đau buồn, tôi ức chế?”, cuối cùng không chịu nổi nữa, Thiên Chân bật thành lời. “Tôi có nói vậy đâu”, Tần Thiển một tay chống cằm ngồi tựa vào ghế salon, giọng điệu giản đơn. “Thực ra tôi muốn nói với cô rằng tôi hơi buồn ngủ rồi”, anh lấy cặp kính ra rồi bóp bóp ấn đường[17], “nếu như cô đã khóc xong rồi và cũng ăn xong rồi thì mau chóng ra về đi”. [17] Khoảng cách giữa hai đầu lông mày.
Thiên Chân không còn biết nói gì – hóa ra anh ta nói bao nhiêu điều vô nghĩa như vậy chỉ là để đuổi cô, nó khiến cho cô nhớ tới người chủ nhà không muốn tốn cơm đãi khách trong điển cố “Trời mưa, giữ khách lại, ông trời giữ, ta không giữ”. Chỉ có điều cô rõ ràng không phải là người khách hiểu biết đó[18], cũng không có đủ trí thông minh để đối phó lại với anh ta. [18] Người khách đã sửa lại dấu phẩy trong câu nói đó, thành “Trời mưa, giữ khách lại, ông trời giữ ta không, giữ”. Thiên Chân đứng dậy lẳng lặng dọn sạch mọi thứ trên bàn, sau đó cầm điện thoại lên, hơi ngập ngừng một chút rồi vẫn quyết định không bật máy.
“Phụ nữ một mình đi về trong đêm, nếu như gặp nguy hiểm mà lại còn phải mất thời gian để khởi động điện thoại, thì chỉ số nguy hiểm sẽ rất cao đấy”, thằng bé Sean chậm rãi nhả từng lời. Cánh tay cầm áo khoác của Thiên Chân hơi run lên, cô quay đầu trợn mắt nhìn thằng bé – thằng quỷ nhỏ này dám trù ẻo cô một cách độc địa vậy sao. “Cô sống ở đâu?”, Tần Thiển đột nhiên hỏi.
“Canary Wharf”, cô trả lời, mặc áo khoác vào rồi chuẩn bị đi. “Để tôi đưa cô về”, anh ta nói. “Không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm được rồi, cũng tiện lắm.” Thấy anh ta đột nhiên trở nên rộng lượng như vậy, Thiên Chân trái lại cảm thấy hơi ngại ngùng, cô lúng búng nói lời từ chối.
“Có đi hay không?”, Tần Thiển đã ra tới cửa, hơi sốt ruột nhìn vẻ ngập ngừng của cô. “Tôi ra đây”, Thiên Chân đành đi theo anh ta, trước khi đi còn không quên véo một cái vào khuôn mặt xinh xắn của Sean, khiến nó kêu ầm lên phản đối. ù
Tốc độ lái xe của Tần Thiển rất ổn định. Thiên Chân trộm nhìn sang khuôn mặt xoay nghiêng không chút cảm xúc của anh ta. Quả thực ngay từ lần đầu tiên trông thấy Tần Thiển, cô nghĩ anh ta giống với một kiến trúc sư hơn là một nhà thiết kế thời trang. Nhìn ngoại hình của Tần Thiển giống hệt như được làm từ tấm đá granite cứng ngắc, cơ bản không thể nào khiến người ta liên tưởng được đến sự mềm mại của vải vóc. Nghĩ đến vải vóc, cô liền nghĩ tới thiết kế và cắt may, ánh mắt bất giác nhìn về phía đôi bàn tay đang đặt trên vô-lăng của Tần Thiển.
Những ngón tay thon dài và sạch sẽ, nhìn giống hệt tay của một nghệ sỹ. Ánh sáng hơi lóe lên ở chiếc nhẫn đeo trên ngón tay áp út. Nhớ đến mấy bài báo ít ỏi được đưa trên các phương tiện truyền thông, cô chợt thấy hơi thương cảm… Thằng quỷ nhỏ Sean đó thực ra rất tội nghiệp, còn nhỏ xíu như vậy mà đã mồ côi mẹ.
Nghe nói vợ của Tần Thiển chết trong một tai nạn giao thông đúng vào thời kỳ sự nghiệp của anh ta đạt tới đỉnh cao. Dù rằng thỉnh thoảng vẫn có những bức hình chộp được cảnh anh ta cùng ai đó sóng đôi trên trang Bát Quái[19], tuy nhiên chiếc nhẫn cưới mà Tần Thiển luôn đeo rất chặt cho thấy anh ta vẫn còn quyến luyến với tình yêu đó. [19]Diễn đàn mạng chuyên đưa tin đồn về người nổi tiếng trong giới giải trí. “Cô thở dài cái gì?”, Tần Thiển đột nhiên lên tiếng.
“À”, Thiên Chân không dám nói ra sự thật, đành phải nhìn ra Tower Bridge huy hoàng ánh đèn, rực rỡ trong đêm. “Chiếc cầu đó thật là hùng vĩ, chỉ tiếc là tôi chưa được thấy cảnh nâng cầu lên bao giờ, cũng chưa từng đi lên trên tháp đó”. “Khi có tàu trọng tải mười ngàn tấn đi qua nó mới được nâng lên”, Tần Thiển nói. Thiên Chân gật đầu: “Leoh Ming Pei[20] nói, phong cách đến từ trong quá trình giải quyết vấn đề, quả thực không phải không có lý”.
[20] Kiến trúc sư, nhà nghệ thuật nổi tiếng người Mỹ gốc Hoa. Nếu như không có đóng góp của một nhóm kỹ thuật viên, kim tự tháp phía trước cung điện Louvre đã không sáng rực rỡ như vậy, hai bên mặt cầu nặng cả ngàn tấn của Tower Bridge cũng đã không thể nào được nâng lên trong vòng một phút. “Nếu như cô muốn được đi lên trên đó, bây giờ tôi có thể dừng xe giúp cô hoàn thành nguyện vọng”, Tần Thiển rõ ràng không chìm đắm vào trong những xúc cảm về nghệ thuật giống như cô.
Thiên Chân nhìn cảnh mưa rơi gió lạnh bên ngoài cửa kính xe, bất giác thấy run cầm cập, nhìn anh ta nở một nụ cười khó khăn: “Không cần đâu, cảm ơn anh”. ù Tần Thiển bật đĩa nhạc CD. Thiên Chân nghe thấy giai điệu đã cũ nhưng quen thuộc, giống như phong cách của ban nhạc Eagles, nhưng không thể nào nhớ nổi ra đó là ca khúc gì, bèn hỏi anh ta.
“THE GIRL FROM YESTERDAY[21]”, Tần Thiển nói. [21] Cô gái đến từ hôm qua. “Cô ở lại nhà và cố gắng để hiểu được vì sao một người đã từng gần gũi đến vậy lại đột nhiên trở nên cách xa ngàn dặm, còn cô thì trở thành cô gái của ngày hôm qua. Cô không biết điều gì đúng, điều gì sai, cô chỉ cảm thấy nỗi đau đớn đến từ việc phải đợi chờ quá lâu. Cô đã không còn đếm những giọt nước mắt mà mình đã khóc lúc anh đi, bởi vì cô tin chắc rằng một ngày nào đó anh sẽ trở về…”
Thiên Chân tựa lưng vào ghế, đầu ngẩng lên, lặng lẽ nghe câu chuyện trong ca khúc đó. “Cô ngủ rồi à?”, Tần Thiển hỏi. “Không”, Thiên Chân trả lời, “anh đã từng thấy có người ngủ mà mở mắt rồi à?”
Ánh mắt Tần Thiển quét qua mặt cô một lượt: “Mắt mở to thật đấy”. Thiên Chân thôi không nói gì. Nếu cô không cố gắng mở to mắt ra như vậy, những giọt nước mắt sẽ lại lăn ra.
“Quả đúng là bài hát dành cho những người con gái bị bỏ rơi”, Thiên Chân khẽ than một tiếng. Tần Thiển nhìn cô không nói gì, ngón tay nhấn vào một nút nào đó trên vô-lăng. Lát sau họ về đến trước cửa chung cư nơi cô ở trong những âm thanh ồn ào của một talk show trên đài phát thanh.
“Cảm ơn anh”, Thiên Chân lịch sự nhìn Tần Thiển. Anh ta không nói gì, mở cửa kính xe rồi châm một điếu thuốc. “Vậy tôi về nhé!”, Thiên Chân nghĩ chắc Tần Thiển hút xong điếu thuốc mới đi nên chuẩn bị xuống xe.
“Chờ chút”, Tần Thiển nhả ra một ngụm khói rồi quay đầu lại, đôi mắt đen sẫm nhìn cô lặng lẽ, sau đó chậm rãi lên tiếng, “hãy đi Paris cùng tôi”. Thiên Chân sững người ra một lúc, cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình quả là giống với những tình huống trong phim tình cảm, khuôn mặt nhân vật nam chính khuất sau làn khói thuốc đẹp trai và u sầu, mắt nhìn xoáy vào nhân vật nữ chính và nói, hãy cùng anh đến Paris. Paris, đó là kinh đô của sự lãng mạn, là mảnh đất mang hàm ý tình yêu… Cô nghĩ tới đó liền cảm thấy miệng khô khốc, tim đập nhanh hơn.
“Ngày mai cô tự xem các nội dung của chuyến đi đó, chuẩn bị cho tốt một chút, đừng để tôi mất mặt”, nhân vật nam chính lạnh lùng lên tiếng. Cảnh tượng đẹp đẽ thoắt cái vỡ tan, Thiên Chân xấu hổ nhìn anh ta: “Tôi biết rồi”. Xem ra Tần Thiển có vẻ rất hiểu cô, người mà ngoài việc biết cái tên Hội chợ triển lãm hàng dệt may Pháp Premiere Vision ra thì quả thực không hề có khái niệm về thứ gì khác nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...