30 phút tại một thời điểm nhất định có khi chỉ là 30 giây;
Đối với Lê Thiển, 30 phút ở thời điểm này giống như 30 năm, chưa bao giờ dày vò đến thế.
"Thẩm Thanh Hoà, là chị nói đó, nếu 30 phút nữa mà chị không xuất hiện, thì đừng hối hận." Lê Thiển chạy đua với thời gian để uy hiếp Thẩm Thanh Hoà, bởi vì tay kia phải phải cảnh giác cái tiểu bếp lò, chỉ sợ sơ hở là làm trò.
Một cái tiểu bếp lò bất khuất quyết không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu. Lê Thiển biết nếu hai người chỉ nằm trên giường, cô sẽ không thể sống sót trong 30 phút này.
Thẩm Giáng Niên lại nghiêng người, Lê Thiển trấn an: "Bảo bối, ngoan nào, mình cho cậu xem cái này hay nè." Cô đã cài đặt báo thức.
Việc đếm ngược 30 phút bắt đầu ngay bây giờ.
"Bảo bối, nhìn xem đây là ai?" Nếu Thẩm Giáng Niên có hứng thú với Thẩm Thanh Hoà, vậy thì cô nên gãi đúng chỗ ngứa. Lê Thiển đã tìm kiếm tất cả các ảnh của Thẩm Thanh Hoà, những bức ảnh được giới truyền thông tung ra công chúng đều được chọn lọc kỹ lưỡng, nói chung: tất cả đều rất đẹp.
Quả nhiên Thẩm Giáng Niên bị hấp dẫn, nhìn chằm chằm người trên màn hình, cười ngốc nghếch khen: "Đẹp." Lê Thiển cũng tán thành với câu nói này, cả hai đều mê cái đẹp, Thẩm Thanh Hoà đúng là đẹp thật, "Đẹp lắm phải không? Cậu xem hàng lông mi này của cô ấy xem, không biết trời sinh ra đã có sẵn hay mỗi ngày đều phải tỉa." Lê Thiển còn đang bình phẩm, Thẩm Giáng Niên liền đưa tay ra chạm vào màn hình lướt, tấm ảnh tiếp là ảnh Thẩm Thanh Hoà ăn mặc chỉnh tề, hai mắt Thẩm Giáng Niên đang sáng ngời, đột nhiên thay đổi, chắc cô ấy đã phát hiện.... Thế là nhanh chóng lướt lướt mấy tấm hình, cũng lặp đi lặp lại như thế, tiểu bếp lò lập tức không vui.
Đẹp, nhưng Thẩm Giáng Niên đẹp đủ các kiểu, nhưng đều giống nhau, càng về sau càng lặp lại nhiều, Thẩm Giáng Niên nhanh chóng mất đi hứng thú, càng nhìn Thẩm Thanh Hoà lại càng muốn lại gần. Vì thế cô không ngừng thu nhỏ cơ thể, tiếp tục nằm trong lòng Lê Thiển: "Bảo bối, cậu mở mắt ra xem đi có được không? Mình không phải là Thẩm Thanh Hoà...." Lê Thiển xoa xoa tóc Thẩm Giáng Niên.
Tích Tích, đếm ngược, thời gian còn lại: 20 phút.
Ôi trời ơi, đã mười năm rồi nhỉ? Lê Thiển cảm động muốn rơi nước mắt, vào lúc Thẩm Giáng Niên lại không an phận, Lê Thiển liền nghĩ ra một chiêu mới, "Đừng cử động, đừng cử động, bảo bối, còn có cái hay khác nè." Lần này, là tìm video ngắn.
Lê Thiển giống như đang dỗ dành một đứa bé lớn ở trường mẫu giáo: "Xem phim, được không?" Cô sốt ruột bấm vào một bộ phim hài mới chiếu.
Câu trả lời là không.
"Vậy xem cái này nhé?" Cô cũng muốn thử xem, nên trước tiên cô tìm hình khác phái, nhìn là muốn hôn, Thẩm Giáng Niên nhìn màn hình, hiển nhiên không có hứng thú, dụi đầu vào cổ Lê Thiển, khiến Lê Thiển ngứa một hồi: "Bảo bối, bảo bối, xem cái này đi!" Lần này là tìm kiếm cùng giới tính, hai cô gái xinh đẹp đang ve vãn đánh yêu nhau. Thẩm Giáng Niên áp má vào xương quai xanh Lê Thiển, không lộn xộn, xem rất chăm chú.
Lê Thiển âm thầm chú ý, khi người trong ảnh hôn nhau, Thẩm Giáng Niên sẽ liếm môi, liếm xong lại cắn môi, đôi môi hồng hào, đẹp thật. Cuối cùng im lặng một hồi, Lê Thiển muốn nhịn một lát, nhưng tiểu bếp lò như muốn bốc lửa, còn muốn mang cô bốc lửa theo, ngón tay bắt đầu di chuyển trên người cô, Lê Thiển đè tay Thẩm Giáng Niên xuống, ngẩng đầu nhìn thấy bình thuốc đã truyền xong.
Ông trời, xin ông cho con chống đỡ đến lúc Thẩm Thanh Hoà về, chứ nếu không, truyền xong bình thuốc, Thẩm Giáng Niên không còn trở ngại nào, lực sát thương sẽ tăng mạnh mạnh mẽ, "Bảo bối, cậu nhìn đi, cậu sẽ thế à?" Xem xong hết cái này lại chuyển sang cái khác tiếp tục thu hút sự chú ý của Thẩm Giáng Niên.
Tích tích, đếm ngược đến 10 phút.
Trời cao à, mười năm nữa đã trôi qua, tóc cô đã bạc trắng chưa? Khi Lê Thiển nhiệt liệt ăn mừng vì 10 phút nữa đã trôi qua, cô phải chấp nhận một thực tế khủng khiếp. Sau khi truyền thuốc xong, Lê Thiển bất đắc dĩ nhưng chỉ có thể rút kim ra khỏi người Thẩm Giáng Niên. Cái kỹ năng này cũng nhờ có Thẩm Giáng Niên mà cô có được, vốn dĩ mỗi lần bị kim tiêm là Lê Thiển ngất xỉu, nhưng để có chăm sóc cho Thẩm Giáng Niên, cô cũng hết cách, một khi Thẩm Giáng Niên bị bệnh sẽ không cho ai đến gần, cho nên cô đành phải học.
Sau khi rút kim ra, Thẩm Giáng Niên dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Lê Thiển, Lê Thiển đang mặc áo sơ mi, cảm giác được ánh mắt nóng bỏng xuyên qua quần áo, quay người vứt chiếc bình rỗng đi, Thẩm Giáng Niên đứng dậy, ý là muốn đi cùng, "Cậu đừng có cử động, nằm yên đó cho mình." Lê Thiển quay người lại, góc áo bị kéo, Thẩm Giáng Niên cắn môi, ấm ức nhìn cô, ánh mắt kia nói, sao lại mặc áo....
"Cậu muốn được ân ái đúng không?" Lê Thiển thăm dò hỏi.
Thẩm Giáng Niên lập tức gật đầu, hai mắt sáng ngời.
Lê Thiển thật không thể tin được, cô cảm thấy bản thân thật ghê gớm khi có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
"Vậy buông mình ra trước, mình đi vứt đồ, xong sẽ quay lại với cậu." Lê Thiển run run góc áo, Thẩm Giáng Niên không chịu buông ra ngược lại còn nắm chặt hơn, Lê Thiển bó tay đành phải vứt kim với bình truyền ra xa.
Cần phải tìm việc gì đó để làm, nếu không tiểu bếp lò sẽ bốc cháy.
"Bảo bối, lau tay trước đi." Lê Thiển cầm lấy khăn ướt lau tay Thẩm Giáng Niên, "Cần phải lau tay sạch sẽ như vậy mới tốt cho thân thể." Để kéo dài thời gian, Lê Thiển cầm một hộp khăn ướt cẩn thận lau, Thẩm Giáng Niên nhìn bàn tay bắt đầu ươn ướt của mình, chờ mãi chờ mãi mới lau xong tay trái, cô vừa muốn ghé lại gần thì Lê Thiển đã cầm tay phải, "Tay này cũng phải lau nha, chứ nếu không sẽ có vi khuẩn." Thẩm Giáng Niên kiên nhẫn, chờ đến khi lau xong, gấp gáp không nhịn nổi đã sáp lại gần.
Lê Thiển lập tức rụt người lại trốn, Thẩm Giáng Nhiên cũng nhích tới theo, Lê Thiển định xoay người nhưng không ngờ động tác của Thẩm Giáng Niên quá nhanh, lao tới cản cô lại, Lê Thiển đẩy ra, thế mà không đẩy ra được... từ lúc nào mà Thẩm Giáng Niên bị bệnh lại có sức như vậy chứ?
Thẩm Giáng Niên muốn hôn, Lê Thiển không cho, hai người giằng co mãi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Giáng Niên càng ngày càng đỏ, Lê Thiển đoán: Chắc Thẩm Giáng Niên đang muốn.... Thôi thì ráng chịu thêm chút nữa... ráng thêm chút nữa... ráng thêm chút nữa thôi... chút nữa thôi... sẽ... Mẹ... kiếp, không chịu được nữa rồi.
Thẩm Giáng Niên ở trên, trực tiếp đè áp Lê Thiển, toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn hết cho Lê Thiển. Lê Thiển cũng dùng toàn lực đẩy Thẩm Giáng Niên ra, rồi lăn sang bên cạnh, đè trúng cái gì vậy. Ồ? Là tập tranh ảnh sao? Lê Thiển tùy ý mở ra một trang, đù... đây là cái gì?
Thẩm Giáng Niên lúc này vừa vặn bò tới, Lê Thiển vội vàng hét lên: "Bảo bối, bảo bối, mau nhìn xem, đây là cái gì?" Thẩm Giáng Niên nằm ở chỗ đó, mái tóc đen xõa tung che phủ bả vai, "Ồ ~" Cô cũng cảm thán theo.
"Bảo bối, thích nhất tư thế nào?" Lê Thiển mở to mắt, đây là vẽ tay sao? Chết tiệt, ai mà đẹp dữ? Thẩm Giáng Niên sờ sờ vào tờ giấy, sờ vào khoảng không giữa các nhân vật trong tranh, rõ ràng là một động tác vuốt ve rất đơn giản, nhưng vì vị trí... động tác đó dường như cũng có ẩn ý đặc biệt.
Càng ẩn ý hơn là Thẩm Giáng Niên vừa vuốt ve cuốn tập tranh vừa nhìn cô, Lê Thiển bị ánh mắt rực lửa khóa chặt, mẹ kiếp, chết con mẹ rồi, tiểu bếp lò sắp cháy....
Tích tích! Đếm ngược 0, hết giờ rồi? Lê Thiển không thể tin được.
Điều càng khó tin hơn nữa là phía sau có tiếng mở cửa, còn hơi thở thật sâu cùng với giọng nói quen thuộc, "Em có thể rời đi được rồi."
Đúng, Thẩm Thanh Hoà đã trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...