Thứ bảy, Hạ Si Lễ được mời tham dự lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Thanh Đại với tư cách là nhân vật nổi tiếng xuất sắc.
Sáng sớm, Ôn Lê bị người đàn ông kéo dậy khỏi giường, anh ôm cô thay quần áo, bắt cô đi cùng anh đến Thanh Đại.
Đêm qua, Ôn Lê bị Hạ Si Lễ hành hạ đến tận tối muộn, cũng từ đó cô mới hiểu được việc chênh lệch thể hình khó chịu cỡ nào.
Rõ ràng là cả hai cùng nhau nằm trên giường thử mấy lần nhưng đều dang dở.
Cả người cô đầy mồ hôi, lông mi ướt đẫm, mà Hạ Si Lễ cũng chẳng dễ chịu hơn cô là bao, cuối cùng vẫn là anh không nỡ để cô đau nên phải đành kiềm chế ôm cô dùng cách khác.
Chỉ là thể lực của người đàn ông này quá tốt, chân Ôn Lê đã bị cọ xước một lớp da mà anh vẫn chưa thỏa mãn.
“Những người cao giống anh…” Ôn Lê nằm sấp trên người đàn ông, má cô áp vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, giọng cô khàn khàn: “Đều có cùng kích thước và thể lực như anh sao?”
Eo cô bị Hạ Si Lễ bóp mạnh, anh liếc cô gái nhỏ trong lòng một cái: “Sao có thể giống nhau được?”
“Em được lắm Ôn Lê, giờ em vẫn còn có sức hỏi về mấy đàn ông khác phải không? Em đang nghĩ gì vậy?” Anh cắn môi cô: “Là anh không nỡ để em đau, mới cố nhịn đến giờ đó biết chưa?”
Ôn Lê che hai vành tai đỏ ửng lại: “Biết rồi biết rồi, lần sau em không hỏi nữa.”
“Hạ Si Lễ giỏi nhất.”
“Hạ Si Lễ là người mạnh nhất thế giới.”
“…”
Hạ Si Lễ lấy cớ muốn trừng phạt Ôn Lê vì hành sự không thành công nên cô bị Hạ Si Lễ kéo lên xe, đến Thanh Đại tham dự lễ kỷ niệm.
Xuống xe, Ôn Lê đi rất chậm, Hạ Si Lễ thỉnh thoảng nhìn cô thì khóe miệng cong lên cười xấu xa: “Nhìn bộ dạng của em kìa.”
“Anh còn chưa làm gì em đâu, nếu mà–“
Những lời sau đó của anh chưa kịp nói ra thì đã bị Ôn Lê nhón chân lên bịt miệng anh lại, cô đỏ mặt: “Anh đừng nói nữa!”
Hạ Si Lễ lười biếng cười khẽ, anh đột nhiên ngồi xổm xuống, thấy Ôn Lê nhìn anh đầy hoang mang thì anh nhếch cằm: “Lên đi, công chúa.”
Giọng người đàn ông trầm khàn khàn, khi rót vào tai làm con người ta thấy tê dại, như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua trong tim.
“Ngẩn người cái gì thế?” Hạ Si Lễ nhướng mày, chậc một tiếng: “Lên đây, anh cõng em.”
Đêm qua, Ôn Lê bị anh hành hạ không ít, đi lại ít nhiều cũng có chút đau rát chỉ là bây giờ đang giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn ở trong khuôn viên trường nên cô thấy hơi ngại.
Vừa định lắc đầu thì cổ tay cô đã bị Hạ Si Lễ kéo về phía trước, cả người Ôn Lê thuận theo lực đạo ngã lên lưng người đàn ông.
Lòng bàn tay ấm áp và thô ráp của anh nắm lấy đùi cô nhẹ nhàng nhấc lên, Ôn Lê lơ lửng, cả người đành phải áp vào lưng Hạ Si Lễ, sau khi đưa tay ôm lấy cổ anh thì tầm nhìn cũng được mở rộng hơn không ít.
“Chậc.” Hạ Si Lễ tặc lưỡi nói: “Không thích cõng em bằng cái tư thế này lắm.”
Ôn Lê vô thức hỏi lại: “Tại sao?”
Hạ Si Lễ nghiêng đầu, nhướng mắt thản nhiên nói: “Bởi vì không nhìn thấy em được.”
“Anh thích ôm em đối diện hơn, ngồi trên cánh tay anh cũng được.” Anh nói: “Như vậy mới nhìn thấy em.”
Ôn Lê nhìn ánh mắt trêu chọc của người đàn ông, cô bị lời nói lưu manh của anh chọc cho cả người nóng bừng, trái tim cũng đập gấp gáp dữ dội, cô đưa tay đẩy mặt anh: “Anh…anh phiền quá!”
Hạ Si Lễ cười khẽ.
Xung quanh, các sinh viên Thanh Đại đều chú ý đến họ, thậm chí có người còn chụp ảnh họ nhưng Hạ Si Lễ cũng chẳng hề để tâm.
Khi bọn họ đi ngang qua hồ nước của Thanh Đại, Ôn Lê áp vào cổ người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Hạ Si Lễ, thật ra, em đã từng đến tìm anh.”
Nghe vậy thì bước chân Hạ Si Lễ chợt khựng lại, đôi mắt đen láy của anh quay sang nhìn chằm chằm vào cô, anh hỏi bằng giọng khàn khàn: “Khi nào?”
Ôn Lê cảm thấy hơi xấu hổ nên ôm chặt anh: “Thì…thì sau khi em thi đại học xong, em đến tìm anh nhưng lại thấy anh nhận nước của Lăng Tô Nhiễm, còn nghe mọi người bàn tán nói hai nhà các anh sắp kết hôn nên nghe xong em về luôn.”
Hạ Si Lễ không đi nữa, mặt mày người đàn ông tối sầm lại: “Chịu thua em luôn, sao anh có thể tốt với người phụ nữ khác được, bộ trông anh có vẻ đào hoa lắm sao?”
Ôn Lê nhìn khuôn mặt ngỗ ngược của anh rồi chậm rãi gật đầu: “Đâu chỉ là đào hoa, mà nhìn còn giống mấy tay chơi lão làng nữa kìa.”
Hạ Si Lễ liếc cô: “Ôn Lê, nể tình em là cục cưng của anh nên anh sẽ không ném em xuống hồ đâu, đợi đến khi chúng ta hòa hợp chuyện kia đi, xem anh xử em thế nào.”
Ôn Lê đã quen được anh nuông chiều nên cô chẳng hề sợ hãi, chỉ nghe cô gái nhỏ lẩm bẩm: “Vậy thì lúc sau ở hôm đêm, sao anh lại nói là mình có bạn gái, còn nói là đã có từ lâu lắm rồi…”
“Em đoán xem?”
Ôn Lê do dự chỉ vào mình: “Là em sao?”
Hạ Si Lễ nhàn nhạt ừ một tiếng: “Không phải em thì chẳng lẽ là ma à?”
Ôn Lê nằm sấp trên lưng người đàn ông, hồi lâu sau cô mới hỏi: “Nếu…nếu không có những chuyện đó… không có hiểu lầm như vậy thì chúng ta sẽ không chia tay, phải không anh?”
Hạ Si Lễ nghiêng đầu, khuôn mặt góc cạnh áp vào trán cô, cười nói: “Đã nói rồi mà, em là định mệnh của anh.”
“Đừng nghĩ nữa, sau này chúng ta sẽ còn nhiều năm nữa mà.
Anh còn phải rèn luyện cơ thể cho tốt, tránh em chê anh, đi tìm mấy đứa trẻ trung cường tráng.”
Ôn Lê bị lời anh chọc cười: “Nói gì vậy, em không thèm đâu.”
“Em chỉ thích anh thôi.”
Lần đầu tiên Hạ Si Lễ nghe Ôn Lê nói năm chữ này, cổ họng anh không hiểu sao lại thấy hơi ngứa, đáy lòng cũng vì lời cô nói mà khẽ chấn động.
Người đàn ông đột nhiên nghiêng đầu, hôn lên môi cô, anh khàn giọng nói: “Anh cũng vậy.”
“Chỉ thích em.”
_
Lễ kỷ niệm của Thanh Đại được tổ chức tại hội trường lớn, khi Ôn Lê và Hạ Si Lễ đến thì chỗ ngồi bên dưới đã chật kín.
Hạ Si Lễ đưa Ôn Lê đến chỗ ngồi của cô, sau đó anh đi vào hậu trường chuẩn bị cho bài phát biểu của mình.
Lễ kỷ niệm bắt đầu, chương trình giống với hầu hết các trường đại học khác.
Hiệu trưởng Thanh Đại phát biểu trước, sau khi đọc xong bản thảo dài dòng thì ông nói: “Bây giờ mời đàn anh của các em, cũng là tổng giám đốc tập đoàn Thời Lan, Hạ Si Lễ, lên sân khấu phát biểu chúc mừng trường cũ.”
Hội trường lớn lập tức vang lên tiếng vỗ tay và hò reo dữ dội, khoảnh khắc Hạ Si Lễ bước lên sân khấu, cả hội trường như muốn nổ tung vì tiếng hét.
Ôn Lê ngồi dưới sân khấu nghe thấy tiếng các cô gái xung quanh phấn khích, cô cũng không nhịn được nhìn về phía người đàn ông đang đứng trên sân khấu.
Hạ Si Lễ mặc áo sơ mi quần tây, vì cõng cô nên góc áo có hơi nhăn, càng làm lộ rõ vẻ hoang dã lưu manh trên người anh.
