Thẩm Giáng Niên nước mắt lưng tròng nhìn Lê Thiển, Lê Thiển thực sự hết cách, không muốn cởi nên đành từ từ. Không ngờ nếu cái từ từ này lại khiến Thẩm Giáng Niên lại bắt đầu rên rỉ, có ý định tiếp tục khóc. Lê Thiển cay đắng mắng: "Cái đồ nhãi ranh này, nếu không phải cậu đang bệnh, mình đánh chết cậu rồi."
Thẩm Giáng Niên mếu máo, nhìn chằm chằm Lê Thiển, tựa như hoàn toàn không nghe thấy lời nói đó.
"Cậu ngoan ngoãn nằm xuống đi."
Trên mí Thẩm Giáng Niên vẫn còn nước mắt, chớp chớp mắt, lông mi run rẩy, nước mắt lăn dài, ngồi đó bất động.
"Cậu không nằm, mình không cởi." Lê Thiển đương nhiên muốn ra điều kiện, cô biết rất rõ Thẩm Giáng Niên lúc bệnh có tính tình trẻ con, khi nhìn thấy Thẩm Giáng Niên khóe miệng nhỏ nhắn mấp máy, lại muốn hức thì Lê Thiển nói tiếp: "Cậu không nghe lời, dựa vào đâu mà bắt mình nghe cậu?"
Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu nhìn Lê Thiển, tựa hồ đang suy nghĩ, giống như thấy bạn mình nói có lý. Lê Thiển rèn sắt khi còn nóng, giọng điệu nghiêm túc lạnh lùng: "Này, giờ cậu nằm xuống cho mình, mình sẽ cởi, nhưng nếu cậu không ngoan, cho dù có khóc mình cũng không cởi, cậu chọn đi."
Thẩm Giáng Niên nhìn Lê Thiển với đôi mắt rưng rưng, như đang cố gắng phán đoán xem đó là đúng hay sai, Lê Thiển nói: "Nếu cậu không nghe lời mình, mình sẽ mặc quần áo vào." Nói xong, cô nhặt áo lên, tiểu quỷ thấy có gì đó không đúng, thân thể mềm nhũn nằm xuống, ngoài miệng còn nói: "Nằm nè~"
Lê Thiển buồn cười trong lòng, người này càng dung túng càng được nước lấn tới, phải hùa dọa mới được. Thẩm Giáng Niên đưa tay muốn chạm vào Lê Thiển, nhưng Lê Thiển lại sợ bị đụng vào kim, "Nằm ở đó, mình cởi xong sẽ nằm xuống." Thẩm Giáng Niên mím môi, sờ chăn xốc lên, ý là đang chờ Lê Thiển nằm xuống.
Làm việc này cũng không phải chỉ mới một hai lần, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, hơn nữa sau khi hiểu biết về thế giới đồng tính, lại làm chuyện này vẫn có chút lúng túng. Lê Thiển đưa lưng về phía Thẩm Giáng Niên, tự đấu tranh tư tưởng, trong lòng nghĩ: Như thế này là sao đây? Bạn thân đã có người yêu, cô còn phải cởi quần áo, cùng người ta đắp chung một cái chăn, hơn nữa dựa theo hiểu biết của cô về Thẩm Giáng Niên, sau khi nằm xuống, sẽ lộn xộn nữa cho mà xem.
Trước kia lộn xộn thì chả sao, nhưng giờ mà lộn xộn, Lê Thiển không biết bản thân sẽ có phản ứng gì. Phía sau có tiếng động, Lê Thiển quay người lại, Thẩm Giáng Niên muốn ngồi dậy, có lẽ thấy cô mãi không chịu cởi rồi nằm xuống, "Cậu đừng có ngồi dậy.", Lê Thiển cắn chặt răng, trực tiếp cởi xuống, dù sao thì vẫn còn mặc áo ngực... thôi coi như an ủi bản thân đi, Lê Thiển không biết nên cười hay nên khóc.
Lê Thiển cởi nó ra với tốc độ ánh sáng, nằm xuống giường cũng với tốc độ ánh sáng, che khuất người lại, trên gương mặt hiện lên vệt ửng hồng. Chưa nằm được yên ổn, Thẩm Giáng Niên đang hướng đến dựa trên người cô, sợ đụng tới kim tiêm, Lê Thiển nghiến răng, "Không được cử động, mình ôm cậu." Lê Thiển bực cả mình mắng Thẩm Giáng Niên trong đầu, nhưng miệng thì lại dỗ dành. Thẩm Giáng Niên cũng khá nghe lời, giơ cánh tay, nói một chữ: "Ôm~"
Lê Thiển rốt cục giơ tay, ôm Thẩm Giáng Niên vào trong ngực, hơi thở Thẩm Giáng Niên nóng hổi, phả vào xương quai xanh Lê Thiển. Ở khoảng cách gần, có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Thẩm Giáng Niên, nhìn dáng vẻ cố gắng nuốt nước bọt, biết cổ họng cô ấy nhất định cũng bị viêm.
Đứa nhỏ này thật sự sốt rất cao, Lê Thiển vẫn đau lòng, nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu lắm sao?" Thẩm Giáng Niên nép trong lòng ngực Lê Thiển ngước đầu lên nhìn, đôi mắt ẩm ướt tràn đầy ấm ức và khó chịu. Lê Thiển nhìn thôi cũng khó chịu theo, giơ tay lên vuốt ve tấm lưng nóng bừng kia, "Ngoan~ ngủ một lát đi~ ngủ dậy rồi sẽ không khó chịu nữa ~ nhắm mắt lại ngủ được không? Lê Thiển ôn nhu hỏi.
"Ngủ ~" Thẩm Giáng Niên tựa hồ rất khó chịu, muốn ngủ. Được ngủ trong vòng tay của một người thoải mái hơn nhiều, Lê Thiển cũng thở phào nhẹ nhõm, ngủ rồi ít ra cũng không ầm ĩ nữa.
Nhưng còn chưa kịp hít sâu một hơi, Thẩm Giáng Niên đã buồn bực nói: "Không ngủ được ~"
"..." Lê Thiển ừ, "Vậy cậu muốn làm gì ~"
"Cởi~" Lần này, thứ mà Thẩm Giáng Niên chạm vào chính là mảnh "trang bị" cuối cùng trên thân trên của Lê Thiển.
"Không thể cởi được nữa!"
"Cởi~"
Cởi em gái cậu đó ~ mùi vị đau lòng lại thay đổi, lần này Lê Thiển hạ quyết tâm, có chết cũng không cởi, nhìn tư thế của Thẩm Giáng Niên, đã muốn lấy cái mạng của cô rồi, nếu cởi nữa sẽ có cảm giác chịu tội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...