Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi


Trong thế giới rộng lớn bao la này, có muôn ngàn chúng sinh, chúng ta bước đi trong thế gian này, sẽ gặp được rất nhiều người trong cuộc đời không được dài của mình.

Bọn họ là gia đình của chúng ta, có thể là bạn bè, cũng có thể là kẻ thù, và cũng có rất nhiều người được gọi là người dưng.
Ngoài việc sinh ra đã có gia đình, bạn bè và tình yêu, có nhiều yếu tố được quyết định từ yếu tố đã có sẵn.

Giống như giữa Lê Thiển và Thẩm Giáng Niên, tình bạn của hai người là từ thời thơ ấu, mối quan hệ này cũng nằm trong dự liệu; mà về tình yêu, ngoại trừ thanh mai trúc mã ra, lần lớn đều chỉ trong nháy mắt mà bắt gặp được nhau, sau đó sẽ bắt đầu một mối quan hệ.
Bất kể lần đầu tiên giữa Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà có ngớ ngẩn và kỳ lạ như thế nào, cuộc gặp gỡ của họ đầy tình cờ, nhưng cũng có phần định mệnh.

Nhìn bề ngoài, đó là nhờ Thẩm Duyệt và Lê Thiển, nếu không có màn "phía sau hậu trường" thì có lẽ không có các cô ngày hôm nay.

Nhưng đây cũng chỉ có thể tính một phần công lao, tác hợp cho hai người gặp nhau, còn diễn biến phía sau, không liên quan gì đến hai người.
Tại thế giới bao la rộng lớn này, gặp được người đã định sẵn trong cuộc đời của mình, thật sự quá khó, cho nên, người ta không tiếc lời ca ngợi 'nhất kiến chung tình'.

Mà đối với những người 'nhất kiến chung tình' thì việc buông bỏ tình yêu ấy lại càng khó khăn hơn.

Với Thẩm Giáng Niên mà nói, cả đời này Thẩm Thanh Hoà là thứ duy nhất mà cô ấy không thể buông bỏ, cho dù đến giờ cô vẫn không hiểu được vì sao lại thế, nhưng mà người kia lại khiến cô điên cuồng.
Điều này được thể hiện cụ thể ở chỗ, khi Thẩm Thanh Hoà nói nhớ cô ấy, trong lúc hai người vẫn đang nói chuyện điện thoại, thì Thẩm Giáng Niên đã lập tức cầm máy tính bảng tra vé máy bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, không có thì tiếp đến sẽ đi kiểm tra tàu cao tốc, cũng không có luôn.
Điều chán nản nhất trong cuộc sống là gì? Đó là, bạn không thể làm mọi thứ ngay cả khi bạn có tiền.


Thẩm Giáng Niên thực sự muốn bay đến Thượng Hải ngay lập tức, nhưng cô chỉ có thể nghĩ mà thôi.
"Em muốn đến Thượng Hải." Thẩm Giáng Niên dụi dụi đôi mắt cay, Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, ôn nhu nói: "Đến làm gì?"
"Đến gặp người, có thể không?"
"Không thể."
Ngự tỷ, cái loài này thật sự không đáng yêu, uống say rồi vẫn còn từ chối cô, Thẩm Giáng Niên có chút hờn dỗi: "Tại sao chứ!"
"Gặp em sẽ muốn em." Ngày thường, Thẩm Thanh Hoà đã là người thẳng thắn, bây giờ thẳng thắn hơn chữ thẳng thắn nữa, tâm trạng hờn dỗi của Thẩm Giáng Niên lập tức thay đổi, mặt đỏ không thôi, tim đập thình thịch, "Nhớ cơ thể em sao?" Miệng có chút khô.
Thẩm Giáng Niên đứng dậy đi tìm nước uống, nghe thấy trong điện thoại có tiếng ừ khe khẽ, Thẩm Giáng Niên mặt đỏ không thể dịu xuống được, đi đường có chút choáng, "Có bao nhiêu nhớ?" Có lẽ các bạn cũng có những lúc như thế này đi, chính là người trong lòng nói một câu khiến bạn e thẹn, làm cho bạn đỏ mặt tim đập nhanh, nhưng nhịn không được vẫn tiếp tục hỏi tiếp.
"Đến mức muốn làm tình với em ngay bây giờ." Sự thẳng thắn của Thẩm Thanh Hoà giống như ném một hòn đá vào biển dục vọng trong cơ thể Thẩm Giáng Niên, hòn đá ném xa và sâu tạo nên gợn sóng lăn tăn từng lớp từng lớp.

Cơ thể của Thẩm Giáng Niên có một chút tê dại.
Có chút khó chịu lại có chút không cam lòng, nhưng cô không thể không thừa nhận, giờ khắc này, cô thế mà lại có cảm giác.

Nhưng Thẩm Thanh Hoà không có ở đây, cho dù cơ thể Thẩm Giáng Niên có nổi lửa, cũng có ai dập lửa cho cô đâu, vì vậy cô uống một ngụm nước rồi đột ngột chuyển chủ đề: "Bây giờ người đang làm gì vậy?"
"Trò chuyện với em ~" Thẩm Thanh Hoà đáp lại nhanh chóng.
"Người đang ở đâu?" Thẩm Giáng Niên liếm đôi môi ướt át, rõ ràng là cô đã uống nước rồi, sao người vẫn nóng như vậy?
"Ở nhà."
"Nhà lớn như vậy, là ở chỗ nào trong nhà?"