Hình ảnh người đàn ông ngông cuồng, tự tin, tùy ý nhưng toả sáng chói lọi dần dần chồng lên hình ảnh cậu thiếu niên đứng dưới cột cờ phát biểu ở Nam Đàn chín năm trước.
“Tổng giám đốc Hạ đẹp trai quá, dáng người cũng hấp dẫn nữa!”
“Năm đó anh ấy rất nổi tiếng trên tường tỏ tình, nhiều người theo đuổi anh ấy lắm đó, nhưng nghe nói là đều bị từ chối.”
“Mau xem Tieba đi! Hình như đàn anh có bạn gái rồi, có người chụp được ảnh anh ấy cõng bạn gái đi trong sân trường đó.”
“Á á á sao lại có người cưng bạn gái đến mức này chứ, xem nào, xem nào, thôi thôi không xem nữa, tôi sợ tôi ghen tị quá hu hu hu.”
“…”
Ôn Lê nghe họ bàn tán, cũng nhịn không được mà mở điện thoại ra tìm Tieba của Thanh Đại.
Bài phát biểu của Hạ Si Lễn chỉ dài vỏn vẹn mười phút, anh đứng dưới ánh đèn, hào hứng nói: “Trong phần giao lưu tự do cuối cùng, tôi sẽ trả lời ba câu hỏi.”
Có rất nhiều sinh viên giơ tay đặt câu hỏi, Hạ Si Lễ nhìn về phía giữa, Ôn Lê ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông từ từ dời mắt đi, chỉ vào một cô gái ở gần cô.
Cô gái đứng dậy, phấn khích hỏi: “Đàn anh, vừa nãy em xem Tieba, có bạn học chụp được ảnh anh cõng một cô gái, cho em hỏi cô ấy là bạn gái anh của anh phải không ạ?”
Câu hỏi này vừa nêu ra làm không khí cả hội trường đều sôi động hẳn lên.
Ôn Lê vô thức nhìn về phía Hạ Si Lễ nhưng lại chạm phải ánh mắt thâm sâu của người đàn ông khiến cho tim cô đập thình thịch, mặt dần cũng dần nóng lên.
Người đàn ông trên sân khấu cười nói: “Không phải bạn gái.”
Những người bên dưới ồn ào phản đối: “Không phải bạn gái thì cõng người ta làm gì!”
Hạ Si Lễ lười biếng cầm micro, ánh mắt thẳng tắp nhìn về một hướng nào đó dưới sân khấu, anh nói: “Cô ấy là một phóng viên, là vợ tôi.”
Anh hơi nhướng mày, cười gian xảo: “Chúng tôi đã kết hôn rồi.”
Trong hội trường lớn đột nhiên vang lên tiếng hò reo, có người tranh nhau giơ tay.
Lần này là một nam sinh, cậu ta cũng không hỏi vấn đề gì khác mà chỉ hỏi: “Học trưởng, ai là người theo đuổi ai trước vậy ạ? Em có thích một người, nhưng cô ấy rất ưu tú nên em có hơi tự ti, không biết có nên cố gắng theo đuổi không?”
“Nếu thích thì hãy theo đuổi, các bạn hãy nhân lúc còn trẻ, hãy xông pha vì tình yêu.” Hạ Si Lễ cười nói: “Đừng sợ, cũng đừng tự ti, hãy cố gắng nâng cao bản thân, thử nỗ lực một phen đi.
Ngay cả khi tỏ tình thất bại cũng không sao, nhưng ít nhất khi nhớ lại em cũng sẽ không thấy hối tiếc.”
“Đối với câu hỏi của em—”
Khóe miệng Hạ Si Lễ cong lên, ánh mắt anh vẫn hướng về phía Ôn Lê, anh nói: “Tôi là người theo đuổi vợ tôi trước, đã trúng tiếng sét ái tình với cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.”
“Bọn anh đã ở bên nhau chín năm rồi, anh rất yêu cô ấy.”
Giữa biển người cùng tiếng vỗ tay và tiếng hò reo nhiệt liệt, Ôn Lê ngây người nhìn người đàn ông trên sân khấu.
Cô nhớ lại cảnh Hạ Si Lễ cõng cô đi trên đường đến hội trường, anh như vô tình nhưng lại nghiêm túc nói bên tai cô: “Chia tay đơn phương không được tính là chia tay, trong lòng anh, chúng ta chưa bao giờ chia tay.”
Hốc mắt Ôn Lê dần ươn ướt, sau đó khóe miệng cô cong lên, khoảng trống tám năm trong lòng cô như được lấp đầy hoàn toàn.
Cô nhìn người đàn ông trên sân khấu, anh mắt Hạ Si Lễ vẫn luôn hướng về phía cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt chân thành và nồng nhiệt:
“Trong những ngày tháng sắp tới, anh vẫn sẽ rất yêu, rất yêu cô ấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...