Chờ Anh Đến Cùng Gió


Ôn Lê cũng bị Hạ Si Lễ làm cho sợ hãi.
Mỗi đòn anh ra đều mạnh và hiểm hóc, kích thích thị giác một cách mạnh mẽ, khiến cho ai nhìn cũng đều sợ.
Giáo viên bị các bạn cùng lớp gọi tới, nhìn thấy học sinh đánh nhau nên lửa giận bốc lên: “Hai cậu đi theo tôi!”.
Trịnh Chí Hồng, chủ nhiệm bộ môn thể dục, có vẻ ngoài hung dữ, đối với đám học sinh cá biệt, nếu có thể động chân động tay thì ông nhất định sẽ không nhiều lời.
Tất cả mọi người đều sợ Trịnh Chí Hồng, kể cả Tống Trì.
Tống Trì đè nén cơn đau đang lan khắp người, đi theo Trịnh Chí Hồng khoé miệng bầm tím của hắn cong lên, trong lòng thì thầm chửi bới.
Hạ Si Lễ thì thản nhiên như không có gì, hai tay anh đút túi, vẻ mặt anh bình tĩnh lạ kỳ.
Khi anh đi ngang qua Ôn Lê, cô gọi anh: “Hạ Si Lễ.”
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn cô, trong mắt cô gái tràn đầy hoảng sợ và lo lắng, anh không biết có phải do nốt ruồi đỏ dưới mắt cô hay không mà anh luôn cảm thấy cô gái nhỏ này sắp khóc.
Hạ Si Lễ cau mày, lặng lẽ nhìn cô vài giây rồi nói: “Không sao đâu.”
Trịnh Chí Hồng đưa hai người đến tòa nhà hành chính: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao hai em lại đánh nhau?”
Tống Trì bị đánh là đáng tội nên chỉ biết giả ngu kêu đau.
Ánh mắt của Trịnh Chí Hồng rơi vào Hạ Si Lễ.
Anh đứng thẳng, tư thế có chút lười biếng, giọng điệu anh thản nhiên: “Cậu ta đáng bị đánh.”
“Thật ngông cuồng!” Trịnh Chí Hồng nói.
“Chuyển trường từ Kinh Bắc đến thì hay ho lắm sao.

Tôi nói cho cậu biết, hiện tại cậu đang là học sinh của trường Nhất Trung thì cậu phải tuân thủ kỷ cương ở đây.”
“Các cậu đi học hay đi đánh nhau?”
“…”
Bị mắng suốt nửa tiếng, hai người không ai nói một lời, như đang thừa nhận lỗi sai của mình.
Trịnh Chí Hồng bất lực, trước khi rời đi còn trừng mắt nhìn hai người: “ Về viết bản kiểm điểm 2000 chữ, thứ hai tuần sau chào cờ đọc trước toàn trường!”
“Còn tái phạm thì mời phụ huynh!
…….
Tâm tình Hạ Si Lễ không tốt, muốn tìm một chỗ hút thuốc, đi được mấy bước thì thoáng thấy một người đang ngồi xổm trước bảng thông báo.
Anh nheo mắt và nhận ra đó là Ôn Lê.
Thân người cô mảnh khảnh còn làn da thì trắng nõn, nhìn cô cuộn tròn như cục bông, trên tay vẫn cầm bình nước của anh.
Một bóng người hiện ra trước mặt Ôn Lê, cô ngước mắt lên mới phát hiện Hạ Si Lễ đang đứng trước mặt mình.
Anh lười biếng cười, vẻ mặt đầy ẩn ý nhìn cô: “Đang đợi tôi hay đang đếm kiến vậy?”

