Thẩm Thanh Hòa mím môi không nói gì, nhưng nụ cười lại rất sâu, Thẩm Giáng Niên biết cô ấy đã hiểu.
Có một số lời nói huỵt toẹt ra thì mất đi thú vị.
Đúng là thế, dùng những từ ngữ nghe có thể hiểu, mới thú vị.
Bữa tối không suôn sẻ, bởi vì giáo sư Lục gọi điện hỏi Thẩm Thanh Hòa có về nhà ăn tối không, đúng vậy, không phải Thẩm Giáng Niên mà là Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Giáng Niên kinh ngạc đến nỗi khi nghe giáo sư Lục nói về mình, cô liền giật lấy điện thoại hỏi: "Giáo sư Lục, sao giáo sư không trực tiếp gọi cho con hả?"
"Thì giờ cũng giống thế mà."
"Giống chỗ nào."
"Thế mẹ hỏi con, con có về ăn tối không?"
"Con..." Thẩm Giáng Niên nhất thời không nói nên lời, à, ý của giáo sư Lục là đúng, cô rất muốn sắp xếp bản thân theo hành trình của Thẩm Thanh Hòa, nhưng tiểu sư tử kiêu ngạo lại không muốn bản thân không có "chủ kiến", "Đương nhiên là con không muốn, đến giờ mẹ mới hỏi ý con."
"Lúc nào hỏi con chả thế." Lục giáo sư không thương tiếc vạch trần Thẩm Giáng Niên.
"..." Thẩm Giáng Niên thực sự tức giận, dứt khoát trả lại điện thoại cho Thẩm Thanh Hòa, "Được rồi, con không thèm nói chuyện với mẹ nữa."
"Con tưởng là mẹ muốn nói chuyện với con à, mẹ đang nói chuyện với Thanh Hòa đó, ai bảo con giành nói." Lý lẽ của giáo sư Lục khó mà cãi lại.
Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên tức giận đến mức chỉ có thể im lặng, dùng ánh mắt oán hận nhìn Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa nghe điện thoại, tắt loa ngoài, nhẹ giọng nói: "Vâng ạ, tối nay, buổi họp báo có một số vấn đề cần sự phối hợp của Giáng Niên, nên em ấy sẽ làm việc hơi về hơi trễ." Thẩm Giáng Niên không biết cụ thể Lục Mạn Vân nói gì đó, nhưng sau đó cơ bản Thẩm Thanh Hòa đều vâng dạ, làm Thẩm Giáng Niên không có hứng thú muốn biết.
Mãi đến khi Thẩm Thanh Hòa cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên mới phát hiện, Lục Mạn Vân thật sự không đề cập tới chuyện đi du lịch nữa, tức là ngày 2 cô có thể ra nước ngoài bình thường, cô không cần phải lo lắng nữa, coi như cũng là chuyện tốt.
Sau bữa ăn, lúc hai người đi bộ đến công ty, Thẩm Giáng Niên hỏi: "Hôm nay người đã nói gì với giáo sư Lục thế? Sao mẹ em không nhắc đến chuyện đi du lịch nữa, cũng không truy hỏi chuyện em đi nước ngoài." Thẩm Giáng Niên ghé sát vào mặt Thẩm Thanh Hòa, nhìn kỹ, "Người chắc chắn không bán đứng em, đúng không?"
Thẩm Thanh Hòa giơ tay lên, vòng tay ôm lấy Thẩm Giáng Niên, xoa đầu cô, trìu mến nói: "Em đó, chữ bán đứng nghe nghiêm trọng quá, hôm nay tôi không nói gì với giáo sư Lục, chỉ nói, tôi biết em sẽ đi nước ngoài, còn lại thì không nói gì thêm." Lời nói nghiêm túc của Thẩm Thanh Hòa khiến Thẩm Giáng Niên chỉ nghe được những gì cô muốn nghe, cô kết luận Thẩm Thanh Hòa không nói gì với Lục Mạn Vân.
Thẩm Giáng Niên vì thế mà vui mừng, "Em biết người sẽ hướng về tôi mà."
Buổi tối, hai người cùng nhau trở về công ty.
Thẩm Giáng Niên cũng không có gì ngạc nhiên, trong công ty còn có những người khác phải tăng ca, khi hai người xuất hiện mấy đồng nghiệp lập tức chào hỏi, Thẩm Thanh Hòa hỏi bọn họ đã ăn cơm chưa, đồng nghiệp nhanh chóng nói là đã ăn, Thẩm Giáng Niên cứ vậy đi theo Thẩm Thanh Hòa vào trong văn phòng, trông giống như là có việc cần thảo luận.
Thẩm Thanh Hòa bước vào văn phòng liền bận rộn, để điện thoại di động sang một bên, Thẩm Giáng Niên cũng không có việc gì làm, "Em xem ảnh được không?" Thẩm Thanh Hòa ừa một tiếng mà không ngẩng đầu lên, mở khóa điện thoại, tìm thấy ảnh chụp hôm nay rồi đưa nó cho cô xem.
"Trái hay phải?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
"Phải."
Thẩm Giáng Niên bắt đầu vuốt màn hình sang bên phải, cô tưởng đâu chỉ chụp được mấy tấm, nào ngờ lướt liên tục phát hiện 10 tấm đều là cô hết, Giáng Niên cảm thấy trong lòng vui mừng.
Xem đi xem lại từng bức ảnh rất lâu và kết quả là màn hình điện thoại của đen thui, chưa kịp bấm vào thì điện thoại đã bị khóa.
Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Hòa, người này đang bận, không muốn quấy rầy, nhưng...!Thẩm Giáng Niên thấp giọng nói: "Khóa rồi." Thẩm Thanh Hòa duỗi tay ra, Thẩm Giáng Niên đưa điện thoại qua, mở khóa bằng vân tay.
Thẩm Giáng Niên nghĩ đến tình tiết lãng mạn trong tiểu thuyết, một chiếc điện thoại dấu vân tay của hai người.
Nhưng chuyện này, phải tự đối phương đề ra thì mới ổn; còn bản thân tự nói, có chút...!không thú vị.
Vì vậy, Thẩm Giáng Niên lần này chú ý tới thời gian, khi màn hình chuyển sang màu xám, cô nhanh chóng vuốt qua.
Cô đứng trên sân khấu, Thẩm Thanh Hòa đã chụp 15 bức ảnh, không nhiều nhưng người đó chính là Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên rất hài lòng.
Bức thứ 16 là hình ảnh chụp tài liệu, Thẩm Giáng Niên cũng không xem qua nữa.
Theo lý mà nói, phải trả điện thoại lại nên sẽ nhấn thoát ra màn hình chính.
Hình nền tươi mát là một đồng cỏ, rất phù hợp với phong cách sạch sẽ và sảng khoái của Thẩm Thanh Hòa, điều khiến Thẩm Giáng Niên ngạc nhiên, cô nhìn thấy một bức chân dung thú cưng nhỏ ở góc ảnh nền, nhỏ đến mức cô không nhìn kỹ..
sẽ không thấy được nó.
Thẩm Giáng Niên nhìn kỹ hơn và thấy rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...