“Có chuyện?
Hàn Thiên ở đầu dây bên kia người run lên một cái. Hắn cực kì ghét giọng
điệu này của Dịch Tử Hiên, nó gây cho người ta cảm giác áp bức nặng nề.
“Tôi đã tìm ra chuyện cậu nhờ tôi điều tra.”
Dịch Tử Hiên híp mắt. Bàn tay nhẹ nhàng đóng chiếc cửa phòng lại, tựa người
vào. Giọng điệu của anh cao vút, nếu như nghe rõ sẽ thấy trong đó còn
chứa một chút run rẩy.
“Thế nào?”
Dù không muốn chuyện này có liên quan đến sự việc năm ấy, nhưng...
“Vào năm Mạch Nham 10 tuổi, trong nhà đã xảy ra vài biến cố. Người cha đã
chết bởi nghiện ma túy đã lâu, người mẹ thì vì bị tông xe mà chết. Và
trong đó, Mạch Nham cũng có phần. Theo như thông tin mà tôi đã tra thì
lúc đó Mạch Nham chạy theo người mẹ của mình và đã bị tông cùng với bà
ấy. Người mẹ tắc thở và đứa bé phải nằm liệt giường trong vòng 3 năm.”
Dịch Tử Hiên thở hắt ra. Bàn tay đang cầm điện thoại đột nhiên nắm chặt, gân xanh nổi lên dày đặc. Anh không biết bây giờ mình đang nghĩ gì nữa, có
lẽ, nếu như năm đó anh không đồng ý sang nước ngoài du học, sự việc đã
không thành ra thế này.
“Tôi biết rồi.”
“Tử Hiên, việc đạo diễn Trần là như thế nào vậy?”
“Ông nghĩ thế nào thì là thế vậy.”
Hàn Thiên sững sờ. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đôi mắt hiện lên một tia ánh sáng rồi vụt tắt. Nhanh chóng cất điện thoại vào túi
quần, Hàn Thiên mang theo khuôn mặt âm trầm bước ra ngoài. Chẳng lẽ phu
nhân cùng ông chủ có điều gì giấu cậu chủ sao?
“Nam thần.”
Mạch Nham thấy Dịch Tử Hiên trầm tư nên cũng hơi sợ. Bình thường đối với tất cả mọi người anh luôn mỉm cười hài hòa, nhưng cuộc điện thoại vừa nãy
có điều gì rất kì lạ.
“Nham Nham, không có gì. Tôi bây giờ đang có một việc rất quan trọng, em cứ ra biển trước đi, chút nữa tôi sẽ quay lại.”
Dịch Tử Hiên giật mình, anh quay người lại, bàn tay xoa nhẹ chiếc đầu nhỏ của Mạch Nham để tránh cho nó bị xù.
“Được.”
Mỉm cười nhìn khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Mạch Nham. Anh gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi sải bước chân đi.
Mạch Nham nhìn theo bóng lưng cao lớn của Dịch Tử Hiên, trong lòng dâng lên
cảm giác bồn chồn khó hiểu. Lúc cô xoay người bước đi cũng là lúc Dịch
Tử Hiên quay đầu lại. Đôi mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé của Mạch Nham.
Nham Nham, rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra với em trong quá khứ?
*******
Hoa Lệ hất cằm đứng trước khu tiếp tân thuộc tổng cục Dịch Thị. Cô chống tay lên bàn, giọng nói lanh lảnh:
“Nói, bây giờ Tử Hiên đang ở đâu?”
Nhìn điệu bộ công chúa của Hoa Lệ, tất cả mọi người đều phỉ nhổ. Hống hách
như thế chỉ có thể là Thiên kim nhà giàu mà thôi. Nói đi nói lại thì chủ tịch nhà bọn họ không phải là người mà ai cũng biết. Chủ tịch của tập
đoàn Dịch Thị thần bí là một trong những con rùa vàng mà ít ai biết đến, nhưng hôm nay, cô gái không biết từ đâu chui ra này không những quen
chủ tịch nhà bọn họ lại còn gọi thẳng tên như vậy. Chắc hẳn đối với Chủ
tịch phải rất quen thuộc
“Cái này, chúng tôi cũng không biết nữa.”
Nhân viên quầy tiếp tân bị câu nói của Hoa Lệ dọa sợ. Cô gái này chắc hẳn
rất quen thuộc với chủ tịch. Biết là người không thể trêu vào nhưng điều mà Hoa Lệ hỏi thật sự làm cho cô không biết phải trả lời ra sao. Cô
thật sự không biết mà.
“Cô thật sự không biết?”
“Đúng...đúng vậy.”
“Đúng là lũ người vô dụng. Hừ”
Hoa Lệ quay mông bước đi, trên mặt bừng bừng lửa giận. Ngay cả việc chủ
tịch đi đâu cũng không biết, thật đúng là vô dụng quá mà.
“Bác gái”
Hoa Lệ nhẹ giọng gọi. Người ở đầu dây bên kia hình như rất vui vẻ khi thấy cô gọi điện đến. Giọng nói ngọt lịm như pha đường
“Lệ nhi, sao vậy?”
Hoa Lệ phụng mặt, đôi môi trề ra, oán giận nói
“Bác gái, lũ người kia thật xấu xa, họ dám không nói cho con biết Tử Hiên đang ở đâu.”
Người phụ nữ giờ đã hiểu ra vấn đề. Bà khẽ mỉm cười đầy cưng chiều
“Lệ nhi, việc này bác đã điều tra rồi, hiện giờ Hiên nhi nó đang ở đó.”
“Vậy sao ạ?”
Hoa Lệ vui vẻ lên tiếng. Cô đã trở về, bây giờ sẽ không có ai có thể cướp Tử Hiên từ tay cô.
Bởi vì cô yêu anh. Cô sẽ làm mọi thứ để có anh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...