Ôn Lê đứng dậy đưa bình nước cho anh: “Bình nước của anh em đã rửa sạch, nước nóng cũng mới lấy.”
Hạ Si Lễ nhướng mày, anh nhếch môi để lộ dáng vẻ lưu manh : “Ngoan quá ta.”
Ôn Lê bị ánh mắt trêu chọc trêu chọc của Hạ Si Lễ làm cho choáng váng, mấy giây sau mới nói: “Xin lỗi anh vì chuyện vừa rồi.”
Bàn tay đang cầm bình nước của Ôn Lê siết chặt rồi lại thả lỏng: “Em có thể giúp anh viết bản kiểm điểm.”
Hạ Si Lễ cầm lấy bình nước trong tay cô, chậm rãi nói: “Bởi vì tôi đánh Tống Trì?”
Ôn Lê nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu anh không đánh Tống Trì thì đã không bị giáo viên bắt được, càng không phải viết bản kiểm điểm 2000 chữ và đọc trước toàn trường.
Hạ Si Lễ nhìn chằm chằm cô, anh bước vài bước dài đến gần cô, mí mắt anh cụp xuống, trong lòng chợt chấn động, cảm giác mãnh liệt ập đến: “Em thật sự xấu hổ sao?”
Ôn Lê chỉ cao có 1 mét 6, cô chỉ đứng tới xương quai xanh của Hạ Si Lễ, khi bị anh chắn trước mặt nhìn cô không khác gì đang bị anh ôm vào lòng, cô nhỏ bé đến mức khiến người ta không nhịn được mà muốn trêu ghẹo.
Hơi thở mát lạnh, trong trẻo trên người Hạ Si Lễ bao trùm lấy Ôn Lê, cô cụp mắt, nhỏ giọng “Ừm” một tiếng, lòng Ôn Lê gấp tới mức cô vô thức lùi về sau một bước.
Cô lùi một bước, Hạ Si Lễ cũng tiến lên một bước, gương mặt đẹp trai ngỗ ngược của anh ngày một tiến lại gần cô hơn, khóe miệng anh nhếch lên có chút nghịch ngợm.
Ôn Lê kìm nén nhịp tim hoảng loạn của mình, cho đến khi lưng cô đụng vào bảng thông báo thì không thể lùi thêm được nữa.
Hạ Si Lễ một tay đút túi quần, anh cúi đầu nhìn cô thản nhiên nói: “Vậy em nghĩ cách cảm ơn tôi đi.”
“Hay là lấy thân báo đáp đi?”
Ánh mắt bất cần đời của anh dừng ở trên người Ôn Lê, khi anh nói chuyện hơi thở anh cọ qua má cô, hơi thở anh mát lạnh lại sạch sẽ khiến cho trái tim Ôn Lê loạn nhịp, cô quay đầu đi không dám nhìn anh, hai má nhỏ của cô nóng bừng như bị thiêu đốt.
Hạ Si lễ nghiêng đầu nhìn chăm chú lỗ tai đã ửng hồng của cô, anh còn xấu xa cố ý thổi hàng lông mi đang run rẩy của cô, dáng vẻ lưu manh không hề giấu diếm: “Tưởng thật sao?”
“Mới trêu một chút đã không chịu nổi rồi.”
Anh đứng thẳng người, hai tay đút túi, lùi lại để quay lại với khoảng cách thường ngày của hai người: “Học sinh ngoan thì không nên trốn học, về lớp đi.”
Tim Ôn Lê chợt hẫng, trong lòng cô xẹt qua một tia mất mát.
Cô nhìn anh cầm hộp thuốc lá trong tay, hình như đang đi về phía sân thể dục gần rừng cây nhỏ, cô đột nhiên lấy hết can đảm gọi anh: “Hạ Si Lễ.”
Anh nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh lạc trên người Ôn Lê: “Có chuyện gì sao?”
Khi chàng trai không có biểu cảm gì thì toàn bộ khuôn mặt của anh trở nên rất lạnh lùng và cứng rắn, như thể mấy lời bông đùa ẩn ý vừa rồi chỉ là ảo giác của một mình Ôn Lê mà thôi.

Anh như đang dạo chơi ở nhân gian này, tự do phóng khoáng, không dính một chút bụi trần nào.
Cỏ cây hoa lá được anh yêu thích cũng như một vũng bùn lầy, mãi mãi thần phục dưới chân anh.
Lời muốn nói trong lòng Ôn Lê nghẹn lại, nuốt ngược vào trong: “Cảm ơn anh.”
Vẻ mặt anh hờ hững: “Tống Trì làm hư đèn xe của tôi, đáng ăn đòn.”
“Không liên quan đến chuyện của em.”
“Hơn nữa…” Hạ Si Lễ lười nhác lắc lắc bình nước trong tay.

“Huề nhau rồi.”
Anh đánh Tống Trì, cô rót nước cho anh.
Nhìn bóng lưng Hạ Si Lễ đang rời đi, lòng Ôn Lê có chút hốt hoảng.
Cô còn đang mong chờ cái gì nữa đây?

Thật ra, Ôn Lê và Hạ Si Lễ đã từng gặp nhau trước cả khi khai giảng.
Ngày đó Hạ Si Lễ vừa mới đến trấn Nam Đàn thôi nhưng vừa gặp đã khiến cho Ôn Lê nhớ mãi không quên.

Đến tận hai năm sau gặp lại, vừa liếc mắt một cái Ôn Lê đã nhận ra chàng thiếu niên năm đó.
Cô cảm thấy đây chính là ông trời đang giúp mình.

Giữa thế gian rộng lớn, biển người mênh mông, những người đã có duyên với nhau thì cho dù có đi tới cùng trời cuối đất cũng sẽ gặp lại nhau.
Vậy mà khi gặp lại, anh lại không nhớ cô.
Cha mẹ của Ôn Lê là cảnh sát, mất trong lúc làm nhiệm vụ hai năm trước.

Bà nội cô Tần Tú Anh cũng vì vậy mà bắt đầu phát bệnh tim.
May mắn thay, cuối cùng bà cô cũng tỉnh lại, hai bà cháu nương tựa nhau sống tiếp.
Trong nhà không có trụ cột nên hai bà cháu chỉ có thể lay lắt sống qua ngày bằng tiền trợ cấp liệt sĩ của ba mẹ Ôn Lê.

Cô thường đi làm bán thời gian để kiếm thêm một ít chi phí sinh hoạt, mong cho cuộc sống của hai bà cháu cô bớt khó khăn hơn.

Cô và bà nội cũng hay nhặt mấy bìa cứng và chai lọ để mang đi bán phế liệu.
Kể từ khi ba mẹ qua đời, Ôn Lê không dám mua quần áo, giày dép hay những món ăn vặt cô yêu thích nữa, mỗi lần tiêu tiền cô đều tính toán rất cẩn thận, bởi vì để phẫu thuật bắc cầu tim cho bà nội cần rất nhiều tiền, mà tiền này còn chưa bao gồm chi phí nằm viện và thuốc men hàng ngày nữa.
Ôn Lê nhớ lại hôm đó là ngày cuối tháng, trước ngày khai giảng một ngày.
Cô vừa nhận tiền lương từ chỗ làm bán thời gian, 200 tệ chia cô làm 2 phần, cô để dành 100 tệ, 100 tệ còn lại, cô mua hai túi sữa bột không đường cho người già và một túi trứng cùng một chai sữa chua vị dứa mà cô yêu thích.
Khi đi qua con ngõ nhỏ, Ôn Lê đụng phải đám lưu manh đầu xanh đầu đỏ, trong đó có một tên tóc vàng hình như từng bị ba cô bắt được khi đang móc túi điện thoại di động của người qua đường.
Mà tên đầu vàng này cũng vừa mới cướp tiền của một học sinh cấp hai.
Khi nhìn thấy Ôn Lê, hắn nheo mắt chặn cô ở góc ngõ, hắn rít một hơi thuốc rồi thổi vào mặt cô: “Còn tưởng là ai chứ? Hoá ra là con gái của cảnh sát Ôn.”

“Bây giờ nhặt phế liệu cũng kiếm được nhiều tiền quá nhỉ? Để xem xem đã mua những gì nào?”
Ôn Lê ho khan trong làn khói thuốc, một tay cô giấu đồ mua ra sau lưng: “Tôi mua cái này bằng tiền làm thêm của mình, tiền cũng đã tiêu hết rồi.”
Tên đầu vàng nháy mắt, hai tên lưu manh bên cạnh giật lấy chiếc túi nhựa trên tay Ôn Lê.
“Sữa bột, sữa chua, trứng?”
“Chán chết đi được.”
Hắn khinh khỉnh nói: “Lại mua cho bà già kia chứ gì.”
Ôn Lê đưa tay chụp cái túi: “Trả cho tôi!”
Nhìn cô sốt ruột, tên đầu vàng mỉm cười đưa cho cô, Ôn Lê vừa vươn tay ra thì hắn liền ném túi đồ xuống đường, xòe tay ra vẻ vô tội: “Ôi, sơ ý làm rơi mất rồi!”
Trứng gà bên trong túi nhựa vỡ tan tành, lòng đỏ lòng trắng chảy đầy trên đất.
Vốn dĩ mẻ trứng gà này cô và bà nội có thể ăn trong 1 tháng lận, mà giờ đây không còn cái trứng gà nào nguyên vẹn cả.
Ôn Lê mím môi nhìn hắn.
“Trừng mắt? Dám trừng mắt nhìn tao?”
Tên đầu vàng bị ánh mắt đen láy của Ôn Lê nhìn đến mức nổi da gà, hắn cười lạnh bắt đầu nắm lấy vai cô sờ soạng, muốn soát người cô: “Tao không tin trên người nó không có tiền.”
Đám người khống chế không cho Ôn Lê phản kháng, tên đầu vàng móc từ trong túi quần cô ra 10 tờ 10 tệ và một nắm xu 5 hào: “Mẹ nó, mới lục một chút đã lòi ra một đống tiền.”
Trong lúc giằng co, áo ngắn của Ôn Lê bị kéo lên để lộ ra một mảng eo thon trắng nõn, khơi dậy dục vọng của đám lưu manh.
“Mẹ nó, eo này trắng nhỉ?”
“Để tao sờ một chút xem có mềm như đậu hũ non không?”
Ôn Lê hoảng sợ đẩy bọn họ ra, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Đột nhiên có tiếng động cơ xe chói tai dội tới từ xa, tiếng xe “ù ù” như tiếng dã thú đang gầm gừ.
Ôn Lê nghiêng đầu nhìn thấy Hạ Si Lễ đang lái xe moto lao về phía bọn họ mà không hề giảm tốc độ, trên môi anh là cười kiêu ngạo, hai tay nắm chặt ghi đông xe chạy một vòng quanh bọn họ, dáng vẻ đầy khiêu khích.
Giờ phút này, trong con ngõ nhỏ mịt mờ khói bụi trộn lẫn với mùi ma sát của lốp xe và cả mùi xăng cháy.
Ngay cả khi chỉ còn cách họ 5 mét, anh vẫn không giảm tốc độ, thậm chí còn đạp ga tăng tốc độ, chiếc xe moto nghe lời lao về phía tên tóc vàng như một mũi tên.

Đám côn đồ nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ cứng người tại chỗ, lưng đổ mồ hôi lạnh.
“Kít–“
Tiếng phanh xe chói tai vang vọng khắp con hẻm, tên tóc vàng nhìn chiếc xe máy chỉ còn cách hắn một tấc, sắc mặt hắn tái nhợt, hai chân run rẩy.
Chàng trai nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi xe moto, mái tóc đen kiêu ngạo bay trong gió.
Anh có nước da trắng, lông mày sắc lạnh, cánh tay buông thõng tự nhiên, trên cánh tay còn có gân xanh nổi rõ, trong đôi mắt đen láy của anh là sự ngang tàng không hề che giấu.
Anh duỗi tay tựa như đang trêu đùa vỗ vỗ tên tóc vàng, khóe miệng anh cong lên, ánh mắt ngạo nghễ: “Móc hết tiền trong người ra đây.”
Tên tóc vàng liên tục xin tha: “Tôi… tôi không có tiền…”
Hạ Si Lễ tát đầu hắn một cái: “Không có tiền là đi cướp phải không?”
“Tưởng mình thật sự là ông này bà kia hả?”, anh vừa hỏi vừa tát đầu tóc vàng một cái nữa.
“Cướp tiền của một cô gái nhỏ, mày không thấy xấu hổ hả?”
“Đại ca, em sai rồi, em sai rồi, anh tha cho em đi.”

Tóc vàng khóc lóc tuyệt vọng, “Em còn tiền, em còn tiền đây…”
Tóc vàng vội vàng giao ra mớ tiền vừa cướp lúc nãy ra rồi nhắm mắt nhắm mũi bỏ chạy.
Hạ Si Lễ nhảy từ xe moto xuống, tay đút túi nhìn đám lưu manh đang chạy trốn, khinh thường cười một tiếng: “Đồ hèn nhát.”
Anh đưa tiền trong tay cho Ôn Lê: “Đây.”
Ôn Lê nhìn anh, tầm mắt dừng lại ở mấy tờ tiền trên tay anh, vành mắt cô chợt nóng lên.
“Nè nè, đừng khóc nha.”
Giọng nói của chàng trai dường như có chút lúng túng: “Không phải đã đòi lại tiền cho cô rồi sao.”
Ôn Lê nhận lấy hai tờ tiền, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Cô cúi đầu, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Chỉ có Ôn Lê biết, cô đang khóc vì vui mừng, hạnh phúc.
Hai năm trước gặp được anh ở Kinh Bắc, cô tưởng rằng đời này hai người sẽ chia đôi hai ngã.
Ôn Lê không ngờ rằng bọn họ có cơ hội gặp lại nhau lần nữa, vẫn gặp nhau theo cách như vậy.
Hạ Si Lễ luôn xuất hiện vào lúc cô cần sự giúp đỡ nhất, anh như thiên sứ được ông trời gửi đến cho cô.
Từ khi ba mẹ Ôn Lê qua đời, Hạ Si Lễ là người đầu tiên bảo vệ cô.
Trong con ngõ nhỏ yên tĩnh, một mảng tường được một giàn tường vi đỏ trắng nhàn nhạt phủ kín.
Hạ Si Lễ nghiêng đầu nhìn mấy cái trứng gà vỡ tan tành trên mặt đất, anh cúi người nhặt sữa bột, sữa chua lên đưa cho Ôn Lê, xong lại thu dọn đống trứng gà vỡ kia bỏ vào thùng rác.
“Ở đây chờ tôi.”
Anh vừa dứt lời thì đã không thấy bóng dáng đâu.
Ôn Lê đứng bên cạnh xe moto của anh, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi dấu chân trên yên xe.
Vài phút sau, Hạ Si Lễ đã quay trở lại xách theo 2 túi trứng gà, anh đưa một túi cho cô: “Mua nhiều quá, cho cô.”
Thấy Ôn Lê bất động, anh liền nói: “Không muốn thì vứt đi.”
Ôn Lê nhỏ giọng cảm ơn, đưa lọ sữa chua dứa trong tay cho anh.
Hạ Si Lễ nhướng mày: “Cho tôi?”
“Ừm.”
Anh nhẹ nhàng nhận lấy: “Cảm ơn.”
Đêm đó, Ôn Lê nhớ lại hình ảnh Hạ Si Lễ không sợ trời không sợ đất ngày đó, cô tìm được sổ nhật ký hai năm trước được cô cất trong một cái hộp, mở ra trang thứ nhất có viết:
—— mình đã gặp một chàng trai, vừa gặp đã yêu thích, nhưng Kinh Bắc xa xôi như vậy, có lẽ đây là lần cuối cùng mình được gặp anh ấy.

—— nhưng mình vẫn thích anh ấy.
——2008.12.24
—— mình đã gặp lại anh ấy, chỉ là anh ấy đã quên mình.
——2010.8.31


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận