Chờ Anh Đến Cùng Gió


Đợi hồi lâu sau mà vẫn không nghe cô đáp lời, Hạ Si Lễ bất đắc dĩ hỏi lại: “Có nghe người ta nói gì không đó?”
Ôn Lê vẫn còn mơ mơ màng màng, cô vô thức trả lời: “Cậu ấy đâu có chạm vào em…”
“Lúc đó hình như trời gió rất lớn nên Trần Thụ Trạch đã giúp em vén tóc một chút thôi, chỉ chạm vào tóc thôi…”
Hạ Si Lễ nhìn chằm chằm cô gái nhỏ mấy giây, anh híp mắt lại thấp giọng nói: “Tóc của em cũng không ai được chạm vào!”
Gương mặt Ôn Lê bị mũ áo che khuất, cô lặng lẽ rũ mắt, khóe môi cong lên nhẹ nhàng.
Nếu nói vậy thì…có phải là anh ấy cũng thích cô không?
Nhất thời Ôn Lê không biết nên phản ứng thế nào.
Một lúc sau cô mới ngẩng mặt lên nhìn anh, lấy hết can đảm hỏi một câu: “Với ai anh cũng cư xử như vậy sao?”
Hạ Si Lễ ngẩn ra một chút, khẽ bật cười rồi cụp mắt liếc cô: “Có ai như em đâu chứ, đồ vô lương tâm.”
Nụ cười treo nơi khóe miệng của Ôn Lê chậm rãi tan biến, tâm tình vui vẻ cũng theo gió rơi vào hư không.
Hạ Si Lễ lúc nào cũng rạng ngời như vầng thái dương ở nơi cao kia, tỏa ra ánh hào quang tự do phóng khoáng, bởi vì anh rạng rỡ như vậy thì ắt hẳn sẽ có rất nhiều cô gái yêu thích, mến mộ anh, họ sẵn sàng biến mình thành con thiêu thân lao vào anh, nguyện một lòng chỉ có anh, trong mắt chứa đầy bóng hình anh.
Ôn Lê nghĩ có lẽ anh đã quá quen với việc được nhiều người yêu mến như vậy, phải chăng đây chỉ là tính chiếm hữu của anh mà thôi.
Nghĩ đến đây lòng Ôn Lê chợt cảm thấy chua xót, trên đường quay về lớp cô im lặng không nói lời nào.
Hạ Si Lễ đút hai tay vào túi đi theo bên cạnh cô, đột nhiên anh hỏi: “Vừa rồi sao em lại đứng lên chắn phía trước tôi?”
Ôn Lê mím môi im lặng, cô không thể nói cho anh biết vừa rồi cô chỉ hành động theo bản năng thôi.
Hạ Si Lễ thản nhiên cười: “Không sợ thầy chủ nhiệm hiểu lầm hai ta yêu sớm sao?”
Bước chân Ôn Lê khựng lại, cô quay người lại giải thích với anh: “Thầy ấy sẽ không hiểu lầm đâu vì vừa rồi em đã giải thích rõ ràng với thầy chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, không phải bạn trai bạn gái, cũng sẽ không yêu sớm.”
“…”
Hạ Si Lễ nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt rồi chợt cúi đầu cười như không cười: “Quả nhiên là cái đồ vô lương tâm.”

Khi thấy Ôn Lê trở lại lớp học thì Sầm Khê liền lôi kéo cô xem điện thoại.
“Lê Lê, cậu mau lên Tieba xem đi!”
Ôn Lê thò đầu qua xem, trên Tieba có một dòng chữ lớn nổi bật đang chễm chệ nằm trên đầu trang:
# Mọi người đều biết chuyện Hạ Si Lễ chạy đến Chức Cao làm loạn để trút giận dùm một nữ sinh chứ?  
【35L: Nè nè để tôi kể cho mọi người nghe, trước đây Hạ Si Lễ và Tống Trì đánh nhau cũng vì Ôn Lê đó, lần này là vì cô ấy mà ngay cả nữ sinh Hạ Si Lễ cũng không bỏ qua, đây mà không phải là yêu thì còn là cái gì nữa? 】
【61L: Chẳng lẽ là yêu sớm sao? Vậy hình chụp Ôn Lê cùng nam sinh khác bị đăng lên Tieba hôm nọ là cái gì nữa? Không lẽ Ôn Lê kia một chân đạp hai thuyền??!?】
【68L: Nhìn cũng ngây thơ trong sáng lắm mà không ngờ tính cách tệ dữ vậy, ai đó báo cho Hạ Si Lễ và nam sinh kia một tiếng đi, đừng để hai người họ bị lừa! 】
【79L: Nghe nói điều kiện nhà cô ta rất nghèo, có lẽ cô ta chỉ đang tìm người để trèo cao mà thôi, haha】