"Nơi mà em bị lạc."
...!Ý thức của Thẩm Thanh Hòa thực sự siêu rõ ràng! Mặc dù lời nói vẫn say mèm nhẹ như bông, nhưng đôi khi sẽ khiến Thẩm Giáng Niên có ảo giác rằng Thẩm Thanh Hoà chỉ uống rượu chứ không thực sự say, "Người còn không biết xấu hổ mà nhắc đến cái này." Giọng nói mềm như bông của Thẩm Giáng Niên thêm cái hừ, nhớ lại nơi mà cô bị lạc, xấu hổ muốn chết.
"A~" Thẩm Thanh Hoà cười khẽ, "Tiểu khả ái." Đột nhiên nói ra lời như vậy, khiến tim Thẩm Giáng Niên loạn nhịp, sau cơn vui vẻ qua đi lại sinh ra nghi ngờ, "Người đang nói ai đó? Thẩm Thanh Hoà." Cô phải xác định rõ, người mà Thẩm Thanh Hoà nói tiểu khả ái phải chính là cô mới được.
"Nói em đó." Tiếng cười của Thẩm Thanh Hoà truyền vào trong điện thoại, "Có thể là do uống hơi nhiều, cảm thấy em sẽ ở đây, cho nên mới đi đến đây, nhưng mà em lại không có ở đây." Câu nói cuối, tràn đầy thất vọng, khiến tim Thẩm Giáng Niên chùng xuống, "Vậy là thật sự nhớ em rồi." Sóng mũi Thẩm Giáng Niên lần nữa cay cay, những giọt nước mắt đã kìm nén trước đó không thể kìm lại được.
Thẩm Thanh Hòa thực sự nhớ cô, thậm chí còn nói ra, cô thật sự muốn ngửa mặt lên trời khóc, chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Sao tự nhiên lại gọi em là tiểu khả ái?" Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, dựa người vào tường, hơi ngẩng đầu, để nước mắt đọng lại.
"Em vốn dĩ đã đáng yêu rồi." Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng nói, "Vừa gợi cảm vừa đáng yêu."
Này, cái miệng này bôi mật sao? Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ, tim đập thình thịch, "Miệng, ngọt quá đi, muốn liếm liếm một chút, có phải đêm nay uống rượu ngọt không?" Thế mà lại khen cô vừa gợi cảm vừa đáng yêu.

Mặc dù, Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy, cái từ đáng yêu này, là từ luôn được mọi người dùng, người khác thì không nói, nhưng vào lúc không biết nên khen đối phương như thế nào, thì Thẩm Giáng Niên luôn sử dụng từ này.
"Vậy em lại đây liếm đi." Giọng nói ôn nhu của Thẩm Thanh Hoà, quả thật rất dễ nghe, Thẩm Giáng Niên nghe thôi mà cũng muốn mang thai tới nơi.

Tâm rung động, khiến cô không có cách nào đứng yên ở đó, Thẩm Giáng Niên chậm rãi đi vào trong phòng khách, rồi đến ban công, ngắm nhìn mấy ngôi sao ở trên bầu trời xa, cô nhớ đến, cái đêm ở Thái An, các cô từng ngắm sao, lại nhớ đến cái miệng đầy ngọt tối nay, "Em liếm không tới, người thay em liếm đi." Thẩm Giáng Niên rất muốn liếm, nhưng người không có ở đây, chỉ có thể đành liếm đôi môi khô ráo của mình đỡ.
Thẩm Giáng Niên có chút nóng, cô đẩy cửa sổ ra, "Đúng là có chút ngọt." Giọng nói mềm mại của Thẩm Thanh Hoà, theo gió đêm mát rượi thổi vào, khiến tâm trạng Thẩm Giáng Niên phức tạp, bên ngoài cơ thể lạnh nhưng bên trong lại nóng gấp đôi.
Thẩm Giáng Niên cắn môi, muốn có mà không có được, có chút bực bội: "Người không có ở bên em, nếu không, em sẽ đè người ở dưới, hôn người cho đã, khiến người thèm em." Thẩm Thanh Hoà hiếm khi cười ha ha, có chút ngốc nghếch đáng yêu, "Tiểu khả ái lợi hại quá, dám áp đảo tôi luôn." Mặt Thẩm Giáng Niên càng đỏ hơn, thẹn nhưng còn mạnh miệng, "Áp người thì sao đó, em cũng đâu phải thuần thụ."
"Thuần thụ?" Thẩm Thanh Hoà có vẻ không hiểu lắm.
"Đúng vậy, chính là ở trên giường hoàn toàn bị động."

"A, còn có từ như thế nữa à." Thẩm Thanh Hoà lẩm bẩm một mình, "Vậy cũng có thuần công đúng không?"
"À...!có, chính là cái kiểu không chấp nhận người khác chạm vào."
Hai người vì cái vấn đề công thụ mà thảo luận một hồi, nói đến mức miệng Thẩm Giáng Niên khô nóng cả lên, sao cuộc trò chuyện hôm nay không rời khỏi phạm vi cái giường vậy chứ, cơ thể cô có chút khó chịu, "Thẩm Thanh Hoà, người có muốn đi tắm không?"
"Tắm à?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên đổi đề tài, giọng điệu của Thẩm Thanh Hòa mang theo nghi hoặc.
"Ừa, đi tắm rồi nằm xuống, em lại trò chuyện tiếp với người, được không?" Thẩm Giáng Niên lúc này lại nghiêm túc.
"Thế em tắm chưa?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.
"Người hỏi thế này...." Thẩm Giáng Niên vất vả lắm mới nghiêm túc, giờ lại động tâm, "Làm như là muốn mời em đi tắm chung vậy."
"Cũng đâu phải không thể."
Thẩm Thanh Hoà thế mà nói vậy! Thẩm Giáng Niên rất muốn có đôi cánh, trực tiếp bay đến Thượng Hải, hôm nay cô đã bỏ lỡ bao cảnh đẹp chứ! Thẩm Giáng Niên khó chịu vô cùng, "Người cố ý chọc giận em, biết rõ bây giờ em không đến chỗ người được, thế ngày mai em đến chỗ người, người đem những lời hôm nay nói biến thành thật đi."
"Ngày mai sao?" Thẩm Thanh Hoà lặp lại lần nữa, rồi giống như đang tự nói mới bản thân, nói: "Ai biết được ngày mai sẽ như thế nào đâu."
"Mặc kệ ngày mai như thế nào, nếu ngày mai em xuất hiện ở Thượng Hải, vậy những lời đêm nay có thành hiện thực không?"
"Vậy chờ em đứng trước mặt tôi, lặp lại những gì tôi vừa nói."
"Người nói đó nha."
"Ừa, tôi nói."
"Nói mà không giữ lời, sẽ biến thành cún con."
"Tôi không thích cún."
"Vậy mèo con thì sao?"
"Nếu em biến thành mèo con, tôi sẽ thích."
"Người thích mèo à?"
"Ừa~"
"Thẩm Thanh Hoà~"

"Sao?"
Nhịn một hồi, Thẩm Giáng Niên mới nghẹn ngào nói ra một câu: "Em nhớ người ~" Thực ra cô muốn nói: Em muốn.

Cơ thể Thẩm Giáng Niên thực sự không thoải mái, càng nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà, cơ thể cô càng khó chịu, cô đã tắm xong rồi nhưng người lại cảm thấy nóng ẩm, đặc biệt là phía dưới, chắc là cần thay một chiếc quần lót mới.
"Ừa~" Thẩm Thanh Hoà chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Thẩm Giáng Niên rất buồn bực, hai chân cô bó chặt, chỗ đó bị cọ xát, càng khó chịu hơn, "Thẩm Thanh Hòa, người đi tắm đi." Cô không chịu được nữa, cô sợ nếu tiếp tục trò chuyện, cô ấy thực sự muốn.
"Không nghe được sao?" Giọng của Thẩm Thanh Hoà trở nên hư vô mờ mịt, có tiếng nước chảy bên tai Thẩm Giáng Niên, "Người ở trong phòng tắm à?"
"Ừa~" Thẩm Thanh Hoà hỏi, "Nghe thấy chưa?"
"Nghe thấy rồi."
"Có phải âm thanh giống như phát ra từ cơ thể em không?" Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói: "Cảm giác khi chạm vào rất giống, trơn mềm, nhưng không giống như chỗ đó của em, mỗi lần đều gắt gao bao chặt ngón tay tôi."
Những cơn gợn sóng nhỏ trong cơ thể Thẩm Giáng Niên vốn dĩ đang dịu đi, giờ phút này lại lăng tăng như có một cơn gió thổi qua, cả người như nổi sóng, cơ thể không kiểm soát được, bởi vì lời nói thật mà giả của Thẩm Thanh Hoà, khiến ngọn sóng dậy lên, hơi thở Thẩm Giáng Niên dồn dập, cắn môi, một lúc sau khó khăn nói: "Thẩm Thanh Hoà, người không được trêu chọc em, cơ thể em không chịu nổi." Giờ khắc này, cô thật sự rất muốn.
Thẩm Giáng Niên đưa tay chạm nhẹ vào chỗ đó, những cánh hoa sợ hãi run lên, tỏa ra nhiều hương thơm.

Cơ thể Thẩm Giáng Niên nóng đến mức cô cảm thấy mình có thể tự bốc cháy bất cứ lúc nào, tất cả đều là lỗi của Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà người này lại nói chuyện ngây thơ đến mức khó tả, kẻ phóng hỏa lúc này lại ngây thơ nói: "Chịu không được thì không cần nhịn."
"Vậy thì em nên làm gì đây!" Thẩm Giáng Niên xấu hổ, nhưng thực sự khát vọng.
"Video call đi."
"Sau đó thì sao?"
"Em làm cho tôi xem."
"Người...."
"Tôi muốn em.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui