Ngày nào nó bước đến Black Blue cũng phải mang theo mặt nạ nên Thảo Vân rất tò mò với khuôn mặt của nó… Hôm nay cũng như mọi ngày, nó vẫn đến tập đoàn của mình như bình thường. Lên thẳng phòng làm việc, nó mệt mỏi kéo tấm rèm lớn mở ra một khung cảnh thật đẹp. Nó ngồi dựa lưng vào ghế rồi xoay ngược lại với bàn làm việc ngắm nhìn khung cảnh trước mắt. Những ngôi nhà cao thấp, những chiếc xe đi lại trên đường phố… Bầu trời hôm nay thật đẹp, có cái gì đó thật thanh bình khiến nó thấy thật dễ chịu… nó đưa tay ra sau với cốc cà phê trên bàn nhưng…
CHOANG…
Âm thanh vang lên xé toạc bầu không gian tĩnh lặng… cái gì đây? Gương vỡ ư? Chẳng phải đang báo hiệu điều xấu hay sao? Nó vội vàng nhặt những mảnh gương cho vào sọt rác, tâm trạng có cái gì đó thật khó tả… Có khi nào linh cảm của nó là đúng? Sắp có điều gì xảy ra chăng?! Nó lo…
“Cốc… cốc…”
- Vào đi… - Nó lạnh giọng.
- Dạ thưa chủ tịch… ngày mai tập đoàn ta có hợp đồng với Y&G nên chủ tịch cần bay sang Singapore ạ… - Thư kí Vân bước vào với đống giấy tờ trên tay.
- Thời gian? – Nó vẫn không xoay ghế lại, đơn giản vì nó đang không đeo mặt nạ.
- Dạ bay bằng phi cơ riêng của chủ tịch thì mất khoảng gần 4 tiếng nên chắc phải cất cánh từ 8h sáng. Sang tới bên đó là khoảng 12h, chủ tịch sẽ nghỉ ngơi tại khách sạn và 14h thì đến điểm hẹn kí hợp đồng ạ. Bên đó họ hẹn chúng ta 14h. – Vân vừa nói vừa lật lật mấy tời giấy.
- Không cần. Tôi sẽ đi từ 10h trưa, đến đó sẽ kí hợp đồng luôn, không nhất thiết phải nghỉ ngơi. – Nó. – Cô ra ngoài được rồi.
- Vâng… tôi để giấy tờ trên bàn chủ tịch ạ. – Vân để lại xấp giấy tờ trên bàn nó thì chợt thoáng thấy khuôn mặt nó khi phản chiếu qua cửa kính phía trước. Chỉ thoáng qua mà thấy nó xinh thật! Nhưng gương mặt này quen quá! Có phải cô đã thấy ở đâu rồi không?
- Sao còn chưa ra ngoài? – Nó lạnh giọng.
- À… dạ… tôi xin phép… - Cô thoáng giật mình rồi đi vội ra khỏi phòng chủ tịch.
Thư kí Vân vừa đi khỏi thì nó chạy vội vào WC nôn thốc nôn tháo, dạo này nó sao ấy nhỉ? Ăn cái gì vào là lại nôn ra bằng sạch… Trong người vốn đã không khỏe nên hôm nay nó về nhà sớm hơn mọi ngày… Nó nói với hắn về việc ngày mai nó phải sang Singapore kí hợp đồng, hắn muốn đi cùng nhưng nó không cho, bắt hắn phải ở nhà quản lí việc tập đoàn, với lại nó chỉ kí hợp đồng xong thì bay về luôn nên không muốn lãng phí thời gian của hắn.
10h ngày hôm sau nó lên phi cơ riêng cùng với thư kí Vân và mấy anh vệ sĩ bay thẳng đến Singapore và cụ thể là đến nơi hẹn chủ tịch tập đoàn Y&G…
- Chào ông… - Nó vẫn đeo chiếc mặt nạ quen thuộc và đưa tay ra như ngỏ ý muốn bắt tay thể hiện phép lịch sự.
- Ồ… chủ tịch Black Blue đây sao? Đúng là tuổi trẻ tài cao mà… - Chủ tịch Y&G đưa tay ra bắt tay nó, ông trạc tuổi papa… - Mời cô ngồi…
- Dạ. Cảm ơn ông… - Nó ngồi xuống ghế đối diện. – Những mẫu thiết kế tôi gửi chắc ông cũng đã nhận được? – Nó dò hỏi.
- Ồ… tất nhiên… tôi thấy những mẫu thiết kế của tập đoàn cô rất đẹp và bắt mắt. Tôi nghĩ cuộc đấu giá lần này của tôi sẽ diễn ra tốt đẹp. Chính vì vậy bên chúng tôi quyết định kí hợp đồng với bên cô… - Chủ tịch Y&G vui vẻ bày tỏ cảm xúc.
- Vậy thì tốt quá! Chúng tôi rất hân hạnh được làm việc với bên ông… - Nó rất vui vì tập đoàn của nó đã có hợp đồn với một tập đoàn lớn như Y&G, đây cũng là 1 tập đoàn nằm trong top 20 tập đoàn lớn mạnh nhất Thế Giới.
- Đây là bản hợp đồng… mời cô xem qua… - Chủ tịch Y&G đưa nó bản hợp đồng và buổi kí kết ấy đã diễn ra tốt đẹp…
Xong xuôi công việc, nó chuẩn bị lên phi cơ riêng để bay về Việt Nam thì bỗng thấy đau bụng, chóng mặt và buồn nôn. Vân chạy lại đỡ nó vào WC của khách sạn gần đó.
- Ọe… ọe… - Nó lại nôn…
- Tôi nghĩ chủ tịch nên đến bệnh việc trước khi trở về Việt Nam. – Vân vừa đỡ nó vừa nói.
- Tôi cũng nghĩ vậy… - Chuyện đã đến nước này rồi thì chắc nó phải đi khám thôi. Chưa bao giờ nó bị như vậy, đã thế hôm qua nó còn làm vỡ gương khiến nó càng lo lắng.
Tại bệnh viện lớn nhất nhì Singapore… Nó bước vào phòng khám còn Vân thì ở ngoài. Bác sĩ bắt nó phải cởi bỏ mặt nạ, nó chẳng còn cách nào khác… thôi thì để thư kí Vân thấy mặt nó cũng được…
“Khuôn mặt đó… Chẳng phải?! Đúng là duyên trời định đã cho chúng ta đến với nhau… Tôi đang không biết nên tìm cô ở đâu, còn cô thì lại tự vác mặt đến tìm tôi… hahaaaa” – Một ý nghĩ nào đó xuất hiện khi chiếc mặt nạ của nó được tháo bỏ…
Khám xong nó ra ngoài thì chẳng thấy thư kí Vân đâu. Đang dáo dác nhìn xung quanh thì nó đâm phải một bác sĩ làm rơi vãi đồ lung tung…
- Ôi xin lỗi… để tôi nhặt giúp… - Nó chưa kịp nói hết câu thì đã cứng họng khi ngẩng mặt lên nhìn anh chàng bác sĩ kia.
Đúng là anh ta đẹp trai thật, hoàn hảo thật, nhưng nó nhìn anh ta không phải vì điều đó… mà vì…
- L… L… Long?! – Nó lắp bắp, khóe mắt hơi có gì cay cay.
- Sao chị biết tên tôi?! – Anh chàng bác sĩ bất ngờ.
- Đúng rồi… đúng là em rồi… theo chị… - Nó nói rồi vội vàng kéo anh bác sĩ kia ra đằng sau bệnh viện.
- Này… chị… chị làm gì vậy?! – Bác sĩ thì cứ kéo nó lại nhưng mà làm sao được? Nó còn đá bay được 1 người to con chứ đừng nói là lôi một cậu nhóc.
Nó không nói gì, tay vội vàng mở túi, lấy ví và lôi ra một bức ảnh có 5 người, nước mắt nó đã rơi. Nó đưa cho anh bác sĩ bức ảnh đó…
- S… S… Sao chị có ảnh gia đình tôi? Không lẽ…? – Anh bác sĩ điếng người. Không lẽ đúng là như vậy?
- Đúng rồi… Là chị đây… là Nguyễn Hoàng Quỳnh My, chị gái của Nguyễn Hoàng Bảo Long đây… - Nó nói trong nước mắt rồi ôm chầm lấy cậu em trai của mình.
- Là… Là… chị thật sao? Chị là chị gái của em thật sao?!! – Giọt nước mắt trên khuôn mặc anh chàng bác sĩ cũng tuôn rơi.
Đúng vậy, Nguyễn Hoàng Bảo Long là cậu em trai song sinh của nó đã bị mất tích từ khi 9 tuổi… Vào cái ngày mà hắn nhập viện do cứu nó, vào cái ngày mà nó bị mang sang Anh thì cũng có cả Long đi cùng nó. Nhưng nó vì bị sốc về chuyện của hắn nên không ra khỏi phòng, không nói chuyện với bất kì ai. Long khi đó cũng là một đứa trẻ 9 tuổi giống nó, bé như vậy thì biết gì cơ chứ? Long sau một ngày được đám trẻ hàng xóm mới quen rủ đi chơi thì bị lạc và không biết đường về. Nó thì vẫn cứ nhốt mình trong phòng không thèm quan tâm bất cứ điều gì. Chỉ có bà quản gia ráo riết đi tìm Long nhưng tuổi già sức lại yếu nên việc tìm kiếm cũng hạn chế. Sau 2 ngày không tìm nổi bà mới báo tin cho pama nó biết. Dù họ đã lục tung cả cái thành phố lên vẫn không tìm thấy Long. Cũng may là khi đó Long bị đi lạc vào cô nhi viện, được nuôi dưỡng và chăm sóc rất tốt. Anh chỉ có duy nhất 1 tấm ảnh giống với tấm mà nó vừa đưa để làm kỉ vật gia đình. Anh có một khuôn mặt điển trai rất giống Thiên, body cũng rất đẹp. Anh vẫn đang nuôi nấng mong ước trở thành bác sĩ của mình nhưng giờ mới chỉ là thực tập, chưa tốt nghiệp và lấy bằng. Long sống và học tập bên Anh nhưng từ khi làm bác sĩ thực tập thì bị chuyển sang Singapore. Từ cái ngày Long mất tích đến giờ nó vẫn luôn tự trách bản thân sao mà độc ác quá. Giá mà nó không ích kỉ? Giá mà nó chịu chơi với Long? Giá mà nó quan tâm Long thì có phải cậu em trai này đã không mất tích?
Nhưng giờ thì không sao rồi… giờ thì ổn rồi… Long đã ở đây… Cậu em trai nhỏ bé của nó đã ở đây… Và chính người chị ích kỉ này đã tìm được em trai mình…
Hai người đứng ôm nhau khóc một lúc mới chịu buông ra…
- Ơ… mà sao chị lại ở đây? – Long lau nước mắt cho nó hỏi.
- Chị đi kí hợp đồng. Chuẩn bị về Việt Nam thì chóng mặt buồn nôn nên phải vào đây khám… - Nó cười đáp.
- Chị bị làm sao? Bác sĩ nói gì? – Long sốt sắng hỏi nó.
- À… chỉ là uống nhiều rượu quá nên khó chịu thôi, không sao hết… - Nó.
- Tại sao lại uống rượu? Mà nãy chị bảo chị kí hợp đồng gì? Bây giờ chị ra sao? Sống tốt chứ? Pama và anh Thiên thì sao? – Long nói liên mồm làm nó không kịp phản ứng.
- Em nhảy vào họng chị mà ngồi luôn đi… - Nó.
- Hì hì… - Long gãi đầu cười tươi.
- Về Việt Nam với chị nhé?! – Nó nói.
- V… Về Việt Nam sao? – Long nói… ánh mắt hơi né tránh nó.
- Sao thế? – Nó thắc mắc…
- Em chưa chuẩn bị tinh thần để gặp mọi người… - Long tỏ vẻ sợ sệt.
- Thằng nhóc này! Trước giờ vẫn nhát gan như vậy… chẳng thay đổi tí nào cả! – Nó cười hiền.
- Ai bảo em không thay đổi? Chị không thấy em đẹp trai hơn à? – Long tự tin.
- Xì… rồi rồi… gớm! Về Việt Nam đi… Nếu chưa sẵn sàng thì thuê khách sạn ở… - Nó.
- Nhưng mà em đâu có tiền? Còn việc học hành của em nữa… - Long.
- Tất cả cứ để chị lo. Giờ thì đi… - Nó nói rồi kéo Long đi thu dọn đồ đạc và lên phi cơ riêng bay thẳng về Việt Nam…
Trên đường đi Long kể lại toàn bộ cuộc sống của anh từ khi mất tích khiến nó vô cùng đau xót. Em trai nó khổ quá! Đến lúc thuế khách sạn cho Long ở. Yên vị trong phòng rồi nó mới dám kể cho Long tất cả, từ việc nó lập Black Blue cùng bạn, việc nó là bang chủ Tứ Đại Ác Ma đứng đầu thế giới ngầm, việc nó gặp Thiên và bạn của anh khi về Việt Nam và tất nhiên là cả việc hắn mất trí nhớ rồi nhớ lại tất cả, đặc biệt là nó và hắn đang rất hạnh phúc…
* Giới thiệu nhân vật:
- Nguyễn Hoàng Bảo Long (sắp 18t vì bọn nó về Việt Nam gần 1 năm rồi): em trai song sinh của nó, tên gọi khác là Dragon. Đẹp trai khỏi nói, body max đẹp. Chiều cao: 1m80 (ngang ngửa thằng anh trai rồi). Là đại thiếu gia mất tích của nhà học Nguyễn Hoàng. Võ thì cũng chỉ biết sơ qua để tự vệ. IQ: 299/300.
Hello tất cả các độc giả lỗi chính tả là không thể tránh nổi :( mong mọi người thông cảm và cố dịch được nếu t/g viết sai nhaaa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...