"Tỉnh rồi à~" Lê Thiển cười nhẹ, giọng điệu ôn nhu.
Thẩm Giáng Niên chớp chớp mắt, cũng đẹp đó nhưng không phải đẹp nhất, tựa hồ còn chưa thỏa mãn, nhìn xem không nhúc nhích.
Lê Thiển không có chủ động, chỉ ngồi ở chỗ đó chờ.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, đôi mắt nhỏ của Thẩm Giáng Niên càng thêm đáng thương, sắp bật khóc.
Lê Thiển thở dài, bất đắc dĩ, chủ động hỏi: "Có muốn ôm không?" Con nhóc này, có tình yêu mới tươi đẹp, cũng coi thường cô luôn, cô còn phải chủ động dâng tới cửa, "Đừng nhìn, chỉ có mình thôi."
"Vậy mình muốn ôm ~" Thẩm Giáng Niên nói với giọng điệu như thể cô không còn cách nào khác ngoài lựa chọn này, khiến Lê Thiển muốn cho cô một quyền.
Lê Thiển chủ động cúi người kéo người trên giường lên, thân thể trần trụi, cảm giác được bế lên... mềm mại ấm áp không đủ để diễn tả, thân thể nóng bỏng khiến mặt Lê Thiển cảm thấy có chút nóng. Trước đây cô có đầu óc đơn giản, đặc biệt là thời trung học, thậm chí là tiếp xúc với bạn bè, cũng không hiểu thế giới huyền bí, bây giờ Lê Thiển đã học được một số kiến thức cơ bản, gần đây cô được Cầm Thú Hại Người dạy dỗ, đã rất tiến bộ... Suy nghĩ của càng phong phú, càng chủ động, ôm lấy thân thể Thẩm Giáng Niên, Lê Thiển vẫn đang suy nghĩ về kiến thức lý thuyết trong đầu.
"Cởi~" Thẩm Giáng Niên kéo áo sơ mi của Lê Thiển, đưa tay vào trong, đầu Lê Thiển nóng lên, người này mấy năm qua đã quen làm thế này, chẳng thay đổi chút nào.... Lê Thiển đè tay Thẩm Giáng Niên lại nói: "Đừng lộn xộn, có nghe không?"
Thẩm Giáng Niên nép vào trong ngực Lê Thiển, chớp mắt, cử động tay, mím môi, lặp lại: "Cởi~"
"Mình nói cho cậu biết, mình có thể cởi, nhưng cậu không được lộn xộn, biết chưa?" Lê Thiển biết hiện tại cùng tiểu quỷ nói lý cũng vô ích, nhưng luôn có một tia hy vọng, lâu vậy rồi chắc chắn phải có chút tiến bộ.
"Cởi~" Thẩm Giáng Niên nói một chữ.
...Lê Thiển muốn đấm cô bất tỉnh, "Thả mình ra, mình cởi mà."
Thẩm Giáng Niên nghe hiểu, nhưng không chịu buông ra hoàn toàn, vẫn bám lấy Lê Thiển. Lê Thiển cởi cúc áo, bắt đầu từ trên xuống, Thẩm Giáng Niên đưa mắt nhìn theo, sau khi Lê Thiển cởi ba cúc áo, cô cố ý dừng lại nói: "Như vậy được chưa?" Thẩm Giáng Niên không nói gì, thấy Lê Thiển cả buổi không làm thêm gì, thế là đưa tay định cởi cúc áo thứ tư, nhìn cử chỉ là biết muốn cởi giúp người ta, Lê Thiển nhẹ nhàng mở ra nói: "Cậu nói coi, sao mấy năm rồi mà cậu vẫn không tiến bộ vậy hả." Lê Thiển biết mình không lừa được người này, cởi cúc để lộ đai eo, "Được rồi, cởi hết rồi."
"Cởi~" Thẩm Giáng Niên gãi gãi góc áo.
...Thật sự không thể lừa được chút nào, cho đến bây giờ, Lê Thiển vẫn không thể hiểu được, những người bị sốt, rõ ràng là bị sốt mê mang, vẫn hiểu rõ mọi chuyện, làm được thành thế này, quả thực có thể bắt đi để làm thí nghiệm.
Lê Thiển cởi đai eo ra, không hề cảm thấy lạnh, trong khoảnh khắc bị Thẩm Giáng Niên ôm, cô thậm chí còn cảm thấy rất nóng. Nhiệt độ cơ thể Thẩm Giáng Niên quá cao, cô ôm lấy Lê Thiển, rầu rì trong ngực, Lê Thiển cảm thấy đau lòng, sờ sờ đầu người trong ngực, "Bảo bối, sao cậu sốt nặng như vậy ~" Bình thường Thẩm Giáng Niên biết nếu cô bị bệnh, sẽ có biểu hiện bất thường, sẽ cố gắng hết sức để tránh bị bệnh, lần này sốt nặng như vậy, Lê Thiển không khỏi nghĩ, ừ, có lẽ là do Thẩm Thanh Hoà.
Lê Thiển rất ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Thanh Hoà, vài lời cảm ơn khá chân thành, Lê Thiển chỉ đọc phần đầu rồi đồng ý ngay khi chưa xem hết mấy dòng cuối. Đó là bạn thân của cô, còn nói gì nữa đây, đừng nói là Thượng Hải, có là núi đao biển lửa cô cũng phải đi.
Chẳng qua, sự xa hoa của Thẩm phủ vượt xa tưởng tượng của Lê Thiển, vốn từ vựng của cô có hạn, không đủ để diễn tả.
Thẩm Thanh Hoà viết thế này: Giáng Niên bị sốt, mong em đến chăm sóc em ấy, sau khi xong việc tôi sẽ hậu tạ trong khả năng cho phép. Đã lâu không liên lạc, đột nhiên làm phiền, xin thứ lỗi.
"Hức ~" Thẩm Giáng Niên rầm rì. Lê Thiển định thần lại, xoa xoa người trong ngực, thương tiếc hỏi: "Sao vậy ~"
"Cởi~" Thẩm Giáng Niên kéo một bên áo sơ mi của Lê Thiển.
......Sự thương tiếc đột nhiên thay đổi hương vị, "Không được cởi!" Nếu cởi nữa sẽ lộ hết.
"Hức~"
"Hức cũng không được cởi!"
"Hức hức~"
"Hức hức cũng không được!"
"Oa... hu hu hu~" Lần này, thật sự khóc rồi.
"Cậu đúng là bà nội của mình mà, đừng khóc, mình cởi được chưa?" Lê Thiển đỏ mặt hét lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...