Chờ Anh Đến Ngày Mai
-" Con bé sao rồi...?"
Bà Dương lo lắng, quan sát bác sĩ vừa khám xong liền hỏi ngay...
-" Cô ấy bị động thai..cũng may là không vấn đề gì..Nhưng người nhà phải chăm sóc cô ấy cẩn thận...ba tháng đầu thai nhi vẫn còn yếu không chịu đựng những tổn thương mạnh"
-" Con...bé...con bé có thai sao?"
Bà Dương mừng rỡ...
-" Đúng vây được hơn ba tuần rồi..."
-" Cám ơn bác sĩ chúng tôi biết rồi..."
Bác sĩ đi rồi nhìn đứa cháu trai ngu ngốc ngồi thừ người ra không biết là vui hay buồn nữa....bàn tay chung thủy nắm chặt tay Tuyết Thanh...
Bà không biết anh có nghe lời bác sĩ nói hay không..Bước lại vài bước định mắng chửi vài câu..cho anh tỉnh lại..đã nghe Dương Phong lẫm bẫm..
-" Bà nội...cháu làm ba rồi...thì ra cảm giác được làm ba lại tuyệt vời đến vậy "
Giọng anh rất nhỏ không biết đang nói với bà hay nói với chính mình nữa...
Lúc này Dương Phong ngẩng mặt lên nhìn Bà Dương bà mới phát hiện mắt anh hơi hồng..làm bà cũng xúc động theo..
-" Bà nội..cháu đã có con..là con của cháu và Tuyết Thanh..cháu đã có gia đình nhỏ cho riêng mình...cháu rất vui...."
Bà Dương gật đầu vỗ vỗ vai anh..
-" Cháu phải đối xử tốt với con bé biết không...Nó là đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha mẹ...bà biết hoàn cảnh hai đứa giống nhau...Nhưng dù sao ba cháu vẫn bên cạnh cháu...Còn Tiểu Thanh thì không được như vậy...Sự mạnh mẽ bên ngoài...vờ như không quan tâm chỉ là vỏ bọc của con bé mà thôi..Thật ra nó là đứa trẻ rất nhạy cảm và yếu đuối...."
-" Bà....bà yên tâm..cháu sẽ yêu thương cô ấy thật tốt...bù đắp những gì cô ấy thiếu thốn....
Cháu sẽ không để người phụ nữ cháu yêu, phải chịu thiệt thòi dù là một chút "
Dương Phong nhìn bà Dương đầy kiên định..Trong ánh mắt ánh lên tình yêu thương sâu đậm....Bà Dương hài lòng gật đầu...Bà biết lòng đứa cháu trai của bà đã bị Tiểu Thanh lấy đi từ lâu...chỉ vì nó không nhận ra mà thôi..Đến hôm nay thấy nó nhận ra tình yêu sâu đậm dành cho con bé...Làm lòng bà vui mừng khôn xiết...
-" Cháu lo cho con bé...Bà ra ngoài bảo nhà bếp nấu thuốc bổ cho Tiểu Thanh "
Dương Phong gật đầu...bóng bà Dương vừa khuất...Anh nhẹ nhàng leo lên giường ôm lấy cô vào lòng... bàn tay ấm áp đặt lên chiếc bụng bằng phẳng....yêu thương hôn lên má người con gái đang ngủ say...
-" Vợ à...Anh yêu em...."
**************
Vừa bước xuống sảnh nhà lớn..đã thấy Sơ Linh vẻ mặt bất an, đôi mắt sưng đỏ, đi tới đi lui...
-" Bà...Tiểu Thanh..có sao không ạ?...cháu... "
Sơ Linh lo lắng chột dại mở lời
Bà Dương thở dài...bà đã nhìn con bé này lớn lên...Tính tình bốc đồng, trẻ con, một phần cũng do Sơ Mạnh quá nuông chìu..
tính tình cũng không đến nổi xấu...nhưng sau càng ngày lại càng tệ hại vậy không biết...Kêu bà thông cảm...bà làm không được..chỉ một chút nữa vì sự ích của cô ta mà cháu dâu và bảo bối chưa sinh nhà bà phải gặp nguy hiểm...
-" Con bé không sao....Tiểu Linh...bà nghĩ thời gian tới cháu tạm thời không cần đến đây nữa...Đợi khi nào cháu bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt...Còn Tiểu Phong nó cũng nguôi ngoai cơn giận..Rồi tính tiếp...Bà nghĩ đây là cách tốt nhất...Cháu biết tính Tiểu Phong rồi đó...Bây giờ Tiểu Thanh đối với nó rất quan trọng..Bà rất sợ nó sẽ làm những điều khiến cháu tổn thương...Cháu hiểu ý bà không? "
Sơ Linh mở to mắt..nước mắt chậm rãi rơi...mím môi gật đầu...Cô có ngu ngốc cách mấy..cũng hiểu Bà Dương dùng lời lẽ khéo léo để cấm chân cô bước vào nhà họ Dương...Từ nhỏ hai bên gia đình đã thân tình như người một nhà..Không ngờ bây giờ vì ra mặt cho cô ta Bà Dương và cả Dương Phong xem cô như người dưng...đối xử tuyệt tình đến như vậy...
Bà Dương đăm chiêu nhìn sắc mặt biến hóa của Sơ Linh... trong lòng ngán ngẫm..đã nói đến bước này mà còn ngoan cố không hiểu....cố tình làm ra nhưng chuyện ngu ngốc, thì có bao nhiêu người như Sơ Mạnh cũng không cứu nỗi cô ta...Nghĩ đến mối quan hệ hai nhà nên lần này bà bỏ qua nhưng tuyệt đối không có lần sau...
*********
Sơ Linh thơ thẩn vừa bước ra khỏi cửa đã bị Lan Nguyệt kéo vào góc vườn..
-" Dì nghe nói vì Tuyết Thanh mà bà nội cấm cháu bước chân vào nhà họ Dương đúng không?"
Sơ Linh buồn bã nghẹn ngào gật đầu....Lan Nguyệt lấy tay lau nước mắt cho cô,vẻ mặt đau lòng, thương xót....
-" Ôi..đứa bé đáng thương...Nhưng cũng không trách được bà nội vì dì nghe nói Tuyết Thanh đang mang thai con của Tiểu phong...Cô ta thật ghê gớm,biết rằng một khi một khi mang thai là cách nhanh nhất làm dâu nhà này....Con đấu không lại với con nhỏ đó đâu "
-" Cô ta mang thai sao dì?"
Lời nói đau đớn như không thể tin được..
-" Đúng vậy...haiz..giờ thì địa vị thiếu phu nhân nhà này cô ta nắm chắt rồi...Đúng là đứa con gái đầy thủ đoạn mà..."
Liếc nhìn vẻ mặt ngày càng khó coi, căm tức, uất hận, cảm xúc phức tạp của Sơ Linh...Lan Nguyệt nhếch môi cười....
Bước chân ra khỏi cửa cổng nhà họ Dương, mà Sơ Linh cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn...Tuyết Thanh mang thai...người ta có đứa bé bảo hộ còn cô có cái gì để đấu với cô ta...Tại sao những gì của cô bao năm qua chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã bị Tuyết Thanh cướp sạch...Cô không cam lòng...Thật sự không cam lòng....
*****
Tuyết Thanh cảm giác tinh thần rất sảng khoái sau một giấc ngủ dài..Lông mi dài run run hé mở...nhìn xung quanh..đây là căn phòng của Dương Phong ở Dương gia...Cô cau mày suy nghĩ...một chuỗi sự việc hiện ra trong đầu...Cô vén chăn ngồi dậy....Lúc này Dương Phong bên ngoài bước vào...
-" Thanh...em không được xuống giường...
ngoan em muốn làm gì nói anh là được"
Dương Phong lo lắng ngồi xuống bên cạnh...đặt chân cô lên giường trở lại...
-" Anh sao lại lo lắng như vậy..Hay là em bị bệnh gì rồi?"
Tuyết Thanh cau mày khó hiểu..
Dương Phong mỉm cười bàn tay để ngay bụng cô..xoa nhẹ...
-" Vì nơi này có cục cưng...nhưng hôm qua em ngã nên động thai..bác sĩ nói em phải nằm trên giường nghỉ ngơi về hôm cho khỏe hẳn...rồi mới được đi lại...."
-" Phong...em mang thai...anh nói em mang thai sao? "
-" Đúng vậy...nên từ hôm nay em phải ngoan ngoãn nằm trên giường...mọi chuyện cần gì phải gọi anh...biết không?"
-" Em làm mẹ rồi...Phong con thật sự không sao đúng không anh....?"
Hai tay đặt lên bụng...nghĩ đến chỉ chút xíu nữa bé con của cô đã gặp chuyện không may...Mà cả người cô run lên....Dương Phong ôm cô vào lòng..
-" Mọi chuyện đã qua rồi...Từ nay anh sẽ không để ai có cơ hội gây tổn thương cho em và con chúng ta...em đừng lo lắng "
Tuyết Thanh nhẹ nhàng gật đầu...rút vào lòng anh...
-" Tiểu Thanh của bà dậy rồi..cháu có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Bà Dương vừa bước vào nhìn thấy hai vợ chồng son thân mật, bà mỉm cười ngồi xuống cạnh giường nắm bàn tay nhỏ nhắn của cháu dâu ân cần hỏi han...
-" Dạ...cháu thấy khỏe lắm ạ"
Từ trong lòng Dương Phong ngồi dậy...Dù có mặt bà nội và người giúp việc, Dương Phong cũng không có ý định buông cô ra, để Tuyết Thanh dựa vào lòng bàn ray nhất quyết ôm lấy eo nhỏ nhắn của vợ không buông...
-" Vú Trần...đem cháo và thuốc lại đây...Tiểu Thanh trước hết cháu ăn nhẹ chén cháo này lót dạ....Còn đây là thuốc bổ....cháu phải uống liên tục một tháng, đứa trẻ mới khỏe được cháu biết không?"
Tuyết Thanh ngoan ngoãn gật đầu..chỉ cần bé cưng được khỏe, bảo cô làm gì cô cũng làm cả...Dương Phong cầm chén cháo...thổi từng muỗng đút cho cô...Tuyết Thanh đỏ mặt ngại ngùng...
-" Anh để em tự ăn được rồi..."
-" Ngoan để anh đút..."
Dương Phong cau mày không đồng ý...
-" Tiểu Thanh để Tiểu Phong đút con đi...đều là người nhà, cháu không cần ngại"
Nghe bà Dương nói vậy Tuyết Thanh cũng không tiện từ chối, miễn cưỡng hé miệng ăn từng muỗng anh đút...
Giờ phút này cô cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng..Có được tình yêu của anh và cả sự yêu thương của bà nội...Bây giờ trong bụng cô lại có cục cưng đang lớn dần theo từng ngày...Cô quá hạnh phúc...một niềm xúc động dâng trào...Sự tủi thân, thiếu thốn mái ấm gia đình, càng khiến cô trân quý gia đình nhỏ của mình bây giờ biết bao...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...