Trước đây khi còn nhỏ bởi vì hiểu rõ rằng thời điểm tẫn mệnh của bản thân sẽ là một ngày nào đó, Tần Kính vẫn thường hay nhẩm tính từng ngày từng tháng còn được sống. Vừa tính vừa hận không thể biến thời gian vô ảnh vô hình kia thành một quyển hoàng lịch thật dày, có thể nhìn thấy được, chạm tới được, để rồi mình có thể thừa dịp không ai chú ý thì giở tới tờ lịch ghi ngày tử của mình kia, lén lút mà xé xuống — thế gian thiên thiên vạn vạn ngày, chỉ thiếu mất một tờ như thế chắc cũng không có việc gì đi?
Sau này dần trưởng thành hơn, chẳng hay tự bao giờ, Tần Kính đã thôi nghĩ đến việc trở thành một tên trộm lén lút đánh cắp thời gian nữa.
Mãi cho đến khi có người nói với y, nói đến thời điểm hai tháng sau, Tần Kính hiểu rõ đây hẳn là hai tháng cuối cùng trong đời mình rồi, thế nhưng y cũng chỉ vô tâm vô phế ‘ừm’ một tiếng rồi ngủ quên đi, ngay cả mộng cũng chẳng có lấy một giấc.
Đáng tiếc khi đang ngon giấc ngủ say thì bị người lay tỉnh, Tần Kính mông lung mở mắt, thấy Trầm Lương Sinh đứng ở bên giường, bởi vì cực kì buồn ngủ, căn bản thấy không rõ tướng mạo đối phương, trong mắt chỉ có một cái bóng trăng trắng chói lòa.
“ Tần Kính, ta phải đi đây.” Trầm Lương Sinh đạm thanh nói một câu, cúi người vỗ nhẹ mặt của y.
Tần Kính quấn lấy chăn, chỉ có chút đầu ló ra bên ngoài, giống một cuộn nem rán nhú ra mầm đậu, bị Trầm Lương Sinh vỗ vỗ liền bặm môi lăn qua một bên, miệng còn mơ hồ mà than thở: “Rõ ràng thực mệt cũng không để cho người ta ngủ…”
Oán thán xong rồi, liền thấy bóng người trước mắt dần rời xa mình, chốc lát mờ nhạt nghe được tiếng cánh cửa mở ra đóng lại ‘kẽo kẹt’, mí mắt cao thấp chớp hai cái, lại tiếp tục nhắm mắt đi tìm chu công hảo huynh đệ đánh cờ, lúc này vậy mà y lại có một giấc mộng ngắn ngủi.
Tần Kính mơ thấy vầng thái dương chói mắt, chói lòa một mảnh bạch quang. Trong ánh sáng mờ ảo mông lung hiển hiện bóng hình một người, cũng bị thái dương chiếu đến nhợt nhạt.
Bóng lưng không ngừng đi về phía trước, càng chạy càng xa càng chạy càng xa, không ngừng xa cách như gần như xa, lại vẫn có thể trông thấy.
Trong giấc mộng y không biết người nọ là ai, trong lòng lại tự hỏi đây không phải là đang đợi ta theo sau sao?
Kết quả chỉ trong nháy mắt, lại đột nhiên không thấy tăm hơi đâu nữa.
Khi tỉnh lại trời đã muốn sáng rõ, tâm Tần Kính nghĩ như thế cũng tốt, ngày đầu năm mới liền như thế ngủ cho qua luôn. Còn như nằm mơ thấy cái gì, toàn bộ đều chẳng nhớ rõ.
Đầu tháng ba như thường lệ nhận được tín thư của sư phụ, những năm trước lão nhân gia chỉ học đòi văn vẻ viết chút câu chữ mừng tuổi vịnh xuân, năm nay lại dài dòng viết một bài dài dằng dặc, vẫn là dùng là ám ngữ chỉ có thầy trò hai người có thể đọc hiểu, chữ nguệch ngoạc chi chít nhìn tới khiến người ta thêm sầu.
Tần Kính miễn cưỡng tập trung đầu óc đem tờ giấy kia dịch sang tiếng người, đại bộ phận là chính sự, cái gì mà mọi việc trong triều đã muốn an bài thỏa đáng, gì mà Tuệ Minh đại sư nguyện ý trợ giúp một tay, gì mà phương pháp biết thời biết thế hẳn có thể hiệu quả, cuối cùng một câu là nhắc tới chuyện riêng:
“ Hằng Túc nhi tử của ta, sư phụ trọn kiếp này có con phụng bồi, cũng không còn tịch mịch.”
Ai, lão đầu nhi này, miệng kêu nhi tử, rồi lại tự xưng sư phụ, thật sự là cẩu thí bất thông(*).
Tần Kính trong lòng cười mắng một câu rồi lại ngẩn người nhìn đống chữ như gà bới mà ngồi thẫn thờ nguyên một đêm.
Khi bình minh lộ ra, đưa tay nhu nhu đôi mắt nhức mỏi hằn đỏ vì cả đêm không ngủ của mình, cũng không lên giường nghỉ ngơi, y thu dọn bao đồ nhỏ, đi đến trấn trên thuê xe ngựa, một mạch hướng Thiếu Lâm tự mà đi.
Tuệ Minh đại sư là sư đệ của Huệ Sinh đại sư, cũng biết rõ nội tình trong chuyện này, thấy Tần Kính liền nói một câu “A di đà phật, Tần thí chủ không nên tới đây.”
Tần Kính tuy đang ở chốn phật môn thanh tịnh lại vẫn như cũ cười đùa cợt nhả, chỉ nói biết mình không nên tới lại ghé sát tai sư phụ nói nhỏ, đại sư người cũng đừng đi mật báo.
Một già một trẻ nhốt trong thiện phòng nói chuyện hơn nửa canh giờ, Tần Kính mới lúc trước còn nói chính mình không nên tới, lát sau thì đã bất luận thế nào cũng muốn tại kế sách‘thuận thủy thôi chu’ kia của sư phụ xáo trộn một chút.
Tuệ Minh đại sư yên lặng nghe không đáp lời, cuối cùng lại gật đầu ưng thuận với y, nhẩm một tiếng a di đà phật rồi cầm chuỗi hạt hạ mắt nói: “Tần thí chủ thế gian vạn duyến, gặp khó nên biết điểm dừng.” cuối cùng nâng mắt nhìn phía y, trong miệng lời nói sắc bén, ánh mắt thì lại thật từ bi: “Thế gian vạn duyến, ngươi đã tự buông bỏ.”
Tần Kính đứng lên, nghiêm túc trả lời: “ Hai chữ ‘buông tay’ chính nó cũng có trọng lượng, thừa nhận ngược lại thành gánh nặng. Tại hạ chỉ tạ ơn đại sư đã thành toàn.”
Nấn ná mấy ngày Tần Kính đem hết thảy bố trí thỏa đáng rồi mới cáo từ xuống núi.
Mà Hình giáo cũng sớm nhận được tin tức, Thiếu Lâm ngày gần đây lại có động tĩnh, tăng cường bố trí canh phòng, không biết là đang có chủ ý gì.
“ Trầm hộ pháp, ngươi nói thứ chúng ta cần tìm, rốt cuộc có cất giấu ở Tàng kinh các hay không?”
Gần tới thiên thời, Đại giáo chủ đã ngừng bế quan tĩnh tu, trong Tứ đường chủ có ba vị đã ở ngoài truy tìm tung tích tàn bản khắp nơi, chỉ còn Miêu Nhiên cùng Trầm Lương Sinh gánh vác giáo vụ, hiển nhiên không còn tâm tư nhắc lại nhàn sự gì nữa, ngay cả xưng hô trong miệng đều sửa lại.
“ Giấu lá thì vào rừng, không phải không có khả năng.”
“ Ta cảm thấy bọn họ là cố ý bài bố nghi trận, ngày ngày nóng lòng mong muốn chúng ta cứ loanh quanh bao vây tòa miếu đổ nát kia, nhưng mà địa điểm cất giấu thật sự lại ở nơi khác.”
“ Những chỗ khác có tin tức gì không?”
“ Này… thật không có.”
“ Cách thiên thời chỉ còn một tháng, cho dù đó là cố tình bày bố nghi trận cũng chỉ đành thăm dò thử, không thể khinh thường bỏ sót, sớm xác định rõ thì hơn.”
“ Ngươi định hôm nay sẽ lên đường sao? Có cần ta đi theo trợ giúp không?”
“ Đã có Phương Ngô hai vị trưởng lão đi theo, làm phiền Miêu Đường chủ chăm lo công việc trong giáo.”
“ Ôi, lần này ngươi lại đồng ý cho người đi theo,” nói không đề cập tới nhàn sự, rốt cuộc có khi nhịn không được lấy hắn trêu ghẹo, “Xem ra ngươi cũng biết tiểu Tần đại phu nhà ngươi cứu được ngươi một lần, cứu không được lần thứ hai.”
“… …” Trầm Lương Sinh nhìn nàng một cái rồi đứng lên hướng ngoài đại điện mà đi, đi đến ngoài cửa mới xoay lại nói, “Quên cùng Miêu Đường chủ nói, dược lần trước đã thử qua, ta xin thay mặt nội tử (vợ) cảm tạ Miêu di.”
“… …” Miêu nhiên đang nhấp nhụm trà, tức thì phun ra không được nuốt vào không xong, vội vàng khoát khoát tay, nghẹn ngào nhìn hắn xoay lưng bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...