Bên dưới bài đăng tràn ngập những bình luận độc miệng như “Ôn Lê bắt cá hai tay”, “Mê tiền thích trèo cao và “Ham mê vật chất”, những bình luận với nội dung tương tự liên tục được đẩy lên đứng đầu phần bình luận.
Sầm Khê không nhịn được tức giận đáp trả, mắng từng cái bình luận hết 5 phút.
Ôn Lê đã đăng ký tài khoản nhưng lại nghĩ bây giờ có thanh minh thì cũng chẳng có ích gì nên cô buông điện thoại, quyết định không để ý đến bài đăng kia nữa.
Vì cô không thể bịt được vô số cái miệng ngoài kia nên giờ đây Ôn Lê chỉ có thể thả lỏng đầu óc, giả vờ như không nhìn thấy gì, cố gắng giữ tâm trạng mình bình tĩnh.
Tiếng chuông báo hiệu tiết học đầu tiên của buổi chiều bắt đầu vang lên chưa được vài phút thì chợt có một nam sinh lớp khác run rẩy đi tới trước bàn của Ôn Lê, đột nhiên cậu ta cung kính cúi người 90 độ, hô lớn một tiếng: “Thật xin lỗi bạn học Ôn Lê, tôi không nên nói về cậu như vậy ở trên Tieba.”
“Xin hãy tha thứ cho tôi.”
Ôn Lê sửng sốt tại chỗ, cô còn chưa kịp hỏi đầu cua tai nheo ra sao thì lại có một nữ sinh lớp khác đi vào, khom lưng cúi đầu như nam sinh kia hô lớn: “Ôn Lê, mình xin lỗi, mình không nên mắng cậu trên Tieba.”
Cứ vậy lần lượt có hơn 10 người ra vào lớp, tới chỗ Ôn Lê khom người xin lỗi rất thành khẩn khiến cho đám học sinh trong lớp 11-3 trợn trừng mắt.
Một lúc sau, Sầm Khê đã tìm được câu trả lời cho cảnh tượng kỳ quái này.
“Hệ thống tên thật đã được triển khai ở Tieba nên Hạ Si Lễ nhờ bạn bè tìm ra tên và lớp của tất cả những người đã chửi cậu trên Tieba, sau đó anh ta đạp cửa từng lớp lôi bọn họ ra bắt đi xin lỗi cậu đó Lê Lê.”
“Ai cũng nhìn thấy cảnh Tống Trì bị Hạ Si Lễ cho ăn đòn thảm cỡ nào rồi vậy nên hôm nay không một ai dám hó hé gì cả.”
Không chỉ Sầm Khê mà giờ đây các nữ sinh trong lớp cũng bắt đầu nhìn Ôn Lê với ánh mắt ghen tị.
“Lê Lê, mình vẫn nghĩ là Hạ Si Lễ thích cậu.” Sầm Khê trầm ngâm, “Ít nhất thì anh ta cũng không thích Trang Kiều Nguyên.”
Ôn Lê không cách nào đoán được Hạ Si Lễ đang nghĩ gì nhưng đúng như Sầm Khê nói thì có lẽ anh ấy không thích Trang Kiều Nguyên thật.
Sầm Khê nâng cằm cau mày: “Nhưng mình nghĩ là Hạ Si Lễ là kiểu người nếu thích ai thì nhất định sẽ nói ra, phong cách của anh ta không nên mập mờ mơ hồ như vậy chứ!”
Cô nàng nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Hoặc cũng có thể Hạ Si Lễ cho rằng vì anh ta nên cậu mới vướng vào những tin đồn như vậy nên mới ra tay nghĩa hiệp, bắt những đứa xấu xa kia đến xin lỗi cậu cũng nên.”
Ôn Lê hít sâu một hơi, cô cảm thấy đây chính là đáp án khả thi nhất.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn lôi điện thoại ra gửi cho Hạ Si Lễ một tin nhắn:【Cảm ơn.


10 phút sau Hạ Si Lễ mới hồi âm lại cho cô:【Lại nữa? 】
Ôn Lê suy nghĩ một chút liền nhắn lại cho anh:【Hay là em mời anh ăn cơm một bữa nha? 】
Hạ Si Lễ không trả lời tin nhắn của cô nữa.

