Nhà ở ngay trước mặt, xe tắt máy.
Thẩm Thanh Hòa không trả lời, trước tiên xuống xe, Thẩm Giáng Niên cũng không vội, khóe miệng nở nụ cười khó nhận ra, xuống xe theo.
Hai người cùng nhau đi bộ về nhà, Thẩm Thanh Hòa đã cất điện thoại di động đi, nhìn ra không có ý định trả lời.
Thẩm Giáng Niên vẫn muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi, phản ứng của Thẩm Thanh Hòa thật sự có chút ghen, "Vị họ Tiền kia là nhân vật lớn à?" Cũng không trách Thẩm Giáng Niên không biết Tiền Thư Văn, Bắc Kinh quá rộng lớn, doanh nhân cũng nhiều, trước khi gặp Thẩm Thanh Hòa, cô biết rất ít về Thẩm Thanh Hòa.
"Chủ tịch tập đoàn Lãng Uy."
"Vậy cũng lạ, em chưa gặp qua cô ta bao giờ, sao lại muốn số điện thoại của em chứ?" Lời nói của Thẩm Giáng Niên một phần là do cô không biết, một phần là do cô cố ý nói vậy với Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa quay đầu nhìn cô: "Vậy em có muốn đưa hay không?"
"Cô ta hỏi người chứ đâu phải hỏi em."
"Số điện thoại của em, em quyết định đi."
"Nếu người đưa số thì em sẽ liên hệ với cô ta, còn người không cho vậy thì em mặc kệ cô ta."
Hai người "ai cũng cho mình là đúng", ý đùa của Thẩm Giáng Niên rất rõ ràng, Thẩm Thanh Hòa hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời.
Cả đường đi đến nhà, Thẩm Thanh Hòa đều như vậy, khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy mình đã hiểu lầm, Thẩm Thanh Hòa tựa hồ không hề có chút ghen...
Hôm nay, hiếm khi nào có được "bữa cơm đoàn viên", càng hiếm hơn khi cảnh tượng bình yên đến thế.
Thẩm Giáng Niên cúi đầu ăn cơm, liếc mắt lén lút quan sát, nhưng cũng không có ẩn sát khí.
Giáo sư Lục đổi tính, hay giáo sư Lục đã bị Thẩm Thanh Hòa thuyết phục? Hình ảnh này thật hài hòa đến mức lạ kỳ.
Giáo sư Lục, là mẹ ruột của cô, Thẩm Giáng Niên hiểu rất rõ, nếu bà không quan tâm thì còn ổn, chỉ cần bà muốn can thiệp...!thì chuyện gì cũng khó suôn sẻ.
Nhiều năm qua, Thẩm Giáng Niên đã tự hiểu cái đạo lý này, cho nên có nhiều chuyện cô không dám đối đầu với Lục Mạn Vân.
Cho nên, giáo sư Lục đổi tính là số 0; nhưng mà nếu nói Thẩm Thanh Hòa đã thuyết phục được giáo sư Lục trong hòa bình, thì Thẩm Giáng Niên đúng là phải lau mắt nhìn Thẩm Thanh Hòa, ở góc độ của Thẩm Giáng Niên, hai người này rất ít khi gặp mặt nói chuyện với nhau, hơn nữa, dựa theo hiểu biết của cô với trưởng quan Thẩm, cũng không phải người dễ nhượng bộ, có khi còn đối cứng với giáo sư Lục, khả năng sống hòa bình thấp đáng thương.
Ăn một bữa cơm thôi mà một vở kịch diễn ra trong đầu Thẩm Giáng Niên.
Đáng buồn là kịch câm không biết kết cục, Thẩm Giáng Niên hy vọng hết thảy trước mắt đều là thật, nhưng cô biết chuyện này không hề đơn giản như vậy, nhưng chính cô lại không thể nhìn thấu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô mới nhớ ra giáo sư Lục sai cô đi mua trái cây, nói chuyện riêng với Thẩm Thanh Hòa, cô còn chưa hỏi hai người đã nói gì.
Vì vậy, sau bữa tối, Thẩm Giáng Niên đang nghĩ tới việc tìm cơ hội nói chuyện riêng với Thẩm Thanh Hòa.
Không ngờ, Thẩm tiên sinh và Thẩm trưởng quan lại đi chơi cờ, hai người thế mà lại có cùng sở thích thế là kéo nhau đến phòng làm việc thảo luận kỹ năng chơi cờ.
Thẩm Giáng Niên nháy mắt ra hiệu, nhưng Thẩm trưởng quan làm như không thấy, Thẩm Giáng Niên không biết là do cô diễn đạt không đủ rõ ràng hay thế nào.
Thẩm Giáng Niên oán giận không thể không đi vào phòng bếp, Lục Mạn Vân kinh ngạc nói: "Ăn xong, sao lại vào phòng bếp?"
"Giúp mẹ rửa chén."
"Còn đòi giúp mẹ rửa chén." Lục Mạn Vân hỏi, "Con không ăn cơm hay là cô ấy không ăn?"
....!Nhìn đi nhìn đi, giáo sư Lục còn đang bắt bẻ kìa, sự yên bình trên bàn nhất định chỉ là ảo ảnh.
"Ăn hết rồi, để con rửa." Thẩm Giáng Niên cũng không tranh cãi với Lục Mạn Vân, cô xắn tay áo định bắt đầu, nhưng bị Lục Mạn Vân ngăn lại: "Được rồi, sắp xong rồi.
"
"Ồ ~" Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn đứng sang một bên, nhìn Lục Mạn Vân đang rửa chén như đang quan sát.
"Không thấy mẹ rửa chén sao? Đi ra ngoài đừng cản trở." Lục Mạn Vân xoay người, suýt chút nữa đụng phải Thẩm Giáng Niên, thoáng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cay đắng, cố ý nói: "Thẩm Thanh Hoà đâu?"
"Bị anh Thẩm nhà mẹ gọi vào chơi cờ rồi."
Nói thế, đứng ở đây chắc có lý do, Lục Mạn Vân cười nói: "Giờ mẹ cũng rửa chén xong rồi, con muốn xem gì nữa?"
"Không xem gì hết, giáo sư Lục à, Thẩm Thanh Hòa bận cả ngày, mẹ vào bảo anh Thẩm đến giờ rồi đi."
"Mẹ không nói, con đi nói đi." Lục Mạn Vân xoay người đi ra ngoài trước, theo sau là Thẩm Giáng Niên, nịnh nọt nói: "Lục giáo sư ~"
"Gọi mẹ cũng vô dụng." Lục Mạn Vân trực tiếp trở về phòng ngủ.
Trong phòng khách chỉ còn lại một người, buồn bã...
Xem ra Thẩm Thanh Hòa không làm gì khác, cô chỉ có thể gửi tin nhắn, Thẩm Thanh Hòa đang thảo luận kỹ thuật chơi cờ với ba cô, cái dấm này ăn cũng hơi thừa, nhưng mà cô thực sự ăn dấm rồi! Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa phòng làm việc băn khoăn, hết lần này đến lần khác muốn đẩy cửa đi vào.
Không muốn ra vẻ hẹp hòi, Thẩm Giáng Niên nghĩ ra một biện pháp hay, cô pha một ấm trà đại hồng bào, rồi gõ cửa.
"Vào đi." Giọng Thẩm Vạn Thành.
Thẩm Giáng Niên vừa vào cửa, được rồi, thảo luận thì thảo luận, sao lại còn chơi cờ? Thẩm Giáng Niên cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng vì ba và ông ngoại cô mà chơi cờ là cả buổi sáng còn không dứt.
Nghĩ đến Thẩm Thanh Hòa tối nay chơi cờ, Thẩm Giáng Niên muốn vứt đại hồng bào trong tay đi.
"Đại Hồng Bào?" Thẩm Vạn Thành hỏi.
Thẩm Giáng Niên tỉnh táo lại, mặt không biểu cảm đồng ý: "Dạ."
"Đứa nhóc này!" Thẩm Vạn Thành vội vàng xua tay: "Đại hồng bào ngâm lâu như vậy, không còn ngon nữa."
Không ngon thì sao? Tim con lạnh hết cả rồi.
Thẩm Vạn Thành nhận lấy khay từ tay Thẩm Giáng Niên: "Thanh Hòa có thích uống trà không?"
"Khá thích ạ." Lúc này Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, ánh mắt nhàn nhạt, khiến Thẩm Giáng Niên tủi thân không thôi, người mà cô nhớ đến lại không thèm nhớ đến cô.
Thẩm Giáng Niên tức giận, bưng trà xong xoay người đi ra ngoài, lúc Thẩm Vạn Thành rót trà định quay lại nói chuyện thì phát hiện người đã đi ra ngoài, "Con nhóc này, đi ra ngoài cũng không có tiếng động." Thẩm Vạn Thành cười nói: "Không ngờ cháu cũng biết chơi cờ, sau này có thời gian thì làm một ván, hôm nay trễ rồi, cháu cũng đi nghỉ ngơi đi." Lúc này Thẩm Thanh Hòa mới đứng dậy nói lời chào, vừa ra ra ngoài đã nhìn thấy trên ban công có một người bộ dáng không vui, hòa quyện với khung cảnh đêm vắng, có chút lạnh lùng.
Tim Thẩm Thanh Hòa có chút nhói.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, tốc độ sa ngã nhanh hơn Thẩm Thanh Hòa dự đoán.
Thẩm Thanh Hòa lùi lại bước đi, có lẽ cô nên kiềm chế lại.
Thẩm Giáng Niên tựa hồ biết cô ở chỗ này, lúc này nhìn lại, bóng tối đã nuốt chửng ban công.
Đôi mắt đen cũng bị màn đêm đen che phủ.
Thẩm Giáng Niên nhìn thẳng vào cô, vài giây sau mới cụp mắt xuống, cúi đầu đứng đó.
Dù không nói một lời nhưng Thẩm Thanh Hòa vẫn cảm nhận được sự bất an và khó chịu của người này.
Một giây trước còn nói dừng lại.
Một giây sau, đã bước về phía trước.
Đã sa ngã, còn muốn kiềm chế? Làm thế nào có thể dễ dàng như vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...