Nhập giáo khi sắc trời còn sớm, cỏ hoài mộng mỗi đêm đến giờ Tý mới mọc rõ ra ngoài, tính ra thì còn phải đợi sáu, bảy canh giờ nữa.
Trầm Lương Sinh tất nhiên sẽ không để cho Tần Kính ở trong giáo tùy ý đi lại, dẫn y tới trong phòng mình, chìa tay nói:
“Mời ngồi.”
Tần Kính liền ngồi xuống.
“Mời dùng trà.”
Tần Kính liền uống trà.
Có thị phó đưa cơm tiến vào Trầm Lương Sinh lại nói:
“Cơm canh đam bạc, thất lễ rồi.”
Tần Kính liền ăn cơm.
Cho đến lúc khởi hành đi lấy mộng thảo, hai người tổng cộng cũng chỉ vẻn vẹn ba câu này.
Cũng chẳng phải Trầm hộ pháp đãi khách không chu toàn —- hắn vốn mấy ngày liền bôn ba nhưng cũng chưa nghỉ ngơi dưỡng thần mà vẫn theo bồi Tần Kính ngồi ngốc mấy canh giờ.
Tần Kính có khi thì nhìn chén trà, có khi nhìn hắn. Trầm Lương Sinh thấy y nhìn mình liền nâng mắt trông lại, trải qua yên lặng đối diện nhau, lại luôn là Tần Kính chính mình chuyển rời ánh mắt trước.
Phật sơn vào đêm quả là phi thường âm trầm, tiếng cú đêm kêu thê lương vang lên lại trầm xuống, giống như lệ quỷ gào khóc. Trầm Lương Sinh dẫn Tần Kính lên núi hái cỏ mộng thảo, Tần Kính một đường đi theo phía sau hắn, chỉ thấy Trầm Lương Sinh một thân bạch y không nhanh không chậm đi ở đằng trước mình, mỗi một bước đều lặng yên không tiếng động.
“Sao vậy?” Trầm Lương Sinh phát hiện Tần Kính đột nhiên vội đuổi lên trước từng bước, giữ chặt tay của mình, thân hình y bỗng chốc khác lạ, tà mắt nhìn hắn.
“Không sao a, chỉ muốn nhìn thử xem ngươi đến tột cùng là người hay là quỷ.”
“Hóa ra Tần đại phu sợ quỷ?”
“Quỷ cũng là người biến thành, ta hà cớ gì phải sợ.”
“Thật không sợ?” Trầm Lương Sinh sắc mặt như thường cũng không thấy ý trêu chọc, chỉ vừa nói chuyện vừa giơ lên tay trái của mình —- tay Tần Kính còn nắm chặt bên trên.
“Đây là do đường buổi tối khó đi.” Tần Kính ngượng ngùng cười đáp.
Đường nhỏ trong núi tuy rằng gập ghềnh dốc đứng nhưng cũng không phải thật sự quá khó đi. Tần Kính một tay nâng lên bó đuốc, một tay nắm chặt tay người phía trước, vừa lưu ý thềm đá dưới chân vừa có thể phân tâm mà nhàn rỗi miên man suy nghĩ.
Trầm Lương Sinh mặc y nắm tay, không nắm lại cũng không rút ra.
“Trầm Lương Sinh.”
“Chuyện gì?”
Sau một lúc lâu yên lặng Tần Kính đột nhiên cúi đầu gọi một tiếng.
“Ta từ lần đầu gặp ngươi tựa hồ cứ luôn như thế.”
“Như thế nào?”
“Ngọn đuốc cố chấp ngược gió.”
“Tại sao lại nói vậy?”
“Lửa nóng thiêu rụi, lại khó có thể buông tay.”
“Thế gian muôn vàn nhân duyên, gặp khó nên biết điểm dừng.”
“Ta nói ngươi là hộ pháp của Hình giáo, đem lời của lão Phật tổ giữ khư khư bên miệng làm cái gì a.”
“Chỉ là đạo lý đơn giản.”
“Xác thực là đạo lý, nhưng nếu…”
Tần Kính đột nhiên im lặng, không nói tiếp nữa. Trầm Lương Sinh cũng không đi truy vấn câu dưới, cảm thấy người phía sau lại vô thanh vô tức đi vài bước thì buông tay mình ra. Chỉ còn đêm tối thâm trầm, ngọn lửa phiêu phiêu lay động chiếu sáng một đoạn đường ngắn ngủi phía trước.
Đi tới đỉnh núi thì đã gần đến giờ tý, Tần Kính trong lòng quyết định, không phân tâm nữa, nín thở chờ bóng dáng dị thảo.
Vừa đến giờ tý, đỉnh núi hắc ám đột nhiên biến đổi, trăm ngàn gốc dị thảo đỏ rực như lửa đồng loạt hiện ra, nhất thời tựa như loài hoa đặt mình bên bờ Hoàng Tuyền, bên cầu Nại Hà.
“Phốc.” Tần Kính dưới tay vội hái mộng thảo, bỏ vào hộp thuốc không biết đã để sẵn những thứ gì, thu xếp ổn thỏa, ngoài miệng lại cười ra tiếng, “Trách không được đáp ứng sảng khoái như vậy, vốn tưởng rằng dị thảo nhiều lắm chỉ có một hai cây, hiện tại xem ra chớ nói làm thuốc, lấy xào rau đều đủ cao thấp toàn bộ giáo các ngươi ăn hơn ba ngày.”
Trầm Lương Sinh tất nhiên là không để ý tới lời trêu chọc của y, chỉ nói sự tình đã thành, bây giờ đưa y xuống núi.
“Ngươi có biết điển cố của cỏ hoài mộng không?” Tần Kính mang an ổn đồ trên lưng, nhẹ giọng cười nói, “Truyền thuyết nói rằng lá của cỏ hoài mộng này có thể giúp người ta nằm mơ thấy trước điềm lành dữ, đây là thứ nhất. Thứ hai càng kì diệu hơn, đồn đại rằng cỏ hoài mộng có thể giúp mộng được những đăm chiêu của bản thân. Trầm hộ pháp sao không hái một cây thử xem?”
“Không có đăm chiêu.”
.
Tần Kính chậm rãi trở lại dược lư thì trời đã lạnh thấu, còn chưa có được cuộc sống yên tĩnh hai ngày liền có phiền toái tìm tới cửa.
Phải biết trên đời không có bức tường nào ngăn nổi tin đồn, tính gần vài thập niên qua, Tần Kính là vị đầu tiên từ Phật sơn trở về mà toàn vẹn, tuy không phải chuyện hệ trọng lắm nhưng cũng đã có người giang hồ hay tin đều dò la danh tính người chưa từng có ai biết đến này rốt cuộc là lai lịch ra sao.
Mà chuyện lớn thực sự chính là đầu tháng chín, ngày ấy đang lúc tiết sương giáng, toàn phái Ỷ Kiếm môn trong một đêm người đều không còn một mạng, môn chủ lại giống như trước khi chết đã chịu qua khốc hình tra tấn, xác chết vô cùng thê thảm. Thủ đoạn ngoan tuyệt như thế trừ bỏ Hình giáo ra thì chẳng còn kẻ nào.
Ỷ Kiếm môn mặc dù mưu tính xưng bá một phương nhưng cũng không thể đánh đồng cùng Thiếu Lâm, Vũ Đương và các danh môn đại phái khác, càng chưa nghe nói qua kết thù hận gì với Hình giáo, họa diệt môn tới thật sự hoàn toàn ngoài ý.
Trên đường về Tần Kính đã nghe nói về việc này, cũng là người biết rõ nguyên do, trong lòng thở dài một tiếng “Oan nghiệt”, viết một phong thư nhanh chóng gửi cho sư phụ, hồi âm lại chỉ nhận được bốn chữ: “Chớ nghĩ nhiều. Chờ.”
Chính là ngoài chờ đợi cũng chỉ có chờ đợi mà thôi, chờ không biết đến khi nào, lại đúng là dày vò khổ chủ.
Ngày hôm đó Tần Kính đang ở bên song cửa sổ luyện chữ, phát giác có người xông vào bố trận, buông bút xuống ra ngoài xem xét chỉ thấy một thanh niên cầm kiếm tả xung hữu đột nhập vào trong mê trận, cả người mặc tang phục hai mắt đỏ sậm.
Tần Kính thở dài tránh đi trận pháp, xem thân phận người tới đoán được tám phần —- giang hồ đồn đãi ngày Ỷ Kiếm môn bị diệt, tiểu nhi tử của môn chủ vừa lúc làm khách ở Không Động, may mắn tránh được một kiếp, hẳn chính là người này đi.
Thanh niên mặc tang phục nhìn thấy Tần Kính không nói hai lời lập tức quỳ xuống.
“Không dám nhận!” Tần Kính vội vàng kéo người lên, hỏi rõ hai câu quả nhiên đoán không sai, người tới đúng là kẻ may mắn giữ được một mạng kia —- thiếu môn chủ của Ỷ Kiếm môn.
Người nọ cũng không khách sáo nói thẳng ra ý tứ, cũng là nghe nói có người từng lên Phật sơn, lại nghe ngóng được nơi Tần Kính trú ngụ, đặc biệt đến van cầu phương pháp vào núi.
Tần Kính cũng không lừa gạt vài câu giải thích ngọn nguồn thấp giọng nói:
“Thiếu môn chủ, ta đã cứu ma giáo hộ pháp, ngươi cảm thấy ta có thể xem là người tốt sao?”
“… …”
Thanh niên trừng lên hai mắt đầy tơ máu cùng y giằng co, sau một lúc lâu cũng lui lại từng bước, bất thình lình quỳ xuống.
“Ta nếu nói cho ngươi biết phương pháp đột nhập Phật sơn, người trong Hình giáo nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.” Tần Kính nâng hắn dậy, lại thấy người nọ là một lòng một dạ muốn quỳ đến cùng, đành phải thu tay lại nói, “Nếu ta không tính là một người tốt, làm sao chịu đánh đổi tính mạng mình ra giúp ngươi?”
“… …”
“Cho dù ta đồng ý giúp ngươi, bản thân ngươi cũng hiểu rõ một chuyến này… đơn giản là chịu chết thôi.”
“Huyết hải thâm cừu, ta nhất định phải đòi lại công đạo!” Thanh niên cuối cùng mở miệng, trong mắt không có lệ lại rưng rưng như đoạn kiếm bi thương, đỗ quyên đề huyết (*), “Dẫu có chết cũng không hối tiếc!”
“Ta…” Tần Kính cảm thấy đau xót đi lên từng bước, quỳ một gối xuống đất, nhìn thẳng hắn nói, “Ngươi nếu tin ta…” Dừng một chút, y biết rõ việc này trăm triệu lần không thể để lộ, rốt cục không nhịn được nói ra, “Ngươi… ngươi có thể hay không cố chờ đợi một thời gian nữa… Ngươi nếu tin ta trong vòng nửa năm chắc chắn trả lại công đạo cho ngươi.”
“Không phải là không tin…” Đối diện im lặng một lát, thanh niên khó nhọc mở miệng, “Chính là ta chờ không được… Một ngày cũng chờ không được.”
Tần Kính lẳng lặng nhìn đối phương, đáy mắt một mảnh tĩnh mịch, nặng nề đứng lên thấp giọng nói:
“Thiếu môn chủ xin đợi một chút, ta viết lại đường vào núi cùng phương pháp phá trận cho ngươi. Bất quá đây là bố phòng lúc trước, nếu như có biến đổi phải xem ý trời….”
Nói xong Tần Kính xoay người nhập cốc cũng không nhìn người phía sau vẫn đang quỳ dập đầu tạ ơn, chỉ yên lặng thầm nghĩ trong lòng —- có người muốn sống mà không được, có người rõ ràng có thể sống lại chỉ cầu cái chết, có lẽ thật sự so với ngày đêm sống chịu dày vò không bằng dứt khoát chết thống khoái còn hơn.
Tần Kính nói người trong Hình giáo sẽ không bỏ qua cho y đích xác không phải nói dối, hơn nữa tìm tới cửa lại là đích thân Trầm Lương Sinh.
Khác với thanh niên bị vây hãm trong mê trận không sao thoát ra được ngày đó, mê trận ở cửa cốc căn bản không nhập vào mắt Trầm hộ pháp dù chỉ một khắc, Tần Kính phát hiện trận pháp vận chuyển, ngay sau đó liền cảm giác được sát khí như băng sơn thủy thần, bẻ gãy nghiền nát đem mê trận chính mình bày ra xả một vết nứt thật lớn, một bóng bạch y như câu hồn vô thường, nhoáng cái đã tới trước mặt.
“Tần đại phu, đã lâu không gặp.”
“Này… kỳ thật cũng không tính lâu.”
“Trầm mỗ thật không biết Tần đại phu có khả năng mắt chỉ nhìn qua một lần liền không quên.”
“Kẻ bất tài này trừ bỏ trí nhớ có chút tốt, cũng không có sở trường khác.”
“Trí nhớ tốt sao?” Trầm Lương Sinh cầm kiếm tiến lên trước một bước, trên mặt không thấy sắc thái giận dữ nhưng quanh thân sát ý lãnh khốc lại không hề giấu giếm, nhất thời trong dược lư giống như lâm vào trời đông giá rét, “Ta thấy không hẳn vậy.”
“Ngươi nói thế nào liền như thế đi.” Tần Kính tự biết đánh cũng đánh không lại, đơn giản khoanh tay chịu chết — dù sao chính mình sẽ chết, đợi cho đối phương tìm được tàn bản, biết được mình là người mang huyết dẫn bọn họ muốn tìm, mà người huyết dẫn có thể dùng tiếp theo trong kiếp này ít nhất còn phải đợi năm mươi năm nữa, trong năm mươi năm này, Trầm hộ pháp hẳn không thể thiếu có một hai ngày hối hận biết vậy đã chẳng giết mình, nếu mình dưới suối vàng có biết, uống trà xem chuyện vui cũng không tồi, chỉ là sẽ lãng phí một phen tâm huyết nuôi nấng dạy dỗ của sư phụ.
Không nhẫn cái nhỏ ắt sẽ loạn đại mưu —- nếu sư phụ biết mình nhất thời làm sai, phá hủy thế cờ tốt của người, nhất định phải tức giận đến râu tóc dựng ngược a.
“Tần đại phu xem ra thực bình tĩnh.”
“Này không hẳn.” Tần Kính trong lòng biết Trầm Lương Sinh châm chọc y trốn cũng không trốn, canh giữ ở dược lư chờ chết, cười đáp lại, “Chính là chân trời góc biển có năng lực chạy tới chỗ nào đây?”
“Hay là ngươi đoán chắc ta sẽ không giết ngươi?” Trầm Lương Sinh ngữ khí bình thản, dưới tay lại thật là tàn nhẫn xuất ra một kiếm, lập tức xuyên thủng vai phải Tần Kính, mà thế kiếm vẫn không ngừng, mũi kiếm đâm thẳng vào vách tường, đem cả người Tần Kính đóng trên tường.
“Ta…” Tần Kính đau đến mức trước mắt tối sầm, gắng gượng hít vào chút không khí mới có thể đem lời nói ra toàn bộ, “Ta không có bản lĩnh thần côn như vậy, đều không tính ra cái gì, chỉ mong ngươi niệm tình chuyện cũ, cho ta cái chết thống khoái.”
“Sao? Cỏ hoài mộng ngươi đã lấy được, còn nói về chuyện cũ gì đây?” Trầm Lương Sinh lạnh lùng hỏi lại, ghé thân để sát vào y, tựa như đêm đó trong sơn động cũng gần như vậy, đôi môi khi chỉ còn chút xíu khoảng cách, hơi thở phun ra cùng lời nói, “Tần Kính, chớ tự cho là đúng.”
“Ngươi nói cái gì thì liền cho là như thế đi.” Tần Kính vẫn là câu nói kia, thân mình khẽ chuyển giống như muốn né tránh, đáng tiếc cả người bị kiếm ghim chặt trên tường, trốn cũng không có chỗ trốn, nhưng lúc động thân muốn tránh lại làm miệng vết thương trên vai toác ra, máu ồ ồ tuôn chảy như suối, hẳn là đã thương tổn trúng kinh mạch trọng yếu.
“… …”
“… …”
Nhất thời hai bên đều không nói chuyện, Tần Kính hạ xuống tầm mắt, hơi thở mong manh, sắc mặt tái nhợt —- không phải cái chết, chính là rất đau.
“Một kiếm này, đó là cho ngươi một cái giáo huấn, không nên quản chuyện không phải của mình, chớ có xen vào nữa, tự giải quyết cho tốt.”
Cuối cùng Trầm Lương Sinh lại lên tiếng, khẽ lui thân lại trở tay rút ra bội kiếm, dưới tay dùng hai phần chân lực, khiến một đống máu phun ra phiêu tán như mưa.
Cách một tầng huyết vũ lả tả, trên mặt Tần Kính không thấy vui mừng, không thấy bi thương, vẫn miễn cưỡng đứng dựa vào tường lẳng lặng rũ mắt nói:
“Thụ giáo.”
Hoàn
.
(*) Ðỗ quyên (杜鵑) con chim quốc. Có chỗ gọi là tử quy (子規)
Văn Thiên Tường (1236-1282), hiệu Văn Sơn, làm thừa tướng nhà Nam Tống. Khi quân Nguyên vượt sông Hoài đánh xuống nam, Thiên Tường khởi binh chống cự, được phong là hữu thừa tướng. Quân Tống thua, nhà Tống mất. Văn Thiên Tường bị bắt giam ở Yên Kinh 4 năm, không chịu khuất phục nên bị giết, mới 47 tuổi. Văn Thiên Tường có tập thơ nhan đề là “Chỉ nam lục” và “Chỉ nam hậu lục”, tả những cảnh ngộ đã trải qua khi chạy nạn, lời văn bi thiết.
“從今別卻江南路
化作啼鵑帶血歸”
Phiên âm: Tòng kim biệt khước Giang Nam lộ
Hóa tác đề quyên đới huyết quy
(Tạm dịch: Từ nay cách biệt Giang nam, trở về hóa thành chim cuốc kêu ra máu)
Nguyễn Du: 哀衷觸處鳴金石,怨血歸時化杜鵑
“Ai trung xúc xứ minh kim thạch, oán huyết qui thời hóa đỗ quyên”
Lòng thơm chạm trổ lời kim thạch, máu hận trào sôi kiếp tử quy. Quách Tấn dịch thơ.
(nguồn: wikipedia)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...