Mấy ngày sau Ôn Lê đi học trong bình yên, không còn bị rắc rối gọi tên nữa.
Thời gian dần trôi, các loại tin đồn về Ôn Lê dần dần lắng xuống, ngay cả Mạnh Chân cũng lo lắng hạnh kiểm xấu sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học nên đã bắt đầu an phận hơn, không còn dám tác oai tác quái nữa.
Điểm khác biệt duy nhất là  Hạ Si Lễ và Ôn Lê không còn liên lạc với nhau nhiều nữa.


Tuần trước hai người họ thường xuyên nói chuyện với nhau phần nhiều cũng vì Tiểu Bạch Lê, hiện tại anh đã quay về Nam Đàn rồi thì cô cũng không cần đến nhà anh cho Tiểu Bạch Lê ăn nữa, vậy nên khung trò chuyện giữa hai người vẫn dừng lại ở cái ngày anh trở về đó.

Vào Chủ nhật, các trường trung học ở Nam Đàn tổ chức đưa các học sinh vượt qua vòng sơ khảo của cuộc thi Olympic Toán học đến Nguyệt Thành để tham gia thi vòng bán kết.
Xe buýt dừng ở điểm tập trung.
Ôn Lê đeo cặp đứng nhìn đám đông các học sinh xung quanh mình, có học sinh của trường Nhất Trung và trường Trung học trực thuộc, còn có cả học sinh trường Nhị Trung ở Nam Đàn nữa.
Cô nhìn quanh một lượt vẫn không thấy Hạ Si Lễ đâu.
Đột nhiên có người chạm vào vai Ôn Lê khiến tim cô giật thót một cái, vội vàng quay đầu lại: “Hạ——”
Khoảnh khắc cô nhận ra người đằng sau mình là Trần Thụ Trạch thì đôi mắt của Ôn Lê tối sầm lại.
“Sao vậy? Nhìn thấy mình hình như cậu có hơi thất vọng đó.

Ai không biết còn tưởng cậu có phép thuật làm tắt nụ cười nữa kìa.”
Giọng nói đùa cợt của Trần Thụ Trạch vang lên: “Vừa rồi cậu tưởng mình là ai vậy?”
Hai má Ôn Lê nóng bừng đỏ ửng: “Không có ai hết.”
Ôn Lê có dáng người mảnh khảnh nhỏ nhắn, hôm nay cô còn đeo một chiếc cặp trẻ con tới mức mà ngay cả đám học sinh cấp 2 cũng không thèm nữa, nhìn cô có chút vụng về đáng yêu.
Trần Thụ Trạch không khỏi mỉm cười, vươn tay ra định xách túi của Ôn Lê thì có một bàn tay to lớn thò tới giật lấy túi xách của Ôn Lê.
Trần Thụ Trạch sững sờ tại chỗ mà Ôn Lê cũng bị giật mình một phen.
Một tay Hạ Si Lễ xách túi của cô, một tay cầm theo một túi đồ nặng trịch, hôm nay toàn thân anh đều là đồ đen, ánh mắt anh đen nhánh híp lại lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người trước mắt.
Ôn Lê vừa ngước mắt lên lại chạm ngay ánh mắt lạnh lùng của Hạ Si Lễ.
Trên môi anh là nụ cười nhàn nhạt nhưng quai hàm đang cắn chặt bén nhọn, lông mày nhướng cao, khí thế trên gương mặt ngang ngược lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Ôn Lê chợt cảm thấy chột dạ, đôi hàng mi khẽ run lên.
Cô lại liếc nhìn anh lần nữa thì phát hiện ra Hạ Si Lễ đang mặc chiếc áo hoodie màu đen mà anh đã cho cô mượn hôm nọ.
Ôn Lê lúng túng dời tầm mắt, nào ngờ biểu tình này của cô rơi vào trong mắt anh lại trở thành chột dạ.
Thần sắc Hạ Si Lễ lạnh lùng, quai hàm nghiến chặt để lộ sự căng thẳng, giọng nói anh như một lưỡi dao sắc bén: “Lại đây.”
Trần Thụ Trạch nghe thấy giọng điệu của nam sinh trước mặt như đang muốn kiếm chuyện nên liền cau mày hỏi: “Anh là ai? Mắc gì A Lê phải qua đó với anh?”
Hạ Si Lễ nheo mắt, đầu lưỡi anh chống má một hồi lâu mới nhẹ giọng lặp lại hai chữ: “A Lê?”
Ôn Lê vô cùng xấu hổ, cảm giác chột dạ đang dâng trào trong lòng cô.
“Tôi là ai?” 
Giọng điệu anh lạnh lùng, anh hất cằm về phía Ôn Lê: “Em tự nói đi.”

Thường ngày, lúc nào Hạ Si Lễ cũng trưng ra bộ dạng hờ hững xa cách, dường như cái gì cũng không lọt được vào mắt anh, vậy mà giờ phút này đây từng hơi thở của anh đều mang theo sự nguy hiểm và hoang dã ẩn sâu trong tận xương tủy.
Bị hai nam sinh trước mắt nhìn chằm chằm khiến cho cổ họng Ôn Lê nghẹn lại.
“Đây là bạn cùng trường của mình ở Nhất Trung.” Cô nói với Trần Thụ Trạch, “Tên anh ấy là Hạ Si Lễ.”
Nói xong Ôn Lê vô thức liếc nhìn Hạ Si Lễ thì mới phát hiện sắc mặt của anh hình như càng lúc càng tối sầm.
Trong lòng Ôn Lê bất an, cô hoang mang không biết vì sao Hạ Si Lễ lại tức giận.
Trần Thụ Trạch mỉm cười nói: “Chào anh, tôi là Trần Thụ Trạch, tôi là bạn từ nhỏ của A Lê.” 
Hạ Si Lễ cũng không rõ bản thân bị cái gì kích thích, sắc mặt lạnh lẽo như băng, ánh mắt sâu không thấy đáy, giữa lông mày hiện lên một tia tức giận.
“Đi thôi.”
Cổ tay Ôn Lê đột nhiên bị Hạ Si Lễ nắm lấy, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo về phía trước vài bước.
Nhìn Ôn Lê bị nam sinh kia nắm tay kéo đi, ánh mắt Trần Thụ Trạch chợt tối sầm: “Hai người đang làm gì vậy?”
Hạ Si Lễ nghiêng đầu cười nhạt: “Lên xe chứ làm gì.

Cậu lên xe của trường Trung học trực thuộc các cậu đi, dù sao thì—” 
Anh nhướng mi, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Dù sao thì hai trường chúng ta cũng là đối thủ của nhau.”
Trần Thụ Trạch mơ hồ không rõ hai chữ “đối thủ” mà Hạ Si Lễ vừa nhắc tới có ý nghĩa gì.
Trần Thụ Trạch không ngừng nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ, đúng lúc hai người kia chuẩn bị lên xe thì cậu ta đột nhiên nói: “A Lê thi xong mình chờ cậu ở cửa nhé, lần trước đã không ăn cơm với nhau được rồi, hôm nay nhất phải ăn cơm với mình đó.”
Ôn Lê đồng ý cũng không được mà từ chối cũng không xong.
Cổ tay đột nhiên bị ai đó siết chặt, nhiệt độ cơ thể nóng rực từ lòng bàn tay của Hạ Si Lễ truyền đến khiến da đầu cô tê dại.
Lên xe, Ôn Lê bị Hạ Si Lễ kéo xuống hàng ghế áp chót.

Sau khi đặt túi của cả hai lên chỗ để hành lý, Hạ Si Lễ ngồi xuống ghế dựa vào cửa sổ, khuỷu tay đặt hờ hững trên đầu gối, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt căng thẳng u ám. 
“Nè…”
Ôn Lê dùng ngón tay chọt nhẹ vào đầu gối Hạ Si Lễ, “Nếu anh không vui thì em kể cho anh nghe một chuyện cười nha?”
Đầu ngón tay của cô mềm mại, giọng nói cũng mềm mại, mềm mại đến mức giống như cô đang làm nũng với anh vậy.
Hạ Si Lễ quay đầu liếc nhìn cô lại bắt gặp một đôi mắt hạnh trong vắt khiến cổ họng anh ngứa ngáy.

Trong lòng Hạ Si Lễ có chút khó chịu, anh nhắm mắt lại, giọng khàn khàn nói:
“Phục em thật đó.”
Ôn Lê mơ màng “A” một tiếng, cô còn chưa kịp tiêu hóa tình hình thì đã thấy Hạ Si Lễ lấy đồ ăn nhẹ từ trong túi nhựa ra đưa cho cô, sau đó anh dang rộng hai chân, dựa vào cửa sổ tìm một tư thế thoải mái, im lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Có kẹo xí muội, kẹo dứa, bánh quy, bánh tôm, sô cô la, sữa chua và vài viên kẹo quýt tròn tròn.
Ngoài ra còn có một gói thuốc chống say xe.
Đống đồ ăn vặt cùng thuốc say xe nằm yên lặng trên đùi Ôn Lê.

Ôn Lê hoang mang không cách nào giải thích được cảm xúc nơi trái tim mình, cô nhìn đống đồ ăn vặt trong tay mà tim đập thình thịch, hốc mắt nóng bừng.
“Tôi lỡ mua nhiều quá, em giúp tôi giải quyết bớt đi.” Anh bình tĩnh nói.
Ôn Lê quay đầu nhìn Hạ Si Lễ, một tay anh ôm thái dương, tùy ý nhướng mắt nhìn cô, giống như mấy lời vừa rồi anh chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, nói xong thì lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ nhỏ Ôn Lê đã không thích uống thuốc vì thuốc rất đắng, mà cái gì đắng thì cô đều không thích. 
Vậy mà không hiểu sao hôm đó khi cho thuốc say xe vào miệng Ôn Lê lại thấp thoáng nếm được một chút ngọt ngào.

Đến địa điểm thi tại Nguyệt Thành, thí sinh từ các tỉnh đổ về dự thi đều phải tập trung trước cửa, nhân viên bảo vệ đang hướng dẫn mọi người trật tự xếp hàng và di chuyển vào phòng thi của vòng bán kết.
Ôn Lê cầm đề thi xem qua một lượt, cô nhận ra các câu hỏi trong đề đều nằm trong phạm vi kiến thức cô đã ôn tập, chỉ có câu hỏi tổng hợp cuối cùng có chút phức tạp đối với cô, đọc đề xong một lượt khiến cô bình tĩnh hơn và bắt đầu làm bài. 
Đề thi của vòng bán kết lần này hơi khó, Ôn Lê vừa làm bài xong thì giám thị cũng bắt đầu đứng dậy thu bài.
Khi Ôn Lê đi ra khỏi phòng thi cô nhìn thấy Hạ Si Lễ hai tay đút túi đang đứng dựa vào lan can chờ cô, vẻ ngoài của anh vốn rất bắt mắt, nữ sinh nào đi ngang qua cũng đều phải liếc nhìn anh một cái.
Khi nhìn thấy cô bước ra, anh chỉ im lặng đứng thẳng người dậy.

Trần Thụ Trạch cũng vừa đến trước cửa, vừa nhìn thấy Hạ Si Lễ thì cậu ta liền cau mày.
Ôn Lê vẫn còn nhớ cái hẹn giữa cô và Trần Thụ Trạch, cô vừa ngẩng đầu đang định lên tiếng thì giọng nói thản nhiên của Hạ Si Lễ đã vang lên trước: “Không phải em nói là sẽ mời tôi ăn cơm sao?”
“Quên rồi à?” Anh liếc nhìn cô cười cười “Hay là em tiếc tiền không muốn mời?”
Ôn Lê nhớ tới tin nhắn cô gửi mấy ngày trước để cảm ơn Hạ Si Lễ đã giúp cô làm sáng tỏ tin đồn, nhưng mà…rõ ràng là lúc đó anh cũng đâu có đồng ý đâu?
Đến tận hôm nay lời mời của cô vẫn đang bị bỏ ngỏ kia mà?
Ôn Lê nhìn trái nhìn phải, do dự một lát rồi hỏi: “Hay là…bọn mình đi ăn cơm chung luôn đi?”
“…”
Rất nhanh sau đó Ôn Lê đã phải hối hận vì quyết định này của mình.
Cô ăn bữa cơm này trong lo lắng, bầu không khí gượng gạo lạnh lẽo bao trùm lên cả 3 người họ. 
Lúc ăn cơm Ôn Lê ngồi giữa hai ông thần kia, trong lòng thầm cầu nguyện cho bầu không khí có thể hòa hoãn đôi chút.

Cô phải quay qua quay lại, trái một câu phải một câu để không ai phải xấu hổ hết. 
Đến cuối cùng thì Ôn Lê cũng không nhịn được nữa, quyết định tính tiền sớm để kết thúc bữa ăn kì cục này.
Đợi cho Ôn Lê rời đi, Trần Thụ Trạch mới hỏi: “Anh có thích A Lê không?”
Hạ Si Lễ nhướng mắt cười cười: “Cậu đoán xem.”
Trần Thụ Trạch bất mãn với câu trả lời không đầu không đuôi của anh liền nói: “A Lê có người trong lòng rồi.”
Tay cầm đũa của Hạ Si Lễ khựng lại, nụ cười trên mặt biến mất, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Ai?”
“A Lê yêu thầm người đó được 2 năm rồi.”
Trần Thụ Trạch nhìn Hạ Si Lễ nhàn nhạt nói: “Không phải tôi.”
“Cậu ấy cũng không nói cho tôi biết đó là ai.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận