Thẩm Thanh Hòa: Ừa, gần đây thân thể em thế nào rồi?
Thẩm Giáng Niên cảm thấy vẫn chưa khoẻ hẳn, thật sự rất muốn làm nũng với Thẩm Thanh Hoà, nhưng không biết có được hay không, vì Thẩm Thanh Hoà trả lời quá nghiêm túc, cũng không có ký hiệu riêng. Có lẽ, lúc này Thẩm Thanh Hoà đang bất tiện?
Muốn làm nũng, nhưng lại sợ Thẩm Thanh Hoà thật sự lo lắng cho mình, Thẩm Giáng Niên bất đắc dĩ cân nhắc hồi lâu: Thân thể của em từ trước đến nay rất tốt.
Thẩm Thanh Hoà: Thân thể là vốn cách mạng.
Vì không có ký hiệu riêng, nên Thẩm Giáng Niên trả lời khá cứng nhắc. Thẩm Giáng Niên: Không cần người nói em cũng biết, câu này để lại cho người.
Thẩm Thanh Hoà không trả lời nữa, Thẩm Giáng Niên thở dài, cô có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi Thẩm Thanh Hoà, nhưng trong lòng cô thực sự rất hoảng hốt.
Bởi vì muốn tạo cơ hội cho Lê Thiển và Tần Thư nên Thẩm Giáng Niên không có ý định đến nhà Tần Thư. Tại quán ăn sáng, sau khi gọi sữa đậu nành nóng và bánh quẩy, Thẩm Giáng Niên ngồi bên cửa sổ vừa ăn sáng vừa ngắm cảnh sắc mùa thu và xe cộ tấp nập.
Trong đầu vẫn không khỏi nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, suốt tháng 11, hay nói cách khác, tương lai đầy bất trắc, liệu Thẩm Thanh Hoà sẽ ở nước ngoài suốt sao? Nếu giữa đường có về Trung Quốc, liệu các cô có thể gặp nhau không ~ Thẩm Giáng Niên nghĩ hơi xa vời.
Thẩm Giáng Niên tùy ý nheo mắt lại, lại bị chiếc xe đột nhiên lao qua trước mắt tóm lấy. Nói chính xác thì chính là người trong xe, cửa sổ xe vừa rồi mở ra, có một khuôn mặt góc cạnh thanh tú, giống như Thẩm Thanh Hoà! Cô vô thức đứng dậy, mở to mắt nhìn rõ ràng chiếc xe đã đi qua.
Thẩm Giáng Niên dụi dụi mắt, chắc là do cô nhớ Thẩm Thanh Hoà quá rồi? Thẩm Giáng Niên tự cười một mình, ngồi xuống tiếp tục ăn bữa sáng có vị như nhai sáp. Bữa sáng còn chưa xong, Tần Thư gửi tin nhắn WeChat tới, hỏi cô hôm nay mấy giờ tới, Thẩm Giáng Niên: Không đi.
Tần Thư: Đừng như vậy mà...
Thẩm Giáng Niên: Mình không giận cậu.
Tần Thư: Nếu không tới, hôm nay cậu định làm gì?
Thẩm Giáng Niên: Mua sắm.
Tần Thư: Cậu đi mua sắm một mình à?
Thẩm Giáng Niên: Đi một mình thì có gì không ổn à?
Tần Thư: Có cần mình đi cùng không?
Thẩm Giáng Niên âm thầm cười, không nỡ để Lê Thiển đi, Thẩm Giáng Niên: Cậu là người bệnh đi làm gì? Lê Thiển đâu?
Tần Thư: Không biết, vừa ăn sáng xong đã nghe điện thoại.
Thẩm Giáng Niên: Gọi bao lâu rồi?
Tần Thư: Đã 15 phút rồi, không biết có gì chuyện quan trọng không.
Thẩm Giáng Niên không nhịn được cười, quan sát cũng ghê ha, Thẩm Giáng Niên: Cậu đi nghe lén đi.
Tần Thư: Không làm được loại chuyện này.
Nói xong, Tần Thư thường xuyên quay đầu lại nhìn người trên ban công, Thẩm Giáng Niên: Đi lại nghe đi, lỡ đâu có chuyện gì thì âm thầm giúp đỡ, này cũng coi như thể hiện rồi.
Dưới sự xúi giục của Thẩm Giáng Niên, Tần Thư rón rén mở cửa ban công, từ góc ban công truyền đến giọng nói của Lê Thiển: "Bị điên à?"
"Làm sao em có thể làm ra chuyện đó chứ?"
"Hơn nữa, có ai vừa làm vừa nói chuyện điện thoại không?"
"Bà mẹ nó, đã nói rồi, không phải tiếng thở hổn hển!"
"Ở trên giường nhưng không có làm gì hết!"
"Cút sang một bên đi, em lên giường với người ta đó, em rên rỉ đó thì làm sao?"
"Lúc làm với chị dâu làm, không rên hả?"
"Chứ sao, em rên đương nhiên dễ nghe rồi!"
......
Nụ cười trên mặt Tần Thư càng ngày phai đi, cô đóng cửa lại, tốt nhất không nên nghe, Tần Thư: Đi mua sắm một mình chán lắm, cậu gọi Lê Thiển đi đi.
Thẩm Giáng Niên: Chậc, cậu nỡ bỏ sao~
Tần Thư cười khổ đáp: Nói thật, phòng khám bên mình có việc, phải đến đó một chuyến, Lê Thiển ở nhà một mình cũng chán.
Thẩm Giáng Niên tin thật, còn đau lòng cho người làm y, còn nói sẽ gọi cho Lê Thiển, Tần Thư: Lát nữa cậu gọi đi, cậu ấy nghe điện thoại chưa xong, mình đi ra ngoài dọn dẹp.
Tần Thư cất điện thoại, thở dài, ở tuổi này, có quan hệ gì với ai cũng là chuyện bình thường, chính cô mới là người buồn cười phải không? Già đầu rồi còn là xử nữ, nói ra chắc bị người ta cười vào mặt. Tần Thư gõ gõ cửa kính, Lê Thiển quay người, Tần Thụ vẫy tay định rời đi, Lê Thiển vội vàng cúp điện thoại đi ra, "Cậu là người bệnh, đi đâu vậy?"
"Có chút việc."
"Nhất định phải đi sao?" Lê Thiển nhìn thấy Tần Thư cau mày, chán ghét nói: "Tôi không phải hỏi chuyện riêng tư của cậu, cậu không muốn nói thì đừng nói, ý tôi, nếu việc không cần đích thân cậu xử lý, thì tìm người làm thay cậu."
Đáy lòng Tần Thư chua xót, cúi đầu không nói lời nào, Lê Thiển lầm tưởng Tần Thư thật không tiện nói, nóng nảy nói: "Được rồi, đi đi." Lê Thiển xoay người đi về phía phòng ngủ. Còn chưa tới cửa, điện thoại vang lên, "Bảo bối, có chuyện gì vậy?" Lê Thiển nói.
Thẩm Giáng Niên gọi đến, Tần Thư thở dài, quên đi, không có nơi nào để đi, đi ra ngoài rồi tính tiếp.
Tần Thư đứng trong thang máy, nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, đột nhiên mỉm cười, có bản lĩnh thì đã sao? Cho dù cô biết về cấu trúc cơ thể, hiểu được cách làm cho người ta sung sướng, nhưng có ai muốn cô làm đâu, ha ha.
Thẩm Giáng Niên và Lê Thiển hẹn nhau đi mua sắm, Lê Thiển chán nản nên hai người hẹn nhau ở phố Vương Phủ Tỉnh. Thói quen mua sắm của hai người là đi từ tầng trên cùng dạo dần xuống dưới trệt, Thẩm Giáng Niên đứng trong thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng, nhìn qua tấm kính trong suốt nhìn ra xuyên ra bên ngoài, lúc thang máy đối diện từ trên cao hạ xuống, khi tầm mắt song song, hai mắt cô sáng lên, "Tiền Xuyến Tử! Nhìn đi!" Thẩm Giáng Niên vội vàng la lên, Lê Thiển giật mình, nhìn thấy cơ thể của Thẩm Giáng Niên áp vào kính, "Sao thế?" Lê Thiển cúi xuống.
"Mau nhìn xem, người trong thang máy bên kia có phải là Thẩm Thanh Hoà không?" Cô chỉ vào thang máy đối diện đang càng ngày càng thấp.
"Ở đâu?" Lê Thiển nghiêng người nói: "Không có khả năng đi?" Nhưng trong lòng cô đang nghĩ: Mẹ kiếp, Thẩm Thanh Hoà không phải đã ra nước ngoài sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...