Chịu Án Tử Cũng Phải Có Được Em


Ban công rất rộng, bên ngoài có một chiếc bàn phủ nhung xanh nhạt.

Gió đông mang theo nhiệt độ thấp, hơi lạnh kinh người phả vào mặt, làm giảm đi cái nóng như thiêu như đốt trên mặt cô.

Từng cơn gió thổi qua cũng khiến cô dần bình tĩnh lại.
Tô Dư chống tay lên lan can màu đen lạnh lẽo, ngắm nhìn đồi núi xanh rì nhấp nhô nối tiếp phía xa, phía trên tích lại một lớp tuyết mỏng, cây cối gần đó chỉ còn cành khô, khi gió thổi qua, tuyết trên cành liền rơi xuống đất.
Trong lòng cô có chút mất mát mơ hồ, giống như bước vào thời kỳ sa sút tinh thần, trái tim chìm trong làn nước lặng, còn mang theo cảm giác run rẩy.
Vụ án của Tô Thịnh đã được giải quyết, cô vốn nên vui vẻ, nhưng sợi dây căng thẳng trong đầu cô bỗng nhiên bị đứt khiến cô cảm thấy mờ mịt.
Lời nói của Hoắc Nhiên cứ văng vẳng bên tai cô.
Cô nghĩ, biểu dương chính nghĩa thì có gì sai? Người bị hại vốn dĩ chính là bên yếu, bọn họ bị thương tổn, thậm chí mất đi mạng sống, quyền lợi bọn họ chỉ có thể nhờ cơ quan công an - kiểm sát - tư pháp bảo vệ.

Vậy còn nghi phạm thì sao, nhiều năm như vậy, cô đã gặp đủ loại nghi phạm, có một số người giả vờ ăn năn trước tòa, có một số khác còn không thèm tỏ vẻ ăn năn hối cải, bọn họ rõ ràng không nghĩ bản thân đã làm sai, thậm chí tiếp tục dùng ánh mắt hung ác trừng thẩm phán và kiểm sát viên.
Mà những người đó trong mắt cô, bị gọi là nghi phạm hay tội phạm, chỉ là vấn đề thời gian.

Chờ cô thay mặt bên kiểm sát tìm đầy đủ chứng cứ, nộp đơn kháng cáo, trong lòng cô, bọn họ đã bị kết tội rồi.

Nhưng mà……
Lông mi Tô Dư run run, lần này cô đứng bên phía Tô Thịnh, đứng ở góc độ của nghi phạm.

Vào lúc có nhiều bằng chứng chỉ hướng cậu ta, cô cũng không cho rằng cậu ta phạm tội.
Mấy ngón tay của cô bị đông lạnh nên hơi cứng đờ, cô xoay người, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của bản thân qua cửa kính sát đất.

Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi xấu hổ, cô như này là tiêu chuẩn kép.
Vì sao cô lại tin tưởng Tô Thịnh? Chỉ đơn giản vì cậu ta là em trai cô, cô cho rằng mình hiểu rõ cậu ta, cho nên mới tin tưởng cậu ta vô điều kiện.
Cô từng tự tay giải quyết một vụ án oan, người kia bị cô đắp nặn thành một kẻ hi*p ***, anh ta nhiều lần nói rằng anh ta không làm chuyện đó, nhưng cô đã không tin.
Tô Dư bặm chặt môi, lòng bàn tay đổ mồ hôi dinh dính, sống lưng có chút ớn lạnh.


Cô vẫn nhớ như in ánh mắt trách móc và cảm giác đau đớn khi bị sỉ nhục hai năm trước.

Nhưng mọi thứ chẳng là gì so với cảm giác tội lỗi khi cô nhìn thấy chàng trai trẻ bị cô xử oan.
Vì sai lầm của cô mà anh ta phải trải qua hai năm ròng rã trong lao tù.

Đến khi cô gặp lại anh ta, cột sống anh ta đã còng xuống, gầy trơ cả xương, lạnh nhạt liếc nhìn cô, chẳng chút ấm áp, cũng không có oán hận, lại càng giống một cái tát tàn nhẫn giáng xuống mặt cô, sự khó xử bùng lên như một ngọn lửa thiêu đốt lương tâm cô.
Ngón tay Tô Dư hơi cuộn lại, ánh mắt càng trở nên vô định.
Hoắc Nhiên từ phòng bếp đi ra, đứng ở một bên cửa kính, tay bưng đĩa thức ăn, tay kia khẽ gõ cửa, nhướng mày: “Vào đây, đừng đứng đó hứng gió lạnh nữa.”
Cách cánh cửa kính dày, giọng nói của anh nghe xa xôi lạ thường.
Giờ phút này, Tô Dư sinh ra một loại ảo giác, khoảng cách giữa cô và anh quá mức xa xôi, nhưng cụ thể là xa xôi chỗ nào thì cô không rõ.
Trong phòng có bật máy sưởi tản ra không khí nhiệt độ ấm áp, Tô Dư vừa bước vào, ấm lạnh đan xen, kích thích khiến cô nhẹ nhàng mà hà một hơi, đôi tay trắng nõn đông lạnh nên hơi sưng đỏ.
Cơm vẫn chưa ăn được.
Nồi cơm điện trong phòng bếp vẫn đang bật, xuyên qua khe cửa, cô có thể thấy khói trắng tỏa ra từ lỗ thoát khí ở nồi cơm.
Hoắc Nhiên bật TV, đưa điều khiển cho Tô Dư: “Cô muốn xem cái gì thì tự mở.”
Anh còn muốn xào thêm một món, di động lại rung lên, anh đeo tai nghe, nhàn nhạt mà liếc nhìn Tô Dư rồi đi vào phòng bếp nghe điện thoại.
Tô Dư tùy ý chuyển mấy kênh, trên màn hình LCD hiện lên một loạt hình ảnh, sau đó tay cô dừng lại, mím môi, đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn màn hình.
“Phóng viên đài chúng tôi đưa tin: Hôm nay, do có sự thay đổi về chứng cứ trong quá trình xét xử, Viện kiểm sát quận Đông Thành xác định bằng chứng về hành vi cố ý giết người của bị cáo Tô Thịnh còn nhiều nghi vấn và có văn bản yêu cầu rút truy tố.

Theo thông tin được biết, trước mắt Toà án nhân dân đã ra phán quyết chấp thuận.”
Ống kính liền chuyển qua chỗ khác, là mẹ của Tạ Tuế Tinh.
Do chịu đựng sự đau khổ thời gian này, tóc bà ta đã bạc đi nhiều, khuôn mặt càng thêm già nua, lộ rõ vẻ mệt mỏi suy sụp: “Tôi không biết con bé Tinh của tôi đã làm sai chuyện gì, tại sao nó lại chịu đau khổ như vậy, tôi cũng không biết vì sao tòa án muốn rút đơn kiện, hiện tại vốn dĩ không có người thứ hai bị tình nghi……”
Phóng viên hỏi bà ấy: “Mẹ Tạ, bà sẽ kháng án chứ?”
Mẹ Tạ dựa vào người khác, khóc không thành tiếng: “Sẽ, tôi sẽ không bỏ qua cho Tô Thịnh.”
Ở cuối cảnh quay, mẹ Tạ đã khóc đến ngất đi.
Tô Dư nắm chặt tay, bởi vì dùng sức nên đầu ngón tay lún sâu vào da thịt.
Những cái này đều không phải sự thật, Tạ Tuế Tinh vô tội, Tô Thịnh cũng vô tội như thế.
Phóng viên đối mặt với màn hình đưa tin về thông báo lần cuối, biểu tình vô cùng đau đớn: “Được biết, luật sư biện hộ cho Tô Thịnh lần này là Hoắc Nhiên, anh ta từng bào chữa vô tội cho những kẻ hi*p *** và buôn bán ma túy khét tiếng.


Cho dù hiện tại phán quyết như thế nào, chúng ta đều phải tin rằng công bằng và chính nghĩa có thể sẽ đến muộn, nhưng cuối cùng cũng sẽ đến.”
Tô Dư chợt thở dài.
Hoắc Nhiên đi đến phía sau cô, một tay chống bên cạnh cô, anh thò người ra cầm lấy điều khiển từ xa, không những không tắt TV mà chuyển sang đài khác cũng đang phát sóng về Tô Thịnh.
Dòng tiêu đề lớn thu hút sự chú ý của mọi người —— Vụ án giết người của con trai Tô Trị Quốc - Tô Thịnh đã được bên kiểm sát rút đơn kiện, hoàn toàn khiến dư luận căm phẫn.
Trên màn hình chi chít bình luận của cư dân mạng, người dẫn chương trình đọc lên một cách rõ ràng lại có chút mỉa mai.
Có người cười nhạo: “Đừng ngây thơ, pháp luật chỉ là trò chơi của người quyền quý, giờ các người đã hiểu rõ rồi chứ.”
Nhưng chỉ có một câu thực sự đâm trúng trái tim Tô Dư.
“Chị gái Tô Thịnh mấy năm trước khi còn làm kiểm sát viên cũng từng xem mạng người như cỏ rác, hại người ta thê thảm, bây giờ lại ra nhảy nhót, cô ta sẽ không cảm thấy cư dân mạng chúng ta rất mau quên đó chứ? Thật hy vọng Tô Thịnh cũng bị phán tử hình, để cô ta cảm nhận một chút sự đau khổ này.”
Cô cảm thấy từng cơn lạnh lẽo như đang ập vào người cô.
Hoắc Nhiên từ nhỏ đã sống cùng bà nên rất tự lập, nấu cơm đối với anh không phải chuyện gì khó, anh rất nhanh đã làm xong ba món mặn một món canh.
Hoắc Nhiên ngồi đối diện Tô Dư, ánh mắt anh cụp xuống, vẻ mặt có hơi lạnh nhạt, hai người đều không nói gì.

Cùng lúc đó, Tô Dư rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Hoắc Nhiên dừng trên người cô, cô cho rằng anh muốn nói gì đó, nhưng anh vẫn không nói gì, mặt không cảm xúc tiếp tục ăn cơm.
Tô Dư nâng mắt nhìn anh.

Vẫn là gương mặt kia, chân mày hơi nhướng, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, mặt không biểu cảm ăn đồ ăn.
Đến khi anh ăn xong bữa tối, anh mới lau miệng, rồi khẽ nhướng mày, đôi mắt đen nhánh mà sắc bén nhìn cô: “Cô ăn xong rồi à?”
Ngón tay Tô Dư khựng lại, cô gần như chưa ăn gì nhưng vẫn buông đũa, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Hoắc Nhiên cũng không khuyên cô ăn thêm, chỉ khẽ nhướng đuôi mày, giọng nói có chút lạnh nhạt: “Đợi lát nữa tôi đưa cô về.”
“Ừ.”
Sau khi cơm nước xong, Hoắc Nhiên đưa Tô Dư về.

Sau khi Tô Dư xuống xe, anh lặng lẽ ngồi một lúc rồi lại khởi động xe.

Điện thoại trong hộc tủ rung lên, anh liền ấn phím nghe.
“Luật sư Hoắc, tôi là mẹ Lưu Mộc Dương, Mộc Dương là đứa trẻ một ngoan, nó là một thầy giáo ưu tú, sao lại bị bắt được? Tôi nghe người ta nói cậu là một luật sư giỏi, cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi đều cho……”

Cảm xúc của đối phương rất suy sụp, thanh âm phát ra vừa đứt quãng vừa nghẹn ngào.
Hoắc Nhiên chỉ nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không nhận án này, bác tìm luật sư khác đi.” Anh nói xong liền cúp điện thoại, đầu bên kia còn loáng thoáng nghe tiếng khóc lóc chửi bới.
Động cơ phát ra tiếng vang, Hoắc Nhiên nhấn ga, khẽ mỉm cười, ánh mắt nghiêm nghị, nếu Tô Dư ở đây, có phải sẽ bởi vậy mà cảm thấy anh là một luật sư có nguyên tắc?
Anh quả thực có nguyên tắc.

Yết hầu anh lên xuống, nguyên tắc của anh chính là không nhận vụ án không nắm chắc.
Tô Dư trở về chung cư, lúc này dì Lâm đang dọn dẹp, sắp xếp lại đồ vật.

Bà ấy nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu: “A Dư về rồi.”
Bà ấy rót cho Tô Dư một ly sữa bò, nôn nóng hỏi: “A Thịnh thế nào rồi?”
Tô Dư: “A Thịnh không có việc gì, nó không giết người, đã bắt được hung thủ thật sự rồi ạ.”
Dì Lâm thở phào nhẹ nhõm, bà ấy nhìn hai chị em nhà họ Tô từ nhỏ đến lớn, sau này Tô Dư chuyển ra ngoài ở, bà ấy cũng đi theo tới đây chăm sóc.

Tuy bà ấy không thân thiết với Tô Thịnh như với Tô Dư, nhưng tốt xấu gì cũng biết phẩm chất của Tô Thịnh, bảo cậu ta giết người, bà ấy tuyệt đối không tin.
Tô Dư đi tắm, xông nước hoa, rồi thả lỏng nằm trên sô pha, uống canh thịt dì Lâm mới hầm.
Dì Lâm thu dọn nhà cửa xong, nhìn sắc mặt Tô Dư có chút tái nhợt, chắc chắn thời gian gần đây cô rất mệt mỏi.

Dì Lâm ngồi trên sô pha, nhẹ giọng hỏi: “Không thoải mái sao? Lại đây, dì giúp con ấn một chút.”
Tô Dư cong mắt mỉm cười, liền nằm trên đùi dì Lâm.

Bàn tay dì Lâm mềm mại, lưc ấn vừa phải, nhẹ nhàng day ấn huyệt thái dương của Tô Dư.

Tô Dư cũng thoải mái nhắm hai mắt lại.
Dì Lâm đổ một ít tinh dầu ra lòng bàn tay, xoa một lúc cho nóng rồi mới bôi lên.

Bà ấy hiền hòa nhìn Tô Dư, nói: “Sau khi chuyện này giải quyết xong, đứa bé A Thịnh này phải để cha con cẩn thận dạy dỗ một phen.”
Tô Dư nói: “Vốn dĩ mối quan hệ giữa cha và A Thịnh rất căng thẳng.”
“Vậy cũng phải dạy dỗ cẩn thận, hy vọng sau khi thằng bé trải qua chuyện lần này có thể ngoan ngoãn một chút.”
“Vâng, sẽ như vậy.”
Dì Lâm cảm thán: “Con với Ngôn Tắc cũng đã qua lại nhiều năm, Ngôn Tắc lại là một đứa trẻ tốt, các con có nghĩ đến khi nào định ra ngày cưới không?”
Tô Dư mím môi không trả lời, lông mi cô khẽ run lên.
Dì Lâm rất hiểu Tô Dư, bà ấy khẽ thở dài trong lòng, cũng không nói thêm gì nữa.

Đang nói đến Trần Ngôn Tắc thì anh ta gọi điện thoại tới.

Tô Dư nhìn chằm chằm cái tên nhấp nháy trên màn hình, đầu ngón tay trượt qua bắt máy.

Cô bò dậy, đi vào trong phòng, đến chỗ ban công kính khép kín.
Tô Dư dựa vào cửa kính, nhìn sắc trời bên ngoài dần tối đi, nhìn ra xa có thể thấy biển xe như nước chảy, xa hơn nữa chính là khu ngoại ô hẻo lánh.
Giọng nói Trần Ngôn Tắc không nhanh không chậm: “A Dư, em đang ở nhà sao?”
“Ừ, anh vẫn đang đi làm à?”
“Đúng vậy, tối nay em có rảnh không? Đợi lát nữa tan làm, anh đến đón em?”
Tô Dư trầm mặc trong chốc lát, theo bản năng kiếm cớ: “Tối nay em có việc, em hẹn Tiện Dư rồi.”
Trần Ngôn Tắc không biết có phải đã nhận ra cái gì hay không, anh ta chỉ cười nhẹ, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Vậy được, ngày mai anh với em cùng đi đón A Thịnh về nhà nhé, chú bảo chúng ta cùng về nhà cũ ăn cơm.”
“Được.”
Tô Dư cúp máy, thu xếp quần áo thể thao, định đến phòng gym của khu chung cư tập thể dục, nhưng điện thoại đặt trên giá đựng đồ lại đột nhiên vang lên.
Tô Dư dừng một chút, ý cười nơi khóe mắt chậm rãi lan tràn.
“Tiện Dư, cậu về rồi?”
Lâm Tiện Dư hét to: “A Dư, tớ xem thời sự rồi, hôm nay đúng là một ngày lành, thằng nhóc thối Tô Thịnh kia không có việc gì, tớ cũng bình an trở về rồi! Tớ đã từ nhà ga về rồi, đói chết mất, tớ muốn lẩu thịt cua, chúng ta tới quán gần nhà cậu ăn đi!”
Tô Dư vội thay quần áo, mặc chiếc váy len đen, bên ngoài mặc chiếc áo bành tô thắt eo màu đỏ rượu, chân đi bốt nhung cao quá gối cùng màu, tiện tay cầm một cái túi nhỏ liền ra ngoài.
Bên ngoài trời đã tối, đèn đường từng cái sáng lên, Tô Dư vừa đỗ xe xong đã thấy xe của Lâm Tiện Dư.
Tô Dư xuống xe, vừa định gọi người, liền nhìn thấy một người đàn ông bước xuống từ xe Lâm Tiện Dư.
Người đàn ông này cao hơn Lâm Tiện Dư một cái đầu, dáng người cao thẳng, tóc ngắn đen nhánh, đôi mắt sắc bén, nét mặt thâm thúy, đường nét mạnh mẽ, mà thân hình ẩn trong lớp áo jacket đen lờ mờ lộ ra cơ bắp cường tráng.
Tô Dư rất giỏi nhớ người, cô nhíu mày suy nghĩ một lúc, luôn cảm thấy khuôn mặt người đàn ông này có chút quen mắt.
Người đàn ông mím môi, lạnh lùng nhìn Lâm Tiện Dư, giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ: “Thẩm phán Lâm, chuyện này xin nhờ cô.”
Lâm Tiện Dư có lệ: “Biết rồi, anh đi nhanh đi.”
Người đàn ông này rất nhạy cảm, lập tức chú ý đến ánh mắt Tô Dư.

Anh ta nhìn chằm chằm cô một lúc, trên mặt không có biểu cảm gì, cuối cùng ánh mắt lạnh nhạt đảo qua Lâm Tiện Dư, rồi xoay người rời đi.
Tô Dư vẫn nhìn chằm chằm vào tấm lưng thẳng tắp của anh ta.
Lâm Tiện Dư lao tới, câu lấy cánh tay Tô Dư, hai người cùng nhau đi vào quán lẩu thịt cua.

Sau khi vào quán, dựa theo thói quen cũ, các cô gọi một suất lớn lẩu thịt cua, thêm ếch bò, rong biển và hai suất cơm trắng.
Tô Dư nói qua một chút về vụ án củaTô Thịnh, Lâm Tiện Dư nghe xong cũng nhíu mày một phen: “Lưu Mộc Dương đúng là không phải người, làm ra nhiều chuyện khiến người ta ghê tởm như vậy, may mà hôm nay cậu không có việc gì, tớ phải phản ánh kỹ với toà án mới được, đúng là kiểm tra an ninh trước tòa quá kém.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận