Giang Thần Hi nhìn cô và khẽ cười xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Ừ, ý định này không tệ."
Đương nhiên không cần Tô Lê nói, anh đã sớm nghĩ đến điều này.
Bữa trưa hôm nay sẽ nướng ăn, Giang Thần Hi thu dây câu và báo cho đầu bếp biết, xách hai con cá đến trong phòng bếp thả một lúc để nó phun ra hết cát, tôi sẽ nấu canh.
Khi Tô Lê đi dạo phố thì nhận được điện thoại của Giang Thần Hi, bảo cô thu dọn hành lý tới đây.
Bữa trưa là đồ nướng, nhưng Hoa Hoa vui vẻ đã ăn không ít.
Sau bữa trưa, Tô Lê theo bọn họ ra ngoài đi dạo một vòng: “Không ngờ bên này lại hoang vắng như vậy." Tô Lê nhìn xung quanh, bên này chính là mảnh đất Lâm Lạc vừa đấu giá được.
Lục Cảnh Niên cười nói: "Ánh mắt của lão hồ ly này đương nhiên sẽ không tệ rồi." Anh chỉ vào Giang Thần Hi và nói với Tô Lê.
"Bên này không phải là đất chị Lâm mới đấu giá được hôm nay sao?"
Lâm Lạc cười nói: "Tôi chỉ đứng ra thôi, người mua thật sự là A Hi."
Tô Lê nhìn Giang Thần Hi và không nhịn được khẽ cười ra tiếng: “Kết quả hình như em lại không đuổi theo kịp tư duy của Giang thiếu rồi?"
Lục Cảnh Niên mỉm cười và nói: "Đúng vậy, còn bị nghi ngờ thành người xấu trăm phương ngàn kế gì đó."
Tô Lê cũng không hề khách sáo mỉm cười và nói: "Tôi cũng không cảm thấy Lục thiếu giống người tốt lành gì."
Lục Cảnh Niên nghẹn lời, chỉ vào Tô Lê cười nói: "Cô nhớ kỹ cho tôi, nha đầu thối này."
Sau bữa tối, Giang Thần Hi ôm Tô Lê ra ngoài đi tản bộ, buổi tối không khí ở vùng ngoại thành rất tốt, hơn nữa trừ tiếng côn trùng kêu vang, cũng không có tiếng huyên náo ầm ĩ gì.
Hai người ngồi ở trên lan can bên ngoài, Tô Lê dựa vào ở bên cạnh anh.
Nơi bọn họ ở tương tự với Nông Gia Nhạc, Tô Lê nhìn xung quanh một lượt và mỉm cười nói: "Giang thiếu mua mảnh đất này để làm sân golf sao? Cho dù không thể dùng mảnh đất bên bờ Lam Hồ kia, nhưng hôm nay có một mảnh đất khác cũng rất tốt, em còn tưởng là nó đấy." Tô Lê nói ngẩng đầu nhìn Giang Thần Hi: "Giang thiếu mưu tính sâu xa như thế, chắc hẳn còn có suy nghĩ khác?"
Giang Thần Hi nhìn cô mỉm cười và chỉ vào hướng đông nam, nói: "Em biết hướng đó là nơi nào không?"
Tô Lê lắc đầu, nhưng cô cũng không ngu ngốc, lấy điện thoại di động ra xem bản đồ: “Hải Thành à?"
Khóe miệng Giang Thần Hi cong lên, cười nói: "Đại khái cuối năm sau, thành phố mới của Hải Thành sẽ bắt đầu khởi động. Nơi này gần sát với thành phố mới Hải Thành."
Tô Lê nghe vậy không khỏi cười ra tiếng, nói: "Cho nên anh muốn hợp tác với Hải Thành?"
Giang Thần Hi "Ừ" một tiếng. “Đây là một mảnh đất tốt, chỉ là rất nhiều người thấy nó chỉ là một mảnh đất hoang, nhưng hoàn cảnh tự nhiên bên này được bảo vệ rất tốt, nguồn nước dồi dào, anh đã cho người ta qua kiểm tra nguồn nước ở đây rồi, chất lượng rất tốt."
Tô Lê nhìn anh nói: "Quả nhiên Giang thiếu nhìn xa làm người ta thán phục."
Giang Thần Hi nói: "Số tiền này là do chị Lâm vay ngân hàng giúp, chị ấy nhập cổ phần."
Tô Lê thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Hại em phải lo lắng vô ích."
Giang Thần Hi xoa đầu cô với vẻ cưng chiều.
Buổi tối, Giang Thần Hi cũng không thức đêm làm việc nữa, anh tắm xong liền đi ngủ sớm. Tô Lê thấy ban đầu Giang Thần Hi vốn còn muốn trò chuyện với cô giờ đã ngủ bèn thở dài. Xem ra mấy ngày này anh đã mệt quá rồi.
Ngày hôm sau, Tô Lê bị tiếng gà gáy bên ngoài đánh thức.
Nhưng Giang Thần Hi vẫn chưa tỉnh, hiếm khi thấy anh không dậy sớm, mà vẫn ngủ say, xem ra anh đã rất lâu không nghỉ ngơi thoải mái như vậy rồi.
Nhưng Tô Lê đặc biệt thích nhìn dáng vẻ anh ngủ như vậy, đặc biệt ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ.
Cô len lén chụp một tấm hình lưu trong điện thoại di động của mình rồi cúi người hôn lên trán anh và rời khỏi giường.
Cô ra khỏi gian phòng và đi xuống cầu thang gỗ.
"Chào buổi sáng."
Không ngờ cô lại thấy Lâm Lạc đang ăn sáng ở trong phòng lớn dưới tầng. Cô ấy mặc đồ thể thao, hẳn là mới chạy bộ về.
"Chị Lâm dậy sớm vậy." Tô Lê mỉm cười đi tới.
Lâm Lạc uống một ngụm sữa cười nói: "Nơi này không khí tốt như vậy, không dậy chạy thì quá đáng tiếc." Cô ta nói xong lại giơ tay lên nhìn đồng hồ của mình: "Bây giờ đã bảy giờ rồi, bình thường A Hi sẽ không dậy muộn thế này."
Tô Lê kéo một ghế ngồi xuống, nói: "Gần đây anh ấy quá mệt mỏi nên ngủ rất say. Lát nữa em sẽ gọi anh ấy sau."
Lâm Lạc nhìn cô mỉm cười và nói: "Bên cạnh A Hi nên có người phụ nữ giống như cô. Trước đây tôi và anh cậu ta vẫn lo lắng với tính nết như vậy thì sợ rằng phải cô đơn cả đời."
Tô Lê đưa cho Lâm Lạc một chén cháo, cười nói: "Có một số việc cũng do số phận quyết định, Giang thiếu cuối cùng cũng không phụ em, cho nên bây giờ em cũng thấy đủ rồi. Người ta không phải đều nói, thấy đủ sẽ thường vui vẻ sao?"
Giang Thần Hi tỉnh lại thì đã xế chiều, Tô Lê đẩy cửa đi vào trong, vừa lúc nhìn thấy anh từ trong phòng tắm đi ra.
"Ồ, anh tỉnh dậy rồi à?" Tô Lê đi tới, Giang Thần Hi kéo cô vào trong lòng, cúi người hôn cô.
Tô Lê khẽ xoa mi tâm của anh, nói: "Anh tỉnh ngủ chưa? Cảm giác thế nào? Vừa rồi em thấy anh ra rất nhiều đổ mồ hôi, không sao chứ?"
Giang Thần Hi dịu dàng nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên, nói: "Không có việc gì, tại hai ngày trước anh ngủ không đủ thôi."
Tô Lê nói: "Chị Lâm đã cho người nấu một nồi cháo gà, một lúc nữa anh uống thêm một chén nhé?"
Giang Thần Hi gật đầu.
Nhưng anh lại ôm chặt cô hơn, cọ nhẹ vào cổ cô và nói: "Em để anh ôm em thêm một lúc đi. Mỗi lần ôm em thế này, anh lại có cảm giác mình đầy sức lực.
Tô Lê ôm lại anh, khẽ cười nói: "Vậy để máy sạc điện em đây cố gắng nạp đầy điện cho anh vậy?"
Giang Thần Hi khẽ nhíu mày: “Ừ" một tiếng, giọng nói cao hơn và có ý cười: “Vậy em tính nạp điện cho anh thế nào?"
Tô Lê khẽ cắn môi, trực tiếp ngồi ở trên hai chân của anh và ôm cổ anh nói: "Anh muốn sao thì làm vậy."
Giang Thần Hi cười, nhéo thắt lưng của cô: “Em cố ý đúng không?"
Tô Lê lộ ra nụ cười xấu xa.
Đúng lúc này, A Hào gọi điện thoại qua.
Giang Thần Hi vừa vuốt ve Tô Lê vừa nói: "Sao rồi? A Hào."
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh.
Không biết bên đầu kia điện thoại nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt Giang Thần Hi thì hẳn không phải là chuyện xấu.
Giang Thần Hi im lặng một lúc sau nói: "Được, tôi biết rồi, làm tốt lắm."
Sau đó cô thấy anh cúp điện thoại.
Tô Lê nhìn anh hỏi: "Có phải có chuyện gì tốt không?"
Giang Thần Hi nhìn cô, trầm giọng nói: "Sao em biết được là chuyện tốt?"
Tô Lê điểm ngón tay vào khóe miệng của anh: “Khóe miệng của anh nói cho tôi biết đấy."
Giang Thần Hi cười, suy nghĩ một lát sau nói: "Không thể nói là chuyện tốt được, chẳng qua chuyện này đang phát triển theo hướng anh hy vọng thôi."
"Đó là chuyện gì vậy?" Tô Lê hơi tò mò.
Giang Thần Hi nhéo mũi cô, nói: "Sau này em sẽ biết thôi, bây giờ còn chưa có kết quả, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc sẽ nhanh chóng thấy được thành quả thôi.
"Làm gì mà phải thần thần bí bí thế chứ?" Tô Lê mỉm cười và nói.
Hai tay Giang Thần Hi ôm chặt cô và hít sâu một hơi, trong ánh mắt lộ vẻ sắc bén, nói: "Không phải là thần bí, cũng không thể nói là chuyện tuyệt đối tốt, tình hình với anh bây giờ rất bất lợi, anh đương nhiên phải làm một vài chuyện có lợi cho mình, chỉ là có vài chuyện bản thân không thể khống chế được, chỉ có thể cố gắng hết sức, còn lại phải xem tình hình thế nào."
Tô Lê suy nghĩ một lát, nói: "Trong chính trị sắp có một lần tuyển cử, hình như những chuyện lớn nhỏ gần đây đều có liên quan tới việc này. Em xem qua báo cáo, thấy Diệp Bác anh trai của Diệp Minh là người lựa chọn đứng đầu."
Giang Thần Hi "Ừ" một tiếng, nói: "Còn có Phương Duệ."
Tô Lê nghe vậy thì có phần sững sờ, hỏi: "Chính là cha của Phương Nghiên sao?"
Giang Thần Hi "Ừ" một tiếng: “Nếu người như vậy ngồi vào vị trí hội trưởng quốc hội, sợ rằng không phải là chuyện tốt đối với anh."
"Giang thiếu, tôi lo lắng cho anh."
Giang Thần Hi nhìn cô và nhéo vành tai cô rồi hôn xuống trán cô nói: "Em đừng lo lắng. Anh chỉ bắt đầu kinh doanh, không theo chính trị, những chuyện xảy ra trong giới chính trị không hề liên quan tới anh."
Tô Lê nói: "Em biết, nhưng những người đó cũng không phải là người lương thiện, anh thật sự sẽ không có chuyện gì sao? Em luôn cảm thấy Phương Duệ là người thâm sâu, hơn nữa quan hệ giữa ông ta và mẹ con Trần Như Nguyệt khiến em, em sợ bọn họ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích."
Giang Thần Hi suy nghĩ một lát sau mới nói: "Anh không muốn nói dối em là mình không hề bị ảnh hưởng, nhưng... có lợi có hại. Nếu như ông ta ngồi trên vị trí kia, anh nghĩ trong thời gian ngắn, ông ta cũng không dám làm gì anh cả."
"Giang thiếu, chuyện anh nói sẽ ảnh hưởng đến anh tới mức nào." Cô vẫn đặt chuyện đó ở trên người anh.
Giang Thần Hi lắc đầu: “Anh không biết."
Tô Lê biết nếu như anh không nắm chắc thì sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng, cho nên cô đại khái có thể hiểu trong lòng anh đang tính toán điều gì, ít nhất anh sẽ không để cho mình ở trong tình trạng bất lợi quá lâu...
Giang Thần Hi khẽ cắn vành tai của cô, chọc cả người cô tê dại: “Bảo bối, anh thật vất vả mới có hai ngày nghỉ ngơi, đừng nói tới chuyện làm người ta mất vui, được không?"
Mặt Tô Lê nóng lên và nhìn anh say đắm, nói: "Được, em không nhắc tới những chuyện này nữa, chúng ta xuống dưới ăn cơm đi."
Giang Thần Hi "Ừ" một tiếng.
Mấy ngày bọn họ ở ngoại ô cũng xem như là nghỉ phép, nhưng ở đây tín hiệu không tốt, cũng xem như là sự yên tĩnh kiếm có.
Nhưng yên tĩnh thì yên tĩnh, quả thật cũng rất buồn chán. Lục Cảnh Niên lại là người đầu tiên than ngắn thở dài: “Các anh trai, chị gái à, các người dự định ở đây luôn sao? Các người nhìn tín hiệu này đi, tôi đã bỏ lỡ điện thoại của mấy người bạn gái rồi đấy."
Tô Lê giúp Lâm Lạc một tay. Cô ta nấu nướng thật sự không tệ, còn vừa nấu cơm vừa nói: "Vậy không phải đúng lúc có thể nhân cơ hội chia tay hết bọn họ sao?"
Lục Cảnh Niên nằm trên ghế bành nhìn Lâm Lạc nấu cơm nói: "Chị không hiểu đâu, mục đích của em là không thể để cho phụ nữ đau lòng."
Tô Lê trừng mắt, không để ý tới anh ta.
Giang Thần Hi đang nói chuyện điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, anh thản nhiên nói: "Tôi hẹn đánh bài với Diệp Bác vào ngày kia, mọi người có muốn đi cùng không?"
"Diệp Bác? Là đại công tử nhà họ Diệp sao?" Lục Cảnh Niên vừa nghe thì hưng phấn, mỉm cười và nói: "Đi đi đi. Tôi đi cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...