Từ môi cô anh hôn lướt qua tai, nhỏ giọng nói: “Tôi là chủ, có thể kết thúc hay không, là do tôi quyết định, hừm?”
Tô Lê nháy mắt mượn vài phần say rượu cười nói: “Giang thiếu gia, tiếng xấu của em không phải anh không biết, anh không lo em làm cho anh thân bại danh liệt sao?”
Giang Thần Hy mỉm cười nói: “Dù sao tôi cũng không phải là người tốt gì, danh tiếng...cũng không hay ho lắm, em cho rằng tôi sẽ để tâm sao?” anh vừa nhấn mạnh hai từ cuối vừa lần nữa sáp lại gần cô, giọng điệu trầm ấm mê hoặc vang lên.
Tô Lê nghe vậy không khỏi giật mình, đang trong lúc hoảng hốt, Giang Thần Hy đã nghiêng người hôn lên môi cô rồi...
Cô giống như thuốc phiện vậy, khiến người ta mê đắm, khiến người ta thần trí điên đảo.
Mà đối mặt với Giang Thần Hy, Tô Lê hoàn toàn không có sức phản kháng. Không biết là mê lực của rượu hay là của anh khiến cô không chống lại được.
Cô hào phóng đáp lại, chí ít hôn người đàn ông như vậy quả đúng là một kiểu hưởng thụ. Thực ra cô không phủ nhận, ở cùng Giang Thần Hy 3 năm, về mặt này đúng là anh không có bạc đãi cô...
Sự ngọt ngào giữa hai người, bị tin nhắn điện thoại của Tô Lê làm ngắt quãng.
Tô Lê cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Trần Miễn. Cô khẽ nháy mắt cười mỉm nói: “Em phải đi làm việc rồi.”
Nhưng Giang Thần Hy lại không hề cưỡng cầu, chỉ cười nhạt rồi châm điếu thuốc hút, vô cùng dịu dàng nói: “Không cần vội, ngày tháng chúng ta còn dài.”
Tô Lê nhìn anh cười trừ và không nói gì cả, ngày tháng còn dài? Hứ!...
Tô Lê hiểu lời nói của anh, anh cũng nói rất rõ ràng, chỉ cần anh không muốn kết thúc thì cô không có cơ hội rút lui trước.
Thực ra Tô Lê vốn không ghét bỏ anh, ngược lại đối với Giang Thần Hy cô lại rất cảm kích.
Năm đó khi cô đang mất phương hướng không còn đường để đi, là anh vứt cho cô một bông lúa cứu mạng, cho nên ba năm này, cô cũng là cam tâm tình nguyện...
Cô lên xe của Trần Miễn, anh chăm chú nhìn Giang Thần Hy vẫn đứng ở chỗ đó hút thuốc.
“Cậu nhìn gì thế? Còn không lái xe đi.” Tô Lê lấy thỏi son của mình ra dặm lại môi.
Trần Miễn mỉm cười khởi động xe, nói: “Không phải nói là hai người có thể kết thúc rồi sao? Sao mà mình thấy, hai người các cậu giống như chuyển từ dưới đất lên trên mặt đất vậy? Từ sau bữa cậu và anh ta đi tiệc rượu gì đó, tin tức về cậu còn nhiều hơn trước nữa.”
“Mỗi ngày đều được lên trang nhất không tốt sao?” Tô Lê tự cười nhạo chính mình.
Trần Miễn nhìn cô, hít sâu một hơi, nói: “Vậy cậu rốt cuộc có dự tính gì?”
Tô Lê không trả lời anh, chỉ lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng hỏi nhiều như thế, trong lòng mình tự biết. Đưa mình tới phim trường trước đã.”
Tối nay cô lại thức thâu đêm, có trời mới biết tối nay có thể quay tới vai diễn của cô không.
Mà như thế, cô sớm đã quen rồi, trước giờ cô không được đóng mấy vai chính, chỉ là vai thứ vai phụ thôi, đây chính là điều mà cô đạt được trong ba năm làm người phụ nữ của Giang Thần Hy, e là nói ra cũng chẳng có ai tin.
Trần Miễn cười nhạt, vừa khởi động xe vừa chậm rãi nói: “Lúc nhỏ người lớn từng dạy, phải rời xa khu vực nguy hiểm.”
Tô Lê tô thêm son môi, vô cùng hài lòng với lớp trang điểm của mình, cô nói: “Đứa con hoang như mình lấy đâu ra có người lớn dạy bảo? Hơn nữa, cậu có từng nghĩ qua, mình mới là điều nguy hiểm đó không? Tiếng xấu của mình nhiều như vậy, không nói ra mình được sinh ra từ người làm gái, là anh ấy tự mình muốn công khai, có hậu quả gì mình không chịu trách nhiệm, cậu nói xem?
Trần Miễn nhìn cô nói: “Nhưng mà mình cảm thấy, cậu lại là người cần được bảo vệ nhất, anh ta nguy hiểm hơn cậu nhiều.”
Tô Lê nhìn anh mỉm cười nói: “Bởi vậy vẫn làm khó cậu rồi, nhiều năm như vậy làm bạn với người xui xẻo như mình.”
“Cho nên bọn họ đều không hiểu cậu.” Trần Miễn chầm chậm nói.
Tô Lê nghe vậy im lặng một lúc sau đó cười nói: “Hiểu? hứ, mình còn không hiểu bản thân mình, cậu thì hiểu gì chứ? Mình chỉ biết, trước giờ mình không muốn làm người tốt, tiếp tục sống còn khó hơn chết, mình có dũng khí sống như thế, còn có gì mà chịu không nổi chứ?” Cô nghiêng đầu nhìn ngoài xe lẩm bẩm, giống như đang nói chuyện với Trần Miễn, nhưng cũng hình như đang nói chuyện với chính mình...
Trần Miễn nhìn cô nhưng lại không nói gì, xe một đường chạy thẳng ra vùng ngoại ô...Phim trường là một thành phố điện ảnh của khu vực ngoại ô.
Trần Miễn sau khi đưa Tô Lê tới nơi, vẫn ở đó bên cạnh Tô Lê một lát. Giang Thần Hy nghiêng đầu nhìn phía đối diện, Trần Miễn mua một ly trà sữa nóng đưa cho cô, hai người giống như đang nói chuyện gì đó.
A Hào ngồi ghế lái kế bên nói: “Người đàn ông này tên Trần Miễn, 32 tuổi, từng là tay đua xe chuyên nghiệp, nhưng không biết 5 năm trước xảy ra chuyện gì, đột nhiên bỏ nghề, sau đó vẫn luôn ở đây tham gia đua xe công thức 1, em nghĩ có đua F1 kiếm tiền nhanh hơn, mối một trận đua tiền thưởng nhiều thì hơn 100 vạn, ít cùng mười mấy vạn, nhưng còn về quan hệ của anh ta và cô Tô Lê, chỉ biết là họ có mối quan hệ rất thân thiết, hơn nữa cô Tô thường xuyên ở lại chỗ của anh ta...” A Hào có chút ngập ngừng, nghiêng đầu nhìn ông chủ của mình, tiếp tục nói: “...qua đêm.”
Giang Thần Hy châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi từ từ nhả khói ra, cười nhạt: “Thật à.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...