Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

"Định khi nào nói cho em ấy biết." Thẩm Thanh Hoà chậm rãi nói, ngừng một chút, "Mẹ kế của tôi là ai?"

Lê Thiển không những da đầu tê dại, lưng còn có cảm giác ớn lạnh, "Chị phái người điều tra tôi?" Ánh mắt Lê Thiển như lưỡi dao sắc bén.

Thẩm Thanh Hoà không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, ngược lại mềm giọng cười nói: "Phải biết tự lo cho bản thân."

"Chị phái người điều tra tôi phải không?" Lê Thiển tiến lại gần một bước, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Hoà, "Kể cả chuyện ở Sea World Bar và chiếc Infiniti theo sau tôi, đều có liên quan đến chị đúng không?"

"Nếu tôi nói chả liên quan gì đến tôi, em sẽ không tin." Nếu không phải vì cô, Thẩm Giáng Niên và Lê Thiển sẽ không có liên quan, sẽ dính líu chút nào. Nhưng bởi vì cô, cho nên tất cả mọi đều bị liên lụy, bây giờ cho dù giông bão thì cũng không có khả năng cắt đứt, xương có gãy rồi thì vẫn phải nối gân.

"Thẩm Thanh Hoà, sao chị có thể là người như vậy chứ?" Lê Thiển tức giận, "Tôi là bạn thân của Thẩm Giáng Niên, chị điều tra tôi, chị có ý gì?" Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng thở ra, như là đang thở dài, "Lê Thiển, em phải nhớ kỹ." Lê Thiển có thái độ hoài nghi: "Nhớ cái gì?"

"Tôi sẽ không làm chuyện tổn thương em." Sợ Lê Thiển không tin, Thẩm Thanh Hoà nói thêm: "Những gì liên quan đến Thẩm Giáng Niên đều sẽ được tôi bảo vệ." Lê Thiển vẫn còn nghi ngờ, nói đùa: "Vậy thì khó cho chị rồi, người có với Thẩm Giáng Niên quá nhiều, chị lại ở xa như vậy, làm sao có thể bảo vệ cậu ấy?

"Phải." Thẩm Thanh Hoà nói, "Sức lực của riêng tôi dù sao cũng có hạn, cần sự giúp đỡ của em, nhưng điều kiện tiên quyết là bây giờ em phải biết tự lo cho bản thân."

"Thẩm Thanh Hoà, rốt cuộc chị đã dây vào người nào?" Lê Thiển không khỏi lo lắng, "Tôi nói cho chị biết, bản thân chị nếu khó bảo toàn thì cũng đừng có lôi bạn thân của tôi vào." Lê Thiển là người thẳng tính, liên quan đến Thẩm Giáng Niên cũng lười nói giảm nói tránh, "Tôi nghe nói, nhà họ Thẩm làm ăn rất lớn, nhưng chuyện trong nhà họ Thẩm đừng có dính tới Thẩm Giáng Niên." Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Hoà, Lê Thiển bĩu môi nói: "Người khác sợ chị, nhưng tôi không sợ chị đâu, tôi Lê Thiển đây chả ăn chả uống cái gì của chị, không dựa vào chị mà sống, nhà họ Thẩm của chị có ghê gớm tới đâu, cũng không có khả năng một tay che trời, nếu chị chọc tôi tức giận, tôi không dám bảo đảm bản thân sẽ làm ra chuyện gì quá đáng."

Thẩm Thanh Hoà nghe vậy, cười lớn, cười đến mức Lê Thiển sửng sốt, nhưng nụ cười kia không có chút ác ý, ngược lại còn có bao dung và bất đắc dĩ, Lê Thiển đỏ mặt, quên mất bản thân muốn nói gì, Thẩm Thanh Hoà giành nói trước: "Thẩm Giáng Niên có người bạn thân như em thật là tốt, lời nói này nói với tôi thì không sao, nhưng lỡ người nào đó có ý đồ nghe được, tưởng đâu em định làm gì nữa, nhưng tôi biết, em chỉ muốn bảo vệ Thẩm Giáng Niên mà thôi."

Lê Thiển đưa tay lên che môi, mất tự nhiên ho khan hai tiếng, "Dù sao, chị cũng hiểu ý của tôi."


"Ừ." Thẩm Thanh Hoà hiền hoà nói: "Còn có gì muốn dạy bảo gì không?"

Lê Thiển đỏ mặt: "Ai dạy bảo gì chị chứ, tôi chỉ nhắc nhở một chút thôi à." Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà nghe như một người thành thục đang dỗ dành một đứa trẻ muốn gây rối. Nụ cười của Thẩm Thanh Hoà càng sâu hơn: "Ừ, lời em nhắc tôi sẽ nhớ kỹ." Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ nói: "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây."

"Ai nói không có việc? Thẩm Giáng Niên còn chưa tỉnh, chờ cậu ấy tỉnh lại nhất định sẽ tìm chị."

"Chỗ em ấy nhờ em vậy."

"Tôi không muốn!" Lê Thiển đỏ mặt, vẻ mặt không tự nhiên, "Chị không biết..."

"Gì tôi cũng biết."

"Vậy chị còn..."

"Tạm thời cho ăn no rồi."

"..." Lê Thiển ngượng ngùng nói: "Từ chối ăn cẩu lương." Thẩm Thanh Hoà cười, "Không sao, tôi đi đây, về phần Giáng Niên, em chờ em ấy hạ sốt rồi đi nhé." Lê Thiển xua tay, ý bảo Thẩm Thanh Hoà đi đi, đợi đến lúc Thẩm Thanh Hoà đi thật rồi, cô bỗng nhiên nhớ, quên hỏi mất người này trở về như thế nào, lúc nào trở về? Không phải đang ở nước ngoài sao?

Thẩm Giáng Niên còn đang ngủ, không có người tới quấy rầy, Nguyễn Duyệt đang canh cửa, bác sĩ ở bên cạnh. Lê Thiển lo lắng cho Thẩm Giáng Niên nên quay lại phòng ngủ canh chừng. Thẩm Giáng Niên nằm ở đó, ngoan ngoãn vô cùng, Lê Thiển bắt đầu tò mò, dấu hôn của Thẩm Thanh Hoà đã bị che, còn dấu hôn của Thẩm Giáng Niên thì sao? Dù sao thì người này vẫn chưa tỉnh nên qua xem chắc không sao đâu nhỉ.

Lê Thiển lén lút vén chăn bông của Thẩm Giáng Niên lên, đập vào mắt là bầu non tròn trịa, con nhóc này không biết ăn cái gì lớn nữa, nhìn lại bản thân, Lê Thiển không khỏi ghen tị. Nhìn vài cái không thấy được dấu hôn, có phải tiểu sư tử cắn người không? Lê Thiển đang lẩm bẩm thì có tiếng điện thoại vang lên, khiến cô giật mình, Thẩm Thanh Hoà: Đừng nói với em ấy, tôi trở về.


Mẹ kiếp... mình còn chờ nhìn thấy gì nữa, chả trách sao không để lại dấu hôn. Lê Thiển: Sao không nói cho cậu ấy biết? Cậu ấy tỉnh, tưởng nằm mơ, cũng sẽ không cảm kích chị.

Thẩm Thanh Hoà: Về rồi lại đi, chi bằng không trở về.

Nếu hiểu rõ tình tình của Thẩm Giáng Niên, biết Thẩm Giáng Niên có tính chiếm hữu rất cao, nếu biết Thẩm Thanh Hoà về rồi đi ngay, đoán chừng sẽ tức giận, Lê Thiển: Vậy thì chị đừng đi nữa?

Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Lê Thiển hừ một tiếng, không về thì thôi còn không thèm trả lời. Nhớ tới thắc mắc lúc nãy, Lê Thiển lại gửi: Thẩm Thanh Hoà, tôi hỏi chị mấy câu được không?

Thẩm Thanh Hoà: Nói.

Lê Thiển: Không phải chị đang ở nước ngoài sao? Tại sao lại về nhanh như vậy, hay chị vốn dĩ không đi nước ngoài? [Tò mò.jpg]

Thẩm Thanh Hoà: Biết nhiều quá sẽ không tốt cho em.

Lê Thiển cảm thấy khó chịu. Lê Thiển: Đây chính là cách mà chị đối xử với bảo bối nhà tôi thế à, thảo nào sau khi hẹn hò với chị, cậu ấy luôn bị buồn bực, hỏi chị cái gì có phải chị đều không nói không? Cũng bởi vì chị không nói cho cậu ấy, cho nên cậu ấy mới đi hỏi người khác. Chị làm như thế sẽ khiến cậu ấy hiểu lầm, là chị không đủ yêu cậu ấy, bao gồm cả lần này chị trở về, rõ ràng đều có thể chứng tỏ chị yêu cậu ấy, nhưng chị lại cố tình không nói cho cậu ấy biết, cậu ấy sẽ không hiểu chị.

Lê Thiển viết quá trời viết, trong đó còn mang theo tức giận, rồi gửi tin nhắn đi. Đang định viết tiếp thì nhận được câu chốt từ Thẩm Thanh Hoà: Tôi không cần em ấy hiểu.

Thôi kệ đi, cô không muốn làm "người tốt", sau này cô sẽ nghĩ đến chuyện thỉnh thoảng tạt gáo nước lạnh lên người Thẩm Giáng Niên. Giống như ếch xanh nấu nước ấm, tạt hết gáo này đến gáo khác, chờ đến khi trái tim tạt nguội lạnh, Thẩm Thanh Hoà gặp xui xẻo, cô không thèm lo lắng nữa.

Xe của Thẩm Thanh Hoà đang chạy trên đường cao tốc, cô ấn đầu ngón tay lên màn hình, nhìn thấy dòng tin nhắn dài do Lê Thiển gửi đến. Cô cần sự thấu hiểu của Thẩm Giáng Niên, nhưng điều cô cần nhất chính là Thẩm Giáng Niên bình an khoẻ mạnh và hạnh phúc.


Thẩm Giáng Niên ngủ đến buổi chiều, trong khoảng thời gian này, Lê Thiển đo nhiệt độ cơ thể của cô, phát hiện nhiệt độ cơ thể của cô dần dần giảm xuống 38,3. Trước khi cô tỉnh lại, bác sĩ đã tiêm cho Thẩm Giáng Niên một mũi kim, Nguyễn Duyệt vẫn đứng canh cửa, bảo bác sĩ đi ăn trước, "Buổi tối, tôi lo nhiệt độ cơ thể cô ấy không ổn định." Bác sĩ ậm ừ, "Cô không đi ăn với tôi à?"

"Tôi không đi." Cô nhất quyết muốn ở lại, phản ứng của Thẩm tổng cho thấy cô ấy quan tâm đến Thẩm Giáng Niên đến mức nào, Nguyễn Duyệt càng cẩn thận hơn, sợ sẽ sơ sót lần nữa.

"Cô không cần như vậy, nơi này đâu phải không có vệ sĩ." Bác sĩ chú ý đến tâm trạng khẩn trương của Nguyễn Duyệt, "Chúng ta đi ăn cơm trước đi."

"Cô cứ đi đi, bây giờ tôi không có cảm giác muốn ăn."

Bác sĩ không còn cách nào khác là phải rời đi trước. Hoàng hôn buông xuống, Thẩm Giáng Niên chậm rãi tỉnh lại, toàn thân đau nhức, cô ngơ ngác nhìn, thấy người bên giường đang ngủ gật, ho khan một tiếng, Lê Thiển đột nhiên tỉnh lại: "Bảo bối, có chuyện gì vậy?" Lê Thiển ghé qua xem.

"Sao cậu lại ở đây ~" Giọng Thẩm Giáng Niên khàn khàn, Lê Thiển tự hỏi vẫn là cái người trước kia à? Lê Thiển hờn dỗi nói, "Mình không thể tới đây à? Cậu có biết cậu bị sốt không?" Ánh mắt Thẩm Giáng Niên mê mang, một lúc sau mới à một tiếng, cụp mắt xuống: "Cậu ở đây suốt à?"

"Ừ." Lê Thiển nói dối mà không thấy thẹn, hiển nhiên cảm xúc của Thẩm Giáng Niên hạ xuống, xem ra tất cả đều là mơ. Cô mơ thấy Thẩm Thanh Hoà, một giấc mơ thật dài, cô mơ thấy Thẩm Thanh Hoà muốn cô, cơ thể cô giống như mất sức sau cuộc yêu, nhưng rốt cuộc chỉ là mơ.

"Bảo bối, cậu sao rồi? Có đau đầu không?" Lê Thiển chủ động nói sang chuyện khác, duỗi tay sờ trán Thẩm Giáng Niên, "Hạ sốt rồi, nhưng vẫn còn nóng, có đói không?"

"Không đói~"

Thẩm Giáng Niên cũng không có bao nhiêu tinh thần, Lê Thiển cũng không muốn nói nhiều, sợ rằng bất cứ lời nói bất cẩn nào cũng sẽ động đến cảm xúc mong manh lúc này của Thẩm Giáng Niên, người có bệnh nhất định phải được chăm sóc.

"Tiền Xuyến Tử~"

"Ừa."


"Cậu nói..." Thẩm Giáng Niên chậm rãi và cố gắng nói: "Thẩm Thanh Hoà thật sự yêu mình sao?"

Mẹ kiếp, sao lại hỏi cái này? Lê Thiển ho khan hai tiếng, cố ý suy nghĩ một lát, nói: "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?" Thẩm Giáng Niên thở dài, nếu Thẩm Thanh Hoà biết cô bị bệnh, liệu cô ấy có quay lại không? Cô biết mình đang nghĩ lung tung: "Không có gì đâu, chỉ là mình chợt nghĩ tới thôi."

Trong lời nói của cô rõ ràng có ẩn ý, nhưng Lê Thiển không muốn nói sâu, cô sợ mình nhịn không được sẽ nói xấu Thẩm Thanh Hoà, hơn nữa sẽ nói rất nhiều, ai bảo Thẩm Thanh Hoà luôn ra vẻ thần bí làm gì, "Yêu hay không yêu, có nói hay không cũng không có tác dụng, bản thân cậu phải quan sát phải cảm nhận lấy, nhưng mà nói đi nói lại, cô ấy yêu hay không yêu, cậu còn có tính toán gì khác nữa à?" Lê Thiển cũng đang thử.

Thẩm Giang thở dài một hơi, tựa hồ rất mệt mỏi, Lê Thiển có chút hối hận, cô ấy còn đang bệnh, mà cô đang làm gì vậy? Lê Thiển lập tức đổi chủ đề: "Cậu đó, đời này đừng có bệnh nữa, hay suy nghĩ vớ vẩn, nhìn Thẩm Thanh Hoà là biết người này là hồ lô nhàm chán, có yêu cũng sẽ không nói, thuộc kiểu người thích hành động." Không thể phủ nhận tình yêu Thẩm Thanh Hoà dành cho Thẩm Giáng Niên, còn cố ý chạy về.

"Ừa." Thẩm Giáng Niên yếu ớt trả lời.

"Bảo bối, cậu có nhớ lúc cậu sốt cậu đã làm gì không?" Lê Thiển hỏi, đôi mắt Thẩm Giáng Niên trở nên tròn xoe hơn trước, "Không phải giống như trước sao?" Thẩm Giáng Niên tiếp tục hỏi: "Mình sẽ không làm chuyện gì quá đáng đi chứ?" Thẩm Giáng Niên khẩn trương khiến Lê Thiển bật cười, "Cũng không quá đáng, nhưng mà, ừ, không giống như lúc trước."

"Sao lại không giống?"

"Cậu xem mình là Thẩm Thanh Hoà...."

Thẩm Giáng Niên sợ hãi giơ tay che miệng, chẳng lẽ cảnh trong giấc mơ trước đó... đột nhiên cô nôn khan.

"..." Phản ứng của Thẩm Giáng Niên cũng giống như mình, Lê Thiển dở khóc dở cười, "Đang suy nghĩ cái gì vậy? Cậu nghĩ hay lắm, làm sao mình để cậu thực hiện được, hừ!"

"Thật sự chưa làm gì đó chứ?"

"....."

"Cậu làm mình sợ muốn chết." Thẩm Giáng Niên ôm trán, "Chả khác nào loạn luân." Quả nhiên có cùng cảm giác với cô, "Cũng không phải." Lê Thiển thở dài nói: "Cho nên mình nói cho cậu nghe nhé bảo bối, cậu đừng bao giờ để bản thân bị bệnh nữa, nếu không phải mình ở đây, cậu sẽ thành thế nào đây? Lỡ người khác ở bên cạnh cậu, cũng là phụ nữ xinh đẹp, lỡ đâu chơi người ta...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui